Diệp Thiên Vân khẽ giật mình, nghe nam nhân ngồi ở hàng ghế trước tự giới thiệu mình:"Thầy không phải đã rồi quên sao, tôi là Lý Hà, ngày đó chúng ta cùng nhau nhận lời mời dự thi......" Lý Hà thật giống như tên, trong miệng thao thao bất tuyệt gần như không ngừng.
"Ừm, tôi chưa quên!" Diệp Thiên Vân đã ở trường học một thời gian ngắn, nên ngôn hành cử chỉ cải biến rất nhiều. Hắn minh bạch từng quy tắc của trường, trong trường học phải xử sự khéo đưa đẩy, nếu không sẽ mang tai tiếng.
Sau khi ngồi xuống nói:"Sao anh lại tới đây? Đúng rồi, tôi gọi là Diệp Vân!"
"Diệp Vân, tên rất hay!" Lý Hà tán dương hai câu, mới lên tiếng:"Tỷ võ náo nhiệt như vậy, tôi khẳng định phải đến chứ! Tôi rất thích võ thuật truyền thống của Trung Quốc! Từ nhỏ đã mê tiểu thuyết võ hiệp, yêu mến tiểu thuyết của Cổ Long, Kim Dung, Huỳnh Dị, về sau không xem tiểu thuyết nữa, mà mê võ thuật." Miệng hắn nói liên tục.
Diệp Thiên Vân gật nhẹ đầu không nói gì, miệng của Lý Hà nói không ngừng, điều này làm cho hắn đột nhiên có chút bực bội.
"A! Tôi thiếu chút nữa đã quên rồi, anh chính là giáo sư của võ thuật chuyên nghiệp a! Người nào là học sinh của anh?" Lý Hà như phát hiện ra chuyện mới lạ, liền hỏi liên thanh giống như súng máy.
Trùng hợp lúc này, mỗi học sinh đều cầm một tấm mã số, giơ lên hướng về trên khán đài. Ánh mắt Diệp Thiên Vân quét qua liền thấy dãy số của hai người, bình tĩnh nói:"Số 8 và số 9!"
"Không sai a!, tôi thấy hai người bọn họ rất tốt!" Lý Hà cười nói:"Cũng là anh dạy tốt, nghe nói cái đại bỉ võ này có hơn mười vạn tiền thưởng, học sinh của anh nếu có thể vào trận chung kết, nhất định phải mời huynh đệ tôi uống rượu đó!" Truyện được copy tại Truyện FULL
"Ha ha, cơ hội không nhiều lắm!" Diệp Thiên Vân không yên tâm nên chỉ nói qua loa, thật ra Tống Học Nghiệp vào vòng trong là tất nhiên, mấu chốt là Lý Tưởng, hắn vừa mới vào môn đạo của võ thuật, khi tỷ võ, chỉ sợ hắn phát huy không tốt.
Một tiếng còi vang lên, tám gã đồng học lên lôi đài một lượt. Trong đó có Tống Học Nghiệp. Đối thủ của hắn là một đại sư huynh gần tốt nghiệp, lúc trước đã giao thủ qua, là bại tướng dưới tay, cho nên căn bản không có áp lực đáng nói. Những công phu mà Diệp Thiên Vân dạy rất có giá trị thực chiến, thời gian gần đây Tống Học Nghiệp mới phát hiện ra chuyện này, hắn cần một thời cơ thích hợp để biểu hiện ra ngoài.
Tống Học Nghiệp nhìn quanh. Rốt cuộc tìm được vị trí của Diệp Thiên Vân, nhếch miệng cười lộ ra hàm răng trắng, giơ ngón tay cái lên với Diệp Thiên Vân, tận tình hô:"Sư phụ, em sẽ không để thầy mất mặt!" Giọng của hắn thoáng chốc truyền khắp toàn trường.
Diệp Thiên Vân vốn không nghĩ nhiều như vậy, nhưng mà giọng của Tống Học Nghiệp rất hưng phấn, cho nên khẽ gật đầu tỏ vẻ biết rồi.
"Ta biết hắn!Là Tống Học Nghiệp. Năm trước xếp hạng thứ sáu!" Lý Hà có chút hâm mộ nói:"Thì ra là học sinh của anh. Thoạt nhìn anh có cơ hội cầm tiền thưởng a!"
Diệp Thiên Vân không có đáp lời. Bởi vì trận đấu đã bắt đầu rồi.
Người trọng tài ra lệnh một tiếng. Tống Học Nghiệp liền ôm quyền cùng đối phương. Trong chớp mắt đại chiến bắt đầu! Dưới chân hắn phát lực một cái, nhảy lên trước người đối phương. Đưa tay xuất ra một quyền!
Đối phương hiển nhiên có chút kiêng kị đối với Tống Học Nghiệp. Nhìn thấy hắn vừa ra quyền nhanh chóng thối lui về phía sau.
Tống Học Nghiệp mỉm cười. Dùng chân trái làm trọng tâm. Gót chân trái xoay đổi. Trọng tâm dời vào chân trái. Thân thể thuận chiều kim đồng hồ chuyển động. Đồng thời chân phải duỗi ra đạp về phía đối phương!
Một chiêu này làm đối phương tránh không được. Bị đá vào trước ngực. Lảo đảo thiếu chút nữa bị té ngã.
Chiêu này của Tống Học Nghiệp là do Diệp Thiên Vân suy nghĩ ra, bởi vì công phu thực chiến của hắn phải tiến sát vào đối phương, kỹ xảo rất đơn giản, nhưng mà phi thường thực dụng! Trong thời gian ngắn, phải tăng uy lực lên giới hạn, cho nên Diệp Thiên Vân cũng không có bắt hắn luyện những công phu khác, mà là lợi dụng nguyên tắc này, làm cho công kích của hắn có uy lực lớn nhất.
Chân sau xoay người phi thường xinh đẹp, động tác mềm dẻo lưu loát. Không ít người kêu lên hảo, tính chất trận đấu này làm cho rất nhiều người xem.
Tống Học Nghiệp học được tính trầm ổn kiên nhẫn, một chiêu đắc thủ xong, cũng không nóng lòng mở rộng ưu thế của mình, ngược lại quay trở về, tiếp tục tìm kiếm cơ hội tấn công.
Diệp Thiên Vân rất thoả mãn đối với biểu hiện của hắn, tuy chiêu thức có chút không hoàn mỹ, nhưng mà Tống Học Nghiệp làm được như vậy đã là rất khó. Phóng tầm mắt nhìn lại mọi nơi, những tuyển thủ khác phần lớn là nắm áo của nhau mà đánh túi bụi. Thậm chí ôm nhau lăn trên mặt đất. Như là đàn bà đánh nhau vậy.
Ngay lúc Tống Học Nghiệp quay ra đột nhiên phát hiện cơ hội, chân bước tới. Thân thể trầm xuống dùng khuỷu tay mãnh liệt húc ra, ngay sau đó song cước cũng chuyển động!
"Thật đặc sắc! Diệp Vân huynh, đồ đệ của anh thật sự có tài, anh xem trận đấu của mấy người bên cạnh, như là lưu manh đánh nhau ngoài đường vậy, căn bản không đáng nói!" Lý Hà hưng phấn nói.
Không đợi Diệp Thiên Vân trả lời, bả vai Tống Học Nghiệp trầm xuống, lấy thân thể phát lực, một quyền xuất lên đầu đối phương, trong sân thể dục chỉ nghe "Bùm!" một tiếng vang nhỏ, đối phương bị đánh bay, bắn ra như viên đạn nằm trên mặt đất không nhúc nhích!
Khán đài một trận im lặng, Tống Học Nghiệp vốn là hạt giống đứng đầu, nhưng chẳng ai ngờ rằng hắn một quyền liền đánh xỉu đối thủ, lập tức có người hô:"Hảo, thật đã ghiền!" Ngay sau đó âm thanh trầm trồ khen ngợi vang lên, vọng ở khắp sảnh đường! Mà ngay cả viện trưởng Tô Toàn Sinh dưới đài, cũng nhịn không được nữa mà vỗ tay, sắc mặt đầy vui mừng!
Tống Học Nghiệp đánh ngã đối phương xong, phản ứng đầu tiên không phải cao hứng, mà là nhìn tay của mình! Hắn chưa từng nghĩ tới một quyền này có thể đánh ra uy lực như vậy, hồi tưởng lại, cũng biết là Diệp lão sư từng dạy phương pháp phát lực, đó là lợi dụng lực lượng của toàn thân, tập trung vào một điểm, sẽ tung ra được uy lực!
Hắn nhịn không được âm thầm hưng phấn lên, Diệp lão sư quả nhiên lợi hại không làm cho hắn thất vọng, lực lượng cùng tốc độ của quyền cơ hồ đã gấp hai lần lúc xưa, hơn nữa không tốn sức chút nào, phảng phất như nước chảy thành sông vậy.
Người chủ trì trên đài cầm microphone nói:"Trận đấu thứ nhất đã có kết quả, Tống Học Nghiệp không phụ sự mong đợi của mọi người, trở thành người thứ nhất lọt vào vòng mười sáu, xin mọi người nhiệt liệt hoan nghênh!"
Tống Học Nghiệp nhịn không được đắc ý, vỗ ngực vừa muốn nói vài lời hùng hồn, thì nhìn thấy chân mày của Diệp Thiên Vân hơi nhíu lại, lập tức im lặng, mặt xám xịt đi xuống dưới đài.
Tô Toàn Sinh thấy một màn như vậy không khỏi cười nói cùng chủ nhiệm hệ:"Diệp lão sư trong thời gian ngắn, có thể đem Tống Học Nghiệp vào khuôn khổ, không tồi!" Viện trưởng lên tiếng, vài vị chủ nhiệm hệ thấy hợp lý liền tán dương, liên tục khích lệ Diệp Thiên Vân.
Tống Học Nghiệp đắc thắng xong, cuộc thi rất nhanh đi vào cao trào. Một lát sau, vài vị tuyển thủ khác cũng phân thắng bại, thắng lợi tự nhiên là cao hứng. Thua thì ủ rũ.
"Diệp huynh, đồ đệ khác của anh xuất trận, có nắm chắc hay không?" Lý Hà nhìn cuộc đấu rất kích động, đặc biệt lúc Tống Học Nghiệp ra tay, quyết chiến ác liệt làm hắn đã ghiền, có quan hệ với Diệp Thiên Vân. Hắn tất nhiên trở thành người ủng hộ trung thành.
Tổ 2 rất nhanh xuất trận, Lý Tưởng có trong đó, thần sắc tựa hồ có chút khẩn trương. Hắn lấy thân phận là thống chiêu sinh vào học viện thể dục Gấm Thành, lúc ở cao trung chưa tiếp xúc qua võ thuật, tự nhiên là không được như Tống Học Nghiệp. Mà trong sân đại đa số người, đều có bản lĩnh, cho nên khó tránh khỏi có chút khẩn trương.
Tống Học Nghiệp dưới đài, phất cờ hò reo nói:"Thà thua người chứ không thua trận, ngươi đừng đập bể chiêu bài của lão sư."
Lý Tưởng nghe đến những lời này thì thân thể chấn động. Diệp Thiên Vân dạy hắn không ít công phu. Trong đại học mà tìm được một người thầy như vậy rất khó khăn, cho nên đối với Tống Học Nghiệp gật gật đầu, giống như hạ quyết tâm hoặc khẳng định.
"Cái đầu trâu này muốn phát uy mà. Hắc hắc!" Tống Học Nghiệp cao hứng bừng bừng hô, tựa hồ so với việc việc tự mình giao thủ còn cao hứng hơn.
Đối thủ của Lý Tưởng là Tề Duyệt, học sinh năm thứ hai, lúc này đã sớm chạy tới dưới đài, đang bố trí chiến lược với lão sư Vương Dong của hắn, thoạt nhìn cũng rất khổ tâm.
Sau nửa ngày, người trọng tài gọi lên, Vương Dong có chút không cam lòng rời khỏi lôi đài, trong mắt nhìn chằm chằm vào trên đài. Thỉnh thoảng còn dặn hai ba câu.
"Diệp huynh, tại sao anh không xuống dưới?" Lý Hà thấy có chút không công bằng nói.
Diệp Thiên Vân khẽ thở dài một cái, hắn từng giao thủ vô số lần, cho nên biết rất rõ, trong lúc giao thủ có thể hỗ trợ mình thì chỉ có chính mình. Hắn cần bồi dưỡng cho Lý Tưởng có loại tinh thần này, rèn luyện hắn có năng lực độc lập. Cho dù thua, cũng biết vì sao mình thua.
Ra lệnh một tiếng, Lý Tưởng cùng Tề Duyệt đồng thời bắt đầu động thủ! Tốc độ của Tề Duyệt rất nhanh. Chỉ vừa mới bắt đầu, hắn đã tới gần người của Lý Tưởng.
Lý Tưởng nhìn động tác của đối phương, một quyền bổ về phần cổ của đối phương. Bởi vì vội vàng ra tay nên có chút bối rối, mặt khác thực chiến của hắn đích xác còn khiếm khuyết hỏa hậu, cho nên thoạt nhìn động tác có phần cứng ngắc.
Tề Duyệt nhanh động ứng biến, chân phải ngồi duỗi ra, sau đó biến thành cước, dùng khuỷu cánh tay trái xuất ra quyền, đồng thời phát hai quyền mãnh liệt hướng tới bụng Lý Tưởng. Phần lớn giáo sư của học viện Gấm Thành có quyền pháp thực chiến của Thiếu Lâm là chính, một chiêu này của Tề Duyệt chính là chiêu mãnh hổ hạ sơn, do hắn xuất ra uy vũ vô cùng.
Hai người giao thủ, trong nháy mắt Lý Tưởng bị trúng chiêu. Khẽ cong eo ngã trên mặt đất.
"Ai!" Lý Hà có chút mất hứng, đáng tiếc nói:"Công phu học sinh này của anh hình như là mới học!"
Diệp Thiên Vân nhìn Lý Tưởng đứng lên, không nhịn được cười một tiếng. Lý Tưởng có chút giống mình. Trầm ổn, bình tĩnh. Tuy còn khiếm khuyết hỏa hầu, nhưng lại có nghị lực bất khuất. Hắn cũng không trông cậy vào Lý Tưởng có thể có xếp hạng cao, chuyện này xem như rèn luyện cũng tốt, như vậy cũng sẽ tôi luyện cho nó.
Cước bộ Lý Tưởng hơi trì hoãn, trên lôi đài thể lực bị tiêu hao khó có thể tưởng tượng, so với việc tập luyện hoàn toàn bất đồng! Trúng chiêu xong, ngược lại Lý Tưởng lại trầm tĩnh, vững vàng trên lôi đài, nhanh chóng di động.
Dưới đài ánh mắt của Vương Dong đã hiện ra vui sướng, Lý Tưởng căn bản chính là một tay mơ, Tề Duyệt lọt vào vòng trong là chuyện tám chín phần mười rồi.
Áp lực tâm lý của Tề Duyệt một điểm cũng không có, đuổi theo cước bộ của Lý Tưởng, một lần nữa phát động công kích, trọng tâm thân thể biến đổi, xuất ra hai đấm đột kích lên mặt và bên cạnh sườn Lý Tưởng.
Lý Tưởng nhìn hai đấm của Tề Duyệt, né tránh sang bên cạnh, nhưng vẫn trúng một quyền, lập tức thân thể lui về phía sau.
Vương Dong hưng phấn đến mặt đỏ lên, nắm chặt tay chăm chú nhìn. Nếu như không phải thân phận nàng bây giờ là giáo sư, chỉ sợ nàng đã sớm kêu lên.
Tống Học Nghiệp nhíu mày, Lý Tưởng ngay cả chống đỡ cũng không được, hoàn toàn thành bia ngắm sống, không khỏi hô lớn:"Bình thường ngươi luyện những cái gì!"
Lúc này vài trận đấu khác đã chấm dứt, chỉ còn lại có Lý Tưởng vẫn còn tiếp tục chiến đấu.
Diệp Thiên Vân thở dài, Lý Tưởng thực chiến quá ít. Bình thường vô cùng chú trọng kiến thức cơ bản, ngược lại làm cho hắn không biết làm gì trên đài.
Tề Duyệt muốn chiến thắng cấp tốc, liền đuổi theo Lý Tưởng phát chiêu lần nữa.
Nhưng vào lúc này, thân thể Lý Tưởng cũng động, hữu quyền ở bên hông thân quẹo trái, tiến về phía trước, đồng thời cánh tay trái xoáy trở lại, bày tay trái hạ trước bụng bỗng nhiên xuất ra quyền đánh thẳng về trước.
Tề Duyệt vội vàng muốn đánh bại Lý Tưởng, lại xem nhẹ công kích của đối phương, cho nên vẫn xuất quyền lên sườn đối phương.
Lý Tưởng khom xuống, nghiêng người lại, tránh môt quyền của đối phương!
Ngay sau đó tay hắn thành quyền bắn ra,"Ba" một tiếng giòn vang, đán tới mặt của Tề Duyệt.
Tuy chiêu thức của Lý Tưởng đơn giản, nhưng lại mang theo một cổ uy lực hung ác, làm đầu óc của Tề Duyệt choáng váng.
Lý Tưởng xuất chiêu xong liền ổn định lại, chân trái đạp về phía trước đối phương, thân thể và vai nghiêng về phía trước để phát lực!
Tề Duyệt kêu lên một tiếng đau đớn, ngay cả cơ hội phản kích cũng không có, trong nháy mắt thân thể bay ra ngoài!
"Ngạnh công mạnh mẽ, ba công kích liên tiếp, chiêu pháp lưu loát! Quả nhiên là lợi hại!" Thanh âm phó viện trưởng có chút kích động thông qua Microphone truyền tới.