Lâm Phi sau khi nằm bên trong khoang kim loại, Phùng Hợp Bà Bà liền bắt đầu khởi động các phím bấm thời không. Rất nhiều nguồn năng lượng điện bắt đầu tụ tập tới thiết bị chuyển hóa thời không bên cạnh khoang kim loại.
Mà ông lão dị năng thời không bị nối với nó cũng phát ra tiếng kêu đau đớn.
Nhưng tiếng động này trực tiếp bị Phùng Hợp Bà Bà và Lâm Phi bỏ qua.
Lâm Phi nằm bên trong khoang kim loại phát hiện ra bốn phía đột nhiên bắt đầu sáng rực lên. Ánh sáng màu trắng bạc chiếu khắp toàn bộ khoang kim loại, hơn nữa phía trên đầu mình còn xuất hiện một cái lỗ đen giống lốc xoáy.
Lỗ đen đang khuếch đại ra, rất nhanh liền bao phủ toàn bộ cơ thể Lâm Phi.
Khi hắn tỉnh lại lần nữa thì phát hiện ra mình đang nằm trên mặt cỏ tại một vùng dã ngoại, cả người đau nhức.
Lâm Phi nhìn bốn phía một chút, có cảm giác hoang vu khó tả.
- Không phải bảo đưa tôi về năm năm trước sao? Dựa theo tính toán của Phùng Hợp Bà Bà thì tôi phải ở trong phòng nghiên cứu của học viện quân sự Bắc Đẩu chứ? Sao lại ở chỗ này? Chẳng lẽ là truyền tống thì không có vấn đề à? Ôi ôi, tôi chỉ muốn làm nhiệm vụ, quên mất không hỏi Phùng Hợp Bà Bà về độ an toàn của thiết bị thời không. Khẳng định là bà ấy vội cứu cháu gái, kể cả chuột bạch thí nghiệm cũng không dùng. Thế là tôi biến thành chuột bạch rồi. Thảo nào Phùng Hợp Bà Bà còn bắt tôi quỳ xuống chứ? Hóa ra là xuyên quan thời không có nguy hiểm. Bà bà ơi là bà bà, bà ngàn vạn lần đừng đưa tôi về thời viễn cổ đấy. Tôi không muốn quyết đấu với khủng long đâu.
Hiện tại hắn sợ nhất là tự dưng có một con khủng long bạo chúa xuất hiện trước mặt mình. Lâm Phi hiểu rất rõ là Hệ Thống Chiến Thần biến thái trong đầu nhất định sẽ mở nhiệm vụ đồ long ngay.
- Đúng rồi. Còn có Hệ Thống Chiến Thần nữa. Hệ Thống Chiến Thần, hiện tại ta đang ở niên đại nào? Nhiệm vụ trở lại năm năm trước ngươi cấp cho ta ta còn chưa hoàn thành đâu.
Lâm Phi thử liên hệ với Hệ Thống Chiến Thần trong não.
- Ký chủ có thể hoàn thành nhiệm vụ. Thêm một trăm bốn mươi lăm năm nữa chính là lúc Khai Thang Nữ sẽ chết trong phòng thí nghiệm. Lúc đó ký chủ có thể hoàn thành nhiệm vụ cứu Khai Thang Nữ. Vốn lần này bởi nhân tố nhiễu là tinh thần lực của ông lão dị năng thời không nên mới trở về Minh Thần Tinh ở một trăm năm mươi năm trước.
Tiếng nói máy móc của Hệ Thống Chiến Thần thong thả vang lên trong đầu Lâm Phi.
- Cái gì? Một trăm năm mươi năm trước sao? Lúc đó Phùng Hợp Bà Bà mới mười hai tuổi, Khai Thang Nữ còn chưa sinh ra, thế thì tôi cứu Khai Thang Nữ cái kiểu gì? Chẳng lẽ tôi phải đợi một trăm bốn mươi lăm năm nữa thật à?
Lâm Phi hơi bất an nói, đồng thời cũng thầm buông lỏng một chút. Mặc dù hắn không giỏi lịch sử nhưng cũng biết một trăm năm mươi năm trước, liên bang không bị thống trị bởi khủng long.
- Một trăm bốn mươi lăm năm đối với một chiến sĩ hệ thống mà nói cũng là một thời gian tương đối ngắn. Đương nhiên ký chủ trong một trăm bốn mươi lăm năm này phải cố gắng không làm ảnh hưởng tới sự phát triển của vũ trụ, cũng đừng có tiếp xúc với những vật có thể ảnh hưởng tới sinh mệnh của mình. Nếu không để ảnh hưởng tới quỹ tích tương lai của ký chủ thì ngươi rất có thể sẽ không xuất hiện trên thế giới này, hoặc là không tiếp xúc được với Hệ Thống Chiến Thần đâu. Nếu thế thì ký chủ sẽ tiêu tán trong vũ trụ, bị định luật thời không vũ trụ tiêu diệt.
Hệ Thống Chiến Thần đưa lời cảnh cáo Lâm Phi.
Lâm Phi nhìn thiết bị có phím bấm có thể đưa hắn quay về tương lai đang đeo trên lưng, có xúc động muốn bấm ngay.
- Đinh đông. Cảnh cáo. Ký chủ đã đi qua thời gian về quá khứ. Nếu ký chủ còn chưa hoàn thành nhiệm vụ Chiến Thần, cứu vớt Khai Thang Nữ thì ký chủ dù có trở lại tương lai cũng sẽ bị Hệ Thống Chiến Thần trừng phạt. Trừng phạt khi nhiệm vụ thất bại, linh hồn của ký chủ sẽ bị lạc bên trong thời không.
Tiếng nói của Hệ Thống Chiến Thần lại vang lên lần nữa.
- Cái hệ thống biến thái này, đã truyền tống tới sai năm rồi còn bắt ông đây hoàn thành nhiệm vụ. Không phải ngươi muốn ta đi tìm chết đấy chứ?
Lâm Phi oán giận nói.
- Ký chủ có xác định muốn tự sát, có/không? Nếu có thì sau mười giây, tế bào não của ký chủ sẽ bị hủy diệt.
- Tự tử cái con em ngươi. Ngươi ngậm miệng lại cho ta. Không gọi ngươi thì ngươi đừng có lên tiếng. Cái hệ thống giẻ rách.
Lâm Phi quát Hệ Thống Chiến Thần trong đầu mình.
- Oa.
Đột nhiên cả người Lâm Phi giống như bị sét đánh, đầu tóc dựng ngược, hơn mười giây sau mới khôi phục lại được. Hắn giống như bị thui khét lẹt, ngã lăn ra trên mặt đất.
- Tôn nghiêm của Chiến Thần không thể bị chà đạp. Cho dù có bổn phận của ký chủ thì cũng không thể chà đạp tôn nghiêm của công cụ bồi dưỡng Chiến Thần. Lần đầu tiên đã bị điện giật để trừng phạt cảnh cáo, lần sau cường độ sẽ tăng lên mười lần.
Giọng nói máy móc của Hệ Thống Chiến Thần lại vang lên.
Lâm Phi bị điện đánh ngã, trong lòng tức giận mắng:
- Con bà nó, chuẩn bị một cái nhiệm vụ biến thái không nói, mình tiến vào có vấn đề cũng không nhắc, giờ đã về sai thời gian rồi mới nhắc nhở, lại còn không cho oán giận. Oán giận là cho điện giật.
Mà lúc này bên trong phòng thí nghiệm của Phùng Hợp Bà Bà đã xẩy ra nổ mạnh. Thiết bị xuyên thời không bùng nổ, toàn bộ hệ thống phòng cháy của phòng thí nghiệm khởi động. Phùng Hợp Bà Bà xoa khói bụi trên mặt, cũng tổ chức công tác cứu hỏa.
- Đồ đệ Lâm Phi à, hy vọng lão yêu phù hộ cháu xuyên qua quá khứ thành công, trở về tương lai. Nếu không thì bà vĩnh viễn mất đi cháu gái Khai Thang Nữ, cũng mất đi một đồ đệ tốt là cháu rồi.
Mà ông lão dị năng cũng bởi vụ nổ mạnh này mà thành ra hít vào thì ít, thở ra thì nhiều, sắp sửa không xong rồi. Tiếng kêu cứu của hắn cũng không nghe rõ nữa...
Lâm Phi ngã lên mặt cỏ, nằm hồi lâu mới khôi phục lại được, bắt đầu suy nghĩ đối sách.
- Có rồi. Nếu về một trăm năm mươi năm trước thì như vậy tôi phải đi giết ông lão dị năng một trăm năm mươi năm trước. Như thế thì hắn sẽ không thể sát hại Khai Thang Nữ ở một trăm năm mươi năm sau nữa. Tôi cũng có thể coi như gián tiếp hoàn thành nhiệm vụ rồi, có thể quay về hiện tại.
Lâm Phi nghĩ thế liền bắt đầu mở đồng hồ trên tay ra, dù không có tín hiệu thì bên trong vẫn có dữ liệu lưu trữ có thể tra cứu.
Trước khi đi Lâm Phi đã để Phùng Hợp Bà Bà lưu lại tin tức về ông lão dị năng trong đồng hồ của hắn, hiện giờ đi xem xét một chút.
- Ông lão dị năng, một trăm bốn mươi chín tuổi, sinh ra trong một gia đình nhỏ bình dân của Bắc Đẩu Tinh. Mẹ tên Mạnh Lệ, là kỹ nữ, cha không rõ...
Tin tức của ông lão dị năng khi còn sống được Phùng Hợp Bà Bà thông qua quan hệ mà điều tra ra trong thời gian cực kỳ ngắn, ghi lại rất tỉ mỉ rồi lưu cho Lâm Phi.
- Cái gì? Hắn còn chưa sinh ra sao? Chẳng lẽ tôi đi giết cha và mẹ hắn à? Mẹ của ông lão dị năng này cũng dễ tìm nhưng cha hắn thì khó đây.
Lâm Phi thầm nghĩ nhưng dù thế nào cũng có được một mục tiêu rồi. Hắn bắt đầu đi về phía khu trung tâm Bắc Đẩu Tinh, tìm mẹ của ông lão dị năng.
Đi vài giờ vũ trụ rồi, còn may mà thể lực của Lâm Phi không tồi, rốt cục cũng đi tới khu trung tâm phồn hoa nhất của Bắc Đẩu Trinh trong trí nhớ của hắn.
Lúc này khu trung tâm so với những tòa nhà cao cả trăm tầng, xe điện tử dày đặc của một trăm năm mươi năm sau quả là kém quá xa.
Thành thị hôm nay chỉ có nhà cao mười tầng, trên mặt đất hầu hết đều là những chiếc xe bay loại nhỏ, bay cách mặt đất không xa, số lượng cũng không nhiều.
Lâm Phi theo tin tức điện tử, đi qua đi lại ở khu vực trung tâm, rốt cục đi tới một khu kiến trúc bình dân rách nát.
Hắn bắt đầu nghe ngóng tin tức của những người bình dân này. May mà quần áo Lâm Phi bị điện giật rách rưới, dung nhập vào trong khu bình dân này rất dễ dàng.
- Các người có biết một cô gái tên là Mạnh Lệ không?
Lâm Phi thử dò hỏi người qua đường.
- Tên thì ai mà nhớ được. Cô ấy làm nghề gì? Nếu tôi có thể dẫn cậu đi tìm được cô ta thì cậu cho tôi cái gì?
Một tên côn đồ đứng trước mặt Lâm Phi, xoa xoa ngón tay, nói.
- Cô ta là kỹ nữ, phần thưởng cũng không có vấn đề gì.
Lâm Phi đáp.
- Cậu em à, muốn tìm kỹ nữ thì nói sớm đi, lại còn hỏi tên nữa, ra vẻ thần thần bí bí. Tôi dẫn cậu đi.
Tên côn đồ vừa nói vừa bắt đầu dẫn Lâm Phi đi quẹo trái quẹo phải bên trong khu kiến trúc bình dân này.
Rất nhanh, hắn đã dẫn Lâm Phi tới một kiến trúc trông như một tòa nhà lớn. Tên côn đồ đi vào tìm một bà béo, nói một hồi rồi đi ra.
- Mạnh Lệ mà cậu nói hôm nay xin nghỉ rồi, hình như bị ốm. Nhưng tôi có thể đưa cậu tới đó. Tuy nhiên cậu phải hậu tạ tôi đó.
Tên côn đồ nói với Lâm Phi.
- Hậu tạ cũng không phải vấn đề.
Lâm Phi tùy ý đáp. Bị bệnh chắc chả phải. Chắc là cô ta phát hiện ra mình có mang nên bắt đầu nghỉ ngơi rồi.
Hai mươi phút sau, tên côn đồ dẫn Lâm Phi tới sắc mặt địa phương, cũng khẳng định là Mạnh Lệ ở trong một căn phòng rách rưới trước mặt. Lâm Phi xác định rồi liền vung quyền đánh ngất tên côn đồ, kéo hắn tới một con hẻm âm u, lại còn thu được trên người hắn một ít liên bang tệ nữa.
Lâm Phi bắt đầu gõ cửa.
- Ai đó, bà đây hôm nay không tiếp khách.
Một giọng nói yêu kiều của phụ nữ truyền ra từ trong phòng.
- Nếu trả gấp đôi thì sao?
Lâm Phi cất tiếng hỏi.
- Gấp đôi cũng không cần.
- Nếu gấp mười?
- Cạch.
Cửa phòng mở ra. Một cô gái thân thể thon thả, mặc áo ngủ đứng trước cửa.
- Không có cửa nào mà tiền không vào được. Mau vào nhà đi. Giá tiền gấp mười, tôi đảm bảo hôm nay anh hài lòng mà về. Nhưng đừng có mà để bà đây biết anh đùa tôi, nếu không tôi sẽ cắn đứt cái ấy của anh.
Một cô gái thoạt nhìn chỉ mới hơn hai mươi tuổi, nói ra những lời không hợp tuổi mình.
Lâm Phi đi theo cô gái trẻ này vào nhà.
- Cô không cần cởi quần áo đâu. Có thể khiến tôi hài lòng không phải là cô mà là đứa con trong bụng cô.
Lâm Phi cất lời ngăn cô gái này.
Đồng thời trong lòng hắn nghĩ, chính mình mặc dù có tiền nhưng là tiền của một trăm năm mươi năm sau, cho dù có cho cô gái này thì cô ta cũng phải sống tới một trăm năm mươi năm sau mới có thể dùng được.
- Tại sao anh lại biết tôi có mang? Anh rốt cục là ai? Là cái cô bé kia cho tôi uống tốc, xong bảo tôi chờ đợi, nói là tôi là sứ giả của ký chủ gì đó sao?
Cô gái hết sức tỉnh táo, bắt đầu nói với Lâm Phi một câu mà hắn không thể tưởng tượng ra được.
- Cái gì, ký chủ? Sao cô lại nghe thấy cách xưng hô này? Cô bé cho cô uống thuốc gì, ở đâu?
Vẻ mặt vốn trấn tĩnh của Lâm Phi cũng không còn giữ nổi nữa. Từ trước tới nay, Hệ Thống Chiến Thần vẫn là điểm chết người của Lâm Phi, cũng là tầng bảo vệ cuối cùng của hắn. Hiện giờ trở lại năm mươi năm trước, không ngờ đụng phải một tồn tại có thể hiểu rõ Hệ Thống Chiến Thần, khiến tinh thần Lâm Phi sắp phát điên lên mất.
- Trước khi trả lời câu hỏi của anh, anh hãy đánh giá về hệ thống đi đã. Nếu như phù hợp với tin tức mà cô bé kia cho tôi thì mới xác định anh là người cô bé muốn tìm, tôi sẽ cho anh biết đáp án.
Mạnh Lệ bình tĩnh nói với Lâm Phi.
- Đánh giá, biến thái, không nói đạo lý, nhiệm vụ không ngừng, lúc nào cũng có thể khiến tôi chết nhưng năng lực tăng lên rất nhanh, thay đổi triệt để cuộc sống của tôi.
Lâm Phi suy nghĩ một chút, lựa chọn từ ngữ rồi nói.
- Mặc dù có chút thành kiến nhưng ý tứ đại để không sai lắm. Xem ra anh chính là người mà cô bé đó muốn phó thác rồi. Đây là một phong thư cô bé đó trước khi đi bảo tôi giao cho anh. Còn nữa. Cô ấy còn bảo tôi nói với anh: Đừng giết tôi, tôi lập tức phải đi phá thai rồi.
Âu Lạp Mạnh Lệ vừa nói vừa đưa một phong thư cho Lâm Phi, cầm một cái bao nhỏ, đi ra ngoài, xem ra là đi phá thai thật.
Lâm Phi hơi ngẩn ra, xé thư, trong lòng cảm thấy hơi sợ hãi. Không ngờ lần này mình bởi chuyện của ông lão dị năng, trở về quá khứ, trở lại một trăm năm mươi năm trước mà lại rơi vào một kế hoạch đã được sắp xếp trước. Không biết trong thư này có cái gì đang chờ đợi mình đây.
Một bức thư chữ viết rất đẹp xuất hiện trước mặt Lâm Phi.
- Người sở hữu Hệ Thống Chiến Thần đời sau, chào anh.
- Sợ rằng hiện tại anh cảm thấy rất kỳ quái phải không? Đừng kích động. Tôi chỉ là một trong rất nhiều người sở hữu trước anh. Tôi không có ác ý gì cả, chỉ đặt kế hoạch này dẫn anh tới. Đó là bởi tôi chiếm được một kỹ năng tiên đoán tương lai của Hệ Thống Chiến Thần. Đây là kết quả của kỹ năng này. Thật ra thực lực của tôi cũng không mạnh mẽ như anh tưởng tượng đâu.
- Từ lâu rồi, khi thu được Hệ Thống Chiến Thần này, khiến tôi không ngừng trưởng thành nhưng lúc nào cũng có thể xuất hiện nhiệm vụ kinh khủng khiến tôi có thể tử vong. Mãi cho tới khi tôi may mắn có được dị năng con mắt tương lai này, cục diện này mới hơi cải thiện một chút.
- Nhưng con mắt tương lai dù có thể giúp tôi tránh đi rất nhiều nhiệm vụ khiến tôi hẳn phải chết, nhưng đồng thời cũng tiên đoán ra một cảnh tượng là tương lai không xa, dù tôi có làm thế nào cũng gặp phải một nhiệm vụ phải chết mà tôi làm cách nào cũng không phá giải được. Tôi phải tham gia, mà còn nhất định tử vong trong nhiệm vụ này.
- Kết cục nhất định tử vong bị tiên đoán ra khiến dù là ai cũng cảm thấy rất bi ai. Nhưng nếu tôi không thể phá giải được nhiệm vụ hẳn phải chết này, như vậy thì tôi sẽ thông qua phương pháp khác để cứu vớt bản thân. Tử vong một lần không có nghĩa là kết thúc.
- Là Hệ Thống Chiến Thần làm tôi tử vong. Cái Hệ Thống Chiến Thần thần kỳ này cũng có một số vật phẩm và kỹ năng thần kỳ khiến tôi có thể sống lại.
- Tôi ôm ý nghĩ này mà bắt đầu nghiên cứu.
- Hệ Thống Chiến Thần này nếu là một hệ thống, nhất định tồn tại thiếu sót. Tôi ngẫu nhiên tiên đoán ra một lỗi của Hệ Thống Chiến Thần. Hệ Thống Chiến Thần này sau khi xuyên qua thời không, chắc sẽ phải dùng năng lượng để ngăn cản quy tắc thời không vũ trụ. Mặc dù hệ thống vẫn vận hành nhưng bởi trong lúc xuyên qua thời không, trải qua năm tháng dài ngắn khác nhau, một khi trải qua hơn một trăm năm thì nó sẽ không đủ năng lượng ghi lại toàn bộ chuyện xảy ra trong quá khứ của ký chủ.
- Tôi bắt đầu thông qua mắt dị năng, không tiếc hao phí năng lượng tế bào và tuổi thọ để thăm dò, rốt cục tra ra trong tương lai sẽ có một người có khả năng thông qua nhiệm vụ của Hệ Thống Chiến Thần. Tên của hắn là Lâm Phi.
- Trong một thời không vũ trụ đồng nhất, hai vật chất giống nhau tiếp xúc sẽ sinh ra sụp đổ. Anh và tôi hiện tại đều có Hệ Thống Chiến Thần trong cơ thể, không thể mạo hiểm để hai người được Hệ Thống Chiến Thần bồi dưỡng chạm mặt được.
- Hệ Thống Chiến Thần tự nhận là mạnh nhất vũ trụ. Nó sẽ không để trong vũ trụ xuất hiện cường giả thứ hai. Một khi chúng tôi chạm mặt, rất có thể sẽ xuất hiện nhiệm vụ hủy diệt đối phương.
- Cho nên tôi mới cấp thuốc dị năng cho người phụ nữ mang thai kia, lại cho cô ta rất nhiều tiền, tốn phân nửa vật phẩm và cuốn sách kỹ năng của tôi, thông qua tiên đoán, hao phí rất nhiều vật phẩm phần thưởng, dụ anh đi vào bố cục mà tôi thiết kế này.
- Tôi lưu linh hồn của tôi lại, thông qua kỹ năng khiến tôi chết đi. Hệ Thống Chiến Thần sẽ thoát khỏi cơ thể, lưu lại linh hồn cho tôi trong Không gian vô vọng.
- Cường giả Lâm Phi, người kế thừa Hệ Thống Chiến Thần trong tương lai, người có thể thông qua Hệ Thống Chiến Thần, tồn tại có khả năng trở thành Chiến Thần nhất.
- Nếu anh muốn có thêm một người hiểu rõ nhiều bí mật của Hệ Thống Chiến Thần, hơn nữa còn là một tùy tùng có thực lực thì mời vào Không gian vô vọng đánh thức tôi đi.
- Khi anh có cơ hội thu được một cuốn sách hay vật phẩm hồi sinh gì, hy vọng có thể đi vào Không gian vô vọng cứu sống tôi. Tương lai tôi sẽ phụ giúp anh chiến đấu.
Cuối thư còn là một bức ảnh chụp một cô bé, thoạt nhìn rất xinh xắn, chắc chính là ứng cử viên có con mắt tương lai của Hệ Thống Chiến Thần. Đúng lúc Lâm Phi đang chuẩn bị nghiên cứu kỹ ảnh chụp của người đẹp nhỏ tuổi này thì phong thư bắt đầu tự bốc cháy.
Hai giây sau, nó đã biến thành bụi rồi.
- Chẳng lẽ mình có cơ hội trở thành Chiến Thần. Xem như là một tin tức không tệ. Nhưng cuốn sách hồi sinh, Không gian vô vọng, hai loại này mình còn chưa từng nghe qua. Có thể có một tùy tùng tiên đoán được tương lai thì cũng tốt nhưng hiện tại mình không thể chiếm được.
Lâm Phi nghĩ ngợi, đi ra khỏi căn phòng rách này.
- Hóa ra mình trở lại một trăm năm mươi năm trước, quan trọng không phải là do Phùng Hợp Bà Bà sai sót mà là bởi cái người ứng cử bị ép phải chết này thông qua vật phẩm phần thưởng của Hệ Thống Chiến Thần mà giở trò quỷ. Vì tìm người cứu cô khỏi cục diện phải chết, cô ta liền truyền tin tức này cho mình trong tương lai, xem ra cũng rất vất vả rồi.
Lâm Phi nghĩ tiếp.
- Đinh đông. Ông lão dị năng sơ sinh đã tử vong. Ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ. Phần thưởng nhiệm vụ đang được tổ hợp. bởi vì không gian vật phẩm đang trống cho nên sau một tháng sẽ thưởng cho ký chủ. Ký chủ có thể trở về.
- Con bà hắn, phần thưởng lại chậm rồi. Giống như tiền lương vậy, thế thì làm sao còn bắt làm nhiệm vụ. Lúc chấp hành nhiệm vụ không cho tôi nghỉ ngơi chuẩn bị một tháng rồi hãy đi chấp hành đi. Đúng là biến thái mà.
Lâm Phi oán hận, ấn nút chuyển động về tương lai. Một hố đen xuất hiện trước mắt. Lâm Phi liền nhảy vào rất nhanh.
Khi xuất hiện lần nữa thì hắn đang đứng giữa ngã tư đường của khu trung tâm phồn hoa trên Bắc Đẩu Tinh.
Không ngừng nhìn đám người đi tới đi lui bên cạnh, lần đầu tiên Lâm Phi cảm thấy nơi này cũng không đông đúc lắm.
Hắn ấn thiết bị liên lạc trên tay, gọi điện cho Lam Linh Nhi, Phùng Hợp Bà Bà, Khai Thang Nữ, Ám Phi Hoa, tiểu đệ người thú. Tất cả đều rất bình thường. Trong ký ức bọn họ không hề có ông lão dị năng nào cả. Mọi thứ đã khôi phục quỹ đạo rồi.
Lâm Phi bắt xe đi về phía biệt thự.
Đi tới tầng hầm gặp tiểu công chúa một chút, cô ta vẫn ở bên trong. Lâm Phi yên tâm, đi về phía tầng trên của biệt thự, lăn ra ngủ.
Thiên Long Liên Bang, Bắc Đẩu Tinh, tầng hầm dưới đất của Áo Đinh Đặc.
Lúc này Ngô Tiểu Man bị Lâm Phi đánh cho mặt mũi bầm tím đang mặc quần áo hầu gái, đứng ở phía trước bếp nấu nướng. Lâm Phi đang ngồi ở bàn ăn phía sau tiểu công chúa chờ cơm tối.
Một giờ trước, thi đấu trong buồng cơ giáp ảo, Lâm Phi lại điều khiển cơ giáp Thanh Long Hào dùng một chiêu đâm thẳng đánh bại Hoàng Cực Cửu Trảm của Ngô Tiểu Man, sau đó dạy Ngô Tiểu Man chiến đấu một giờ.
Trong khi chiến đấu, hơi không cẩn thận là làm bị thương Ngô Tiểu Man. Đối với chút vết thương vặt này, Lâm Phi không dùng dị năng. Theo hắn thấy thì so đấu chịu chút thương vặt là rất bình thương. Chút vết thương vặt này của Ngô Tiểu Man không đáng để hắn dùng dị năng, cảm thấy rất lãng phí.
Thịt trong nồi không phải thái lát mà cắt thành khối. Kỹ năng thái thịt của tiểu công chúa cũng còn phải cải thiện nhiều.
Khả năng nấu nướng của Ngô Tiểu Man, nhờ tập luyện mà tăng lên không ngừng. Tối hôm qua Lâm Phi đã có thể ăn thức ăn do người hầu gái của mình nấu rồi.
Mặc dù thức ăn do Ngô Tiểu Man nấu còn chưa được coi là ngon lành nhưng cũng có thể coi như ăn được. Ở trong ngục giam Tạp Nhĩ tới một năm, ăn thức ăn tổ hợp trong ngục giam một năm, Lâm Phi đối với thức ăn cũng không có yêu cầu cao. Tiểu công chúa chỉ nấu ăn rất bình thường cũng có thể ăn ngon lành.
Về phần bản thân Ngô Tiểu Man, vốn là công chúa cao quý của Bách Thú Đế Quốc, ăn đều là thức ăn ngon của đầu bếp cao cấp làm ra. Thức ăn do chính mình làm này đúng là vô cùng khó nuốt.
Nhưng Ngô Tiểu Man cũng hiểu rõ, ở góc của nhà tù dưới đất của mình còn có mấy cái thùng mì không. Nếu mình không làm cơm cho vị chủ nhân này ăn thì rất có thể, mình sẽ tiếp tục phải ăn mì, lại còn không có nước sôi mà nhúng mì nữa, chỉ có thể ăn sống mà thôi.
Đã ăn liên tục hai tuần mì sống, Ngô Tiểu Man không bao giờ muốn ăn mì nữa. Bởi vậy mà mỗi ngày cô đều nấu cơm cho Lâm Phi và mình ăn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT