Một đêm này tựa như đã định trước sẽ không thể ngủ. Tuy rằng chỉ cách nhau bởi một bức tường dày không quá mười cm, nhưng tâm lại cách nhau thiên sơn vạn thủy.
*Thiên sơn vạn thủy: hàng dặm
Chu Diễm nằm ngửa trên giường, ánh trăng rực rỡ từ cửa sổ phía tây len lói vào phòng, chiếu rõ khuôn mặt khôi ngô tuấn tú. Lúc này anh với tay lấy ví tiền trên đầu giường, mở ra, dưới ánh sáng bạc lờ mờ hiện ra một bức ảnh, phía góc ảnh đã có chút ố vàng nhưng vẫn không ảnh hưởng đến hai người đang tươi cười bên trong.
Khi đó hai người còn trẻ nên chưa hiểu hết chuyện, chỉ cảm thấy khi yêu là phải khoe ra, cho nên việc hai người ôm hôn chụp ảnh lưu niệm là chuyện hết sức bình thường. Trong ảnh là một cô gái hai má ửng hồng cười tươi rạng rỡ, chân mày cong cong, ngẩng đầu thơm lên má trái của người con trai bên cạnh. Mà miệng người con trai dường như không khép được, cứ hạnh phúc cười ngây ngô mãi.
Chu Diễm thở dài, thật ra trước khi Sam Tuyết kết hôn, những kỷ vật về cô anh đều ném đi, chỉ giữ tấm ảnh này. Có lẽ trong cuộc đời anh sẽ khó mà quên được mối tình đầu ngọt ngào cũng cay đắng này.
Nhưng thời gian như thoi đưa, cho dù trước kia yêu mãnh liệt và điên cuồng đến đâu thì kết quả vẫn bị thời gian mài mòn xóa sạch.
Chu Diễm cười khổ, trong đầu vẫn vang lên câu nói của Mạnh Hiểu Diêu. Đúng vậy, anh đang làm cái gì thế này?
Vốn dĩ anh nghĩ cứ để tấm ảnh này trong ví mình cho đến khi nào nó hỏng thì thôi. Nhưng giờ khắc này, anh bỗng có loại xúc động muốn xé nó.
Ngay lúc Chu Diễm đang muốn lấy ảnh ra chợt nghe thấy hai tiếng gõ cửa "cốc cốc" nhè nhẹ vang lên. Anh có chút ngạc nhiên, lập tức ngồi dậy nói: "Cửa không khóa."
Tiếng cửa cận thận mở, Chu Diễm khép ví đặt dưới gối. Lúc này ánh trăng chiếu vào người đã có chút mơ hồ.
Mạnh Hiểu Diêu mặc một áo sơ mi trắng rộng thùng thình, phía dưới tuy có mặc một chiếc quần đùi nhưng bị áo sơ mi dài vừa vặn che khuất, từ góc độ Chu Diễm nhìn qua trông cô giống như không mặc gì ở phía dưới.
Chu Diễm nhất thời xấu hổ ho nhẹ một tiếng, nói: "Công tắc đèn, ở ngay tay trái của em."
"Vâng." Mạnh Hiểu Diêu nhỏ giọng đáp, sau đó nghiêng người bật đèn.
Thoáng chốc đèn sáng khiến hai người chói mắt, Chu Diễm theo bản năng nghiêng đầu nheo mắt, còn Mạnh Hiểu Diêu đưa tay lên che mặt.
Khi hai người đã thích ứng ánh sáng, bốn mắt liền nhìn nhau. Chu Diễm nhìn mái tóc mềm mượt dài tận đến eo, óng ánh đen nhánh càng tôn lên làn da trắng mịn trong suốt.
"Trễ rồi còn không ngủ, em có chuyện gì vậy?" Thật ra Chu Diễm đã mơ hồ đoán được mục đích Mạnh Hiểu Diêu sang phòng mình. Nhưng anh không muốn khiến cô xấu hổ cho nên giả vờ không biết.
Mạnh Hiểu Diêu nắm chặt tay, hơi cúi đầu không dám nhìn Chu Diễm, run run hồi hộp nói: "Anh Tiểu Diễm, khi nãy em đã suy nghĩ kỹ rồi, em cảm thấy lời anh nói rất đúng. Nếu anh cho rằng có thể... Em... Em thích anh!"
Thổ lộ cùng biểu đạt ngượng ngùng của cô tựa như một bông hồng mới nở, tỏa hương thơm ngát. Chu Diễm nhíu mày, ngập ngừng một chút rồi thở dài hỏi cô: "Vậy em muốn anh trả lời như thề nào?"
Choáng, Chu Diễm lại đem vấn đề đẩy sang cô. Mạnh Hiểu Diêu dĩ nhiên không nghĩ tới Chu Diễm sẽ nói hỏi như vậy, đôi mày thanh tú kẽ nhăn lại, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ không biết trả lời thế nào. Đột nhiên lá gan cô to lên, phải biết là từ lúc chào đời cho tới nay đây lần đầu tiên cô vất hết mặt mũi tuyên bố một câu: "Em muốn làm bạn gái anh!"
Lúc này Chu Diễm cách giường nhìn cô gái đứng cạnh cửa. Không biết từ khi nào cô cũng nhìn về phía anh, đôi mắt đen to tròn lộ rõ vẻ thành thật cùng cương quyết. Bỗng nhiên Chu Miểu cảm thấy tim mình đập lỗi nhịp, giống như cách đây nhiều năm trước, khi Sam Tuyết nói "thích" anh. Anh biết, loại cảm giác này chính là động tâm.
Lập tức khóe miệng Chu Diễm tinh tế cong lên một đường cong khó phát hiện, đôi mắt lộ ra vẻ vui mừng cùng trêu chọc. Anh nhìn Mạnh Hiểu Diêu nói: "Em qua đây."
Mạnh Hiểu Diêu nghe xong lưỡng lự, nhưng vẫn ngoan ngoãn bước tới, ngồi ở sát mép giường bên người Chu Diễm. Cũng không chờ cô tiếp tục nói, Chu Diễm đã nâng cằm cô lên hôn xuống. Cánh môi ẩm ướt dính sát, mang theo độ ấm của Chu Diễm khiến cho tim cô đập như đánh trống. Thình thịch, thình thịch!
Chỉ mới một tuần mà thôi nhưng đây đã là lần thứ ba hai người họ hôn môi. Mạnh Hiểu Diêu cảm thấy cảm giác này không hề xa lạ, ngược lại rất đẹp. Lần này, Chu Diễm hôn rất dịu dàng, không bá đạo như lần trước, thậm chí cũng không tham lam đem đầu lưỡi tiến vào miệng cô, chỉ đơn giản liếm qua. Sau đó anh buông ra, nâng đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô, khàn khàn tình tứ hỏi: "Có ghét không?"
Cô lắc đầu, độ ấm khi nãy tựa như còn vương vấn trên môi, nhàn nhạt mềm mại.
Chu Diễm cười, đứng dậy tắt đèn, sau đó quay về giường, ôm cô vào lòng.
**
Vốn nghĩ đã giải quyết được hai anh trai thì vấn đề gặp người lớn trong nhà chẳng khác nào thuận lợi được một nửa. Trong lúc Chu Mông Mông đang mơ mộng về một cuộc sống hôn nhân tốt đẹp cùng Tề Xuyên thì không dưng lại xuất hiện một "Tình địch" ngăn cách giữa hai người.
Thật ra Chu Mông Mông không nghĩ nhiều đến thế, nhưng nhìn đôi nam nữ ngồi ở sô pha cách đó không xa cúi đầu thảo luận gì đó, còn cô thì như người lạ bị xa lánh bỏ rơi bên ngoài, qua nhìn nhìn về, một câu cũng chen không lọt. Loại cảm giác này giống như cô là bóng đèn ngăn cản giữa họ, rõ ràng cô và Tề Xuyên mới là một đôi cơ mà.
"Tề giáo sư, thầy xem suy luận này có hợp lý hay không?"
"Ừ, câu này ổn rồi, nhưng em nên..." Tề Xuyên cầm bút chì vẽ mấy vòng lên bản thảo, sau đó đưa cho nữ sinh thanh tú bên cạnh, bổ sung thêm.
Nữ sinh nhìn bản thảo Tề Xuyên đưa, đôi mắt bồ câu lóe sáng, khuôn mặt tràn đầy sùng bái tươi cười: "Bị thầy sửa một ít vậy mà đã thông luôn!"
Tề Xuyên ảm đạm cười: "Chẳng qua tôi chỉ gợi ý một chút, chủ yếu do ý tưởng của em đã tốt rồi."
Từ sau khi Mục giáo sư nằm viện, Tề Xuyên liền phụ trách hướng dẫn luận văn cho bốn học trò của ông, ngoài Tôn Nghiêm Đông, trong đó còn có Mộ Dung Yến.
Mộ Dung Yến ngại ngùng sờ mặt: "Không ngờ em cũng được đại thần Tề giáo sư khích lệ, thật là có chút thụ sủng nhược kinh nha!"
*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ
Lúc Mộ Dung yến nói xong câu này, Chu Mông Mông đã hết kiên nhẫn chạy tới giữa hai người, nháy mắt với Tề Xuyên, ngụ ý nói anh mau đuổi cô ấy đi đi.
Cũng không chờ Tề Xuyên nói gì, cô đã quay sang Mộ Dung Yến hỏi: "Chị Mộ Dung, vấn đề giải quyết xong chưa ạ?"
Mộ Dung Yến thấy Mông Mông không chịu nổi nữa liền cười nói: "Lại quấy rầy hai người ăn cơm trưa, ngại quá." Nói xong cô đứng dậy, sờ đầu Chu Mông Mông: "Xem ra bé Chu Chu đã đói bụng lắm rồi, em đi trước đây. Về sau nếu có gì không rõ em lại phải tới đây làm phiền Tề giáo sư nữa."
"Không có gì, chỉ cần tôi có tiết thì buổi trưa sẽ nghỉ ngơi ở đây. Dù sao cũng đã nhận sự ủy thác của Mục giáo sư, tôi không thể không biết xấu hổ mà trốn tránh." Tề Xuyên cũng đứng lên, khuôn mặt hòa nhã thân thiện.
Chu Mông Mông ngồi trên ghế nhìn hai người, cau đôi mày xinh đẹp nhưng không dám phát giận. Chờ Mộ Dung Yến đi rồi cô mới bổ nhào vào người Tề Xuyên, oán giận nói: "Chú, khi nào thì anh và cô ấy thân thiết tới vậy? Chỉ có mỗi đề tài luận văn mà ngày nào cũng chạy tới hỏi anh, còn nữa, cô ấy dựa vào cái gì mà gọi em là Trư Trư ah! Chẳng qua chỉ gặp nhau vài lần, làm như thân thiết lắm ấy!" Mỗi lần nghĩ đến việc Mộ Dung Yến một mình tới tìm Tề Xuyên, cô lại khó chịu.
Tề Xuyên bị trọng lượng của đè lên có chút khó thở, ôm eo cô đặt lên sô pha, bất đắc dĩ nói: "Anh chỉ là thay Mục giáo sư hướng dẫn luận văn cho mấy sinh viên, em cũng không phải là trẻ con, đừng hẹp hòi như vậy."
"Em mà hẹp hòi á! Vì sao mấy sinh viên kia không đến hỏi mà chỉ có mình cô ấy mỗi ngày đều đến đây la cà!" Chu Mông Mông trừng mắt, nhìn Tề Xuyên căm giận nói: "Huống chi cô ấy biết rõ em ở trong này mà chẳng chút kiêng kị gì cả!"
Đôi khi, đối với việc cố tình gây sự của Chu Mông Mông Tề Xuyên cảm thấy rất là đau đầu. Anh nhíu mày hỏi: "Vậy anh phải làm gì thì em mới hài lòng?"
Bị Tề Xuyên nói như vậy, Chu Mông Mông cúi đầu không lên tiếng. Vì cô biết, Mộ Dung Yến không biết quan hệ của cô và Tề Xuyên, cho nên cô mới tức giận. Huống chi cứ coi như không biết đi, trong trường đều đồn ầm việc Tề Xuyên đã kết hôn, cô ấy lại ngày ngày đến tìm người đã có gia đình, không có ý mới là lạ!
Chu Mông Mông càng nghĩ càng giận, ngồi trên sô pha buồn bực hồi lâu, khi Tề Xuyên đưa cơm nóng sang cho cô bỗng đột nhiên đứng dậy, nói với Tề Xuyên: "Em đi nói rõ cho Mộ Dung Yến, anh không phải là chú của em, mà là người đàn ông của em." Nói xong cô đi ra ngoài.
Nhưng đúng lúc này khi cô mới đi đến cửa đã có người đứng sẵn bên ngoài. Chu Mông Mông cả kinh, nhìn bên ngoài là Phó Xuân Xuân đang cầm nắm cửa, đứng nhìn cô.
"Xuân Xuân?!" Chu Mông Mông bất ngờ.
Phó Xuân Xuân đứng ở ngoài hiển nhiên đã nghe thấy tất cả, vẻ mặt đề phòng nhìn Chu Mông Mông và Tề Xuyên, sau đó nói: "Mông Mông, mình có việc muốn nói cho cậu."
Kỳ thật kể từ lần trước sau vụ việc trên diễn đàn trường, Phó Xuân Xuân đã nghi ngờ Chu Mông Mông đang qua lại với một người nào đó, huống chi mấy hôm trước Mông Mông lại đột nhiên chuyển ra khỏi ký túc xá. Giờ thì cô đã hiểu, ra là người đàn ông kia chính là Tề giáo sư nổi tiếng. Hơn nữa Chu Mông Mông lúc ở Mỹ cũng có nhắc tới người chú hơn bọn cô mười lăm tuổi.
Khó trách... Chỉ có người đàn ông như vậy mới có thể lọt vào mắt xanh của tiểu công chúa Chu gia.
Chu Mông Mông không rõ Phó Xuân Xuân bỗng dưng tìm mình để làm gì. Nhưng hai người còn chưa nói gì bỗng Phó Xuân Xuân đột nhiên tát cô một cái, âm thanh sắc nét khiến cô chấn động, cảm giác đau rát bắt đầu lan tỏa.
Che mặt, Chu Mông Mông không thể tin mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn cô bạn đang vô cùng tức giận.
"Biết vì sao mình đánh cậu không?" Phó Xuân Xuân không chờ Mông Mông phản ứng, đứng trước dãy phòng dạy bóng bàn tức giận hỏi.
Chu Mông Mông cau mày, khuôn mặt trắng nõn bị đánh dần dần hiện lên năm dấu ngón tay đỏ chói: "Phó Xuân Xuân, cậu điên rồi à?"
"Cậu có biết thầy Tôn đã bốn ngày không tới trường rồi không, mình vừa nãy mới qua chỗ giáo vụ hỏi, mới biết thầy ấy đã xin nghỉ học!" Phó Xuân Xuân chỉ tay vào mặt Chu Mông Mông, chỉ trích nói: "Chu Mông Mông, cậu sao có thể như thế chứ!"
"Làm sao có thể..." Bị Phó Xuân Xuân hét cùng lửa giận của cô bạn khiến Chu Mông Mông khiếp sợ không thôi.
Phó Xuân Xuân tiếp tục quát: "Còn không phải do cậu! Cho dù thầy ấy không chiếm được cảm tình của cậu thì thôi, cần gì cậu phải đối xử với thầy ấy như thế? Chu Mông Mông, cậu luôn tự cho mình là đúng, rất ích kỷ! Lúc trước thầy Tôn vì chờ cậu trở về nên mới nhận làm giảng viên ở H đại, với thực lực của thầy ấy có rất nhiều trường tốt hơn muốn cướp mà không được. Huống chi... Huống chi..." Nói tới đây, giọng Phó Xuân Xuân đã có chút nghẹn ngào. Hôm nay, cuối cùng cô cũng hiểu được vì sao Tôn Nghiêm Đông lại đột nhiên rời đi như vậy, thì ra...
Phó Xuân Xuân cắn răng, hừ lạnh nói: "Cho dù trước đây cậu và thầy ấy từng cãi nhau, nhưng cậu cũng không nhất thiết phải dùng thủ đoạn này để tra tấn thầy ấy?"
Lời của Phó Xuân Xuân làm cho Chu Mông Mông nhất thời không hiểu chuyện gì: "Cậu nói cái gì vậy? Mình nghe không hiểu!" Cô căn bản là không làm chuyện gì đối với Tôn Nghiêm Đông, ngược lại là do hôm đó anh ấy hành động quá đáng, chọc giận cô, cho tới bây giờ cô vẫn còn giận không muốn để ý anh.
Trông vẻ mặt Chu Mông Mông hồn nhiên không biết, Phó Xuân Xuân vừa nực cười vừa tức, chỉ vào cánh cửa phía sau Chu Mông Mông hét: "Vậy cậu đi mà hỏi Tề Xuyên, hỏi người đàn ông của cậu, anh ta đã làm cái gì, trong lòng anh ta biết rõ nhất!"
Phút chốc Chu Mông Mông tựa như hiểu được điều gì, xoay người chạy vào bên trong, trong lòng từng đợt sợ hãi. Ngay khi cô mở cửa đi vào, cũng vừa lúc Tề Xuyên tắt điện thoại trong tay.
Tề Xuyên thấy Chu Mông Mông trở về, má trái đỏ bừng, nhíu mày bước tới trước mặt cô, đang định giơ tay áp vào mặt cô nhưng cô lại né tránh.
Cô nhìn anh như nhìn một người xa lạ, đầy nghi ngờ và bài xích, ngay cả giọng nói bình thường vui vẻ cũng run run hỏi: "Chú, anh... vì sao anh lại đối xử với anh Nghiêm Đông như vậy?"
"Tiểu Mông, em nói gì thế?" Tề Xuyên siết chặt đôi mày, tựa như không hiểu ý cô muốn nói gì.
Chu Mông Mông lui về phía sau từng bước, đôi mắt bao phủ bởi một tầng nước, hai tay nắm chặt, lắc đầu: "Vừa rồi anh nói chuyện điện thoại em đều nghe thấy rõ! Vì sao lại như vậy? Em không muốn, em thật sự không muốn! Chú, trước kia em luôn cảm thấy mình không thể hiểu nổi anh, vì sao anh luôn làm chuyện em không thể lý giải? Em thật sự không hiểu, rốt cuộc anh nghĩ cái gì!" Nói xong, cô ngồi xuống, hai tay bụm mặt bật khóc: "Em nghĩ chỉ cần có tình yêu, mọi chuyện đều có thể vượt qua! Nhưng tại sao anh luôn muốn như vậy, tại saoooo......!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT