Vừa mở mắt, cảm giác có người đang ôm eo mình cô quay lại đằng sau. Là một người đàn ông???
“Aaaaaaaa!”- cô giật mình la toáng lên. Hắn là ai??? Sao hắn lại ôm mình ngủ? Không lẽ mình và hắn đã...! Còn nữa..đây là đâu? Sao mình lại ở đây???
Đang chìm trong suy nghĩ, chợt một giọng trầm ấm vang lên.
“Em dậy rồi sao?”
Cô vẫn dùng cặp mắt ngạc nhiên nhìn anh: “Anh...”
Đoán được suy nghĩ của cô, anh trả lời: “Tôi là chồng em! Lăng Thiên! “
“Chồng...chồng tôi??? Thật sự tôi chưa có chồng??... “
“Trước đây chưa có...nhưng từ bây giờ...em chính là vợ của Lăng Thiên tôi!”. Anh lại nghiêm túc khẳng định.
Cô cố gắng lục lọi trí nhớ, chuyện ngày hôm qua. Ơ...không lẽ là..tên chủ tịch đó sao??? Hôm qua mình...
“Em rửa mặt xong thì xuống ăn sáng! Tôi chờ em!“. Nói xong anh mở cửa ra khỏi phòng. Thấy vậy cô cũng bước xuống giường, vào nhà vệ sinh.
. Gác lại dòng suy nghĩ, cô mở cửa phòng vệ sinh bước ra. Lúc này cô mới có dịp ngắm kỹ căn phòng. Nó được thiết kế theo phong cách Châu âu. Không quá cầu kỳ,nhưng vẫn toát lên vẻ sang trọng.
Hơn 20 phút sau, cô từ trên lầu đi xuống.
“Em làm gì mà lâu quá vậy?? Tôi chờ em hơn 20 phút rồi đó!!“. Anh hơi khó chịu lên tiếng.
“À...anh có thể cho tôi biết... Sao tôi lại ở đây? “
“Em là vợ tôi.. Không ở đây thì ở đâu?”
“Anh...là vị chủ tịch...mà hôm qua có người nói với ba tôi đúng không?? “
Nghe cô nói vậy, anh mỉm cười: “Đúng! Tôi chính là người đó? Em sợ sao??”
“Tôi...tôi...có chuyện muốn nói với anh!“. Cô tiến đến gần bàn ăn.
“Em ngồi đi!”
Cô ngồi xuống, tiếp tục nói: “Anh...có thể...không cưới tôi..được không? “
“Em nói sao?? Không cưới em? Em nghĩ em là ai? Những thứ tôi muốn... Tôi nhất định phải có được!! Bao gồm cả em?“. Anh hơi tức giận khi nghe cô từ chối mình. Cô gái này sao vậy chứ? Anh đã cố gắng dịu dàng trước mặt cô nhưng cô lại có ý định cự tuyệt anh.
“Nhưng... Chủ tịch à! Tôi không yêu anh! Tôi đã có người yêu rồi? “
“Tôi biết! Tôi biết em đã có người yêu! Tôi còn biết...người yêu của em là ai nữa! Nhưng tôi yêu em thì em phải nhận,cho dù không yêu tôi cũng phải chấp nhận “
“Nhưng... Bây giờ tôi muốn về nhà! Ba tôi đang chờ tôi! “. Cô hạ giọng xin anh.
“Ba em??? Em không nhớ... Hôm qua ông ta đã bán em cho tôi sao? Từ nay trở đi...ở đây chính là nhà em...em tuyệt đối không được rời khỏi đây nửa bước! Trừ khi tôi cho phép! “. Nói xong anh quay mặt bước đi.
“Em không nhớ... Hôm qua ông ta đã bán em cho tôi sao?“. Câu nói đó của anh cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô. Bán! Bán sao?? Đúng..ông ấy đã bán mình cho anh ta! Tại sao? Tại sao không ai cần mình cả? Ai cũng từ bỏ mình??? Theo dòng suy nghĩ đó, nước mắt cô từng giọt, từng giọt rơi xuống ướt đẫm khuôn mặt. Thấy vậy, người giúp việc lên tiếng: “Tiểu thư! Cô sao vậy? “
“Không..tôi không sao?“. Cô lau nước mắt rồi đi lên phòng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tại Hạ gia...
“Ông à! Ông xem tin tức sáng nay chưa? “- bà Hạ ngồi xuống sofa lên tiếng.
“Có chuyện gì sao? “
“Lưu... Lưu Minh chết rồi!!! “. Bà Hạ run run nói.
“Lưu... Minh chết rồi sao?? “. Ông Hạ không tin vào những gì mình nghe.
“Không biết... Tiểu Di biết chuyện này chưa? “
“Đều tại tôi! Tại tôi vô dụng... Tôi đã bán con mình cho thằng khốn đó! Còn hại Lưu Minh chết! “. Ông Hạ ân hận nói.
~~~•••••••••••••••••••••••••••••••••••••••~~~
“A Nhất! Cho người chặn hết tất cả tin tức về Lưu Minh cho tôi! “. Lăng Thiên lạnh lùng nói. Anh không muốn để Tử Di biết chuyện này. Nếu cô biết thì chắc chắn sẽ càng lạnh nhạt, xa cách hắn hơn.