Đầu tháng tư, không khí mát mẻ, ánh mặt trời ấm áp làm người ta cảm thấy lười biếng.
Những cây đào xung quanh trường học đều đã nở hoa, ngồi trong lớp cũng có thể thấy một màu hồng rất đẹp.
Quả nhiên là mùa xuân đã đến rồi.
Lâm Nhất Nhiên ôm cặp sách thờ ơ suy nghĩ, tính đi tính lại, còn đúng một trăm ngày nữa là sẽ phải thi tốt nghiệp.
Giơ túi đựng áo sơmi lên, Lâm Nhất Nhiên chạy đến chỗ Đường Cẩm đang đứng.
Dưới sân trường, hoa đào đẹp rực rỡ, nhưng có người so với hoa còn kiều diễm hơn.
“Nhiên Nhiên. . . . . . . . . . .”
Bị Trình Tân lôi kéo, vẻ mặt Lý Điển hơi lúng túng, Lâm Nhất Nhiên ôm túi đựng áo sơmi sững sờ.
Cô nhìn thấy Trình Tân lôi lôi kéo kéo tay của Lý Điển: “Chồng à, chúng mình đi nhanh đi.”
Chồng???
Lâm Nhất Nhiên chết đứng tại chỗ.
Ba tuần đầu sau khi chia tay đối với cô thật khó khăn, trải qua cảm giác khổ sở tê tâm liệt phế, cô khóc đến chết đi sống lại, gần như trở thành vô cảm. Đối với sự đau đớn mà bản thân phải chịu đựng, cách tốt nhất là quăng nó ra sau đầu.
Cô đã cố gắng vượt qua được vài tuần, nhưng hôm nay lại bị người ta kéo đến đây, công khai diễn trò ngay trước mặt.
Lý Điển cau mày, muốn rút tay ra, ai ngờ Trình Tân lại càng nắm chặt, còn vòng cánh tay lên phía trên, rụt rè e sợ nhìn Lâm Nhất Nhiên và Đường Cẩm. ( đúng bản chất của tiểu Tam mà )
Trông thật đáng thương!
Đường Cẩm không thể nào chịu đựng nổi cái vẻ mặt giả tạo này, Lâm Nhất Nhiên đứng bên cạnh cô dường như cũng cảm thấy được sau lưng Đường Cẩm đang bốc lên một ngọn lửa hừng hực.
Ý chí chiến đấu sục sôi!
“Lâm Nhất Nhiên, chúng ta đi thôi kẻo thầy ấy lại chờ.” Cứ như vậy, Đường Cẩm kéo tay Lâm Nhất Nhiên, trong lời nói khó giấu được sự ngưỡng mộ, ánh mắt vẫn không ngừng liếc nhìn Lý Điển: “Cậu tốn đến vài ngàn chỉ để mua một cái áo sơmi, đương nhiên là để tặng cho người quan trọng nhất, nghìn lần đừng xuất hiện trước mặt mấy loại người thối nát này nữa! Khéo lại dọa bảo mã vương tử (*) chạy mất!”
(* Bảo mã là BMW í :D )
Lúc này, Lý Điển nhíu mày, trong mắt không có vẻ gì là tức giận, ngược lại Trình Tân giật mình há to miệng.
“Nói cho cậu trút giận đó, đồ ngốc! Chẳng lẽ cậu không thấy là Trình Tân cố ý sao?” Đường Cẩm nghiến răng nghiến lợi, trong miệng phát ra tiếng ken két, lập tức lại hô to, đắc ý liếc nhìn Trình Tân một cái, “Đi thôi!”
“Cậu làm như vậy không tốt lắm đâu!”
“Tại sao lại không tốt?”
“Tớ chỉ cảm thấy thế.” Lâm Nhất Nhiên cau mày, từ từ nói: “Giống như tớ mới vừa chia tay mà đã nhanh chóng có người mới vậy.”
“Đại tiểu thư, cậu muốn làm thì làm cho rõ ràng một chút.” Đường Cẩm trừng mắt, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Với lại cái người vừa chia tay đã nhanh chóng có người khác là Lý Điển chứ không phải cậu, còn cậu nữa, bình thường nhanh mồm nhanh miệng, tại sao vừa nhìn thấy cậu ta thì lại ủ rũ như thế hả? Cậu sợ cái gì vậy?”
“. . . . . . . .” Lâm Nhất Nhiên đột nhiên dừng bước, Đường Cẩm quay đầu lại, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Sao thế?”
“Không phải tớ sợ.” Lâm Nhất Nhiên ngẩng đầu, mái tóc đen bị ánh nắng mặt trời chiếu lên biến thành một màu vàng kim rực rỡ, trong đôi mắt tràn đầy sự nghiêm túc: “Chỉ là tớ và cậu ta đã quen nhau lâu như vậy, lúc chia tay cũng không có ai dây dưa làm cho ai khó xử, nếu đem hạ thấp đối phương, chẳng phải cũng sẽ hạ thấp chính mình lúc còn quen nhau đó sao?” Cô dừng lại một chút, đôi mắt lấp lánh tỏa sáng: “Dù sao đoạn đường này cũng đã từng cùng nhau đi qua.”
Đường Cẩm nhìn khuôn mặt của cô, bỗng nhiên không biết phải nói gì.
Lâm Nhất Nhiên trầm mặc một lúc, bỗng dưng nở nụ cười: “Được rồi, chúng ta đi thôi.” Nói xong, cô kéo tay Đường Cẩm bước về phía trước.
Đường Cẩm biết, Lâm Nhất Nhiên có thể nói ra những lời như vậy là cô ấy đã hoàn toàn thông suốt rồi: “Một người trưởng thành đối với một tình yêu đã qua, tốt nhất hãy duy trì sự im lặng.” Đường Cẩm nhẹ nhàng lên tiếng, “Cũng có thể cậu ta là người tốt, chỉ là hai người không thích hợp mà thôi. Lâm Nhất Nhiên, cậu thật sự đã trưởng thành!”
Từ Thụy dựa vào xe, nhìn Trần Tư Tầm chậm rãi lái xe từ trong gara chạy ra.
“Tớ biết cậu có ý gì.” Từ Thụy gõ gõ mui xe, bày ra bộ dáng mỹ nam, “Không phải là chỉ ăn một bữa cơm sao, cậu không muốn đi thì từ chối đi, sao lại kéo theo tớ làm gì?”
“Náo nhiệt.” Trần Tư Tầm mở miệng, nhàn nhạt nói, anh gõ gõ cửa xe, ý bảo Từ Thụy giơ tay lên, “Quay về xe của cậu đi.”
“Náo nhiệt cái gì? Chẳng phải là cậu không muốn đi với Bội Tưởng sao?” Từ Thụy bĩu môi, xoay người đi tới hai bước, chuẩn bị mở cửa xe lại đột nhiên híp mắt, nở nụ cười.
“Tiểu tử, xuống xe.” Từ Thụy nhìn Trần Tư Tầm đang ngồi trong xe, chỉ về phía sau lưng anh: “Náo nhiệt kìa.”
Qua tấm kính, một nữ sinh tóc ngắn, trong tay cô ôm thứ gì đó đang chạy về phía anh, miệng còn đang nói điều gì.
Trần Tư Tầm nhướng mày, khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười, anh mở cửa bước xuống xe.
“Em gái, tại sao lại chạy nhanh như vậy?” Từ Thụy cười đến chân mày đều cong lên, vẻ mặt thành khẩn, “Nghỉ một lát, nghỉ một lát nào.”
“Ôi chao, ôi, đây có phải là cái người hôm đó. . . . . . .” Đường Cẩm mở to hai mắt, chỉ vào người đàn ông: “Từ Thụy!”
“Ôi, còn nhớ rõ anh cơ à!” Từ Thụy cười đến càng vui vẻ, ánh mắt cong thành hình lưỡi liềm, muốn đẹp bao nhiêu thì đẹp bấy nhiêu.
“Đường Cẩm!” Lâm Nhất Nhiên nhìn Đường Cẩm một cái, có vẻ không đồng ý, nói: “Chào anh!”
“Cái miệng nhỏ này thật ngọt nha, nhưng mà gọi tên anh cũng được rồi.” Từ Thụy chỉ vào Trần Tư Tầm đang đứng ở phía sau: “Thầy Trần của em đang ở kia kìa, đi đi.” Nói xong lại nheo mắt cười với Đường Cẩm: “Cô bé, em có muốn đi ăn cơm với anh hay không? Rất vui đó nha.”
Lâm Nhất Nhiên nghe hai từ “Cô bé” này, chỉ cảm thấy thật buồn nôn, vội vàng nói cám ơn một tiếng rồi ôm áo sơmi chạy ra.
Trần Tư Tầm nhìn cô gái đang ôm một cái túi lớn, mái tóc cắt ngắn, dường như rất mềm mại, có cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, một vài sợi xẹt ngang qua vành tai cô, bay bay theo gió.
“Thầy Trần!” Lâm Nhất Nhiên chạy chậm lại, nhìn chằm chằm vào Trần Tư Tầm đứng cách đó không xa, đột nhiên cô vấp phải hòn đá, chỉ cảm thấy chân vừa trượt, chuẩn bị ngã xuống.
Lâm Nhất Nhiên thét lên, bỗng cảm thấy bả vai mình đang được ai đó đỡ lấy, ôm thẳng vào trong ngực.
“Lại không nhìn thấy tôi sao?”
Trần Tư Tầm đỡ cô, trong giọng nói mang theo ý cười.
“A?” Lâm Nhất Nhiên sửng sốt một phen, nhớ tới ngày đầu tiên khai giảng, mình cũng té nhào vào ngực anh như vậy, mặt cô chợt ửng đỏ, vội vàng đứng vững, “Không, không phải, là vì em. . . . . em không nhìn thấy hòn đá.”
Trần Tư Tầm bật cười, cô bé này thật sự rất đáng yêu.
Lâm Nhất Nhiên vội vàng mở to mắt, cố gắng điều chỉnh lại nhịp tim đang đập thật nhanh của mình.
Trần Tư Tầm này, cười cũng đẹp quá đi thôi! Một người đàn ông có bộ dáng đẹp trai như vậy đã cảm thấy quá tội lỗi rồi, lại còn hay cười nữa, mà anh cười vẫn luôn luôn đẹp như vậy.
Lâm Nhất Nhiên đâu biết rằng, Trần Tư Tầm anh vốn không phải lúc nào cũng đem vẻ mặt tươi cười để nói chuyện với người khác, chẳng qua chỉ là do cảm xúc nhất thời, cứ tự nhiên như vậy mà cười thôi.
“Thầy, em đến để đưa cho thầy cái này.” Lâm Nhất Nhiên giơ ra cái gì đó, đưa đến trước mặt Trần Tư Tầm: “Cho thầy!”
Trần Tư Tầm không đưa tay ra nhận, anh vừa định hỏi là cái gì thì Từ Thụy đứng đối diện bỗng nhiên mở miệng:
“Hihi, em gái à, mau lên xe thầy Trần đi, tụi anh đưa mấy em đi ăn.”
“A?” Lâm Nhất Nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Từ Thụy đang mở cửa xe cho Đường Cẩm, mà Đường Cẩm lại nhìn cô le lưỡi, phất phất tay rồi lên xe.
“Đường Cẩm! Đường Cẩm!”
Từ Thụy chỉ nhìn Lâm Nhất Nhiên làm động tác lên xe, sau đó yên ổn ngồi vào ghế, lái xe rời đi.
Lâm Nhất Nhiên há hốc mồm: “Bọn họ cứ như vậy mà rời đi sao?”
“Xem ra là vậy.” Trần Tư Tầm nhìn bộ dạng cứng đầu cứng cổ của Lâm Nhất Nhiên, khóe môi nhếch lên, anh mở cửa xe: “Đến đây, lên xe đi”
Lâm Nhất Nhiên do dự một chút, ôm túi đựng áo sơmi chạy tới ghế phụ, tự mình mở cửa lên xe.
Trần Tư Tầm nháy mắt có chút giật mình, lại lập tức cười nhẹ, khóe mắt và đôi môi anh đều tràn ngập ý cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT