Thành phố B cách thành phố A không tính là xa, nhưng cũng không hề gần.
Thời gian cách ngày một tháng chín càng lúc càng gần, Lâm Nhất Nhiên bắt đầu cảm thấy lo lắng, đứng ngồi không yên, lên mạng chơi game cũng chả có tinh thần, thế là cô đành xỏ dép chạy xuống dưới lầu hít thở không khí một chút, nào ngờ lại thấy chiếc BMW quen thuộc đang đậu ở cách đó không xa.
AA8888.
Lâm Nhất Nhiên có chút kinh ngạc, cô chạy một mạch đến bên cạnh chiếc BMW, trông thấy người đàn ông đang ngồi hút thuốc trong xe, cô mở miệng: “Thầy?”
Trong xe rất tối, khuôn mặt của anh trở nên mờ ảo ở phía sau làn khói khiến cô không thể nhìn thấy rõ ràng, chỉ nghe được tiếng anh đứng dậy, ném mẩu thuốc vào thùng rác bên cạnh, sau đó nhìn về phía cô còn đang đứng há mồm ngây ngốc, nói: “Lên xe đi!”
Lâm Nhất Nhiên cảm thấy hôm nay Trần Tư Tầm có cái gì đó không giống với mọi ngày, nhưng rồi cô cũng không nói gì, chỉ ngoan ngoãn lên xe.
Trần Tư Tầm đợi cô đóng cửa, sau đó anh đạp chân ga, chiếc BMW lập tức lao đi.
Lâm Nhất Nhiên im lặng quay đầu nhìn anh, không biết được trong lòng anh đang nghĩ gì, cuối cùng cô chỉ ngồi ngay ngắn tại chỗ, không dám nói lời nào, Trần Tư Tầm cũng không lên tiếng, anh chạy xe một mạch từ nhà Lâm Nhất Nhiên đến trường học, từ trường học đến vùng đập nước ở ngoại ô, rồi lại từ ngoại ô về đến nhà anh, sau đó chạy đến chân cầu Định Tuệ, cuối cùng lại vòng một vòng trở về nhà của Lâm Nhất Nhiên.
Lâm Nhất Nhiên kinh hãi nhìn cảnh vật cứ vùn vụt lướt qua bên ngoài cửa sổ, nhưng khi nhìn thấy từng quãng đường mà anh đi đến, cuối cùng cô cũng đã hiểu rõ.
Trần Tư Tầm xuống xe, nâng mắt nhìn về phía cô mở miệng: “Hãy nhìn về phía trước, Lâm Nhất Nhiên, anh sẽ không buông tay, em hãy chăm sóc bản thân cho thật tốt.”
Sau đó, anh xoay người bước lên xe, nghênh ngang rời đi.
Cả một buổi tối, Trần Tư Tầm không hề nở một nụ cười, cũng không hề nói nhiều hơn một lời.
Lúc ở trên sân thượng của tòa cao ốc Ginza, Lâm Nhất Nhiên từng nói, cô sẽ không ngốc đến mức vứt bỏ một người đàn ông cực phẩm như Trần Tư Tầm, nhưng cô lại không hề nói cho anh biết rằng, cái khoảnh khắc lúc nhận được tờ thông báo của trường đại học S kia, cô đã cảm thấy hối hận rồi, Lâm Nhất Nhiên quỳ gối trên bản đồ không dưới hai lần, cầm thước đo khoảng cách giữa hai thành phố.
Lâm Nhất Nhiên để ý, cực kỳ để ý cái khoảng cách 3241 km này, để ý cuộc sống sinh hoạt khác nhau của hai nơi, để ý mình sắp phải rời khỏi thành phố này, rời khỏi gia đình, rời khỏi anh. . . . .
Lâm Nhất Nhiên cảm thấy thật sự rất sợ, sợ sau này khi không có anh bên cạnh, điều này khiến cô cảm thấy thật sự khổ sở, cảm giác đó lâu ngày sẽ trở nên mãnh liệt, làm sao cô có thể chịu đựng được nỗi bất an và sự hoài nghi cứ lớn dần trong lòng mình, cô sợ rằng khoảng cách này sẽ khiến họ trở nên xa lạ, trở nên nghi kỵ lẫn nhau, sợ rằng sẽ mất đi niềm tin hơn cả sự lạnh lùng xa cách, sợ sẽ phải nhìn thấy những đôi lứa yêu nhau bước đi trên con đường, ngọt ngào ôm ấp, sợ một năm kia sẽ chỉ có một mình cô độc, một mình ăn, ngủ, cúp cua, dạo phố, sợ rằng chỉ có thể nhìn lên bầu trời, nhớ đến những cái ôm của anh.
Cô thật sự rất sợ, sợ rằng mình sẽ không thể vượt qua, để rồi tất cả đều tan theo mây khói.
Một ngày trước khi rời khỏi thành phố A, Trần Tư Tầm mang Lâm Nhất Nhiên đi qua hết tất cả những con đường, tất cả những nơi mà hai người đã từng đặt chân đến, nói với Lâm Nhất Nhiên rằng anh sẽ không buông tay.
Thật ra, điều này cô cũng đã biết từ lâu rồi, không đúng sao?
Trần Tư Tầm là người sẽ luôn nắm chắc trong tay những gì mà anh đã nhận định.
Dưới ánh đèn, Lâm Nhất Nhiên đứng yên tại chỗ, đưa mắt nhìn chiếc BMW quen thuộc đang dần dần rời xa, cảm thấy sự nặng nề trong lòng đều biến mất, cô nở một nụ cười thật tươi, trong mắt hiện lên sự kiên định. Khẽ giơ tay nhìn mảnh trăng đã bị mây mờ che khuất, gió lạnh vẫn liên tục ùa vào nhưng Lâm Nhất Nhiên lại cảm thấy lòng mình vô cùng ấm áp.
Sau khi trở về nhà tắm rửa, tâm tình của Lâm Nhất Nhiên giờ đây cực kỳ an tĩnh, cô ngủ một giấc thật sâu.
Sáng hôm sau, mọi người đều bận rộn.
Ba mẹ Lâm lái xe chở Lâm Nhất Nhiên đến sân bay, vội vội vàng vàng đi làm các loại thủ tục, mà Lâm Nhất Nhiên chỉ yên lặng ngồi trên ghế đọc sách.
“Lâm Nhất Nhiên!”
Lâm Nhất Nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Tâm Thất buộc tóc đuôi ngựa, mặc một chiếc quần bò màu trắng, phía trên mặc một chiếc áo màu đen, chân đi giày cao gót đang đứng thẳng tắp trước mặt mình, toàn thân toát ra khí thế bức người.
“Chị Thất Thất?”
Lâm Nhất Nhiên vội vàng đứng dậy, cười nói với Lâm Tâm Thất: “Sao chị lại ở đây?”
“Thì sao nào? Cô có thể ở đây, chẳng lẽ tôi không thể sao?” Lâm Tâm Thất nghiêng đầu, cười hỏi lại.
“Không phải không phải.” Lâm Nhất Nhiên lắc lắc đầu, đem túi xách trên người mình để xuống đất, “Chị biết là em không có ý này mà.” Liếc mắt nhìn thấy Lâm Tâm Thất đang kéo theo một chiếc vali, trong đôi mắt to tròn của Lâm Nhất Nhiên lóe lên sự kinh ngạc.
“Ừhm, dĩ nhiên là tôi biết.” Lâm Tâm Thất ngồi xuống bên cạnh Lâm Nhất Nhiên, tiện tay để vali sang một bên, sau đó mở miệng nói: “Tôi sẽ trở về Anh quốc.”
Cho dù trong lòng Lâm Nhất Nhiên dường như đã hiểu ra điều gì đó, nhưng cô vẫn không khỏi kinh ngạc, “Vì sao?”
“Bởi vì. . . . . . .tôi đã có được đáp án rồi.”
Lâm Tâm Thất vén mái tóc trên trán sang một bên rồi lại nhe răng cười với Lâm Nhất Nhiên.
Lâm Nhất Nhiên nhìn nụ cười của cô, cảm thấy có chút hoảng hốt, đột nhiên cảm thấy mình không thể hiểu được ý nghĩa của câu nói này.
Lâm Tâm Thất cười cười, đưa mắt nhìn đến khung cửa sát đất ở phía sau lưng của Lâm Nhất Nhiên, ánh mặt trời rực rỡ hắt vào, mang đến khắp nơi đều là sự ấm áp.
“Tôi và Trần Tư Tầm là thanh mai trúc mã, anh ấy giờ đây đã không còn là anh ấy của ngày hôm qua, hay nghịch ngợm phá phách, lúc nào cũng gây rắc rối cho mình.” Lâm Tâm Thất thu hồi ánh mắt, “Lúc còn nhỏ, tôi hay cùng anh ấy bày trò đùa giỡn, sau đó ba mẹ biết được, cả hai sẽ bị dạy dỗ một phen. Trên thực tế, một thời gian dài trước khi gặp được người kia, tôi đều cho rằng mình thích Trần Tư Tầm. “
Người kia. . . . . . .
Ngón tay của Lâm Nhất Nhiên hơi co giật, cô nâng mắt nhìn vẻ mặt hơi bàng hoàng của Lâm Tâm Thất.
“Năm cấp ba, tôi gặp được anh ấy, sau đó lại đem lòng si mê.” Nói đến đây, Lâm Tâm Thất nở một nụ cười tự giễu, “Cái loại si mê cuồng dại này. . . . .đã mười năm. . . .”
“Anh ta. . . . . .”
“Lúc biết rằng mình đã yêu, tôi cố gắng học tập để thi vào cùng trường với anh ấy, năm thứ nhất chúng tôi học chung lớp, tôi đối với anh ấy là một lòng một dạ, thế nhưng anh ấy lại một lòng một dạ. . . . .yêu Bội Tưởng.” Ánh mắt của Lâm Tâm Thất nhìn đến trên người của Lâm Nhất Nhiên, cô nở một nụ cười rất đẹp, “Chẳng qua là khi đó, Bội Tưởng lại yêu Trần Tư Tầm.”
Lâm Nhất Nhiên cảm thấy tim mình đập thật nhanh, “Vậy các người. . . . . . .”
“Khi đó, quan hệ của tôi và Trần Tư Tầm vô cùng tốt, thường hay ở cùng một chỗ, nhưng bởi vì người kia nên tôi và Trần Tư Tầm bất đồng rất nhiều. Về sau, người đó nói với tôi rằng, anh ấy chỉ có thể yêu Bội Tưởng, sẽ không thể yêu thêm một ai nữa, kể cả tôi, vì thế tôi đã cảm thấy ghen tị với Bội Tưởng, cho nên cố ý trở nên thân thiết với Trần Tư Tầm. Khi đó, Bội Tưởng còn chưa có sành sõi khôn khéo như bây giờ cho nên thường bị tôi chọc cho phát điên.”
Nghĩ tới bộ dáng sắp phát cuồng của Bội Tưởnng khi đó, Lâm Tâm Thất bật cười khanh khách.
“Mà tôi nhớ hình như . . . . . .là học ở Anh quốc?” Lâm Nhất Nhiên ngừng một chút, cô không biết phải gọi Trần Tư Tầm như thế nào.
“Đúng vậy, về sau Trần Tư Tầm bị Bội Tưởng theo đuổi đến nỗi không còn cách nào khác, chỉ có thể bay sang Anh quốc, nhưng ai ngờ Bội Tưởng lại vô cùng cố chấp, cũng đuổi theo Trần Tư Tầm, Bội Tưởng đi, anh ấy cũng đi theo, còn tôi thì lại đi theo anh ấy.”
Trên đầu cùa Lâm Nhất Nhiên xuất hiện ba vạch đen, Trần Tư Tầm bỏ chạy sang Anh quốc, Bội Tưởng đuổi theo Trần Tư Tầm, người trong lòng của Lâm Tâm Thất cũng đuổi theo Bội Tưởng, còn Lâm Tâm Thất thì lại đuổi theo người trong lòng của mình, vậy coi như là bốn người bọn họ rủ nhau cùng xuất ngoại sang Anh quốc sao?
“Cô đừng chê cười tôi, Nhất Nhiên, lúc đó tôi còn nhỏ, quả thật là không có tiền đồ, khi đó tôi chỉ cảm thấy nếu không có anh ấy thì mình không thể sống được.” Lúc nói những lời này, vẻ mặt của Lâm Tâm Thất thật sự rất bình thản, Lâm Nhất Nhiên bỗng nhớ đến dáng vẻ của Tân Lương ở buổi tối dạ hội ngày hôm ấy, trong lòng cô chợt dâng lên một cảm giác đau thương, tay chân đột nhiên trở nên luống cuống.
“Đừng có bày ra cái vẻ mặt này.” Lâm Tâm Thất nghiêng đầu bật cười, lộ ra chiếc răng khểnh đáng yêu, “Lúc trước, mặc kệ là Trần Tư Tầm ở đâu, Bội Tưởng sẽ luôn luôn có mặt ở đó, đã có lúc tôi từng nghĩ, cái người phụ nữ này quả thật là rất cố chấp, biết Trần Tư Tầm không hề yêu mình mà vẫn cứ theo đuổi, nhưng không ngờ là sau này, tôi gặp được người đó, anh ấy xuất ngoại, tôi cũng xuất ngoại, anh ấy về nước, tôi cũng theo về nước, khi đó, tôi mới nhận ra rằng, mình và Bội Tưởng thì có khác gì nhau, theo đuổi rồi lại theo đuổi, ròng rã bảy năm….. chỉ vì một người, giờ phút này tôi đã cảm thấy thật sự mệt mỏi.”
Lâm Tâm Thất giơ tay đón ánh mặt trời, cô đứng dậy, mỉm cười với Lâm Nhất Nhiên, “Bởi vì đã quá mệt mỏi, cho nên, tôi sẽ không đuổi theo anh ấy nữa, tôi muốn quay trở về.”
“Chị Thất Thất. . . . . .”
Lâm Nhất Nhiên khẽ thốt lên, nhìn thấy cô ấy cười tươi như vậy, đột nhiên cô cảm thấy mình không biết phải nói gì.
“Không sao, dù gì cũng đã qua rồi.” Ngược lại, Lâm Tâm Thất không hề để ý, ung dung khoát khoát tay.
Nghe thấy ba mẹ gọi tên mình, Lâm Nhất Nhiên lên tiếng, cô đứng dậy, suy nghĩ một hồi rồi nhìn Lâm Tâm Thất, thật lòng nói: “Chị Thất Thất, em không biết có nên nói điều này hay không, nhưng em nghĩ, khoảng thời gian bảy năm kia, chắc chắn không phải là một sai lầm mà là một đoạn hồi ức thật đẹp.”
Nói xong, cô xách vali của mình lên, phất phất tay với Lâm Tâm Thất, “Chị Thất Thất, hẹn gặp lại.”
Lâm Tâm Thất hơi sững sờ, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, “Cô đi thành phố B, vậy còn Trần Tư Tầm. . . . . “
“Chị Thất Thất, anh ấy là Trần Tư Tầm.”
Lâm Nhất Nhiên ngắt lời của Lâm Tâm Thất, vẻ mặt bình thản, trong giọng nói lại để lộ ra một chút tình ý vấn vương: “Anh ấy là Trần Tư Tầm.”
Lâm Tâm Thất khẽ nhếch môi, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ nhìn Lâm Nhất Nhiên phất phất tay, sau đó xoay người đi đến nơi làm thủ tục.
Nhìn ra bên ngoài cửa sổ, Lâm Tâm Thất nghiêng đầu, nheo mắt dõi theo chiếc máy bay đang bay vút lên bầu trời xanh, cứ thế nhỏ dần, cuối cùng biến mất sau màn mây.
Anh ấy là Trần Tư Tầm.
Lâm Tâm Thất nghĩ, nếu lúc trước người cô yêu là Trần Tư Tầm, hoặc là một người nào đó xuất sắc và kiên định bằng một nửa của anh thôi, như vậy thì thật tốt biết bao.
Lâm Tâm Thất lại nghĩ, Lâm Nhất Nhiên là một cô bé xứng đáng có được anh ấy, xứng đáng có được hạnh phúc.
Ngày ba mươi mốt tháng tám, một giờ trưa, Lâm Tâm Thất cười nhếch môi, đón ánh mặt trời, đôi mắt cong lên như trăng non, nắng chiếu vào khiến cô cảm thấy đau nhức, nước mắt chậm rãi tuôn rơi.
“Lâm Nhất Nhiên, chúc em hạnh phúc.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT