Lâm Phi nằm trong phòng chứa xác, cảm giác được cảnh tượng lờ mờ ở bốn phía khiến hắn cảm thất rất áp lực, rất bực bội.
- Tối đa chờ đến bữa tối là có thể đi ra ngoài rồi.
Lâm Phi tự an ủi mình.
Thời gian trôi qua chậm chạp. Tuy bên người Lâm Phi không có đồng hồ nhưng hắn cảm thấy mình nằm ở đấy ít nhất đã một ngày một đêm rồi, nhưng lại không thấy đói.
- Không phải các bác sĩ của bệnh viện tâm thần này đã quên mình rồi chứ.
Lâm Phi hơi lo lắng nghĩ. Hắn rất lo lắng về trình độ chuyên nghiệp của các bác sĩ ở bệnh viện tâm thần do Hệ Thống Chiến Thần tạo ra này.
- Hệ Thống Chiến Thần, đã qua lâu như vậy sao vẫn chưa có người đến thả ta đi ra ngoài, không phải ta bị bỏ quên đấy chứ. Huấn luyện này cũng không thể để ta chết đói được.
Lâm Phi phàn nàn với Hệ Thống Chiến Thần trong đầu.
- Hệ thống quét hoàn cảnh bốn phía thấy rất phù hợp để trợ giúp ký chủ rèn luyện tâm chí. Bởi vậy, ba phút trước đó, hệ thống đã khống chế thân thể ký chủ tiến hành 2500 lần dị năng để tăng cường áp lực thời gian trong quá trình huấn luyện. Vì có trợ giúp của Chiến Thần ba phút nên đã qua thật lâu mà ký chủ không cảm thấy đói, bởi thực tế, thời gian mới qua ba phút mà thôi.
Thanh âm lạnh như băng của Hệ Thống Chiến Thần vang lên trong đầu Lâm Phi.
- Ngươi… ngươi được lắm, 2500 lần dị năng, 7500 phút, trách không được ta cảm thấy thời gian sao trôi qua chậm thế, hoá ra đã bị người kéo dài thêm 125 giờ đồng hồ rồi.
Lâm Phi bất đắc dĩ nói.
Cũng không biết qua bao lâu, ngăn tủ chứa Lâm Phi được kéo ra, nữ bác sĩ tóc dài đứng trước mặt Lâm Phi.
- Buổi điều trị hôm nay kết thúc ở đây. Anh có thể cùng tôi rời đi nơi này rồi.
Nữ bác sĩ nói xong thì một người bảo vệ cao to đứng đằng sau cô bắt đầu cởi trói cho Lâm Phi.
- Thật sự tôi không phải người điên.
Lâm Phi nói.
- Tôi biết rồi, chỉ là tinh thần anh cần điều trị thôi. Đúng rồi, anh được chuyển sang phòng mới, đi theo tôi.
Nữ bác sĩ đáp.
Lâm Phi nghe nữ bác sĩ nói, biết giải thích nữa cũng không có tác dụng nên đành đi theo nữ bác sĩ tới phòng mới của mình.
Cửa phòng vừa mở ra.
- Tân binh, báo quân hàm cùng quân đoàn đi.
Một tiếng nói cứng cáp hữu lực từ trong phòng truyền ra. Lâm Phi vừa đi vào, cửa phòng bệnh đã bị bác sĩ đứng ở cửa đóng lại. Đồng thời, Lâm Phi còn nghe được tiếng khoá cửa.
- Ông là ai?
Lâm Phi nhìn về phía đối diện hỏi. Căn phòng này tổng cộng có hai chiếc giường đơn. Một ông già đang ngồi trên giường, dáng người cao to. Mà ông lão này cũng giống Lâm Phi, mặc quần áo bệnh nhân.
- To gan, thượng cấp hỏi chỉ có thể trả lời, không được phép hỏi lại, bằng không sẽ xử trí theo quân pháp. Bây giờ, tân binh ngày càng không có tố chất.
Ông già mặc quần áo bệnh nhân lớn tiếng nói với Lâm Phi.
Nghe ông già nói xong, Lâm Phi mới ý thức được, người đối diện là một tên điên chính hiệu.
Lâm Phi đứng tại chỗ suy nghĩ một chút, liền nghĩ đến một cách để nói chuyện với ông già điên này.
- Tôi không phải tân binh, từ giờ trở đi ông nói chuyện nhỏ giọng một chút. Tôi là tới chấp hành nhiệm vụ bí mật, quân hàm lớn hơn ông.
Lâm Phi vừa nói với ông già điên vừa làm bộ thần bí, đi đến giường của mình, đặt mông ngồi xuống.
- Nhiệm vụ bí mật ư, nhiệm vụ gì thế?
Ông già điên lại tiếp tục truy hỏi.
- Đã bảo phải nói nhỏ một chút. Đây là nhiệm vụ bí mật nhất của quân đội, không thể để người khác biết. Ông báo cấp bậc của ông trước đi để tôi xem đã.
Lâm Phi lại vô trách nhiệm nói.
- Tôi là tổng chỉ huy của hạm đội thứ nhất của Bách Thú Đế Quốc, quân hàm tướng quân, số thứ tự 34221.
Ông già vừa nói chuyện vừa đứng người lên, chào theo kiểu của Bách Thú Đế Quốc với Lâm Phi.
- Ông… lại là tướng quân sao. Đây là quân hàm lớn nhất rồi mà vẫn còn số thứ tự à.
Sau khi Lâm Phi nghe xong, cảm thấy rất áp lực.
Hắn nhìn tấm thẻ bệnh nhân trước ngực ông già điên, số thẻ đúng là 34221. Thấy số này, Lâm Phi hoàn toàn phục rồi. Số thứ tự của bệnh nhân vậy mà lại thành số thứ tự của tướng quân rồi.
Đối với ông già điên hoang tưởng mình là tướng quân của Bách Thú Đế Quốc này, Lâm Phi chỉ có thể tiếp tục diễn với ông ta thôi.
- Tôi là hoàng tử của Bách Thú Đế Quốc, Ngô Địch, hoàn thành xong nhiệm vụ lần này sẽ được phụ hoàng thăng làm người thống trị cao nhất Bách Thú Đế Quốc.
Lâm Phi giả bộ uy nghiêm nói. Đồng thời, Lâm Phi nghĩ, thật may mắn, khi mình nói chuyện phiếm, chém gió với Ngô Tiểu Man ở dưới tầng hầm đã biết cô công chúa nhỏ bị mình bắt nhốt này có một người anh trai tên gọi Ngô Địch. Sau khi giam giữ công chúa, Lâm Phi cũng coi như có một chút hiểu biết về Bách Thú Đế Quốc.
- Hoá ra là hoàng tử điện hạ. Vừa rồi lão phu đã lỗ mãng rồi. Hoàng thượng vẫn khoẻ chứ ạ?
Ông già cao to ở phía đối diện cung kính hỏi.
- Gần đây phụ hoàng có chút mệt mỏi, nên mới muốn tôi nhanh chóng đăng cơ. Phụ hoàng cũng rất nhớ ông, bởi vậy đã phái tôi tới đây để chấp hành nhiệm vụ bí mật. Bề ngoài, tôi phải giấu thân phận hoàng tử, không thể để bọn họ biết tôi là hoàng tử Ngô Địch của Bách Thú Đế Quốc, nên ông cứ gọi tôi là Lâm Phi. Đó là tên giả của tôi.
Lâm Phi tiếp tục bịa chuyện. Đồng thời, trong lòng hắn nghĩ, hiện tại, ngay cả tên của ông ta mà hắn cũng không biết, chỉ biết một số thứ tự là 34221, là số thứ tự trên tấm thẻ trước ngực bệnh nhân.
- Hoàng tử, sao cậu vào được nhà tù này. Quân liên bang chết tiệt, lại dám nhốt tôi trong nhà tù này. Tôi vẫn tin đế quốc sẽ phái người đến cứu tôi, rốt cuộc thì tôi đã đợi được rồi.
Ông già điên cực kỳ cung kính nói với Lâm Phi.
- Đây là bí mật không thể nói. Bây giờ, tôi hạ quân lệnh cho ông, nằm lên giường, quay lưng lại ngủ đi, không có quân lệnh mới thì không được xuống giường.
- Vâng.
Vẻ mặt ông già tràn đầy vui sướng cung kính nói.
Thấy ông già điên ở đối diện ngoan ngoãn nằm xuống giường của mình, Lâm Phi cảm thấy nói chuyện với người điên hoàn toàn không có áp lực.
Một giờ sau, tướng quân điên ngủ rồi nhưng khổ nỗi là lại ngáy ngủ. Một y tá đưa cơm mở ra cửa sổ nhỏ của phòng bệnh, đẩy hai phần cơm vào trong phòng.
- Sao hôm nay kỳ quái thế nhỉ, tướng quân điên không còn quát to nữa .
Y ta kinh ngạc tự hỏi.
- Thân phận trước đây của tướng quân điên là gì? Ông ấy ngủ rồi.
Lâm Phi có chút tò mò hỏi.
- Ông ấy là tuyển thủ quyền anh của thế giới ngầm, bị đối thủ đánh hỏng đầu rồi, nên nghĩ mình là tướng quân, lại còn là tướng quân của địch quốc nữa, cả ngày nói muốn phản liên bang, kết quả là bị đưa vào đây. Ông ấy đã đánh hơn mười người bạn cùng phòng rồi. Anh phải cẩn thận. A… tôi không thể nói nhiều với bệnh nhân, tôi phải đi đây.
Y tá nghe Lâm Phi hỏi liền nói.
- Tôi không phải người điên, thật sự không phải đâu.
Lâm Phi vô lực giải thích.
- Tôi biết rồi, tôi biết rồi, mau ăn cơm đi.
Y tá nói xong, vội vàng bước nhanh khỏi căn phòng bệnh này.
Sau khi y tá đi, Lâm Phi đánh thức vị tướng quân điên của Bách Thú Đế Quốc kia dậy, cùng ăn cơm tối với ông ta.
- Hoàng tử, tiếp theo tôi nên làm gì? Nhiệm vụ bí mật của cậu tiến hành như thế nào?
Ông già điên có chút nóng vội hỏi.
- Đây là nhiệm vụ bí mật, tôi chỉ có thể nói từng bước cho ông, nhiệm vụ tiếp theo là che giấu tung tích của tôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT