Diệp Thiên Vân liền hiểu, thì ra là trốn tới đây lánh nạn, liền lau mồ hôi nói: Hắn ở bên kia gây chuyện ư? Hắn muốn trốn ở chỗ này bao lâu? Còn vài ngày nữa là khai giảng rồi, có lẽ chưa chắc đã có thời gian, bản thân mình làm sao có thể mỗi ngày đều phải bảo vệ hắn.
Vương Vĩnh Cường gãi đầu, trả lời: Thời gian cụ thể còn chưa quyết định, chỉ nói là muốn nán lại ở chỗ này một thời gian, tôi nghĩ hẳn là sẽ không quá lâu. Cậu yên tâm, nếu như cậu có việc phải làm, không cần mỗi ngày đi theo. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Diệp Thiên Vân nhìn thấy bộ dáng của Vương Vĩnh Cường, trong lòng buồn cười, gật đầu: Được rồi, hẳn là không có vấn đề gì, lúc nào có thể để tôi gặp hắn? Chủ yếu là hai ngày nữa sẽ khai giảng, hắn sợ sẽ không có thời gian để sắp xếp.
Vương Vĩnh Cường nhìn qua lịch làm việc rồi nói: Buổi tối bọn họ sẽ hạ cánh không tới tám giờ nữa sẽ tới, tôi định tối tới đón cậu, sau đó chúng ta cùng đi, như vậy cũng thể hiện sự coi trọng bọn họ, cậu thấy sao? Hắn nói chuyện rất khách khí, cuối cùng còn hỏi ý kiến Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân gật đầu nói: Được, vừa lúc tôi chưa luyện xong, cứ định như vậy đi.
Vương Vĩnh Cường giải quyết xong nỗi lo lắng, liền tươi cười nói: Thiên Vân, cậu cũng không nên luyện tập cả ngày như vậy, quá khắc khổ, lúc cần nghỉ ngơi thì nên nghỉ ngơi, kết hợp làm việc và nghỉ ngơi mới có kết quả tốt nhất. Hắn cũng xuất thân từ võ giả cho nên ở phương diện này cũng có quyền lên tiếng.
Diệp Thiên Vân gật đầu nói: Chúng ta đều phải vậy, anh cũng nhất định phải chú ý đến thân thể, không nên quá gắng sức kiếm tiền. Trong lòng hắn đã sớm coi huấn luyện là hình thức giải trí, hai điều này chẳng có gì khác biệt.
Vương Vĩnh Cường nhìn qua đồng hồ khó xử nói: Bây giờ trong một phút đồng hồ tôi phải phân thân đi tám hướng, công việc ở công ty rất bận rộn, tôi đi trước đây. Mục đích của hắn chủ yếu là tìm Diệp Thiên Vân, bây giờ đã bàn xong việc liền không thể ở đây tán gẫu, Diệp Thiên Vân tiễn hắn xuống lầu, Vương Vĩnh Cường lên xe phóng đi.
Bây giờ hết chuyện này đến chuyện khác, hơn nữa mỗi việc đều liên quan đến võ thuật, cuộc sống cũng bắt đầu đặc sắc hơn không còn bình lặng như trước đây, vì vậy hắn cảm thấy rất hào hứng.
Diệp Thiên Vân trở lại võ quán ăn tí cơm, sau đó tiếp tục hoàn thành hạng mục huấn luyện còn dở dang. Đẩu Động Loa Toàn Kình còn có Đẩu Động Thốn Kình, hai loại công phu này có thể gia tăng thêm trình độ công kích một mức rất lớn, đối với Diệp Thiên Vân quả thật cực kỳ thực dụng. Luyện xong, Diệp Thiên Vân liền đi tắm rửa rồi thay quần áo, chờ Vương Vĩnh Cường tới đón.
Đúng năm giờ Vương Vĩnh Cường đi tới, thời gian mấy giờ vừa rồi không biết đã làm bao nhiêu việc. Hai người xuống lầu lên xe đi thẳng tới sân bay, đi theo còn có hai chiếc xe khác, ba chiếc xe lao vùn vụt tạo thành tiểu đội xe làm cho người hai bên đường đều liếc mắt nhìn.
Ở trên xe Vương Vĩnh Cường nhìn quần áo Diệp Thiên Vân, nói: Thân quần áo của cậu so với mặc huấn luyện phục bình thường đẹp hơn nhiều, người trẻ tuổi mặc gì cũng tốt mà! Tuổi lớn thân thể bắt đầu phát phì, tôi bây giờ cũng phải hơn 100kg rồi.
Tục ngữ có câu: Phật đẹp nhờ kim trang, người đẹp nhờ y trang. Hắn mặc trên người là bộ HUGOBOSS mà Thạch Thanh Sơn mua cho hắn, trước kia thân thể hắn hơi gầy, mặc quần áo cũng không có gì nổi bật, luyện tập Kim Chung Tráo làm cho thân thể hắn cường tráng hơn nhiều, thân quần áo này ở trên người hắn hết sức vừa vặn, tôn lên khí chất của hắn, thoạt nhìn phong độ bất phàm.
Diệp Thiên Vân cười nhẹ, nói: Bộ quần áo này là Thanh Sơn mua cho tôi, tôi còn định mặc cho cha mẹ xem, không ngờ trên máy bay bị đổ rượu vào, cuối cùng không dùng tới. Thật ra bộ quần áo này rất có giá trị kỷ niệm, ít nhất cũng giúp hắn không hẹn mà gặp cô tiếp viên hàng không xinh đẹp.
Vương Vĩnh Cường cười nói: Tiểu tử này cũng biết vỗ mông ngựa đó,hắn không tặng cho tôi quần áo, vừa thay đổi sư phụ liền học được chuyện này. Xe chạy rất nhanh, hai người nói chuyện phiếm được một chút thì đã tới sân bay.
Ba chiếc xe tiến vào bãi đỗ khách quý của sân bay, Vương Vĩnh Cường nhìn đồng hồ rồi nói: Còn hơn mười phút, chúng ta chờ một chút. Khách của tôi là Tôn Minh Vũ tiên sinh của tập đoàn Bác Kim Vĩ Nghiệp tại Hương Cảng, vốn ông ta định tới một mình, nhưng không ngờ con trai ông ta ở bên kia gây chuyện cho nên phải đi cùng tới đây. Tôi cũng như mọi người, ngày hôm nay mới nhận được tin này.
Diệp Thiên Vân cũng biết đến Bác Kim Vĩ Nghiệp, ở trong nước rất có tiếng tăm, liền hỏi: Con ông ta tên gì? Ở bên kia gây ra chuyện gì? Mấy ngày tiếp theo hẳn phải đi cùng vị công tử này, cho nên nhất định phải nắm được một số tin tức.
Vương Vĩnh Cường suy nghĩ một chút rồi nói: Con ông ta tên là Tôn Vĩnh Nhân, năm nay hai mươi lăm tuổi, vừa đi du học từ nước Mỹ trở về, là một kẻ ăn chơi trác táng tiêu chuẩn, ở Hương Cảng cũng rất có "danh tiếng". Nghe nói là bởi vì trêu vào xã hội đen ở Hương Cảng, cho nên mới cùng Tôn Minh Vũ tới đây. Nguyên nhân cụ thể thì tôi không rõ lắm. Tôn Minh Vũ là một nhân vật lớn, đáng tiếc lại sinh ra một đứa con như vậy." Nói xong thở dài một hơi, dường như cảm thấy đáng tiếc cho Tôn Minh Vũ.
Diệp Thiên Vân lấy thuốc ra đưa cho Vương Vĩnh Cường một điếu rồi nói: Xem ra đúng là phải cẩn thận một chút, nếu không xảy ra chuyện gì ở đây thì chúng ta không biết phải ăn nói với ông ta thế nào.
Vương Vĩnh Cường gật đầu đồng ý, nói: Đúng vậy! Tôn Minh Vũ khi nhiều tuổi mới có đứa con này, đối với Tôn Vĩnh Nhân rất cưng chiều, nếu không hắn cũng không trở thành cái dạng này. Thiên Vân cậu có yêu cầu gì không, hạng mục hợp tác lần này đối với tôi cực kỳ trọng yếu, nếu có yêu cầu gì cứ nói với tôi.
Diệp Thiên Vân nghiêm túc nói: Tôi sẽ toàn lực bảo vệ hắn, anh yên tâm đi.
Diệp Thiên Vân vừa nói xong, Vương Vĩnh Cường lại nhìn đồng hồ, nói: Máy bay tới rồi, hai chúng ta xuất phát thôi. Nói xong liền dụi thuốc xuống xe, Diệp Thiên Vân thì theo sau hắn.
Qua một thời gian ngắn, Diệp Thiên Vân cuối cùng cũng gặp được Tôn Minh Vũ mà Vương Vĩnh Cường nói tới, vóc người không cao lắm, chừng năm mươi tuổi, nhưng mà hắn cảm thấy người này bề ngoài trẻ hơn tuổi thực tế của hắn rất nhiều, tóc hơi bạc, nhìn qua rất có phong phạm của một người đàn ông thành đạt. Ánh mắt nội liễm, nói tiếng phổ thông lưu loát, điểm này Diệp Thiên Vân rất khó làm được, lúc này Tôn Minh Vũ đang trò chuyện cùng Vương Vĩnh Cường.
Đánh giá Tôn Minh Vũ một phen, Diệp Thiên Vân lại thấy công tử quần là áo lụa trong truyền thuyết, hắn hơi giống phụ thân, chỉ là ánh mắt cực kỳ ngạo nghễ, mặc một thân Tây trang, trong miệng nhai kẹo cao su. Hình tượng như vậy hoàn toàn có thể đi đóng phim Cổ Hoặc Tử được đó.
*Cổ Hoặc Tử: Tên đầy đủ Cổ Hoặc Tử: Người trong giang hồ, tên tiếng Anh Young and Dangerous, một bộ phim đề tài về xã hội đen.
Nếu như không phải Vương Vĩnh Cường nói với hắn tuổi của Tôn Vĩnh Nhân, hắn cũng không thể đoán ra được người trước mặt này đã hai mươi lăm tuổi, hơn nữa còn du học ở nước ngoài về. Phía sau Tôn Vĩnh Nhân còn có hai bảo tiêu mặc đồ Tây, rất có tính cảnh giác, đang quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Diệp Thiên Vân nhìn kỹ Tôn Vĩnh Nhân, vì đây là đối tượng mà hắn phải bảo vệ vài ngày