Nhân viên bảo vệ trẻ tuổi ngăn An Tại Đào lại trông tác phong rất chuyên nghiệp, miệng nở nụ cười, không kiêu ngạo, không xu nịnh, cử chỉ khéo léo. Cạnh đó, một số bảo vệ khác cũng xuất hiện, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía bên này.
Không hổ là nhân viên của một tập đoàn nổi tiếng, khá lắm. An Tại Đào thầm khen, cười nói:
-Tôi tìm người.
-Xin hỏi anh tìm ai? Tên gọi là gì? Xin mời qua đây đăng ký một chút, xong rồi, nữ lễ tân của chúng tôi sẽ gọi điện xác nhận, thông báo cho người ngài muốn gặp. Ở lầu một, công ty chúng tôi có một đại sảnh dùng làm phòng tiếp khách.
Bảo vệ vẫn như cũ, không nóng không lạnh nói, vẻ mặt rất ung dung.
Nhân viên bảo vệ này khiến An Tại Đào có một sự hứng thú nhất định, hắn chăm chú nhìn cậu ta, nhẹ nhàng cười:
-Được, tôi tìm Hạ Hiểu Tuyết, mà nói là tìm Mạnh Cúc cũng đúng.
Nhân viên bảo vệ kia giật mình kinh hãi, ánh mắt kinh dị lướt nhìn từ trên xuống dưới đánh giá An Tại Đào, nhíu mày nói:
-Tìm bà chủ của chúng tôi? Có hẹn trước không?
Nói xong, bảo vệ quay sang lễ tân kêu lên:
-Tiểu Lệ, ban hành chính sự vụ có thông báo về việc chiều nay có khách gặp Hạ đổng và Mạnh tổng không?
Nữ lễ tân dung mạo thanh tú kia cúi xuống nhìn vào sổ ghi chép, lắc đầu:
-Không có.
Bảo vệ quay lại nhìn An Tại Đào, khẽ mỉm cười:
-Thật ngại quá, ngài không có hẹn trước, theo quy định của công ty, mời ngài lần sau lại đến. Hoặc là, ngày mai ngài liên hệ với thư ký của Hạ đổng, hẹn trước thời gian gặp mặt, rồi lại đến.
An Tại Đào cười ha hả, đột nhiên đưa tay vỗ vỗ vai nhân viên bảo vệ, người bảo vệ kia cảnh giác tránh sang một bên.
-Đồng chí, ngại quá, tôi tới gấp, quên hẹn trước. Anh có thể dàn xếp một chút không, chuyển lời giúp tôi, nói tôi họ An, ở dưới lầu chờ cô ấy.
Khoé miệng An Tại Đào càng tươi cười hơn. Thái độ của hắn khiến nhân viên bảo vệ trẻ tuổi kia lưỡng lự một lát, thầm nghĩ, cử chỉ và dáng dấp của người đàn ông trẻ tuổi này cũng không giống người bình thường, có lẽ đúng là bằng hữu của bà chủ. Nhưng do dự một hồi, rồi anh ta kiên quyết lắc đầu:
-Không được, xin ngài trở về đi. Bà chủ chúng tôi đã dặn dò, công ty cũng có quy định, lãnh đạo cao cấp của tập đoàn công ty bận rộn công việc, không có hẹn trước, không thể vào được, xin thứ lỗi.
An Tại Đào nhún vai, cười nói:
-Như vậy, tôi nhờ anh gọi điện thoại cho cô ấy nhé? Anh yên tâm, tôi và bà chủ các anh là người quen, rất quen thuộc.
Bảo vệ lại liếc An Tại Đào một cái, chần chừ một chút rồi dẫn An Tại Đào tới trước mấy bước:
-Tiểu Lệ, vị này nói là bằng hữu của Chủ tịch Hội đồng quản trị Hạ và Mạnh tổng, cô gọi điện cho thư ký của Chủ tịch Hạ hỏi xem.
-Xin lỗi, ngài họ gì?
-Tôi họ An.
An Tại Đào khẽ mỉm cười.
Gọi điện xong, An Tại Đào đứng trong tiền sảnh nói chuyện phiếm với tay bảo vệ trẻ tuổi. Vẫn nói chuyện với hắn, tuy nhiên tay bảo vệ kia vẫn không hoàn toàn mất vẻ cảnh giác, điều này càng khiến An Tại Đào thích thú.
-Anh là bộ đội xuất ngũ?
-Vâng, nắm kia tôi xuất ngũ, năm ngoái vào làm ở công ty.
-Tiền lương của các anh ở Long Đằng thế nào? Nghe nói cũng không tệ lắm?
-Tiền lương và chế độ phúc lợi của công ty chúng tôi đứng hàng đầu ở Thủ đô, ngay cả các doanh nghiệp nhiều tiền thế lớn cũng không bằng công ty chúng tôi.
Tay bảo vệ có chút tự hào ưỡn ngực lên.
An Tại Đào ngẫm nghĩ một chút, lại cười hỏi:
-Như vậy một tháng anh được lãnh bao nhiêu tiền lương?
-Tiền lương, tiền thưởng, tiền tăng ca tổng cộng chừng 2000 tệ, cuối năm còn có thưởng.
An Tại Đào kinh ngạc nói:
-Không tệ, so với tiền lương Bí thư Thành uỷ của tôi cũng không kém bao nhiêu.
"Bí thư Thành uỷ?" nhân viên bảo vệ giật mình, còn đang kinh ngạc nhìn An Tại Đào, thì hắn đã xoay người đi về phía mấy phụ nữ vừa ra khỏi thang máy.
Đó là Chủ tịch Hội đồng quản trị Hạ Hiểu Tuyết, Phó chủ tịch Hội đồng quản trị kiêm Tổng giám đốc Mạnh Cúc, Phó tổng giám đốc Quý Mộng Khiết, hai thư ký của Hạ Hiểu Tuyết và Mạnh Cúc, ngoài ra còn có Trưởng ban quản lý hành chính Tôn Lệ.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLBảo vệ giật mình kinh hãi, thầm nghĩ người đàn ông kia là ai mà cả ba lãnh đạo cao nhất của tập đoàn cùng ra đón, chẳng lẽ là… Nhưng không đúng, hắn đi một mình, không vệ sĩ, không tiền hô hậu ủng, cũng không giống một nhân vật tai to mặt lớn của Thủ đô.
Bảo vệ đang ngờ vực, lại nghe Hạ Hiểu Tuyết cười vang:
-Ông xã, em và chị Cúc đang muốn gọi anh sang đây, mấy lãnh đạo công ty đều muốn gặp anh. Chúng tôi vừa cùng ăn cơm, không ngờ anh đã tới rồi.
Hai tiếng "ông xã" lọt vào tai bảo vệ và nữ lễ tân, hai người ngơ ngác nhìn nhau, trong đầu như có tiếng sấm nổ, không ngờ, không ngờ là chồng của Chủ tịch Hạ. Nghe nói ông ta là Bí thư Thành uỷ.
Trong lòng khiếp sợ, nhân viên bảo vệ trẻ tuổi thầm cảm thấy may mắn, vừa rồi mình cũng không làm khó người đó, lại còn nói chuyện khá cởi mở với người ta. Thấy An Tại Đào và nhóm Hạ Hiểu Tuyết thân thiết đi về phía thang máy, bảo vệ thở phảo một cái, nhìn nữ lễ tân nhẹ nhàng nói:
-Tiểu Lệ, không ngờ người kia là chồng của Chủ tịch Hạ, trông ông ta khá hoà nhã, cũng giống như Chủ tịch Hạ.
Đúng lúc này, bảo vệ bỗng thấy An Tại Đào dừng chân lại, quay đầu nhìn y khẽ mỉm cười.
-Hiểu Tuyết, chị Cúc, Mông Khiết, công ty của mấy người quản lý khá nghiêm, thiếu chút nữa tôi không vào được, ha ha! Đúng rồi, tây bảo vệ kia không tồi, rất lễ độ và hoà nhã, rất có tố chất, rất tốt.
An Tại Đào tuỳ ý nói một câu, hắn không thể nào biết được, bởi vì câu nói tuỳ ý của hắn, vận mệnh của nhân viên bảo vệ kia liền thay đổi.
Sau này, Quý Mộng Khiết gọi điện tới phòng bảo vệ, đề bạt nhân viên bảo vệ kia làm đội trưởng đội bảo vệ, vài năm sau, cậu ta trở thành Giám đốc Ban bảo vệ, lĩnh lương hơn trăm nghìn một năm.
Ra khỏi thang máy, đi về phía văn phòng của Hạ Hiểu Tuyết, Mạnh Cúc cười nói:
-Tiểu Đào, sao cậu lại tắt điện thoại di động? Vừa rồi tôi gọi cho cậu một lúc lâu vẫn không được.
An Tại Đào lấy điện thoại di động ra nhìn thử, cười cười:
-Hết pin rồi.
Quý Mộng Khiết đứng ở phía sau cười nói:
-Bí thư An, để tôi bảo thư ký thay điện thoại khác đi, anh là lãnh đạo, sao lại để điện thoại hết pin như thế?
-Không cần, cũng không có chuyện gì quan trọng, dù sao thì tôi đang đi nghỉ, đợi về nhà sạc pin cũng được.
An Tại Đào thản nhiên cười, ánh mắt lại loé lên một tia nhìn cổ quái và tàn khốc.
-Ừm.
Quý Mộng Khiết cũng không nằn nì.
-Quý tổng, cô đi sắp xếp một chút.
Hạ Hiểu Tuyết nhìn Quý Mộng Khiếtgật đầu, sau đó lại nhìn An Tại Đào cười, nói:
-Ông xã, mấy quản lý cao cấp của công ty chúng ta chưa được gặp anh, họ đề nghị gặp anh một lần. Em và chị Cúc bàn bạc, sắp xếp để anh gặp mọi người, tối nay chúng ta cùng ăn bữa cơm. Với lại, lát nữa Lưu Ngạn cũng sẽ đến.
…
Buổi tối hôm đó, An Tại Đào cùng Hạ Hiểu Tuyết, Mạnh Cúc, Lưu Ngạn và bảy quản lý cao cấp của tập đoàn Long Đằng cùng ăn cơm tối, vui vẻ đến tận lúc tàn tiệc.
Tuy Mạnh Cúc và Lưu Ngạn đều có phòng riêng tại biệt thự của nhà họ An, nhưng để tránh tai mắt người ngoài, hai cô rất ít khi đến ở.
Cơm nước xong, Mạnh Cúc và Hạ Hiểu Tuyết bí mật lên xe đi trước, chỉ còn lại An Tại Đào và Lưu Ngạn. An Tại Đào biết hai cô cố ý tạo điều kiện để mình và Lưu Ngạn được ở chung, cũng không câu nệ, liền cùng Lưu Ngạn lái xe về biệt thự của Lưu Ngạn.
Tuy biệt thự không ở thường xuyên nhưng thường ngày đều có người làm lau chùi dọn dẹp. Vào lúc này, đương nhiên Lưu Ngạn cho tất cả tạm nghỉ, định cùng An Tại Đào vui thú vài ngày trong thế giới riêng của hai người.
Hạ Hiểu Tuyết và Mạnh Cúc đều đã có con, theo ước định của ba cô trước đó, bây giờ nên đến lượt Lưu Ngạn. Cho nên, khi giờ đây An Tại Đào về thăm nhà, đó cũng là một nhiệm vụ quan trọng của hắn.
-Đào, anh có muốn em không?
Vào biệt thự, đóng cửa lại, Lưu Ngạn liền nhào vào lòng An Tại Đào ôm ghì lấy hắn, ánh mắt nồng nàn mê đắm, giọng nói nỉ non tha thiết.
An Tại Đào cũng ôm chặt lấy cô, tình cảm dịu dàng dâng trào trong lòng, hoà lẫn với một chút áy náy. Trong ba cô, người mà hắn áy náy nhiều nhất là Lưu Ngạn, bởi vì sự phát triển của Long Đằng, phần lớn thời gian, Lưu Ngạn đều ở Nam Dương, hai người ít khi được ở bên nhau.