Chậm rãi mở ra… Đổng Hiền từ trong phong thư rút ra một chồng ảnh chụp… lật lại xem, từng tấm từng tấm, sắc mặt Đổng Hiền ngày càng kém, đến tấm cuối cùng, thân thể anh không tránh khỏi mà run rẩy.
Phản ứng của anh làm cho Vương Mãng cùng Từ Ngôn chú ý, đang ôm búp bê gần đó, Từ Ngôn lập tức chạy đến, thò đầu xem: “Tiểu Hiền, đây là…” Nhưng khi Từ Ngôn trông thấy những tấm ảnh kia trong nháy mắt trở nên mờ mịt.
“Chuyện gì vậy?” Cái gì lại có thể khiến cho hai người họ kinh hãi như vậy?!
Vương Mãng tiến đến đoạt những bức ảnh, dù vậy, hai người kia vẫn bất động tại chỗ, không hề phản ứng lại.
“Đây là…” Vương Mãng vừa nhìn liền cả kinh.
Đổng Hiền mất tích hơn mười ngày, mọi người đều biết rõ xảy ra chuyện gì, nhưng mà không ai đề cập đến chuyện này, mong rằng Đổng Hiền có thể vùi lấp những kí ức đau lòng kia đi, nhưng không ngờ những… tấm ảnh này… lại hiện lên… những tháng ngày bị khuất nhục của Đổng Hiền trước đây.
Đại khái có khoảng hai mươi tấm, mỗi một tấm vẻ mặt của Đổng Hiền vô cùng rõ ràng, nhưng những người ức hiếp anh lại không thể thấy rõ mặt!
Quá đáng, thật sự quá đáng! Vương Mãng không ngờ bọn chúng lại sự dụng thủ đoạn bỉ ổi này giày vò người không liên quan đến, mục đích của bọn họ không phải là Lưu Hân sao? Được rồi, Đổng Hiền… Anh ngẩng đầu toàn thân Đổng Hiền đang run rẩy, ánh mắt mơ màng bất lực, Vương Mãng biết rõ cậu đang cần một người chấp nhận cậu, cần có một người bên cạnh cậu nói với cậu rằng”Không có việc gì đâu, đây cũng không phải lỗi của cậu!”
Thế nhưng, người kia…
“Đinh đinh đinh…” Lúc này, máy tính đã khởi động xong, nhưng lại truyền đến giai điệu vui tươi, tốc độ chậm rãi, trang trọng mà trữ tình, đây đích thực là nhạc mừng đám cưới!
Đổng Hiền chậm rãi hướng phía màn hình máy tính, một tiểu thiên thần khả ái bắn mũi tên về phía ảnh chụp giữa màn hình, trên ấy là một cặp trời sinh, bao quanh họ là trái tim lớn như là lời chúc phúc, nền trắng hiện ra tựa như một hôn lễ trang trọng sắp bắt đầu, bên góc được ghi chú rõ ràng bằng sắc đỏ ngày diễn ra hôn lễ, hôm nay là ngày 31-8 —– ngày Lưu Hân kết hôn.
“Cái quái gì vậy, người nào lại làm ra cái này!” Vương Mãng tức giận, cư nhiên ngay tại lúc này máy tính lại hiện lên những hình ảnh này, anh vội vàng chặn tầm mắt Đổng Hiền, thuận tay tắt đi cái loa, làm cho trong phòng khôi phục lại vẻ yên tĩnh ban đầu.
“Tiểu… Tiểu Hiền!” Từ Ngôn khó khăn nói nên tiếng, “Không nên để ý trò đùa đó, chúng ta tiếp tục trò chuyện đi!” Anh kéo tay Đổng Hiền, giúp cậu ấy ngồi xuống cạnh mình, Vương Mãng thừa dịp này ngắt điện máy tính.
“Cái này…” Từ Ngôn không biết trả lời thế nào, liếc mắt về phía Vương Mãng xin cứu giúp.
Vương Mãng lập tức lái sang chuyện khác: “Ha ha, chúng ta đừng nói chuyện này nữa được không? Được rồi, tôi cũng đói bụng rồi, Đổng Hiền cậu thì sao?”
Thế nhưng Đổng Hiền không hề phản ứng lại, anh đưa tay kéo cánh tay Vương Mãng, lặp lại lần nữa:” Hôm nay là 31-8 phải không?”
“Tiểu Hiền!” Từ Ngôn biết tình hình đã không ổn rồi, nắm hai vai cậu lay động: “Không nên suy đoán nữa, chúng ta bàn cái khác không phải tốt hơn sao?”
“Cái khác?” Thanh âm Đổng Hiền nhẹ nhàng bay bổng, hơn nữa còn nguội lạnh đến đáng sợ: “Vậy thì… Hân đâu? Anh ấy vì sao vẫn chưa đến?”
Hai người lại bị hỏi khó, bọn họ dò xét nhìn trộm một cái, ai cũng lộ vẻ mặt khó xử, chuyện này làm sao bọn họ trả lời chứ?
Trông thấy bọn họ cái gì cũng không nói, Đổng Hiền có một chút lo lắng, anh lau nước mắt còn lưu lại trên mặt, nét mặt mỉm cười độc thoại: “A… Sao có thể như vậy chứ, Hân nói hôm nay nhất định sẽ theo mình, anh ấy nhất định là muốn dành bất ngờ cho mình, hôn lễ gì chứ… Anh ấy nhất định ở đó chờ mình!” Nó như vậy, anh liền lập tức lao xuống lầu đi.
“Tiểu Hiền (Đổng Hiền)!” Hai người lập tức đuổi theo.
Đổng Hiền lao ra cửa vừa lúc trông thấy Chu Hủ và Phó hoàng hậu, không đợi hai cô phản ứng, ở ngoài cửa kêu một chiếc taxi ngồi lên!
“Chờ một chút!” Đợi đến khi Vương Mãng cùng Từ Ngôn đuổi xuống, xe đã đi mất…
“Sao lại như vậy?” Chu Hủ cầm túi hoa quả hỏi.
Vương Mãng kéo cô, Từ Ngôn lôi Phó hoàng hậu, kêu một chiếc xe: “Tài xế, đuổi theo chiếc xe biển số BD86** phía trước, nhanh lên một chút!”
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Phó hoàng hậu cảm thấy bất ổn.
Vương Mãng đem sự việc vừa nãy đơn giản thuật lại:”…Nói chung, cậu ấy đã biết hôm nay là hôn lễ của Lưu Hân, hiện tại chắc chắn là đi đến nhà thờ!”
“Cậu ấy đâu nhớ nhà thờ nào!” Chu Hủ nhìu mày, “Không tìm được đâu…”
“Nếu vậy thì tốt rồi!” Vương Mãng than thở.
“Ý anh là sao?” Từ Ngôn cũng cảm thấy kỳ quái.
Chỉ có Phó hoàng hậu là yên tĩnh ngồi phía sau, vẻ mặt lo âu, nhưng cũng không nói gì…
“Đổng Hiền không phải là người ngu ngốc, cậu ấy cũng không có mất trí nhớ, chắc chắc cậu ấy biết rõ hôm nay là lễ cưới của Lưu Hân!” Vương Mãng giải thích.
Thế nhưng mới một nửa, Chu Hủ lập tức cắt ngang: “Chậm đã, anh nói chính là Tiểu Hiền vẫn luôn biết rõ Lưu Hân hôm nay sẽ không đến đón cậu ấy? Cậu ấy vì sao lại…”
“Em muốn hỏi vì sao cậu ấy còn bày ra vẻ mặt hạnh phúc chờ đợi Lưu Hân đúng không?” Vương Mãng thay cô nói ra, thấy được sự khẳng định của cô, tiếp tục: “Rất đơn giản… Đổng Hiền rất kiên cường, nhưng kiên cường đến đâu cậu ấy vẫn là người bình thường a! Sau khi gặp phải sự tình kia, cậu ấy đã đến bên bờ vực gục ngã, thế nhưng trong tâm tư không thể thừa nhận thất bại, lúc này cậu ấy sẽ tìm một lý do khiến cho mình thanh tỉnh!”
Nói đến đây, Phó hoàng hậu nãy giờ vẫn trầm tư nhìn ngoài cửa sổ lên tiếng: “Loài người là sinh vật kìa lạ, rõ ràng biết rằng không thể vãn hồi… Nhưng lúc nào cũng ôm ấp hy vọng, chờ mong kỳ tích xuất hiện!”
“Ý anh là Tiểu Hiền một mực đánh lừa bản thân… Kỳ thực trong lòng đã biết hết tất cả?” Từ Ngôn có chút khó tin.
“Đơn giản mà nói đây chính là biểu hiện của bệnh “Lừa mình dối người” bởi vì cậu ấy cần một điều gì đó chống đỡ mình!” Vương mãng nhìn về phía xe cộ phía trước, “Đây cũng coi như một loại bệnh tâm lý, phương diện này thông thường sẽ lựa chọn phương thức lừa dối tương tự dành cho trị liệu, đúng là trong thời gian này không thể kích động cậu ấy, càng không thể tuyệt tình vạch trần lời dối trá này, nếu không…”
Nghe anh không nói nữa, Chu Hủ truy vấn: “Nếu không sẽ thế nào? Anh mau nói đi!”
Vương Mãng bất đắc dĩ lắc đầu: “Tình trang của Đổng Hiền lại rất đặc biệt, ngoại trừ Lưu Hân ra cậu ấy căn bản không có gì để dựa vào, nếu như “Lưu Hân” kia đỗ vỡ, vậy thì…”
“Tài xế, tôi sẽ trả tiền gấp đôi a, làm ơn nhanh đuổi theo xe phía trước đi!” Từ Ngôn quát lớn.
“A? Được!” Tài xế cũng nghe bọn họ nói chuyện, thì ra phía trước có một bệnh nhân, vậy là cứu người, anh cũng nên góp sức đuổi theo, ngay sau đó anh lập tức tăng tốc, đuổi theo phía trước…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT