Lưu Hân hơi bị sửng sốt, nhất thời không hiểu cậu đang nói cái gì, nhưng hai chân lại tự động đến đến bên giường cậu, Đổng Hiền ngồi ở nơi này có lẽ cảm thấy người lạ tiến đến theo phản xạ mà rụt người nhưng ánh mắt vẫn như cũ – không ánh sáng!
“Tôi có thể ngồi xuống không?” Lưu Hân nhẹ giọng thăm dò.
Đổng Hiền không hề nhìn anh, chỉ là chậm rãi gật đầu, phản ứng như vậy khiến Lưu Hân hoài nghi cậu không đáp ứng yêu cầu của mình.
Chậm rãi mò đến bên giường ngồi xuống, Lưu Hân nhìn gương mặt vừa quen vừa lạ kia, anh cũng không biết nên hỏi gì… Có lẽ nghi hoặc nhiều nhiều lắm, cậu ấy vừa thấy mình ban nãy trong mắt hiện lên một chút hào quang là có hàm ý gì? Nhưng vì sao lại nói mình “Không phải Hân”? Vậy cậu ấy đang đợi người nào? Những điều này Lưu Hân đều muốn hỏi rõ.
“Đổng Hiền, nhận ra tôi không?” Anh thử dò xét mà hỏi thăm.
Đổng Hiền lẳng lặng lắc đầu.
Cậu ấy không nhận ra mình? Sao lại thế… Lưu Hân không hiểu.
“Vậy có thể nói cho tôi biết… Cậu đang đợi người nào? Hân?” Ai là “Hân”?
“Hân là Hân, sao lại là người nào?” Đổng Hiền bị anh hỏi hồ đồ, thế nhưng vừa nhắc đến “Hân”, cậu nhất thời xốc lại tinh thần, rất hoạt bát mà cười nói: “Anh ấy nói sẽ đến đón tôi… Tôi đang đợi đấy!”
Tới đón cậu… Bản thân mình từng nói sao? Hay người cậu ấy nói căn bản không phải là mình? Lưu Hân khó hiểu: “Vậy…”
Anh dự định tiếp tục hỏi, ai dè Đổng Hiền đột nhiên ngáp dài: “Ngài này…” Cậu mệt mỏi, “Có thể nhờ ngài một việc được không?”
Nhìn cậu suy yếu như vậy, Lưu Hân nhíu mày, là bởi vì lần trước…
Trong nhất thời, áy náy, tự trách, tội ác, thương tiếc, yêu thương, một loạt cảm xúc nảy nở trong lòng, Lưu Hân vội vã vì cậu đứng lên xốc chăn: “Mệt sao? Vậy hãy đi ngủ đi!”
“Ừ!” Đổng Hiền ngoan ngoãn chui vào chăn, trên tay không ngờ vẫn ôm lấy con búp bê kia, đên nó đặt bên cạnh mình, một tay nắm lấy góc chăn trong tay Lưu Hân, lờ mờ nói: “Ngài à, tuy rằng tôi không nhờ ngài, nhưng vẫn mong ngài có thể giúp tôi…”
Lưu Hân ngồi xổm thân xuống, ấn xuống đầy bụng nghi hoặc, đem tay cậu bỏ vào trong chăn, dùng thanh âm ôn nhu kể cả mình chưa từng được nghe qua: “Đương nhiên có thể, muốn tôi giúp gì?”
“Không làm phiền thời gian của ngài đâu, Phó hoàng hậu lập tức sẽ trở về.” Đổng Hiền mí mắt đã muốn khép lại, nhìn ra được cậu đang cố gắng chống đỡ: “Xin ngài, trước khi cô ấy trở về… Giúp tôi chờ người, chờ Hân…”
Nghe vậy, tay Lưu Hân trở nên cứng nhắc: “Hân… Dáng vẻ thế nào? Anh ta… là ai?”
“Tôi không nhớ rõ… Chỉ biết là, anh ấy là người quan trọng nhất của tôi.” Đổng Hiền thanh âm ngày càng nhẹ, “Nếu anh ấy tới, hãy đánh thức tôi… Nhất định phải…” Cậu liền như thế tiến thẳng vào giấc mộng.
Lưu Hân bên cạnh ngây dại, cậu không biết? Cậu ngay cả đợi người thế nào cũng không biết? Vậy sao cậu có thể kiên định nói rằng người đó là người quan trọng nhất của cậu?
“Cậu rốt cuộc là suy nghĩ gì vậy?” Vì sao bọn họ chỉ chia cách trong thời gian mấy tháng ngắn ngủ liền trở nên khó hiểu thế này.
Nghĩ vậy, anh không nhịn được vươn tay chạm vào nước da tinh tế kia, nhưng vừa đụng trong nhát mắt lại bị âm thanh ngoài cửa truyền đến ngăn cản…
“Lưu Hân, là anh” Giọng nữ êm tai lúc này nghe đến cũng phá lệ mà đanh thép, Phó hoàng hậu phái sau thấy thế vội vàng chạy đến giật Lưu Hân lại.
Lưu Hân bị cô lôi lôi kéo kéo có chút đau đớn, nhưng nhìn cô là phụ nữ còn là bề trên của Đổng Hiền nên không hề cùng cô so đo, chỉ thấy Phó hoàng hậu tiến lên nhìn tình hình của Đổng Hiền, phát hiện ra cậu đã ngủ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc cô lân nữa xoay người nhìn về phía Lưu Hân, dịu dàng trong mắt đã không tồn tại nữa, khẩu khí cũng có phần lạnh nhạt, cô nghiêm mặt: “Lưu Hân, anh đến đây là gì? Chế giễu vẫn chưa đủ sao?”
Lòng căm thù của người này đối với anh rất sau… Lưu Hân nhạy cảm phát hiện ra, thế là anh lập tức giải thích: “Tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi, tôi là đến thăm Đổng Hiền… Nghe nói cậu ấy đến nơi này, rất kinh ngạc, cho nên…”
“Nói cho cùng!” Phó hoàng hậu liếc xéo anh một cái, đem bao thuốc trên tay mình đặt xuống bàn: “Đổng Hiền cùng anh vô duyên, cậu ấy cùng anh không hề can hệ!”
“Không phải!” Nghe thấy “Không hề can hệ”, Lưu Hân chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng: “Cậu ấy là… là nhân viên của tôi…” Ấp a ấp úng nói ra lí do vô lí này, Lưu Hân cũng cảm thấy nó không có sức thuyết phục đến mức nào.
Phó hoàng hậu lập tức phản bác: “Cậu ấy đã nghỉ làm, Lưu Hân không quên chứ?!” Cô đâm chọt, hôm nay Lưu Hân không đáng để cô nhượng bộ.
“… Lấy thân phận bạn bè đến thăm cậu ấy không được sao?” Khó có thể thấy anh tỏ ra yếu kém như vậy.
Nhưng Phó hoàng hậu vẫn không buông tha anh: “Bạn bè? Đem Đổng Hiền bức đến không còn đường lui, còn lời thề son sắt nói mình là bạn bè của cậu ấy? A, thật nực cười!”
“Cô đừng quá đáng như vậy, vì sao nói tôi bức cậu ấy thành như vậy?” Dung túng cô không có nghĩa là cho cô tùy ý nói xấu anh như vậy.
Phó hoàng hậu xoay người, tỉ mỉ quan sát anh một phen: “Lưu Hân, cùng anh nói một chút chuyện xưa nào!”
“Đừng lãng sang chuyện khác!” Nếu không phải Đổng Hiền đang ngủ, Lưu Hân quyết sẽ không nhẹ giọng như vậy, không chút khí thế nào.
Nhưng anh đã đánh giá thấp Phó hoàng hậu, mặc kệ anh có muốn nghe hay không, cô vẫn chân thành nói: “Vào triều Tây Hán, có một cô gái là con nhà quan, cô lúc nhỏ đã bị xem như là công cụ chính trị đưa vào hoàng cung, trong cung cô vô y vô kháo (không có chỗ dựa vào), chồng cô không thích cô, mà lại yêu thích một người nam nhân, cô gái rất hận… Hân hết thẩy mọi thức trên đời, hận người đã cướp đi chồng của cô!”
Bất tri bất giác, Lưu Hân bị chuyện xưa của cô hấp dẫn, không khỏi chen vào nói: “Chồng cô ta sao lại hồ đồ như vậy?”
Nghe anh nói xong, Phó hoàng hậu khẽ nâng khóe miệng: “Không, hồ đồ không phải chồng cô, mà là cô.”
“Sao?”
“Bởi vì người chồng nàng yêu chính là người tốt đẹp nhất trên đời này!” Nhớ đến những ngày tháng trong cung ấy, Phó hoàng hậu mặt tràn trề hạnh phúc, “Chồng cô không hề thấy cô thương tâm, mà chính người kia cảm nhận được, mỗi khi rảnh rỗi, người đó sẽ mang đến rất nhiều thứ thú vị cho cô gái đó, để bớt đi sự cô đơn lạnh lẽo nơi thâm cung.”
Đổng Hiền thật là một người rất ôn nhu, thời gian hai người bên cạnh nhau, cậu không làm ra bất sứ điều gì phi lễ, cậu chỉ đơn thuần mà đến vui đùa cùng mình mà thôi…
“Dần dà, cô gái phát hiện bản thân mình nảy tình tình cảm với người nọ, cô đã yêu người đàn ông của chồng mình!” Phó hoàng hậu nói xong, nở một trận cười khổ: “Thế nhưng cô còn chưa nói ra, người ấy đã ra đi mãi mãi.”
Lưu Hân nhìn biểu tình của cô, đột nhiên cảm thấy một trận dị thường: “Cô đang nói về chính cô!” Anh hiểu rõ, không cần cô nói, nhưng anh thật sự…!
Phó hoàng hậu không hề trả lời, chỉ là đi đến bên cạnh Đổng Hiền: “Đổng Hiền, Lưu Hân, Phó hoàng hậu, Vương Mãng, Chu Hủ… Khi tất cả cùng ở một chỗ, anh nên hiểu rõ ý tứ là gì.”
“…!” Lưu Hân nghe vậy cả kinh, trừng lớn mắt nhìn hai người trước mặt, thân thể cũng bất giác thối lui, từng bước một… Cuối cùng lùi đến bức tường sau lưng, “Phập!” đụng phải tấm lịch kia.
Phản xạ quay đầu lại càng thêm kì quái hơn! Khi nãy vào cửa anh cũng không có chú ý, ngày tháng của lịch treo trên tường —— rõ ràng đã qua thu, nhưng trên lịch vẫn còn là tháng tám, ngày 31, chính là ngày Lưu Hân kết hôn.
“Cái đó chính là do Từ Ngôn cố ý làm theo yêu cầu” Dường như biết anh vì sao hoảng hốt, Phó hoàng hậu một bên chỉnh lại chăn cho Đổng Hiền, một bên giải thích: “Đổng Hiền không nhớ hình dạng của Lưu hân, không nhớ hôn lễ của Lưu Hân, không nhớ mọi chuyện Lưu Hân đã gây ra cho mình, chỉ nhớ rằng Lưu Hân là người quan trọng nhất của mình, chỉ nhớ rõ Lưu Hân vào ngày hẹn ước đến đón cậu, cho nên cậu luôn chờ, mỗi ngày đều chờ đợi người không bao giờ đến!” Nói xong cô cùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lưu Hân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT