Trong đáy lòng Diệp Thiên Vân thở dài, nhìn những người thanh niên trẻ tuổi đối diện Mông Thiên Quân, không khỏi cảm thán. Đại gia tộc cũng có phiền não của đại gia tộc. Mông gia trước mặt người khác uy phong như thế, nhưng sau lưng vẫn ly khai lục đục với nhau. Thiên không có hai mặt trời, địa không có hai vương, một núi không thể có hai hổ! Những chuyện này là khắc họa chân thật của gia tộc.

Đã không sợ bị người khác phát hiện, tư duy của Diệp Thiên Vân cũng nhẹ nhàng rất nhiều. Chỉ cần hắn không bạo lộ, an an ổn ổn chờ cục cưng Hứa Tình ổn định lại là được.

"Nhị đệ, ngươi cũng đừng có gánh nặng tâm lý gì! Ta sẽ không cùng ngươi đối luyện liền đâu, sẽ cho ngươi thời gian chuẩn bị mà!" Mông Thiên Tề cười rất tà khí, làm cho người ta sinh ra cảm giác tự đại. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Sắc mặt của Mông Thiên Quân trắng bệch, muốn phát lực cũng không được, Thiên Tề chọc giận làm hắn cơ hồ muốn thổ huyết!

Mông Thiên Tề đã hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, rõ ràng lớn hơn Mông Thiên Quân năm tuổi. Người này ruột để ngoài da, có thể thấy được tâm tư hắn không sâu. Hắn chắp tay mà đứng ngạo nghễ nói với mấy người bên cạnh:"Đi thôi, phía trước còn có rất nhiều bằng hữu chờ chúng ta!" Nói xong nghênh ngang đi ra hoa viên.

"Khinh người quá đáng!" Người thanh niên gầy nhìn hắn đi rồi, mới phẫn hận nói:"Tiểu sư đệ, ngươi đừng để ý tới hắn, Mông Thiên Tề thật ngông cuồng, nếu có cơ hội nhất định phải hảo hảo giáo huấn hắn!"

Diệp Thiên Vân âm thầm cười, người thanh niên gầy này nhìn rất có nghĩa khí huynh đệ, nhưng trên thực tế lại sợ đầu sợ đuôi. Nếu như hai người bọn họ có thể đứng ra nói vài lời công đạo, Mông Thiên Quân tất nhiên sẽ không thảm đến trình độ này.

Tựa hồ cảm thấy không khí căng thẳng, nhị vị sư huynh của Mông Thiên Quân tìm lí do thoái thác rời khỏi hoa viên. Sắc mặt Mông Thiên Quân trắng bệch nói:"Diệp lão sư, thầyi cũng thấy rồi đó!"

Diệp Thiên Vân có chút chần chờ rồi gật đầu một cái, trầm ngâm không nói.

"Vị biểu ca của em bình thường rất đối lập với em, nhưng em lại đơn độc một người, ngay cả một bằng hữu cũng không có!" Mông Thiên Quân tựa hồ một bụng oán khí, tìm không thấy nơi phát tiết nói:"Chút nữa, lại phải đi luận võ, sau đó thua trận, cái này tựa hồ đã thành tục lệ rồi!"

Diệp Thiên Vân không biết hắn nói ra những lời này đến tột cùng là có ý tứ gì. Tựa hồ ẩn ẩn có ý tứ kêu mình hỗ trợ. Nhân phẩm Mông Thiên Quân này ít nhất tính đến hiện tại, cũng gọi là tốt, hắn cố ý lui bước nói:"Thua thì thua, tuổi em còn trẻ, sau này cũng sẽ có cơ hội thắng, không phải sao?"

Mông Thiên Quân phảng phất bị thiên đại ủy khuất có chút kích động nói:"Diệp lão sư. Em sao có thể thua? Thầy không rõ sự tình trong nhà của em. Mông gia đời thứ ba chỉ có em và Mông Thiên Tề! Em thua. Chỉ sợ đối phương ngay cả một con đường sống cũng không cấp cho em!"

Diệp Thiên Vân chưa từng lường trước đến chuyện trong gia tộc cũng sẽ đạt được tới cảnh giới thủy hỏa không dung. Nhìn biểu tình của hắn không giống như làm bộ.

"Diệp lão sư. Mấy ngày hôm trước ngài giao thử cùng sư huynh Mông Đan của em, toàn bộ em đều thấy hết!" Mông Thiên Quân ngẩng đầu nhìn hắn nói:"Mông gia em tại Cẩm Thành có chút danh tiếng. Nếu như thầy có thể giúp em một tay. Như vậy Mông Thiên Quân thề đem tình này báo đáp gấp trăm lần nghìn lần." Nói đến đây đột nhiên nhẹ giọng xuống.

Diệp Thiên Vân có chút do dự. Hiện giờ hắn không nói nên lời. Đến tột cùng đây là ý tứ của Mông Thiên Quân hay là Mông Nghĩa bắt hắn nói. Phải biết rằng ý nghĩa của hai loại đó không giống nhau.

Đúng lúc này. Mông Nghĩa lại xuất hiện ở hoa viên. Nhìn thấy hai người. Lập tức nhoẻn miệng cười nói:"Diệp lão sư. Vừa rồi nhất thời không thể phân thân nghênh đón ngươi. Xin thứ lỗi!"

Diệp Thiên Vân nhìn thấy Mông Nghĩa xuất hiện. Trong lòng có chút khổ. Khẽ mỉm cười nói:"Mông tiền bối đa lễ rồi. Tôi và Thiên Quân trò chuyện rất cao hứng. Ngài bận rộn nhiều chuyện. Không cần bận tâm tới tôi!"

"A?" Mông nghĩa có chút kinh ngạc, sau đó nhìn Mông Thiên Quân cười nói:"Thiên quân. Các ngươi đang nói chuyện gì vậy?"

"Phụ thân!" Mông Thiên Quân thu liễm tâm tình một chút, cùng vừa cười vừa nói:"Diệp lão sư một thân hảo công phu, hài nhi đang thỉnh Diệp lão sư giảng giải võ học thôi!"

"Ừm!" Mông Nghĩa nghe xong gật đầu khen ngợi, nói:"Không sai, tu vi của Diệp lão sư rất cao! Con có nghi vấn nào trong võ học, thì nên thỉnh giáo Diệp lão sư!" Nói đến đây vừa cười vừa nói với Diệp Thiên Vân:"Cái này thật làm phiền Diệp lão sư rồi, Thiên Quân từ nhỏ đã hiếu học, chỉ là ta có rất nhiều chuyện tình bận rộn, lại không có công phu mà dạy bảo hắn. Sau này xin ngài hao tâm tổn trí rồi!"

Diệp Thiên Vân nghe hắn nói như thế, thần sắc lập tức lộ ra. Mông Nghĩa nhất định là đã sớm nói với Mông Thiên Quân, cho nên cười cười nói:"Xin ngài yên tâm, tôi sẽ làm hết khả năng, nhất định sẽ đem những thứ mà tôi học được, dạy cho Thiên Quân!"

Mông Nghĩa cảm kích chắp tay nói:"Ta ở chỗ này thay mặt Thiên Quân cảm ơn cậu! Sau này nếu có chuyện tình gì, thì cậu thông báo ta một tiếng. Tại Cẩm Thành này ta cũng có ba phần mặt mũi!" Nói đến đây thoáng áy náy nói:"Phía trước còn có chút sự tình, ta phải đi tiếp!"

Mông Nghĩa đi rồi. Diệp Thiên Vân cũng triệt để minh bạch. Từ lúc vào cửa đến bây giờ. Trước đem mình gạt qua một bên, sau đó lại coi trọng mình. Cái này rõ ràng cho thấy muốn mời chào mình.

"Lão sư, chút nữa trên đại đường, Mông Thiên Tề nhất định mời em đối luyện với nhau, đến lúc đó chỉ sợ em lại thua, có biện pháp nào hay không?" Mông Thiên Quân vội vàng nói:"Nếu như lần này thua nữa, nhất định sẽ làm ông nội em thất vọng."

Sau này Diệp Thiên Vân cần một thân phận, mới có thể bảo đảm sống an ổn tại Cẩm Thành. Vừa rồi đáp ứng Mông Nghĩa, đúng như dự đoán của hắn, sẽ tạm thời được an bình, hắn hơi suy nghĩ liền hỏi:"Thực lực em kém hắn nhiều ít?"

Mông Thiên Quân thoáng suy nghĩ, cẩn thận nói:"Thật ra công phu của Mông Thiên Tề, cũng không cao hơn nhiều so với em, chỉ bất quá hắn hơn em năm tuổi, luyện trước em năm năm, cho nên lấy kinh nghiệm mới thắng em!"

Lông mày Diệp Thiên Vân nhíu chặt, trong giao thủ, khi lâm trận mới mài gươm thì có chút muộn, sau nửa ngày mới nói:"Các ngươi đều dùng công phu gia truyền sao?"

"Tương truyền Mông gia em là hậu duệ của Nhạc gia, tổ tiên là Nhạc tướng quân vì một chút chuyện mà bỏ chạy ẩn vào Đất Thục, cho nên công phu gia truyền của Mông gia chính là Nhạc gia quyền!" Mông Thiên Quân đối với phương diện này hiển nhiên rất quen thuộc, chậm rãi nói:"Bất quá tại đất Thục, Mông gia sinh sôi nảy nở, Nhạc gia quyền nguyên bản đã sớm mất bảy tám phần mười, gia gia cổ vũ chúng ta phải cố gắng phục hồi lại!"

Diệp Thiên Vân có một tia khiếp sợ, không ngờ tổ tiên Mông gia còn có bóng dáng của nhạc gia, thoạt nhìn Thục trung tứ gia đều là danh môn hậu duệ. Hắn thoáng suy nghĩ, liền có một phương án.

Mông Thiên Quân tinh thông kỹ thuật, lại có một chút bản lĩnh võ thuật. Lúc này chỉ có thể để hắn học mấy chiêu võ thuật, lập tức nói:"Thời gian cấp bách, chiêu thức có thể dạy không nhiều! Em chỉ cần học được vài động tác, một chút nữa nếu quả thật có giao thủ với Mông Thiên Tề, chỉ cần công phu của em không quá kém hắn, ít nhất có thể đánh ngang tay!"

Mông Thiên Quân hưng phấn, sắc mặt đỏ bừng. Tay cũng không biết phóng tới nơi nào. Hắn đã mấy lần chịu nhục, hận không thể động thủ sớm, nói:"Diệp lão sư, em biết năng lực của ngài, chỉ là thời gian quá ít, nên thua cũng không có vấn đề gì!"

Trên thủ tọa của đại đường có một vị lão giả tóc trắng xóa. Tuy đã qua tuổi tám mươi, nhưng thân thể vẫn cao lớn, trong thần sắc không mang theo một tia của tuổi xế chiều, đây cũng là Mông gia lão gia tử, Mông Điềm.

Tân khách đã xếp thành hàng tiến đến chúc thọ, mỗi người đều không keo kiệt mà đem từ ngữ ca ngợi trên người của hắn.

Đứng bên trái Mông Điềm là Mông Nghĩa, còn bên phải là Mông Trí. Tất cả tân khách đều đứng theo vị trí của hai ngươi, hiển nhiên là đã chia làm hai phe.

Diệp Thiên Vân không chớp mắt dò xét cẩn thận, thực lực của hai người hẳn là sàn sàn nhau. Nếu muốn áp đặt được đối phương, chỉ có thể xem công phu của Mông Thiên Quân và Mông Thiên Tề. Thoạt nhìn Mông Nghĩa đã sớm có chuẩn bị, nếu không sẽ không mời mình đến đây.

Tất cả mọi người nói lời chúc mừng xong, quả nhiên Mông Thiên Tề từ bên phải đi ra. Cất cao giọng nói:"Gia gia, hôm nay là đại thọ tám mươi của người, tôn nhi trước chúc người thọ bỉ nam sơn, an khang thịnh vượng! Tôn nhi muốn đối luyện thử với Thiên Quân, không phân biệt thắng thua, chỉ tỷ võ cho người vui vẻ, hy vọng người có thể cười!"

"Tốt!" Mông Điềm cao hứng đứng dậy, ý động nói:"Thiên Tề. Con cũng rất hiểu gia gia! Nhớ rõ lần thọ yến trước, Thiên Quân thua, không biết lần này hai người các ngươi có tiến bộ hay không!" Hắn cười sang sảng nói:"Hôm nay là ngày tốt, nên điểm đến rồi thôi, thắng sẽ có phần thưởng xứng đáng!"

Tân khách chung quanh đều cười phát ra thiện ý, Mông Điềm vô cùng yêu thích võ thuật, mà công phu của hai người đồng dạng không sai biệt nhau lắm, trận đấu hôm nay rất đáng xem.

Mông Thiên Quân tại thời khắc này không khỏi có chút khẩn trương. Quay đầu lại nhìn thấy thần sắc của Diệp Thiên Vân, như là tìm được người có chung tư tưởng. Từ trong đám người đi ra, hai đầu gối quỳ xuống nói:"Gia gia, hôm nay là đại thọ tám mươi của người, chúc ngài thọ tỷ nam sơn!"

Mông Điềm không ngừng gật đầu nói:"Hảo, hảo, hảo! Con cùng Thiên Tề đối luyện, hôm nay coi như tỷ thí cho khách nhân và ta xem, để ta coi phong thái tử tôn của Mông gia!"

Hàng phía trước hơn mười người khách nhân. Cũng tự hiểu mà lui ra phía sau. Nhượng ra một khối đất trống, thuận tiện cho hai người tỷ thí. Mông Nghĩa ở phía trên quát:"Thiên Quân. Thiên Tề, hôm nay là ngày đại hỉ, điểm đến là thôi, không thể gây thương tổn cho đối phương." Hai người đồng thời gật đầu đáp ứng, đứng vững lại Mông Thiên Quân liền ôm quyền nói:"Kính xin biểu ca hạ thủ lưu tình!"

Mông Thiên Tề không hề có áp lực, cười đùa nói:"Lời này ta nên nói mới đúng, Nhị đệ. Mời!"

Mông Thiên Quân được Diệp Thiên Vân chỉ điểm, thân thể trầm xuống, dưới chân phát lực, không nhanh không chậm tới gần đối phương, đưa tay đánh một chưởng!

Mông Thiên Tề lui về phía sau, cánh tay nhẹ giơ lên, linh hoạt ngăn chặn thế công của Mông Thiên Quân, sau đó một quyền bổ ra!

Hai người rất nhanh tựu chiến đến một chỗ, mỗi khi ra một chiêu đều là kinh tâm động phách. Chung quanh thỉnh thoảng tuôn ra vài tiếng ủng hộ, mà ngay cả Mông Điềm cũng phải gật đầu tán thưởng.

Mười chiêu thoáng qua, Mông Thiên Quân cảm giác có chút khó ngăn cản. Hắn thừa dịp đem thân thể đè xuống phía dưới, hồi tưởng lại Diệp Thiên Vân dạy động tác yếu lĩnh liền nhanh chóng ứng biến, bước tới ngồi chồm hổm khom lưng, dùng khuỷu cánh tay trái làm quyền, đồng thời tay phải dồn sức đánh vào vị trí trái tim đối thủ! Vừa rồi một mực khống chế tiết tấu, một chiêu này vừa nhanh lại ổn, theo chiêu của đối phương mà ứng biến!

Mông Thiên Tề bị cố định lại, có chút gấp rút không kịp đề phòng. Hắn liên tiếp lui về phía sau, né tránh công kích của đối phương, trong nội tâm nén giận nói không nên lời, đối phương sắp thất bại, vì sao đột nhiên có biến hóa như vậy!

Trong lòng Mông Thiên Quân mừng rỡ, tình thế quả nhiên giống Diệp Thiên Vân nói không kém bao nhiêu. Hắn bắt được cái khe hở duy nhất này, tiến lên, chìm thân, một cước đâm trên bàn chân đối phương!

Mông Thiên Tề né tránh không kịp, ôm chân gục tại chỗ, trên mặt đất kêu lên đau đớn!

Mặt của Mông Trí lập tức trầm xuống, mà Mông Nghĩa thì tự khắc chế mình, không để lộ ra sắc mặt vui mừng. Chỉ là một giây sau, hắn liếc mắt tới Diệp Thiên Vân tán dương.

Mông Thiên Quân thấy một chiêu thành công, thu thế lại, liền ôm quyền khiêm tốn nói:"Biểu ca, đa tạ!"

"Giỏi!" Mông Điềm đối với tỷ thí vừa rồi rất là tán thưởng, đứng dậy vỗ tay nói:"Thắng không kiêu, bại không nản, đúng là tử tôn của Mông gia ta! Thiên Quân, không ngờ con tiến bộ nhanh như vậy, xem ra Mông gia ta đã có người kế tục!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play