Editor: Nguyệt

Khi cái chân của Ôn Tĩnh Hàn gần khỏi, cậu được chuyển về khách sạn. Lúc ra viện, cậu lưu luyến mãi không chịu buông khung cửa ra, biểu đạt tình yêu chân thành to lớn như nước sông đổ về biển của mình với căn phòng bệnh này, làm đám người áo đen đến đón cậu tưởng cậu không bị thương ở chân, mà là ở đầu.

Dù đầu óc có hỏng cậu cũng không muốn đến khách sạn. Thế có khác nào đưa dê vào miệng sói đâu, đảm bảo bị nuốt gọn cả thắt lưng da cũng không còn! Kết quả là trong phòng khách sạn diễn ra một màn sau đây.

“Tắm chưa?”

“Chưa. Tôi rất nhớ mùi phòng bệnh, cái mùi thơm ngát của thuốc mỡ và thuốc khử trùng thật khiến người ta mê say.”

“… Cởi quần áo ra.”

“Ngay đây ngay đây!”

“… Bên trong mặc cái gì?”

“Áo bệnh nhân của bệnh viện. Tôi thật sự rất thích màu sắc và hoa văn của nó, vừa có nét cổ điển lại bảo vệ môi trường, đơn giản mà rất thời trang. Đúng là không nỡ bỏ.”

“… Người đâu, đánh gãy hai chân cậu ta rồi ném về bệnh viện đi.”

“Đừng mà!”

Ôn Tĩnh Hàn đành phải lập tức lao lên ôm đùi hắn.

Công tước đè cậu ra thảm, nắm lấy cằm cậu: “Bé con, em tưởng cứ bướng bỉnh như thế là có thể toàn thân trở ra sao?”

Ôn Tĩnh Hàn dời mắt sang chỗ khác: “Đương nhiên là không. Nhưng biết đâu chó ngáp phải ruồi thì sao. Cứ phải thử mới biết được …”

“Nói hay lắm. Phải thử mới biết được … em có điểm nào làm người ta say mê.” Công tước đột nhiên bế bổng cậu lên, đi nhanh mấy bước rồi ném cậu lên giường như ném bao tải. Đúng là không biết thương hương tiếc ngọc!

“Có chuyện gì bình tĩnh rồi nói, giao tiếp không biên giới mà. À nhầm, âm nhạc không có biên giới, hay là tôi hát cho anh nghe bài ‘Kim Dạ Vô Nhân Nhập Thụy’ để trợ hứng nhé?” Ôn Tĩnh Hàn vừa cố kéo dài thời gian vừa dùng cả tay lẫn chân lùi lại đằng sau.

“Kim dạ vô nhân nhập thụy?” Công tước nhếch miệng, “Ta cũng nghĩ vậy. Chúng ta cuồng hoan một đêm đi.”

Nguyệt: Dịch bừa “Đêm nay không ai ngủ” (cùng)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play