“Trước đó tôi suy nghĩ có phải hung thủ dùng cách gì khống chế thời gian mọi người tới hay không, nhưng không có kiểu dấu hiệu này.” Ngôn Tố cười cực nhạt, “Parker tự sát. Chính cậu ta là hung thủ, không cần rời khỏi phòng tắm, không gặp phảỉ ai. Trong khoảnh khắc treo cổ thì mở điện thoại di động, đợi mọi người chờ sốt ruột đến phải gọi điện thoại. Cho dù có người đến sớm, đợi vài phút cũng đủ để cậu ta ngạt thở mà chết rồi.”
Tại sao Parker phải tự sát? Chân Ái vừa định hỏi, ngẫm nghĩ lại quyết định tự phân tích trước: “Cậu ta tự sát nhưng ngụy tạo thành bị giết. Nhất định muốn nhắn nhủ điểu gì đó. Một khi đã vậy, điều cậu ta nhắn nhủ chấc chắn là chỗ không hợp với lẽ thường tại hiện trường vụ án, khiến người phát hiện thi thể liếc mắt đã nhìn thấy, cũng bị chấn động.”
Tiếng cô rất nhỏ, nhưng Ngôn Tố thính tai nghe thấy rõ ràng. Anh không nhịn được lại cong khóe môi, liếc nhìn cô một cái qua gương chiếu hậu. Cô đang chống má cau mày, suy nghĩ tỉ mỉ. Dáng vẻ nghiêm túc của cô thật đáng yêu. Nhưng ánh mắt vừa rời đi, Ngôn Tố nhìn thấy ý cười nơi đáy mắt mình, bản thân cũng cảm thấy rất xa lạ. Anh ngẩn người, như thể bị bản thân hù dọa. Đât là một vẻ mặt khó hiểu lại khó nói nên lời. Anh có phần kinh ngạc, có phần mất tự nhiên, lại có phần quẫn bách, cuối cùng mắt nhìn phía trước với vẻ mặt cực kì khó chịu.
Chân Ái không phát hiện ra, cứ thế sắp xếp manh mối, thảo luận với anh: “Có hai điểm khả nghi... Một là hơi nước và dấu vết trên kính, Parker cố ý hẹn mọi người đến đúng giờ là vì kiểm soát hơi nước nóng, sợ chết quá sớm, sau khi hơi nước tan đi mọi người không thấy dòng chữ.”
Ngôn Tố cố ý hỏi: “Mọi người không thấy thì nhân viên pháp chứng cũng sẽ phát hiện ra.”
“Những chữ viết kia là cho người phát hiện hiện trường xem, vừa nhìn đã chấn động. Giống như điểm thứ hai, di thư của cậu ta được viết bằng bút không thấm nước. Mục tiêu của cậu ta là những học sinh kia!” Đầu Chân Ái chợt lóe sáng, “Treo cổ, cởi hết quần áo, viết lên kính, tất cả đều là kiệt tác của cậu ta. Sau khi thí nghiệm trên người Lola, rồi làm lại nguyên vẹn trên chính bản thân mình. Tất cả những gì cậu ta làm là để đe dọa những người còn lại.”
Vẻ mặt Ngôn Tố mơ hồ: “Đúng. Chi tiết vụ án vị thành niên sẽ không được công bố, người khác không biết cậu ta giết Lola. Mà hiện trường tự sát của cậu ta quá gây sốc khiến người khác kiên định cho là bị giết. Những người còn lại cả đời đều nơm nớp lo sợ, luôn luôn hoảng hốt: Hung thủ giết Lola và Parker còn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, kẻ tiếp theo bị giết có phải mình hay không?
Chân Ái thấy lạnh sống lưng một cách khó hiểu, thứ Parker muốn chính là giày vò về tinh thần thế này ư?
“Tại sao cậu ta làm như vậy, rốt cuộc nhóm học sinh này đang sợ cái gì?”
Ngôn Tố hỏi: “Cô nhớ lời khai của họ sau khi Lola chết không? Chính là đoạn họ không tìm được Lola đấy.”
Chân Ái: “...”
Làm sao cô có thể nhớ được chứ?
Ngôn Tố đợi vài giây, thấy mặt cô ủ rũ không có phản ứng, lúc này mới hiểu ra, nói chậm rãi: “Ồ, suýt nữa quên mất dung lượng não của cô.”
Chân Ái kháng nghị: “Không phải ai cũng là thiên tài giống anh. Vả lại, anh nhớ nhiều thứ như vậy, đầu không mệt sao?”
Ngôn Tố: “Máy vi tính cần nghỉ ngơi à?”
Chân Ái: “Nhưng máy vi tính cũng có lúc chết máy và hư hỏng.”
Ngôn Tố quay đầu thản nhiên nhìn cô: “Đừng so sánh đầu óc của tôi với Window 98 bộ nhớ nhỏ như cô.”
Chân Ái: “...”
Ngôn Tố thuật lại: “Lời khai của Kelly: Sau khi lên xe, Tony hỏi mọi người có tìm tiếp hay không; tôi lái xe phát hiện bình xăng đã hỏng. Anna oán trách nói Lola không hiểu chuyện. Parker tranh chấp với cậu ta. Lúc này Tề Mặc phát hiện đe dọa trên cửa sổ xe, ngôi sao năm cánh và một câu nói tiền hay mạng...
Lời khai của Tony: Sau khi lên xe tôi hỏi mọi người có tìm tiếp hay không; Kelly lái xe phát hiện bình xăng đã hỏng. Anna oán trách nói Lola không hiểu chuyện. Parker tranh chấp với cô ta. Lúc này Tề Mặc phát hiện đe dọa trên cửa sổ xe, ngôi sao năm cánh và một câu nói tiền hay mạng...
...”
Sau khi nghe anh thuật lại lời khai của tất cả mọi người, Chân Ái cau mày: “Đều giống nhau, họ không nói dối.”
“Giống nhau chỗ nào?”
“Đại khái chuyện trải qua, lời nói mỗi người, thứ tự lên tiếng...” Chân Ái chợt dừng lại, “Giống nhau toàn bộ. Tony hỏi, Kelly nói xe hơi, Anna oán trách, Parker tranh chấp, Tề Mặc phát hiện. Lúc trước lời khai đều có trọng điểm của mình, đến đó lại giống nhau kinh người, họ đã bàn bạc với nhau. Nhưng mà tại sao?”
Ngôn Tố rất điềm tĩnh: “Giải thích duy nhất là chữ trên kính, họ không hẹn mà cùng định che giấu. Chữ viết trên kính không phải là tiền hay mạng, mà là một sự việc khiến họ đều sợ hãi không dám công khai.”
Chân Ái nhớ lại bức di thư của Parker, hiện giờ qua những phân tích gạt đi mây mù của Ngôn Tố, nội dung di thư thực ra rất rõ ràng hợp lý.
“Đúng vậy, là con giết Lola. Con không thể chịu đựng được vẻ mặt dối trá, sự cao quý đáng ghê tởm kia nữa.” Đây là nguyên nhân cậu ta sát hại Lola.
“Áy náy và tội ác đã đè ép con không thở nổi. Người phạm sai lầm đều đáng chết, con cũng đáng chết.” Thật ra Parker muốn giết hết mọi người, sau đó tự sát.
“Không, thực ra con sợ có người phát hiện ra tội ác của con.” Trước khi chết Parker và Ngôn Tố từng nói chuyện với nhau. CÓ lẽ cậu ta hoài nghi Ngôn Tố đã nhìn ra.
“Ấy vậy thay vì chờ họ đến trừng phạt con, không bằng để bản thân con chết có ý nghĩa.” So với bị phát hiện, bị bắt giữ, cậu ta thà giết chết một kẻ nữa (chính mình) và để lại nỗi sợ hãi cho những người còn lại.
“Hôm nay con muốn kết thúc sinh mệnh mình trước ma quỷ.” Cậu ta gọi điện thoại cho đồng bọn, chết trước mặt họ.
Bởi vì họ là ma quỷ. Bức di thư này hóa ra lại được viết tỉ mỉ đến thế.
Sắp đến bờ biển, gió biển thổi vào cửa sổ xe, mang theo cơn lạnh thân thiết của mùa xuân. Lòng Chân Ái nặng trĩu. Cô từng nhìn thấy hình của Parker trong hộp vật chứng, thiếu niên da trắng chưa đến mười tám tuổi, tóc vàng mắt xanh, đẹp trai tỏa nắng hệt như hoàng tử trong truyện cổ tích. Thiếu niên rạng ngời như vậy sao lại trăm phương nghìn kết âm mưu tạo ra một tuồng kịch như thế chứ? Thậm chí không tiếc góp tính mạng của mình vào. Phía sau câu chuyện này rút cuộc ẩn giấu điều gì?
Chân Ái dựa vào cửa xe hóng gió, ngắm cảnh. Hampton ở bờ biển Đông, mùa xuân đến sớm. Hàng cây to hai bên đường đã sớm đâm chồi, màu xanh nhạt phủ trên chạc cây nâu, bầu trời trong thấu sắc xanh lam, lan khắp quãng đường, hệt như một bức tranh màu nước khiến lòng người thư thái.
Xe chạy trên con đường ven biển, xuyên qua ngọn cây là biển rộng, dưới ánh mặt trời đẹp tựa ngọc bích lấp lánh rực rỡ.
Tâm trạng Chân Ái cũng theo đó mà nhẹ nhàng hơn, khúc cua cuối đường là con đường trồng hàng cọ xanh, gió xuân thổi qua tán lá xào xạc, ven đường đỗ đầy xe hơi nổi tiếng và đắt đỏ, cách đó không xa là một trang viên khổng lồ. Chân Ái biết đây chính là đích đến.
Ngôn Tố đỗ xe ở ven đường, đi bộ qua Chân Ái. Sắp đến cửa lại thấy phía trước có rất nhiều nhà báo vây quanh.
Chân Ái thấy lạ: “Họ đến làm gì vậy?”
Ngôn Tố nói với vẻ hoàn toàn không đáng nhắc đến: “Ồ, quên nói cho cô biết, Spencer sắp tranh cử chức Thượng nghị sĩ bang New York.” Vài giây sau: “Cô dâu Annie thuộc gia tộc Adams.”
Chân Ái vốn tưởng rằng đây là đám cưới nho nhỏ ấm áp, thế này xem ra quy mô không nhỏ đây. Cô bắt đầu thận trọng, nhỏ giọng oán giận: “Tôi đã nói phải mặc váy đến, anh lại không chịu.”
Ngôn Tố liếc nhìn cô: “Hôm nay nhiệt độ hạ, cô muốn chết cóng à?”
Chân Ái mạnh miệng: “Nhưng bản thân anh lại mặc đồ vest chỉnh tề kìa.”
Ngôn Tố: “Nếu cô mặc vest thì tôi không để ý.”
Chân Ái: “...”
Hức, đoạn đối thoại ngắn ngủi vừa rồi sao lại mang giọng điệu giận yêu nhỉ? Chân Ái đỏ mặt, lập tức chuyển đề tài.
“Thật ra chí ít anh nên tham gia diễn tập dạ tiệc hôn lễ, chỉ có người nhà với nhau thôi.”
Anh lườm cô, giọng điệu kiêu căng: “Cô Chân Ái, cô đang chỉ dẫn tôi giao tiếp với người khác sao?”
Chỉ dẫn? Chân Ái luôn cảm thấy lời này của anh như có ý ám chỉ, nhìn ánh mắt anh cũng giàu hàm ý, tim cô rối loạn khó hiểu, rời mắt không trả lời.
Lại đợi vài giây không có phản ứng, Ngôn Tố ghét bỏ: “Nói cô phản ứng chậm mấy lần thì cô dứt khoát cam chịu không phản ứng luôn rồi à?”
Anh dùng từ thật là...
Chân Ái nhất thời không kìm nổi, ngước mắt lườm anh. Đây là lần đầu tiên cô lườm anh, vừa bất mãn vừa quở trách, nhưng thế nào vẫn mang chút nũng nịu ấm áp. Anh hơi sững sờ, lát sau lại hơi cong khóe môi không nói lời nào.
Anh đi một chốc lại nói: “Diễn tập là mỗi người thân quen đọc bài phát biểu mùi mẫn và cảm tính, vô cùng không phù hợp với phong cách của tôi. Nếu như tôi lên tiếng nhất định sẽ phá hỏng bầu không khí ấm áp.”
Chân Ái nhướng mày: “Anh thật sự rất tự biết mình.” Cô nhanh chóng nói xong, cảm thấy đã xả được cơn khó chịu, cứ thế hài lòng mỉm cười. Anh vốn định phản bác gì đó, nhưng vừa cúi đầu thoáng nhìn nụ cười đắc ý tự tại trên môi cô, lời định nói liền đọng lại ở đầu lưỡi, tự động bay mất.
Đến gần cửa, cánh nhà báo thấy Ngôn Tố thì vô cùng bất ngờ, ào đến phỏng vấn như ong vỡ tổ: “Ông Parker lại nhắc đến vụ án cậu Parker bị giết năm đó, anh vẫn kiên định cho rằng cậu ấy tự sát sao?”
“Anh không cảm thấy chứng cứ Parker tự sát rất khiên cưỡng ư?”
Ngôn Tố thấy nhà báo ùa đến liền dựng thẳng cổ áo, kéo mũ áo khoác Chân Ái phủ lên đầu cô, kéo cô vào ngực mình. Một tay anh ôm eo cô, một tay giữ đầu cô, bao chặt cô với lực độ gần như bá đạo mà cưỡng chế, cúi đầu lạnh mặt đi qua ánh đèn flash chớp nháy và những câu hỏi sắc bén.
Chân Ái còn chưa kịp phản ứng đã bị anh che kín mít, trong lúc đầu bị ấn lên cổ anh, khóe mắt chỉ có thể nhìn thấy chiếc mũ nhung trắng của cô và cổ áo dựng cao của anh. Mặt cô kề lên cổ anh, trong không gian chật hẹp kín bưng toàn bộ đều là hơi thở đàn ông lành lạnh mà dễ chịu, xa lạ mà quen thuộc của anh. Cô hít thở khó khăn, gương mặt nóng ran. Nhưng cô không muốn giãy giụa mà mặc cho anh giữ chặt. Cô không hề nghe thấy âm thanh xung quanh, bên tai chỉ có tiếng tim đập của anh, xuyên thấu qua động mạch cổ của anh mạnh mẽ truyền đến.
Sau vài giây vừa ngắn ngủi vừa dài dặc, anh đưa cô vào trang viên, lúc này mới buông cô ra. Vẻ mặt Ngôn Tố không tốt lắm, có phần âm u, không biết là đang tức giận ai đây.
Khuôn mặt cô ửng đỏ, sững sờ đứng ngây tại chỗ, chiếc mũ nhung to đùng còn đội trên đầu, tôn lên khuôn mặt bé nhỏ cỡ bàn tay càng trắng mịn nõn nà, đáng yêu như búp bê tuyết ngốc nghếch.
Anh bỗng nguôi giận, ngược lại có chút buồn cười, nhưng trên mặt không chút biểu hiện, vẫn lạnh lùng hờ hững hỏi: “Nóng à?”
Lông mi Chân Ái chớp chớp hai cái, chậm chạp cởi mũ xuống: “Không có.”
Trên bãi cỏ lễ cưới có rất nhiều khách khứa đang trò chuyện, trong đó có ông Parker. Thấy Ngôn Tố, hai người nhìn nhau một cái, khẽ gật đầu rồi không nói gì thêm.
Chân Ái cảm thấy hơi quái lạ, bởi vì ông Parker chẳng hề biểu hiện chút oán hận. Theo lý thuyết, ông ta hẳn phải oán hận Ngôn Tố mới đúng. CÓ lẽ người của giới chính trị đều giỏi ngụy trang.
Một vài người biết Ngôn Tối chào hỏi anh, nhưng không bắt tay hay áp má anh. Chỉ có lúc anh gặp bà ngoại mới khom người áp má với bà.
Haley không được hưởng thụ loại đãi ngộ này cũng không để ý, mà đầy thâm ý nhìn Chân Ái trong chốc lát. Dù sao đến tận bây giờ đây là lần duy nhất bà thấy một cô gái ở bên con trai mình.
Chân Ái quẫn bách, ánh mắt không biết nhìn vào đâu. Vừa chuyển mắt liền bắt gặp Spencer – anh trai của Ngôn Tố, anh khẽ mỉm cười với cô, kín đáo và lịch sự. Spencer là con ngoài giá thú lúc Haley học đại học, tính tình rất tốt, không quái gở như Ngôn Tố. Dáng vẻ cũng anh tuấn sáng láng, khuôn mặt giống Ngôn Tố bốn năm phần.
Sau khi Haley tốt nghiệp đại học kết hôn với ba của Ngôn Tố, nhưng cuộc hôn nhân xuyên quốc gia chỉ kéo dài nửa năm. Quyền nuôi dưỡng Ngôn Tố thuộc về ba, Haley nhớ con trai nên nhận nuôi một cô bé người Trung Quốc, chính là Jasmine.
Jasmine là một trong những phù dâu, lúc trước đi theo cô dâu, sau đó phát hiện hàng rào bên cạnh bục tuyên thệ là màu gỗ thô liền vội vàng đến tìm mẹ. Từ rất xa cô đã thấy Ngôn Tố, vừa mới vui mừng lại nhìn thấy Chân Ái bên cạnh anh. Cô rất thân mật chào hỏi Ngôn Tố, tươi cười giả dối liếc nhìn Chân Ái từ trên xuống dưới một lần. Chân Ái im lặng không phản ứng. Trước tiên Jasmine gạt bỏ cảm giác không vui, nói với Spencer và Haley rằng cô dâu yêu cầu hàng rào màu trắng, không phải màu gỗ thô. Mà chỉ còn nửa giờ nữa đám cưới sẽ bắt đầu. Spencer hy vọng cho Annie một đám cưới hoàn mỹ trong mơ, quyết định hoãn lại trước, gọi người đến đổi lại. Nhưng Haley không đồng ý.
Lúc này bà ngoại nói chậm rãi: “Không sao cả, trong nhà có sơn trắng, để S.A. sơn đi.”
Chân Ái lấy làm lạ. Không ngờ Ngôn Tố không nhiều lời mà cởi áo khoác, xắn tay áo đi sơn. Chân Ái đi theo, nhìn anh khom người ngồi bên cạnh hàng rào, cái chổi trong tay chấm nước sơn vừa lưu loát vừa thành thạo quét lên gỗ thô, nơi quét qua là một màu trắng nhẵn nhụi trơn láng. Nước sơn trắng đều, bóng loáng phẳng phiu, như thợ sơn chuyên nghiệp vậy.
Chân Ái kinh ngạc: “Anh học ở đâu thế?”
Ngôn Tố chú tâm nhìn chằm chằm cái chổi trong tay, đôi mắt màu nâu nhạt ánh lên tia sáng màu tuyết trắng: “Mùa hè khi còn bé, hàng rào nhà bà ngoại đều do tôi sơn.”
Trong đầu Chân Ái liền hiện lên bức tranh vùng ngoại ô tĩnh lặng. Trăng viên cổ xưa kiểu Âu, bóng cây um tùm, trăm hoa khắp tường, xinh đẹp dưới trời xanh. Cậu bé xách thùng sơn nhón chân sơn hàng rào. Toàn thân thợ sơn bé nhỏ lấm lem sơn trắng, hệt như búp bê tuyết.
Ngôn Tố quét sơn, tiếng nói trầm bồng: “Kể từ sau khi xem Tom Sawyer thì không còn sơn hàng rào cho bà ngoại nữa.”
“Khi đó bà nói nào là sơn hàng rào không phải ai cũng làm được, chỉ có thiên tài mới làm được thôi. Đồ lừa gạt.” Ánh sáng trắng in trên mặt anh, trắng ngần tuấn tú, “Bà lão nham hiểm kia thật biết lừa trẻ con.”
Chân Ái không nhịn được khẽ cười, chống cằm ngồi bên cạnh anh. Gió xuân thổi đến từ biển hơi lạnh nhưng rất tuyệt.
Jasmine đứng trong phòng nghỉ, vén rèm cửa sổ sát đất nhìn ra. Hai đứa trẻ to xác ngồi bên hàng rào màu trắng tán gẫu câu được câu chăng, trên mặt ánh lên nước sơn trắng, mỉm cười không ngớt.
Cô dâu Annie trông thấy Ngôn Tố và Chân Ái bên cạnh hàng rào, cười: “Không ngờ S.A. lại đưa bạn gái đến đây, cô gái lai thật xinh đẹp.
Jasmine chẳng nói chẳng rằng, kéo cửa sổ sát đất ra như giận dỗi, đi lên bãi cỏ gọi: “Chân Ái, lại đây.”
Chân Ái quay đầu nhìn Jasmine, không trả lời ngay. Jasmine vô cớ bực bội. Cô gái đáng ghét kia phản ứng chậm như vậy, là sợ bị cô bắt nạt sao?
Nhìn đôi mắt điềm tĩnh lại long lanh của Chân Ái, nụ cười của Jasmine giảm đi vài phần. Cho dù trong lòng ghen tị nhưng cô vẫn phải thừa nhận Chân Ái xinh đẹp.
Chân Ái vừa định trả lời thì khuỷu tay Ngôn Tố khẽ huých cô một cái: “Không muốn đi thì đừng đi. Ở đó cô chẳng quen biết ai cả.”
Chân Ái nói: “Ở đây vốn chẳng có ai tôi quen cả.”
Ngôn Tố nghiêng đầu lại, ánh mắt khó chịu: “Tôi không phải người à?”
“Ý của tôi không phải vậy.” Chân Ái dẩu môi, “Lẽ nào cả đám cưới ngày hôm nay tôi cứ dính sát lấy anh sao?”
“Tại sao không được?” Ngôn Tố cảm thấy đó như là lẽ đương nhiên. “Cô không thích người lạ thì cứ đi theo tôi là được.”
Chân Ái cúi đầu, tim đập thình thịch. Cô xoắn xoắn ngón tay, suy nghĩ không biết có nên nói “được thôi” hay không. Nhưng Jasmine lại gọi cô: “Chân Ái, sang đây gặp cô dâu đi!”
Vừa gọi như vậy Haley và bà ngoại đều nhìn sang. Chân Ái không tiện từ chối, lên tiếng đáp ứng. Lúc đứng dậy còn ra vẻ đắc ý vỗ vỗ cánh tay Ngôn Tố: “Hừ, tôi có bạn rồi, chẳng thèm chơi với anh đâu.”
Nói xong lời cuối bản thân cũng không nhịn được phì cười. Cô không biết vì sao giờ phút này tâm trạng lại tốt đến thế, tốt như ánh nắng rực rỡ trên bãi cỏ.
Ngôn Tố không để ý đến cô nữa, khóe môi cong lên, tiếp tục sơn hàng rào.
Chân Ái chạy đến xem, Annie đang mặc váy cưới màu trắng kiểu mùa xuân. Bảy phù dâu mặc áo vest ngắn bảy màu phối với váy dài như những cây kẹo sống động.
Cô thận trọng và chân thành chúc mừng Annie, Annie và Spencer rất giống nhau, rất biết săn sóc người khác, ôm Chân Ái tỏ vẻ cảm ơn.
Jasmine đứng bên cạnh, không mấy thân thiện nhìn chằm chằm Chân Ái. Hôm nay không khí lạnh lại ùa về, tuy có mặt trời nhưng nhiệt độ vẫn hơi thấp. Chân Ái mặc áo khoác trắng, chiếc mũ rộng phủ lên bả vai, tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng thanh tú.
Jasmine nhớ đến Ngôn Tố đã nói: “Giá rét sẽ làm suy yếu phòng tuyến tâm lý của con người”, môi cô ta khẽ nhếch lên: “Chân Ái, khách nữ đều mặc váy, tôi tìm cho cô một chiếc váy dự tiệc nhé?”
Chân Ái cảm thấy lời Jasmine rất hợp lý, liền cảm ơn cô ta. Đi vào phòng thử đồ mở túi ra mới phát hiện không phải là kiểu mùa xuân mà là kiểu mùa hè, chất liệu sợi tơ rất mỏng. Chân Ái thoáng do dự, nhưng dù sao cũng là đám cưới của người lạ, cô chỉ quen Ngôn Tố nên không tiện kén cá chọn canh. Với lại áo khoác của cô có thể bỏ mũ ra, trông giống áo vest ngắn, mặc vào cũng ấm áp.
Mới ra khỏi phòng thử đồ, Jasmine không cẩn thận va phải cô, rượu vang đỏ trong ly cô ta hắt lên áo khoác của Chân Ái. Jasmine vội nói xin lỗi, gọi người đến cầm áo khoác của Chân Ái đi giặt, lại căn dặn cầm một áo vest ngắn giống kiểu của phù dâu đến.
Chân Ái cũng không để ý, chẳng qua cảm thấy trước ngực váy trống trơn, vô cùng lúng túng.
Jasmine cười: “Chân Ái, vừa rồi chúng tôi bàn tán về nhóm phù rể, khi nãy cô ở bên ngoài có thấy không?”
Chân Ái gật đầu.
“Chúng tôi đều cảm thấy anh chàng tóc vàng mắt xanh kia là đẹp trai nhất, cô nói sao?”
Chân Ái nhìn một cái rồi gật gật đầu.
“Anh ấy tên William, là bạn học cùng ở Đại học Cambridge của Spencer. Đến từ Anh, giống với tên hoàng tử.”
Có một phù dâu cười: “Jasmine, cô lại muốn ghép đôi à? Nhưng cô Chân Ái là bạn gái S.A. đưa đến, không cần cô giới thiệu đâu.”
Jasmine giấu vẻ không vui trong mắt, đáp: “S.A. nhân tiện đưa Chân Ái đến thôi. Các cô không biết S.A. à? Anh ấy không thích dạng con gái giống Chân Ái đâu.”
Ánh mắt Chân Ái lóe lên, sắc mặt tái nhợt.
“Anh ấy khác người như vậy, Chân Ái cũng sẽ không thích anh ấy, đúng không?” Jasmine nhìn Chân Ái chằm chằm, lời nói dịu dàng, ánh mắt dọa dẫm.
Tim Chân Ái giật thót. Câu hỏi này bất ngờ đẩy cô vào một góc độ khó xử lại lạ lùng, cô phải xem kỹ nội tâm của mình. Thật ra thì từ trước đến nay cô không hề cảm thấy anh khác người. Một ngày lại một ngày, cô cảm thấy anh chính trực ngay thẳng, chân thật đáng tin, có nguyên tắc lại kiên định, tràn ngập chủ nghĩa nhân văn, rất ấm áp, rất gần gũi.
Người như vậy làm sao cô không thể thích chứ? Người vậy thật ra cô đã thích. Tim Chân Ái đập kịch liệt, cô không lảng tránh, thẳng thắn đón nhận ánh mắt của Jasmine.
Jasmine thấy cô lại thản nhiên nhìn thẳng, trong lòng cảm thấy gay rồi, thấy Chân Ái sắp sửa trả lời lập tức đảo mắt giành cất lời trước: “Xin lỗi, tôi suýt quên mất. William thuộc gia tộc tước sĩ Cavendish của nước Anh, những gia tộc cổ điển quý tộc này rất chú trọng xuất thân và giáo dưỡng. Khẳng định không có kết quả với cô. Dù sao không phải ai ai cũng giống như Annie. Người có xuất thân như Annie mới có thể thật sự giúp đỡ cho Spencer trong cuộc sống và sự nghiệp.”
Giọng cô ta rất thấp, chỉ đủ cho một mình Chân Ái nghe thấy. Dù Chân Ái thiếu lanh lợi thế nào cũng nghe ra ý của cô ta. Nhà Ngôn Tố bất kể từ góc độ của ba hay mẹ đều có xuất thân cao quý. Giống như Spencer anh trai anh, chỉ có Annie của gia tộc Adams mới có thể xứng đôi.
Jasmine tốt bụng an ủi Chân Ái: “Có điều không sao đâu, William đẹp trai hấp dẫn như vậy có thể vui đùa một chút với anh ta cũng rất tốt. Chân Ái, cô sẽ không thiệt đâu.”
Chân Ái mặt trắng bệch, không nói một câu. Đời này cô quá ít giao tiếp với người bình thường, cũng không hiểu làm sao giao thiệp với họ. Cho dù cô từng gặp sóng to gió lớn hơn nữa, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên trong đời cô gặp quỷ kế nham hiểm giấu kim trong bông như của Jasmine. Ngoại trừ nhất quán lạnh lùng, cô không biết nên ứng đối thế nào.
Trong lòng cô quả thật chột dạ, một kẻ ngay cả thân phận đều là giả dối, cô nên nói lời thích thế nào đây? Trong khoảnh khắc này, cô thật sự muốn chạy trốn khỏi đám cưới, từ đây biến mất, trốn vào phòng thí nghiệm của cô chẳng gặp ai hết, không đi ra ngoài nữa. Nhưng cuối cùng cô không phải người bốc đồng như vậy.
Từ nhỏ đến lớn, cô không phải là người làm theo ý muốn của bản thân. Cô bình tĩnh từ từ bình ổn lại tâm trạng khó chịu, buồn bã trong lồng ngực, cười nhạt với Jasmine: “Tôi biết, không cần cô quan tâm.”
Jasmine cười tinh nghịch, cùng mấy phù dâu khác vây quanh cô dâu đi ra ngoài.
Đám cưới sắp bắt đầu, trong phòng nghỉ chỉ còn một mình Chân Ái lẻ loi. Người tìm áo khoác cho cô cũng mãi không đến.
Chân Ái đứng tại chỗ, dần dần cơn lạnh ập tới. Váy lụa quá mỏng còn là kiểu quây ngực, mới đi đến cửa sổ sát đất đã run bần bật. Cô nhìn khách khứa bên ngoài đã lần lượt an vị, không dám đi ra. Chỉ có mình cô mặc trạng phục mùa hè, đi ra ngoài thế này chắc chắn sẽ thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Cô không quan tâm ý nghĩ của họ, nhưng cô vẫn buồn bã, chắc chắn cô sẽ làm Ngôn Tố mất mặt. Sớm biết như vậy đã không tham dự đám cưới này với anh rồi. Phồn hoa vốn không thuộc về mày còn hứng thú đến hóng hớt làm gì? Đang mải nghĩ, bên cạnh xuất hiện một người, khuôn mặt như vẽ, ánh mắt sáng quắc, chính là Ngôn Tố.
“Sao cô lại ngây ra vậy?” Ngôn Tố vén rèm lụa trắng đi đến, cau mày, có vẻ rất bất mãn. Nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt trống rỗng của Chân Ái, anh liền sững sờ, vẻ ghét bỏ biến mất hoàn toàn, trong mắt hiện lên một tia lo lắng. “Sao vậy?”
Chân Ái ngơ ngác nhìn anh, không đáp lời.
Ngôn Tố liếc nhìn một lượt, mày cau chặt: “Ai bảo cô thay bộ váy vớ vẩn này? Không lạnh...”
Anh đưa tay lên chạm vào bả vai cô theo thói quen, nhưng lần này bản tay vừa đưa đến giữa chừng liền dừng lại. Bả vai Chân Ái trắng trẻo mảnh khảnh, rất xinh đẹp. Để trần như vậy anh chạm vào không ổn.
Anh ngẩn người, gương mặt ửng hồng, lúng túng rụt tay lại. Chân Ái không rõ ý của anh, trái tim theo đó rơi xuống. Không ngờ một giây sau, anh liền cởi áo vest, Chân Ái bừng tỉnh, vừa định lùi lại thì anh đã không phân trần khoác áo vest lên người cô.
Như vậy càng làm người khác chú ý hơn, Chân Ái muốn giãy ra nhưng Ngôn Tố đã giữ chặt cổ áo vest. Cô mảnh mai trong chiếc áo, giãy thế nào cũng giống cá sa vào lưới, bị đôi tay của anh dễ dàng khống chế.
Ngôn Tố không biết vì sao cô giận dỗi, vốn còn chưa hiểu, nhưng thấy cô gấp rút hoang mang loay hoay trong chiếc áo vest của anh như con sâu róm bọc trong kén bò ra được thì nhất thời vừa bực mình vừa buồn cười. Đoán là cô xấu hổ, anh càng nắm chặt tay hơn, dọa cô: “Hiện giờ mau chóng ngồi vào hàng sau, nếu không lát nữa mọi người đã ngồi đâu ra đó, tôi đưa cô đi ra như thế sẽ khiến mọi người không nhìn cô dâu mà đều nhìn cô đấy.”
Quả thật Chân Ái bất động, đôi mắt khó tin nhìn anh chăm chú, không nghĩ ra sao anh khác thường như thế. Cô chỉ dành bất chấp đi theo sau lưng Ngôn Tố ra ngoài, đến hàng cuối cùng ngồi xuống, không ai chú ý đến cô.
Tim Chân Ái dần dần thả lỏng, bắp chân hơi lạnh nhưng lồng ngực lại ấm áp. Áo vest của Ngôn Tố quá lớn với cô, mặc trên người rộng thùng thình, lại có cảm giác trẻ con mặc trộm quần áo của người lớn, vừa mới lạ vừa thích thú.
Gió từ biển thổi đến làm bóng bay và hoa hồng trên hàng rào trắng đong đưa rì rào. Chân Ái nhìn về phía Ngôn Tố. Cởi áo vest ra anh chỉ mặc chiếc áo sơ mi, gió thổi tới thổi lui như quét bay sảnh đường, chốc chốc luồn vào quần áo anh, chốc chốc lại dán chặt lấy thân thể anh.
Mái tóc ngắn của anh bay tán loạn, sắc mặt tái nhợt, Chân Ái đoán có lẽ là anh lạnh. Nhưng cô không trả áo khoác lại cho anh, vì cô biết từ trước đến nay anh không cho phép ai được quyền chối từ. Trái tim cô trở nên ấm áp, bình an khó hiểu. Nhưng lúc này đây lại mang theo chút đau xót.
Cô nhìn đám người xa lạ, tinh thần tỉnh táo. Những ngày qua cô hoàn toàn quên mất tình cảnh của mình, không còn trốn chui trốn lủi, nơm nớp lo sợ như trước; mà bình tĩnh lại mong đợi đi theo anh, đi về một thế giới vốn không thuộc về cô.
Rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào?
Chỉ vì anh nói “lần sau lúc đi cùng cô tôi sẽ không đi nhanh như vậy nữa”, cho nên cô càng muốn đi theo bước chân anh, dù anh chìm đắm vào thế giới của chính mình, chỉ cho cô một nửa bên mặt an nhàn yên tĩnh.
Chỉ vì anh nắm tay cô một lần, áp má với cô một cái, tặng cô một cái ôm, khoác thêm áo cho cô, bất tri bất giác cô đã quên mất bản thân mình.
Giờ phút này bỗng nhiên nhớ lại, tâm trạng sầu bi man mác của thiếu nữ như vậy thật sự không thích hợp với cô.
Chân Ái hít sâu một hơi, không khí lạnh lẽo tràn vào phổi, lý trí nói với bản thân, chỉ vì chưa có một ai đối xử tốt với mày như vậy, cho nên mày mới không biết phải làm sao.
Dường như nói vậy thì ảo tưởng không thực tế trong lòng liền bị lý trí chê cười vứt bỏ. Cô ổn định tâm trạng, nhìn cô dâu và chú rể đang cầm Kinh thánh cất lời thề trên đài tuyên thệ. Yên lặng nhìn chốc lát, rốt cuộc không dằn nổi vấn đề trong lòng, cô nhỏ giọng hỏi Ngôn Tố: “Liệu sau này anh có kết hôn giống anh ấy không?”
“Không đâu.”
Ánh mắt trong vắt của anh nhìn cô dâu chú rể trên đài, tiếng nói rất thấp, không chút do dự. Chân Ái không nói lời nào. Cô im lặng nhếch môi. Đúng là cô rất khó tưởng tượng dáng vẻ anh yêu thương và kết hôn với ai. Con người anh hoàn mỹ như vậy, bóng dáng trong lòng kia cũng nên hoàn mỹ. Khó tìm biết bao!
Chắc hẳn anh sẽ không động lòng với ai, chứ đừng nói là làm bạn cả đời. Cho dù động lòng cũng sẽ không phải là cô. Chân Ái bình thản kéo kín áo vest, nhẹ nhàng nghiêng đầu, cọ cọ cổ áo cứng cáp, có mùi hương đàn ông thoang thoảng quanh quẩn trên mặt cô. Cô luyến tiếc biết bao, quyến luyến biết nhường nào. Nhưng cô nghĩ, đã đến lúc trở về với trước kia, đã đến lúc rời khỏi hành trình khó quên này rồi.
Cô là con của quỷ dữ, anh là ánh sáng của hy vọng. Cuối cùng không phải là người chung đường. Nhưng cô quên mất từ trước đến nay cách hiểu của Ngôn tố không giống người bình thường, trọng điểm trong câu hỏi của cô là có KẾT HÔN giống Spencer không. Mà không phải là có kết hôn GIỐNG Spencer không.
Vì vậy Ngôn Tố thấy lạ mà nghĩ: Tôi không theo đạo Thiên Chúa, dĩ nhiên không thể cầm Kinh thánh kết hôn giống tín đồ như vậy rồi.
Sau khi nghỉ lễ kết thúc là dạ tiệc hôn lễ. Chân Ái thay đồ cầm lấy thẻ chỗ ngồi đi đến trước bàn, lại nhìn thấy bảng tên AI ZHEN của mình trên bàn tròn đặt bên cạnh S.A.YAN.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT