Từ khi tại hôn lễ nhìn thấy Đổng Hiền chờ mong cùng mất mát, sắc mặt phẫn nỗ cùng tổn thương, Lưu Hân phát hiện ra chính mình không thể bình thường được nữa.

Mỗi đêm mơ thấy không phải là vợ của mình, mà lại tránh không khỏi chính là Đổng Hiền, anh lúc này mới phát giác, từ ban đầu một cái nhăn mày đến nụ cười của Đổng Hiền đều đã khắc sâu trong tâm anh… Trong mơ, bọn họ hai người có thể vô câu vô thúc tươi cười đùa giỡn với nhau, có thể đi đến chân trời góc biển, chỉ cần bóng hình của người kia ở trong tầm mắt, Lưu Hân sẽ cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Nhưng khi tỉnh giấc trở về hiện thực, đối mặt với vợ mình – Ỷ Á, sự tồn tại của cô như là một “gánh nặng”, trước khi kết hôn nghĩ rằng sẽ không có gì, hiện tại vừa nghĩ đến sẽ cùng cô sống hết quãng đời còn lại, toàn thân bất giác nổi da gà…

Vòi sen vẫn chảy nước từ đầu đến giờ, Lưu Hân giơ tay gạt, không cẩn thận làm rớt đồ xuống đất, anh ngồi xổm xuống nhặt lên, nhưng khi đầu gối vừa chạm xuống mặt men sứ lạnh lẽo, trong nháy mắt, ký ức bị chôn giấu lũ lượt kéo tới, đêm hôm ấy đối với Đổng Hiền làm gì đều hiện rõ mồm một, cậu ấy khổ sở van nài, còn chính mình không thèm để ý tới ra sức đánh sâu vào… Chuyện này… Lưu Hân sợ hãi lập tức đứng lên!

Khó tin được mở to hai mắt, một tay đưa lên che miệng mình lại, lưng tựa vào bức tường lạnh buốt… Vừa nãy anh đã trông thấy gì? Chính mình giống như cầm thú làm chuyện khinh bạc Đổng Hiền, cậu ấy cầu khẩn mình chấm dứt, nhưng…

“Chuyện này… Không thể là sự thật!” Bây giờ anh chỉ có thể như vậy trấn an chính mình.

Thế nhưng nếu chuyện đó là sự thật, thì chẳng phải là…

“Nếu vậy, tại sao cậu ấy lại không nói cho mình biết?” Lưu Hân thống khổ mà trượt thân xuống, ngồi dưới đất lẩm bẩm.

Chung quanh một mảnh trống trải, chỉ có tiếng nước chảy không ngừng truyền vào tai, phảng phất như châm chọc anh vô tri cùng hèn hạ.

“Đúng vậy, nhất định không phải là sự thật!” Vẻ mặt anh đột nhiên bừng tĩnh ra, nương theo đó cười cười nói: “Nếu là thật, cậu ta nhất định sẽ nói, sau đó uy hiếp mình… Đúng, trên đời này không ai lãng phí cơ hội như vậy, trên đời này càng không có người thánh thiện như vậy! Không hề có…”

Thực sự không có sai? Cặp mắt trong veo sáng ngời kia của Đổng Hiền lại hiện lên trong đầu, đó là cặp mắt xinh đẹp nhất Lưu Hân từng gặp qua, cho nên mỗi một lần nhìn thấy, Lưu Hân lại vô thức tránh né, anh căn bản không có dũng khí đối mặt.

“Tôi rất yêu anh, muốn ở bên cạnh anh!” Lần đầu tiên gặp mặt Đổng Hiền, cậu ấy là dùng vẻ mặt kiên định như thế nói ra những lời này.

Lưu Hân vẫn chưa hề tin tưởng qua, bởi vì anh cho rằng trên đời này không có cái gì gọi là “yêu”.

Nếu có yêu, ba sẽ không đối xửa với mẹ như vậy; nếu có yêu, mẹ cũng sẽ không trả thù ba; nếu có yêu, bản thân mình sẽ không bị ba mẹ đem ra để thương lượng; nếu có yêu, mọi thứ sẽ không trở thành như bây giờ; nếu có yêu, sẽ…

Ngẩng đầu, im lặng nhìn trần nhà, anh nghi hoặc, anh mê man, anh dao động!

“…” Đột nhiên điện thoại di động reo, Lưu Hân nhìn sắc trời bên ngoài hồ nghi, là ai lại gọi vào lúc này…

“Alo, là ai?!” Tiếp điện thoại, bên kia truyền đến thanh âm quen thuộc.

“Ông chủ, là tôi!”

“Kỳ Dương?!” Anh có chút kinh ngạc.

Kỳ Dương ở đầu dây bên kia, sắc mặt ngưng trọng: “Vâng, ông chủ, có một số việc muốn hỏi ý kiến ngài, về chuyện Đổng Hiền…”

“Đổng Hiền?” Thanh âm của Lưu Hân càng thêm kích động, “Cậu ấy xảy ra chuyện gì? Chuyện gì vậy? Cậu mau nói đi!”

“A? À, không, không có gì…” Kỳ Dương vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ ông chủ đối với Đổng Hiền đúng là…” Ông chủ, chỗ ngài hiện tại là đêm khuya phải không, tôi như vầy có quấy rầy ngài cùng tiểu thư Ỷ Á không?”

Nhìn một chút xung quanh, Lưu Hân lắc đầu, có phần thiếu kiên nhẫn: “Không có việc gì, Ỷ Á đã ngủ rồi, Đổng Hiền xảy ra chuyện gì? Sao cậu còn chưa nói hả?”

Kỳ Dương hơi chần chừ, nhìn email trên máy tính, lại nhớ đến ông chủ hôm đám cưới, nhấp nháy môi, cuối cùng đưa ra quyết định của chính mình: “Thực sự cũng không có gì, tôi chỉ muốn xác nhận lại, phí điều trị của Đổng Hiền đích thân ngài chi trả phải không?”

“Ừ” Lưu Hân nhíu mày, “Chuyện anh muốn hỏi là vậy sao?”

“…Vâng!” Kỳ Dương trả lời: “Quấy rầy ngài nghỉ ngơi, tôi cúp máy đây, ông chủ, tuần trăng mật vui vẻ!”

“Ừ, có việc gì xảy ra cứ liên lạc” Lưu Hân cảm thấy quái lạ, nhưng Kỳ Dương sẽ không lừa gạt anh, vậy là thật sự không có chuyện gì…

“Vâng” Kỳ Dương bên kia cúp máy, mắt lập tức nhìn màn hình máy tính.

Ấn “trả lời”, Kỳ Dương đơn giản viết vài chữ: “Tôi không thể quấy rầy ông chủ, xin lỗi!” Sau đó không cho chính mình cơ hội, lập tức “Gửi đi”, Email nhanh chóng đến hòm thư của Chu Hủ.

Để tránh sau này ông chủ truy xét, anh đã làm thì làm cho xong, xóa hết hộp thư của mình, khờ dại nói với bản thân, như vậy sẽ không có chuyện gì.

Cầm một tách cà phê, ngồi trên ghế sô pha nhìn bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ, tội ác trong lòng Kỳ Dương tự nhiên nảy sinh, nhưng anh không hối hận, anh không thể hối hận!

Ông chủ không thể cùng với Đổng Hiền bên nhau, cho dù ngài ấy đúng là “Lưu Hân” kia, hai người cũng không thuộc về nhau, nếu đã phải đoạn tuyệt, không bằng đoạn tuyệt dứt khoát một chút, có lẽ đây là kết cục tốt nhất cho bọn họ.



Cúng lúc đó, Chu Hủ cùng Từ Ngôn nôn nóng chờ Kỳ Dương trả lời, vừa nhìn thấy thông báo “Một thư mới!” tay Chu Hủ có chút run rẩy.

“Kìa, kìa!” Từ Ngôn hét lớn, “Mau xem đi!”

“Biết rồi, đừng có ầm ĩ!” Chu Hủ quát, mở thư, hai người nhanh chóng xem hết.

Đọc thư xong xuôi, Từ Ngôn trước hết mắng chửi: “Mẹ nó, tên Kỳ Dương này là đàn ông sao?”

Sau hôn lễ của Lưu Hân, Chu Hủ đem hết sự tình tóm tắt cho anh biết, anh lúc này mới hiểu rằng tại sao Tiểu Hiền lại đối với Lưu Hân si mê như vậy, rồi bọn họ sao có thể hội tụ lại cùng một chỗ, thế nhưng bây giờ Lưu Hân lại…

“Không được, tôi không chịu được!” Từ Ngôn đứng lên, “Vài ngày nữa Lưu Hân sẽ trở về, tôi đi tìm anh ta nói chuyện!”

Chu Hu tương phản tính tình nóng nảy ngày xưa, ngồi yên tại chỗ lạnh lùng nhìn cái mail kia: “Quên đi, chúng ta đi thôi!” Dứt lời, tắt máy tính, lôi Từ Ngôn đi ra ngoài.

Từ Ngôn thấy cô phản ứng như vậy, quái gở mà hỏi thăm: “Chu Hủ, cô chẳng lẽ không để tâm sao?” Đây không giống tác phong của Chu Hủ a.

“Có lẽ liên lạc với anh ta là chúng ta quá ngu ngốc rồi!” Chu Hủ vừa đi vừa trả lời.

“Sao chứ?” Đi bên cạnh cô Từ Ngôn càng không thể hiểu, “Lời này là sao?”

“Từ Ngôn, cậu cảm thấy từ khi Tiểu Hiền thành ra thế này, Vương Mãng cùng Phó hoàng hậu suy nghĩ nhiều biện pháp giúp cậu ấy, thế nhưng bọn họ hoàn toàn không muốn tìm đến Lưu Hân, là vì sao chứ?” Chu Hủ hỏi anh.

Từ Ngôn suy nghĩ một chút liền trả lời: “Không phải vì mặt mũi sao? Hay không muốn Tiểu Hiền thương tâm?”

“Sao có thể như vậy!” Đều không đúng là như vậy, “Tiểu Hiền đã như vậy, còn cần mặt mũi gì, đó là bởi vì bọn họ đã sớm biết, dù cho đi tìm anh ta cũng không đem lại kết quả gì!”

Từ Ngôn ngạc nhiên: “Ý cô là…”

“Nói đúng hơn là bọn họ cho rằng Kỳ Dương hay bất cứ ai bên cạnh Lưu Hân cũng sẽ không thuyết phục Lưu Hân hồi tâm chuyển ý, trái lại có thể càng khiến cho Lưu Hân rời xe Tiểu Hiền!” Chu Hủ căm hận cắn môi.

“Vì sao?” Từ Ngôn không rõ, vì sao lại muốn chia rẽ một đôi tình nhân chứ, mọi người không phải đều mong ước cho những ai yêu thương nhau đều sẽ đến được với nhau sao?

Bị hỏi, Chu Hủ dừng bước, chậm rãi quay đầu nhìn nét mặt nghi vấn của Từ Ngôn… Sau một lúc, cô đột nhiên nở nụ cười: “Ha ha ha ha, cậu trăm phần trăm là người tốt, cũng rất đơn giản a… Bởi vì bọn họ đều là đàn ông!”

“Đàn ông thì sao? Đồng tính luyến ái cũng không có bị cấm a, tự do yêu đương mà!” Từ Ngôn cho là vậy.

Chu Hủ thu lại ý cười, lắc đầu: “Đó cũng chỉ là nói cho nghe, đều là lời nói sáo rỗng, cái gì mà “tự do yêu đương”?, Chỗ nào “tự do” chứ? Thầy cô giáo không thể cùng học trò, không thể kém quá nhiều tuổi, đôi khi phụ nữ trình độ cao hơn đàn ông cũng không được, lại càng không thể là hai người đàn ông!”

“Vậy… Đó là…” Một chốc, Từ Ngôn không thể tìm ra lời phản bác.

Ánh mắt Chu Hủ càng trở nên thâm trầm: “Xã hội lúc nào cũng nói là tiếp nhận, sau đó lại hành động bày tỏ sự chối bỏ, có bao nhiêu cặp đồng tính luyến ái vì áp lực của xã hội mà phải chia xa, cậu biết không?!”

Cô như thế Từ Ngôn chưa từng thấy qua, trong lúc nhất thời, anh không còn ngôn từ đáp lại, chỉ ngây ngốc mà nhìn cô gái trước mặt, e rằng cô cũng không phải đơn thuần như chính mình biết.

“Aizzz… Nói nhiều cũng vô ích!” Chu Hủ nặng nề thở dài, “Chiều nay cậu có khóa không? Không có, thì cùng đi thăm Đổng Hiền chứ?” Lập tức không phục lại dáng vẻ trước đây.

“A? Ừ, không có.” Từ Ngôn còn không kịp phản ứng, đã bị cô kéo đi.

“Vậy cùng đi thăm cậu ấy, được rồi trên đường đi mua một chút đồ ăn Tiểu Hiền thích!” Chu Hủ kéo kéo tay anh, khóe miệng cười, “Cậu trả tiền!”

“Sao?” Cô gái này không dễ thay đổi, Từ Ngôn lần này nhận thức được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play