"Giữa chúng ta, không phải quan hệ như thế.... tôi muốn về nhà!"

Kiểu đối thoại như tỏ tình này làm cho cô lập tức không tiếp nhận nổi, cũng không dám tiếp tục cái đề tài này. Chút ấm áp kia coi như là là nằm mơ đi, tỉnh mộng cô chỉ là Hạ Tử Di. Đem mặt từ trong khuôn ngực ấm áp của anh ngẩng lên, nhẹ nhàng lấy tay của anh ra, Tử Di cúi đầu xoay người đi.

"Em luôn luôn không cho người làm sai cơ hội sao?" Cô từ chối khiến cho anh vô cùng khó chịu, anh giữ chặt thân thể muốn né tránh của cô, lần nữa ôm cô vào trong ngực.

"Nếu như vừa bắt đầu đã là sai lầm, tất cả đều sẽ chỉ là sai lầm mà thôi." Bọn họ vừa bắt đầu chính là sai, làm sao có thể có cơ hội sửa đổi nữa?

"Em vẫn còn yêu hắn sao?" Anh cúi đầu tiến tới gần cô, nhìn sâu vào đôi mắt trong suốt của cô. Chính là như vây, một đôi mắt trong suốt giống như một suối nước bắt anh phải ôm lấy.

"Đúng vậy, tôi yêu anh ấy. Cả đời chỉ yêu anh ấy." Hạ Tử Di nhắm mắt lại. Sự điên cuồng trong mắt anh ta khiến cô sợ.

Yêu anh ấy? Cô đã không còn tư cách này rồi, nhưng mà cô sẽ trân trọng anh ở trong lòng cả đời.

"Em nên tỉnh táo lại đi... Lưu Minh chết rồi! Mà nếu như hắn còn sống....  biết em đã sớm không phải là Hạ Tử Di ngây thơ trong sáng năm đó, mà thật ra thì đã sớm khuất phục ở dưới thân thể của tôi, mặc tôi phô trương khả năng đem lại khoái lạc cho phụ nữ, em nói xem hắn có thể còn yêu em hay không?"

Bị cô nói cô yêu người đàn ông khác, mà anh ta đã chết, sự tự tin tràn đầy của anh phút chốc phai mờ như mây bay. Lăng Thiên bây giờ khôi phục lại dáng vẻ người đàn ông vô tình, lãnh khốc; lời nói nói ra khỏi miệng đều là muốn tổn thương cô mới chịu bỏ qua. Cũng chỉ có như vậy, anh mới cảm giác mình không có ngu ngốc như vậy, anh là Lăng Thiên tràn đầy tự tin, không có gì mà anh không có được.

"Anh......" Trong mắt đã ngấn lệ, Tử Di cũng biết, anh ta tại sao có thể là người tốt như vậy? Những thứ dịu dàng vừa rồi cũng chỉ là mặt ngoài anh ta dùng gạt người? Có phải muốn xem thử một chút phản ứng của cô hay không? Sao lại có người đàn ông vô liêm sỉ như vậy?

"Hạ Tử Di em không được quên, bây giờ em là vợ tôi. Lại dám miệng nói yêu người đàn ông khác sao? Lần sau nếu như còn để cho tôi nghe được, tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu! Có nghe hay không?"

Cố ý không để ý đến nước mắt ướt dần khuôn mặt nhỏ nhắn, anh giữ chặt cằm của cô, trịnh trọng cảnh cáo. Nếu người ta đã không yêu thích anh, anh cần gì tự làm mất mặt nữa? Loại chuyện mất mặt này sẽ không xảy ra lần thứ hai nữa. Chẳng qua là, đời này cô cũng đừng muốn thoát khỏi anh.

Lăng Thiên buông cô ra, tức giận đi về. Nhìn bóng dáng cao lớn của anh cứ tuyệt tình như vậy mà đi, cảm giác đau lòng khiến cô không thở nổi. Tử Di ngồi xổm người xuống, vùi mặt trong đầu gối, đau khóc thành tiếng. Tại sao khi bọn họ ở chung lại luôn như vậy? Luôn phải cãi nhau? Khó lắm mới được hòa bình thì lại bắt đầu chiến tranh mới. Là cô sai lầm rồi sao? Hay vẫn là anh sai?

Anh rất quá đáng, thật sự rất quá đáng. Cô khóc đến thương tâm, khóc đến muốn thở không nổi, khóc đến mặt trăng cũng lặng lẽ trốn vào trong mây, không muốn nhìn lại. Cho đến tiếng thắng xe chói tai vang lên ở bên tai, Tử Di mới ngẩng đầu lên.

Lăng Thiên có lúc thật hận mình không có tiền đồ, rõ ràng không muốn phải nhìn thấy cô nữa, nhưng mà xe lại như có ý thức, lái đến bên người cô ngừng lại, sau đó thân thể của anh căn bản cũng không nghe đầu óc anh chỉ huy, đi thẳng tới trước mặt người phụ nữ này.

Khóc cái gì đây? Người nên khóc phải là anh chứ? Lần đầu tiên động lòng với một người con gái lại bị mạnh mẽ từ chối, hơn nữa người con gái đó lại là người vợ mà anh cưới về. Thật là buồn cười! Kiếp trước tôi nợ gì em sao?

"Anh không phải là đi rồi sao? Còn quay lại làm gì?" giọng nói của cô mang đầy sự tuyệt vọng.

"Khóc đến như vậy, em cho rằng tôi thích xem sao?" Lăng Thiên ở trước mặt cô ngồi xổm xuống.

"Anh có thể lựa chọn không nhìn."

"Nếu như không phải là trong bụng em có con tôi, tôi mới mặc kệ em!" Lăng Thiên ở trong lòng thở dài, ôm lấy cô.

Thì ra chỉ vì con, Lăng Thiên chỉ vì đứa con này mà dịu dàng với cô như vậy! Tử Di mặc anh ôm cô về trong xe, không lên tiếng nói chuyện nữa.

Cô hiểu, thì ra là những thay đổi mấy hôm nay là vì con! Hoàn toàn không phải là tình cảm trong tưởng tượng của cô. Haiz, Hạ Tử Di cô lúc nào thì mày trở nên hồ đồ vậy? Cho dù anh ta thật sự có tình cảm với cô cũng là bởi vì cô là mẹ của con anh. Tốt nhất không nên ảo tưởng rằng anh có tình cảm với mình.

Hiểu đến điều này, lòng cô chợt trĩu nặng, cực kỳ khó chịu.

~~~~*~~~~~

Tại một căn phòng cao cấp ở bar Dạ Mị, một người đàn ông đang mặc sức uống rượu mặc cho người kia đang ra sức ngăn cản.

"Phàm... Hết Lăng Thiên rồi bây giờ đến lượt cậu sao? Tôi không thể hiểu nổi hai người! " Chu Đức Thành mệt mỏi nói. Hai người này đúng là.... Chỉ vì phụ nữ có cần làm quá lên như vậy không?

"Người như cậu thì biết cái gì! Không uống thì tránh ra... Để tôi uống một mình! " Dương Hiểu Phàm cầm cả chai rượu lên, cho vào miệng mình. Rõ ràng đã uống rất nhiều nhưng sao vẫn còn tỉnh táo như vậy? Hôm nay anh phải uống cho thật say mới không nghĩ đến Hạ Tử Yên.

"Này! Sao cậu không đi Newyork thử xem.... Biết đâu cô ấy sẽ đến đó! "

"Ha... Cậu nghĩ tôi không đi đến đó sao? Tôi đã lục tung cả Newyork nhưng vẫn không thể tìm thấy!! Cô ấy không muốn gặp tôi thì dù ở ngay trước mặt tôi cũng không thể tìm ra...." Dương Hiểu Phàm bất lực nói.

"Cũng không thể trách ai được! Không phải mọi chuyện đều do cậu sao? Nếu như ban đầu cậu chín chắn hơn một chút, chấm dứt với Hàn Nhụy Ái.... Thì bây giờ... "

"Chu Đức Thành! Cậu đừng nói nữa! " Dương Hiểu Phàm gầm lên, ánh mắt như muốn giết người.

"Được rồi.... Không nói nữa! Cậu đã uống nhiều lắm rồi, đi về thôi!"

--------------------------------------------

Dạo này mọi người ít vote quá... Nên ta lười biếng đăng chương mới!

9h 20"

22/2/2018

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play