Buổi sáng, khi đang ở khu giải phóng mặt bằng để giải quyết hậu quả, An Tại Đào liền nhận được điện thoại của Chánh văn phòng Tỉnh ủy, nói là các lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy và UBND tỉnh yêu cầu hắn và Dương Hoa chiều nay phải đến Tỉnh ủy để báo cáo công tác.

Người chịu trách nhiệm chính trong sự kiện này là HầÂu Dương Minh đã bị tạm thời cách chức điều tra. Đây là chỉ thị của Tỉnh ủy, hội nghị thường vụ Thành ủy Phòng Sơn ra quyết định. Mặc dù Hầu gia ở Yên Kinh thông qua nhiều mối quan hệ khác nhau để điện thoại đến tỉnh, tìm tới Hám Tân Dân và lãnh đạo tỉnh nói rõ, nhưng hiển nhiên cũng chẳng làm nên chuyện gì. Lúc này đây, dư luận đều như cơn lốc xoáy mà xoáy thẳng vào HầÂu Dương Minh.

An Tại Đào không chỉ phải giải quyết tốt hậu quả, trấn an quần chúng, mà còn phải tiếp tục đẩy mạnh công tác giải phóng mặt bằng. Nếu không phải nói là xuất hiện sai lầm trong cưỡng chế phá dỡ thì công tác giải phóng mặt bằng thôn Phòng Nam đã không bị đình chỉ. Giải phóng mặt bằng hay là muốn giải phóng mặt bằng thì thời gian mà tỉnh đề ra còn không quá mười ngày. Mặc dù ngoài mặt hắn không biểu lộ gì nhưng kỳ thật trong lòng cũng rất sốt ruột.

Phó chủ tịch thành phố Cổ Vân Lan lại nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, gánh vác trọng trách giải phóng mặt bằng và chủ trì công trình xây dựng trường. Có thể được An Tại Đào coi trọng, Cổ Vân Lan trong lòng rất vui mừng, nhưng đồng thời cũng bị áp lực rất lớn. Trải qua nhiều năm như vậy, cô đã rất hiểu biết tính cách của An Tại Đào. Nếu cô không thể chia sẻ công tác với hắn thì mọi cái chẳng có ý nghĩa gì cả.

An Tại Đào bước ra khỏi cửa văn phòng chỉ huy, nhìn lên bầu trời. Một cơn gió mát đập vào mặt hắn. Trời trong nắng ấm, tâm tình của hắn hơi có chút ngưng lại.

- Bí thư An, chúng ta lát nữa sẽ đến Tỉnh ủy?

Dương Hoa cũng bước từ trong ra, đứng bên cạnh An Tại Đào.

An Tại Đào gật đầu, chậm rãi xoay người sang chỗ khác, cười nói:

- Đến tỉnh báo cáo tuy nhiên chỉ là một hình thức. Văn phòng chúng ta đánh báo cáo lên rồi, phỏng chừng lãnh đạo tỉnh cũng chính là muốn ra mặt với chúng ta, đồng thời…

An Tại Đào nói đến đây, muốn nói gì rồi lại thôi, sau đó chủ động chuyển hướng đề tài:

- Cưỡng chế phá dỡ xảy ra cố nhiên là làm cho người ta phải đau đầu. Nhưng hiện tại, trong nước đều rầm rộ xây dựng, tiến trình đô thị hóa không ngừng nhanh hơn, cưỡng chế phá dỡ cũng không hiếm thấy. Tôi nghĩ rằng, lãnh đạo tỉnh lo lắng không phải là chuyện này.

Dương Hoa ngẩn ra, chợt cười nói:

- Bí thư An, ý của anh là…

- Ý của tôi là, lãnh đạo tỉnh quan tâm nhất là công trình chuẩn bị xây dựng của chúng ta có thể khởi công đúng thời hạn hay không. Nếu bởi vì xuất hiện những sự kiện như thế này làm chậm trễ kỳ hạn công trình, ảnh hưởng đến quy hoạch tổng thể của tỉnh thì sợ là chúng ta sẽ khó sống đấy.

Dương Hoa thở dài:

- Đúng vậy, Bí thư An, hiện tại chuyện này có chút không dễ làm. Cũng may Bí thư An xử lý đúng lúc, khiến cho oán khí của quần chúng cũng dần dần bình ổn. Chỉ cần bồi thường đúng chỗ thì có thể mau chóng khôi phục lại chuyện giải phóng mặt bằng.

Nói đến đây, Dương Hoa căm tức nhíu mày:

- Cái tên HầÂu Dương Minh này được việc thì không nhưng bại sự thì có thừa. Từ lúc anh ta đến thành phố chúng ta thì chúng ta vẫn không có một ngày yên.

An Tại Đào cười lơ đễnh:

- Xuất thân tốt, lại có trình độ, nên tự cho mình là siêu phàm. Nếu có thể kiên định làm việc trong vài năm thì đây cũng coi như là một nhân tài. Nhưng đáng tiếc chỉ vì cái trước mắt mà tự cho là đúng. Tự làm bậy thì không thể sống.

An Tại Đào tuy trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, nhưng giọng nói lại lạnh như băng. Dương Hoa trong lòng run lên, theo bản năng mà quay qua nhìn An Tại Đào. Trong cái vẻ ôn hòa kia của An Tại Đào thật ra lại giấu diếm sát khí linh hoạt, ánh mắt sắc bén.

- Bí thư An, Chủ tịch thành phố Dương.

Cổ Vân Lan nở nụ cười, bước ra từ văn phòng chỉ huy, đi theo sau là Tiết Liệt và Chủ nhiệm Ủy ban Xây Dựng Âu Dương Hạ. Tiết Liệt và Âu Dương Hạ sắc mặt không được tốt lắm. Tuy rằng sự kiện cưỡng chế phá dỡ là do HầÂu Dương Minh tự mình chủ đạo, nhưng là lãnh đạo của văn phòng chỉ huy, bọn họ hiển nhiên cũng phải gánh vác trách nhiệm lãnh đạo. Mặc dù bọn họ đã từng khuyên can, nhưng HầÂu Dương Minh vẫn khư khư cố chấp.

Trước mặt công chúng, vì bình ổn sự tức giận của nhiều người và để trấn an quần chúng, Tiết Liệt và Âu Dương Hạ tất nhiên là phải chịu xử phạt. Thật là có chút oan uổng. Hai người mấy ngày nay tâm trạng có chút sa sút, áp lực tâm lý rất lớn. Nếu không phải lo lắng gặp phải sự tra hỏi ở trên thì bọn họ đã xin nghỉ phép rồi.

- Vân Lan!

Dương Hoa quay đầu nhìn Cổ Vân Lan gật đầu. Mà An Tại Đào cũng quay đầu nhìn Cổ Vân Lan cười:

- Đồng chí Vân Lan, lúc này thật vất vả cho cô. Trọng trách của cô rất nặng đấy. Tôi và Chủ tịch Dương muốn đến tỉnh để báo cáo công tác với lãnh đạo Tỉnh ủy. Công tác tại đây nhất định phải khẩn trương giải quyết tốt hậu quả, tiến hành bồi thường thỏa đáng, đẩy mạnh giải phóng mặt bằng. Dựa theo phương án mà chúng ta điều chỉnh sau mà tiến hành. Hai ngày nay các đồng chí vất vả một chút, phân ngày hai ca tiến hành triển khai công tác, nhất định phải đúng hạn hoàn thành nhiệm vụ mà tỉnh đã giao cho. Ngày 25 tháng 4 nhất định phải hoàn thành việc giải phóng mặt bằng, bảo đảm cuối tháng tư toàn bộ công trình được thuận lợi khởi công.

- Chuyện này không còn đường rút lui, nghi thức khởi công đã được định, lãnh đạo chủ chốt của tỉnh, lãnh đạo bộ Giáo dục đều muốn tự mình cắt băng. Chúng ta phải vượt qua hết thảy mọi khó khăn, cam đoan đúng hạn khởi công.

An Tại Đào nhẹ nhàng thêm vào một câu:

- Xin nhờ mọi người!

Cổ Vân Lan khẩn trương thẳng lưng:

- Vâng, Bí thư An, và Thành ủy cứ yên tâm. Văn phòng chỉ huy và toàn thể cán bộ trong giải phóng mặt bằng nhất định sẽ tăng ca để hoàn thành công tác.

- Vấn đề chủ yếu ở chỗ, Bí thư An, Chủ tịch thành phố Dương, chúng ta điều chỉnh nhà ở cho một bộ phận quần chúng từ vùng ngoại thành đến nội thành. Như vậy thì có thể khiến quần chúng trước đó đã dời đi sinh ra tâm lý lo lắng.

An Tại Đào thản nhiên cười:

- Đây không phải là vấn đề quá lớn. Hiện tại cái gọi là vùng ngoại thành sau một năm còn gọi là vùng ngoại thành nữa hay không? Sau khi trường đại học được đưa vào hoạt động, mức sống ở khu vực này chỉ có hơn chứ không kém so với khu vực nội thành, giá trị tiềm lực sẽ lớn hơn nữa. Tôi nghĩ, quần chúng cũng không phải là thằng ngốc, sẽ biết tính toán. Nếu thật sự có người không hiểu thì các người phải kiên nhẫn làm công tác thuyết phục.

Cổ Vân Lan gật đầu cười nói:

- Điều này cũng đúng! Sau khi trường đại học được thành lập, khu mới Phòng Sơn cũng đồng bộ phát triển hẳn lên, chỉ sợ là giá trị của nơi này còn cao hơn so với khu vực nội thành. Hai vị lãnh đạo cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

An Tại Đào gật đầu, ánh mắt lại nhìn Tiết Liệt và Âu Dương Hạ, thấy thần sắc hai người lo lắng, thậm chí có thể nói là có chút tiều tụy, hắn trong lòng biết rõ ràng, nên cười:

- Lão Tiết, Âu Dương, hai người phải chịu oan rồi. Tôi và Chủ tịch thành phố Dương đều biết rằng hai người là vô tội. Nhưng không còn cách nào khác, tổ chức cũng có sự khó xử của tổ chức, xuất phát từ đại cục công tác ở thành phố, nên mong mọi người thông cảm.

- Tuy nhiên, tôi và Chủ tịch Dương sẽ tận lực giải thích cho hai người ở tỉnh, thuyết minh tình huống cụ thể của hai người. Dù sao hai người cũng đã làm hết trách nhiệm của mình. Yên tâm đi, không có vấn đề gì lớn đâu, cứ an tâm công tác, phối hợp thật tốt với đồng chí Vân Lan. Chỉ cần công trình hoàn thành đúng thời hạn thì các người cũng có công mà.

Tiết Liệt và Âu Dương Hạ thần sắc vui vẻ, khẩn trương nói:

- Cám ơn lãnh đạo, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng công tác.

An Tại Đào nếu đã nói như vậy thì khẳng định là đã có nắm chắc. Mà có An Tại Đào đứng đằng sau, nói vậy thì việc xử lý bọn họ sẽ không nghiêm trọng, sẽ nhanh chóng qua đi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

An Tại Đào lại thản nhiên cười, xoay người sang chỗ khác, không hề để ý đến Tiết Liệt và Âu Dương Hạ. Hắn khoát tay, lái xe Hoàng Thao liền chạy lại. Khi hắn đang muốn ngồi xe về văn phòng nghỉ ngơi thì đột nhiên điện thoại lại vang lên, là điện thoại của văn phòng Tỉnh ủy. Họ nói, lãnh đạo Tỉnh ủy muốn An Tại Đào và Dương Hoa lập tức đến Thiên Nam để báo cáo công tác ngay.

Vừa rồi thông báo là buổi chiều, đột nhiên lại biến thành ngay lập tức, hiển nhiên là có chuyện gì đã xảy ra. An Tại Đào trầm ngâm một chút:

- Cô Dương, lãnh đạo tỉnh muốn chúng ta lập tức đến Thiên Nam báo cáo công tác ngay bây giờ. Chúng ta phải lập tức xuất phát thôi.

Dương Hoa do dự một chút, chỉ vào quần áo trên người của An Tại Đào và của mình có chút bẩn nói:

- Bí thư An, chúng ta có nên thay đổi quần áo và rửa mặt hay không? Như vầy mà đến Tỉnh ủy thì có phải là không tôn trọng lãnh đạo?

An Tại Đào cười ha hả:

- Không sao, chúng ta ở đây rửa mặt đi. Về phần quần áo thì không cần thay. Ở tỉnh yêu cầu chúng ta lập tức đến ngay, thời gian không còn kịp nữa, chúng ta không thể khiến lãnh đạo chờ.

Chính như An Tại Đào đã đoán, ở tỉnh đối với sự kiện cưỡng chế phá dỡ ở Phòng Sơn không hứng thú lắm. Việc khẩn cấp xử lý của Thành ủy Phòng Sơn cũng khiến tỉnh cơ bản là hài lòng. Lãnh đạo tỉnh coi trọng và quan tâm chính là như thế nào để đẩy mạnh công tác giải phóng mặt bằng, đảm bảo công trình hoàn thành đúng kỳ hạn. Đối với việc xử lý HầÂu Dương Minh và một số người khác, lãnh đạo tỉnh trên cơ bản cũng đồng ý, cho rằng cũng nên công khai xử phạt một chút.

Tuy rằng Lý Đại Niên và Hám Tân Dân đối với HầÂu Dương Minh không có một chút ấn tượng tốt, hiện tại có thể nói là rất chán ghét, Nhưng HầÂu Dương Minh gia đình ở thủ đô cũng có chút tiếng tăm, cũng nên nể mặt ông cụ Hầu mà lưu chút tình cảm.

Bởi vậy, Lý Đại Niên và Hám Tân Dân gọi An Tại Đào và Dương Hoa đến tỉnh, kỳ thật là muốn hỏi xem việc giải phóng mặt bằng có thể hoàn thành đúng kỳ hạn hay không, và cuối tháng này có thể khởi công xây dựng? Bởi vì ngày động thổ đã được định, ở tỉnh cũng đã thông báo mời bộ Giáo dục và một số cán bộ ở Quốc vụ viện, Ủy ban trung ương và các bộ đến Phòng Sơn tham gia nghi thức khởi công. Nếu đến lúc đó không thể cử hành đúng thời hạn hoặc kéo dài thời hạn thì có phải là đáng bị chê cười không?

Nhưng sự việc lại đột nhiên có một số thay đổi.

Buổi sáng hôm nay, Thủ tướng Triệu đã chủ trì hội nghị thường vụ Quốc vụ viên, nghiên cứu về việc giải phóng mặt bằng, và nghiêm khắc xử lý những cán bộ có liên quan. Trong hội nghị, Thủ trướng Triệu có nhắc đến sự kiện cưỡng chế phá dỡ ở Phòng Sơn là ví dụ điển hình, và ra chỉ thị, yêu cầu Tỉnh ủy Đông Sơn phải nghiêm túc xét xử.

Chỉ thị được lãnh đạo trung ương phê duyệt rất nhanh được truyền đến tỉnh ủy. Lý Đại Niên và Hám Tân Dân không dám chậm trễ, lập tức triệu tập hội nghị thường vụ nghiên cứu, đồng thời ra lệnh cho An Tại Đào và Dương Hoa ngay tức khắc đến Thiên Nam để báo cáo công tác.

An Tại Đào và Dương Hoa đến Tỉnh ủy để dự thính hội nghị. Hội nghị cũng không có gì khác biệt, thời gian không dài, có lãnh đạo trung ương phê chỉ thị, thì nhanh chóng trở thành nhận thức chung, căn bản không có bất luận ý kiến cãi cọ nào.

Lý Đại Niên và Hám Tân Dân trước đơn giản thông báo, sau đó sẽ đưa ra mức độ xử lý. Khi hai chủ quản đã nhất trí đồng ý thì các Ủy viên thường vụ khác còn có thể nói gì nữa.

Sau đó, Tỉnh ủy sẽ dùng văn bản báo cáo và điện thoại hướng quốc vụ viện thông báo về kết quả xử lý của Tỉnh ủy đối với sự kiện cưỡng chế phá dỡ. Đồng thời thông báo kết quả này xuống dưới.

Thông báo như sau:

Căn cứ vào điều lệ kỷ luật xử phạt và điều lệ thi hành của nhân viên công vụ quốc gia, hội nghị thường vụ Tỉnh ủy Đông Sơn đã nghiên cứu quyết định, hủy bỏ tư cách Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó chủ tịch thành phố Phòng Sơn của đồng chí HầÂu Dương Minh; xử phạt hành chính trợ lý Chủ tịch thành phố, Bí thư Đảng công ủy khu Phòng Sơn mới Tiết Liệt, xử phạt cảnh cáo Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng Âu Dương Hạ, giao trách nhiệm cho thành phố Phòng Sơn miễn đi chức vụ của Phó cục trưởng cục Công an thành phố Hoàng Liệt ( cảnh sát nhân dân đả thương người, xung đột đổ máu đều do Hoàng Liệt chỉ huy). Còn những đơn vị và nhân viên có liên quan khác thì sẽ do bộ môn tiếp tục điều tra xử lý.

Quốc vụ viện rất coi trọng sự kiện này, biểu đạt Đảng, trung ương và quốc vụ viện nghiêm túc thực hiện pháp luật và kỷ cương. Thành ủy và UBND thành phố Phòng Sơn phải tiếp thu giáo huấn này, tiếp tục xâm nhập vào việc xét xử những nhân viên vi phạm quy định pháp luật, nhấn mạnh giáo dục, giữ gìn lợi ích hợp pháp của quần chúng nhân dân.

Trước khi đến tỉnh, Hám Tân Dân đã luôn nhấn mạnh với An Tại Đào và Dương Hoa rằng phải vượt qua hết thảy mọi khó khăn, bảo đảm công tác giải phóng mặt bằng được thuận lợi hoàn thành, không thể làm chậm trễ kỳ hạn khởi công động thổ công trình xây dựng trường Đại học Đông Sơn.

An Tại Đào và Dương Hoa đương nhiên là phải cam đoan, sau đó liền vội vàng quay về thành phố. Hai người chưa về đến Phòng Sơn thì quyết định xử lý HầÂu Dương Minh đã từ văn phòng Tỉnh ủy, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy chuyển đến Phòng Sơn.

Thông báo xử lý này, Đồng Hồng Cương không dám tự tiện làm chủ, liền gọi điện thoại cho An Tại Đào xin chỉ thị.

- Bí thư An, ngài xem…

Đồng Hồng Cương lời còn chưa nói xong thì đã bị An Tại Đào cắt ngang:

- Lão Đồng, thời gian khẩn cấp, anh hãy lập tức thông báo cho lãnh đạo bốn bộ máy, lãnh đạo các đơn vị có liên quan của các quận, huyện, đến tham dự cuộc họp tại hội trường Thành ủy. Mọi việc sẽ do Chủ tịch thành phố Dương tuyên bố.

- Phải gọi cho được HầÂu Dương Minh đến trình diện, và những cá nhân có liên quan.

Không khí của cuộc họp rất nặng nề. HầÂu Dương Minh sắc mặt tái mét ngồi ở hàng thứ nhất dưới đài, bờ vai có chút run rẩy, mất đi nét uy phong và kiêu ngạo lúc xưa. Y thật không ngờ, cả nhà đã dốc hết toàn lực cho y mà y vẫn bị mất chức. Tuy rằng, ở tỉnh sau này sẽ dựa theo trình tự sắp xếp công tác cho y, nhưng y còn gì thể diện mà ở lại Phòng Sơn nữa chứ.

Ở Yên Kinh, ông cụ Hầu nổi trận lôi đình, cảm giác thật sự mất mặt, khiến Hầu Trung Hoa gọi điện thoại bắt HầÂu Dương Minh phải lập tức trở về Yên Kinh, không cần lưu lại Phòng Sơn cho xấu hổ thêm. Nhưng thật đáng buồn, hôm nay là hội nghị khiển trách, y là diễn viên chính, không thể không đến.

Một người tự cho mình là siêu phàm, tự cho mình là quý tộc cao quý, nhưng lại bị mất chức điều tra trước mặt mọi người. Sự kiện này khiến cho HầÂu Dương Minh căn bản không thế chấp nhận. Y từ sâu trong nội tâm bốc lên một sự hối hận, xấu hổ, tuyệt vọng, phẫn nộ, thù hận đủ loại tiêu cực khiến cho sắc mặt y tái nhợt, trong lúc nhất thời choáng váng đầu óc.

Mọi người xung quanh khe khẽ nói nhỏ, giống như là một thanh kiếm sắc bén đâm vào người của y không chút lưu tình. HầÂu Dương Minh trong lòng thống khổ, thân mình như muốn nổ tung.

Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh. HầÂu Dương Minh phát hiện, An Tại Đào và Dương Hoa một trước một sau, đi nhanh xuyên qua hành lang, hướng đài Chủ tịch đi đến.

HầÂu Dương Minh trong mắt lóe lên một chút thù hận điên cuồng, trong lòng tức giận bất bình, y gần như phải khống chế cảm xúc không thể bộc phát.

Y ngẩng đầu lên, ánh mắt ngưng trọng mà sự đố kỵ lại hừng hực.

An Tại Đào lúc này trên đài chủ tịch, sau khi ngồi xuống cũng hướng ánh mắt trông lại, bình tĩnh mà thản nhiên. Hai người ánh mắt giao nhau.

An Tại Đào ánh mắt rất bình thản, đảo qua người HầÂu Dương Minh, không có bất cứ hỉ nộ ái ố nào khi người khác gặp họa. Đối với hắn mà nói, HầÂu Dương Minh chỉ là một hòn đá không đáng kể trên con đường của hắn, chợt lóe lên rồi biến mất. Một khi bị loại đi, thì trong cuộc sống của hai người cũng sẽ không có bất luận sự xuất hiện cùng nhau nào. Cho nên, chưa nói đến hận thù, chưa nói đến phẫn nộ, càng chưa nói đến vui sướng khi người khác gặp họa.

Trong mắt An Tại Đào không có bằng hữu hay là kẻ thù, mà chỉ có người giúp hắn làm việc và người cản trở hắn làm việc. Đối với người giúp hắn làm việc, hắn có thể rất tín nhiệm và trao cho quyền lực đổi lại sự nhiệt tình của họ, có thể khoan dung cho khuyết điểm của họ. Nhưng đối với người luôn cản trở hắn làm việc, thì thái độ của hắn luôn luôn kiên định, quả quyết, thậm chí có thể nói là có chút tàn nhẫn.

Ánh mắt An Tại Đào nghiêm nghị hẳn lên, quét mắt nhìn mọi người dưới đài. Mà chính cái liếc mắt này, những tiếng thì thầm nho nhỏ liền lập tức biến mất. Bởi vậy có thể thấy được quyền uy của hắn. Không hề nghi ngờ, trải qua sự kiện HầÂu Dương Minh, uy tín của An Tại Đào tại quan trường Phòng Sơn lại càng tăng thêm một bậc.

- Sau đây, xin mời Chủ tịch thành phố Dương tuyên bố quyết định xử lý của Tỉnh ủy đối với đồng chí HầÂu Dương Minh.

An Tại Đào cất cao giọng nói:

- Xong rồi chúng ta sẽ tái bố trí lại một chút công tác sắp đến. Hôm nay, hội nghị tuy không dài nhưng nội dung rất quan trọng, xin các đồng chí tập trung, không được phân tán tư tưởng.

HầÂu Dương Minh sắc mặt đột nhiên trắng bệch, không một chút máu.

Quyển 9: Hướng đi huy hoàng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play