Lâm Phi nhìn một chút rồi chạy về chỗ lồng sắt trang bị dao găm với tên mập.
Mà người nhân bản lại lựa chọn lồng sắt có kiếm kim loại. Hai người kim loại kia chọn lồng sắt chứa đại đao. Lúc ban đầu, ba bên đều ăn ý, không lựa chọn kiếm laser ở giữa trung tâm kia.
Dù sao kiếm laser có uy lực quá lớn. Người đến lấy kiếm laser thì hai bên còn lại nhất định sẽ liên hợp công kích hắn. Đối mặt với đối thủ có thực lực không kém, đi mạo hiểm lấy một món vũ khí đúng là không sáng suốt.
Lâm Phi mở lồng giam ra rồi lấy thanh dao găm kim loại. Hắn thử vung vẩy hai cái, cảm giác tàm tạm. Cái này hơi giống dao giải phẫu của hắn nên dùng cũng thuận tay. Nhưng hôm nay Lâm Phi phải dùng chuỷ thuỷ kim loại này để giải phẫu người sống rồi. Mà bây giờ, bạn tù mập mạp đã sợ đến mức choáng váng, cứ đơ ra đi đằng sau Lâm Phi, ôm quả cầu kim loại cho hắn.
Lâm Phi vừa mới chuẩn bị dùng thân hình di động nhanh chóng để né tránh hai bên khác đánh nhau, chờ sau khi hai bên phân thắng bại thì mới nhảy vào cuộc thì Hệ Thống Chiến Thần biến thái lại xuất hiện trong đầu.
- Đấu trường thực tế, võ đài rèn luyện dũng giả, cảnh tượng phù hợp với điều kiện của nhiệm vụ. Bây giờ tuyên bố nhiệm vụ: Vào sân lấy kiếm laser rồi đánh bại tất cả các đối thủ trừ người trong đội mình.
- Trừng phạt thất bại: Nếu thất bại, hậu quả không cần do ta trừng phạt đâu. Đối thủ của ngươi sẽ tự đưa ngươi đi gặp Thượng Đế.
- Khen thưởng hoàn thành: Đương nhiên, nếu ngươi thành công thì khoảng cách của ngươi tới cường giả sẽ gần hơn một bước. Khen thưởng cao cấp hơn, tế bào thân thể tiến hoá một lần. Thứ mà Hệ Thống Chiến Thần đã đưa ra thì không có tác dụng phụ. Về phần ngươi có được bao nhiêu lợi ích thì đành xem năng lực thừa nhận của tế bào ngươi vậy.
Lâm Phi nghe thấy âm thanh của Hệ Thống Chiến Thần trong đầu. Cái hệ thống hẹp hòi quái quỷ này, lần này lại khen thưởng khó có được, tế bào thân thể tiến hoá.
Lúc ở học viện, Lâm Phi đã từng nghe nói qua về dịch tế bào tiến hoá. Nhưng những thứ đó đều là ở trên trời, không phải người bình thường có thể hưởng thụ được. Mà nó vẫn có tác dụng phụ, tiến hoá có khả năng khiến người ta tử vong. Nhưng một khi thành công, tiềm lực thân thể con người được đề cao, một số thương tổn cũng được chữa trị. Phần lớn là con cháu đại gia tộc mới có cơ hội hưởng dụng loại dịch tiến hoá tế bào này.
- Đáng để đánh cược một lần.
Lâm Phi nghĩ. Hắn ném thanh dao găm trong tay ra cho tên mập phía sau, lấy lại quả cầu kim loại trong ngực rồi nhanh chóng chạy về trung tâm đấu trường.
Thấy Lâm Phi đột nhiên hành động, bốn địch nhân khác trong đấu trường cũng bắt đầu chạy về phía trung tâm. Bọn họ chuẩn bị đợi Lâm Phi lấy kiếm laser xong thì sẽ tiến hành liên hợp lại cùng công kích Lâm Phi.
Mà giờ phút này, tên bạn tù mập mạp cũng bị doạ đến ngây người:
- Đại ca à, cậu thật sự là đại ca của tôi đó.
Bạn tù mập mạp nhìn Lâm Phi đang chạy về phía kiếm laser như không muốn sống. Ông ta cũng biết sau khi Lâm Phi bị giết thì với tư cách đồng đội của hắn, ông ta cũng không xong rồi. Cho nên ông ta cũng bắt đầu di chuyển những bước chân nặng nề về phía trung tâm.
Trong lúc nhất thời, bên ngoài đấu trường bắt đầu sôi trào lên.
May mà thời gian gần đây rèn luyện không tệ, hơn nữa vì Lâm Phi xuất phát trước nên đã chạy tới lồng kim loại phía trung tâm trước. Hắn đưa tay ra cầm lấy kiếm laser. Sau đó Lâm Phi không dừng tại chỗ mà xoay người chạy về phía sau.
Lâm Phi cầm kiếm laser rồi chạy ra cái lồng kim loại màu vàng khổng lồ ở đằng sau có trang bị vũ khí có uy lực lớn nhất, súng phun lửa.
Két!
Một âm thanh vang lên. Lâm Phi quơ kiếm laser cắt cái lao kim loại màu vàng kia. Lâm Phi lập tức ném kiếm laser cho bạn tù mập mạp phía sau, ném quả cầu kim loại trong tay trái xuống dưới mặt đất. Hai tay hắn ôm súng phun lửa màu bạc dài hơn nửa thước rồi quay súng về phía đội ngũ Chung Kết Giả Nhị Nhân đang cách mình hơn một thước kia, nhấn chốt mở, bắn ra.
Từ súng phun lửa phun ra ngọn lửa thật dài mấy ngàn độ, đội ngũ hai người nửa người nửa kim loại kia đã bị cắn nuốt chỉ trong nháy mắt. Dưới nhiệt độ cao, kim loại ở chân tay đều nhanh chóng bị hoà tan, thân thể trực tiếp bị nướng cháy. Mùi thịt người nướng bắt đầu lan tràn trong đấu trường.
Đối mặt với biến cố bất chợt như vậy, hai thanh thịt nướng hình người kim loại máu tanh lùi lại hai bước ở trong đấu trường, ngã xuống mặt đất giống như xâu thịt nướng trên thanh kim loại . Bên ngoài đấu trường bắt đầu sôi sục lên:
- Thiêu chết bọn chúng đi! Thiêu chết bọn chúng đi!
Đám tù nhân bên ngoài đấu trường bắt đầu gầm rú ầm lên.
Mà ngục trưởng nhìn thấy cảnh tượng nhiệt liệt như vậy nhưng cũng không truy cứu trách nhiệm Lâm Phi đã phá hỏng quy định, tự ý cướp lấy súng phun lửa kia.
Dù sao quy tắc của lôi đài chiến đấu tử vong này chính là không có quy tắc.
Mà hai người nhân bản sinh hoá biến dị đang cầm vũ khí nhìn thấy Lâm Phi cầm súng phun lửa tầm xa trong tay và tên mập mạp đang cầm kiếm laser kia, nhìn thấy hai cỗ thịt nướng cách ở trước chân Lâm Phi không xa, lại nhìn xuống miếng sắt trong tay mình, có cảm giác muốn khóc.
Cuối cùng hai người nhân bản cao ba thước liền lựa chọn sáng suốt, tự nhảy vọt qua hàng rào điện bên cạnh để điện cao thế đánh ngất đi. Sau khi hai tiếng bùm bùm vang lên, hai người nhân bản tự mình hại mình liền ngã xuống đấu trường.
- Đồ phu! Đồ phu phòng ăn! Đồ phu!
Trong đấu trường bắt đầu hoan hô biệt danh của Lâm Phi. Mập mạp thấy hắn ta đã phá vỡ ghi chép của đấu trường kia, chưa đầy hai mươi giây đã thắng tất cả đối thủ.
Sau đó Lâm Phi và bạn tù mập mạp liền đi ra khỏi con đường kim loại đã được mở ra. Bọn họ bị đoàn quân xác ướp tàn tật của phòng ăn số một bao quanh, ném lên trên cao rồi đỡ lấy, bắt đầu ăn mừng chiến thắng.
Có khả năng là bọn họ ăn mừng thắng lợi của Lâm Phi. Nhưng cũng có thể là ăn mừng vì trong một tháng tiếp theo được cải thiện thức ăn. Nhưng rốt cục là cái gì thì Lâm Phi không cần quan tâm. Dù sao Lâm Phi biết tối hôm đó, cảnh ngục đã đưa tới phòng giam của Lâm Phi rất nhiều thịt nướng, bốn bình rượu trắng và hai bao thuốc lá thơm mát.
- Binh sĩ không muốn làm tướng quân thì không phải là binh sĩ tốt.
Đây là lời mà huấn luyện viên chiến đấu đã nói cho bọn hắn vào tiết đầu tiên của giờ học, vào ngày đầu tiên mà Lâm Phi đến học trường quân đội. Khi đó hắn cho rằng huấn luyện viên thật vĩ đại, là mục tiêu của cuộc sống, là người không thể chiến thắng được.
Đương nhiên, gần nửa tháng trước, ông ta đã bất hạnh chết dưới tay Lâm Phi. Tấm gương cuộc sống này đi gặp thượng đế rồi. Trong lúc rảnh rỗi, Lâm Phi cũng chỉ có thể thầm cầu nguyện cho ông ta một chút. Về phần thời gian cầu nguyện thì chính là lúc Lâm Phi đi vệ sinh.
Bây giờ, với tư cách một tù nhân bị giam cầm cả đời, Lâm Phi vừa mới mười chín tuổi đã có mục tiêu mới sắp tới. Lúc nhỏ, thầy giáo dạy Lâm Phi là cuộc sống phải có mục tiêu, phải có thời gian phù hợp để làm mục tiêu ngắn hạn hay mục tiêu dài hạn. Lâm Phi đang nghĩ về kế hoạch lâu dài của mình, phù hợp với thực tế nhất chắc hẳn là chết già trong tù.
Vì thế, xem ra làm kế hoạch ngắn hạn phù hợp với thực tế và có chút hi vọng hơn. Danh ngôn của danh nhân có tác dụng khích lệ lòng người. Lâm Phi cũng viết cho bản thân một câu danh ngôn để khích lệ cuộc sống sau này của hắn.
- Tù nhân không muốn vượt ngục không phải tù nhân tốt.
Không may là sau khi ý nghĩ này xuất hiện, là một người theo phái hành động, Lâm Phi phát hiện bản thân đã hơi đứng ngồi không yên.
Bị giam cầm trong tù, mất đi cuộc sống tự do của một người mới gần hai mươi tuổi, hắn vẫn ao ước đồ ăn ngon và các người đẹp trên bãi biển nhưng nơi này chỉ có đám đàn ông vai u thịt bắp và thực phẩm tổng hợp. Thức ăn bình thường mỗi tháng đều phải mang tính mạng đi đổi về, đã thế lại còn ít đến đáng thương.
Vì thế Lâm Phi nằm trên giường sắt của ngục giam, bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để chạy ra khỏi ngục giam Karl rộng lớn này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT