Mùa đông phương bắc, phía trên đồng bằng bao la, gió cuốn cỏ vàng, xung quanh lạnh lẽo, tuyết rơi xương lạnh, sông lớn đóng băng, động vật ngủ đông, cảnh vật phủ một màu trắng xóa, cảnh tượng bạc trắng mịt mờ.
Mùa đông lạnh lẽo cũng là bởi vì hiểu trời quen đất, người có da thịt cảm nhận rõ cái lạnh thấu xương, sinh mệnh dường như đều thông báo chấm dứt một chu kỳ, động thực vật hoặc già hoặc chết đi, sinh mệnh mới lại bắt đầu một chu kỳ mới, yên lặng mà sống lại.
Chỉ chớp mắt thời gian đã đến tháng mười hai, ngồi cạnh Diệp Thiên Vân, Lý Thiên Kiêu đưa mắt nhìn ra ngoài, mùa đông phương bắc luôn là mùa lưu luyến, nơi nào cũng vương bóng kỉ niệm, người vật đều như rõ ràng trong kí ức.
Ngồi bên cạnh Lý Thiên Kiêu thực sự ấm áp, một chiếc áo thu đông đơn giản màu trắng xanh, cùng với chiếc giày da dê tinh xảo, chiếc quần bò màu đen tương phản, trông bộ dạng thành thục, đương nhiên cũng không thể thiếu nét quyến rũ độc đáo của phụ nữ.
Tay trái cầm một ly nước chè xanh, tay phải cầm một quyền tạp chí, nhanh tay lật, trong lúc đó khiến không ít nam hành khách xung quanh vụng trộm nhìn, thoáng để lại trong kí ức chính là hai chữ tuyệt đẹp.
Không ít người âm thầm đáng tiếc, nam hành khách ngồi đối diện với mỹ nữ thực sự có chút không hiểu phong tình, biết rõ cảnh vật bên ngoài rất đẹp, nhưng đầu lại dựa vào cửa kính, thật lãng phí công sức ông trời.
Xe lửa tăng tốc, rất nhan lao đi, phong cảnh ngoài cửa cũng như thước phim bị tua nhanh, Diệp Thiên Vân thoáng có chút mất mác, từ khi hắn trốn ra khỏi hắc ngục, vẫn không có thời gian thăm Hứa Tình, điều này khiến hắn thấy có lỗi với nàng.
Hắn biết yêu cầu của Hứa Tính không cao, chẳng qua là có thời gian phải đi thăm nàng, có đôi khi Diệp Thiên Vân cảm thấy hai người không giống người yêu, mà như là bạn bẹ, bởi thời gian ở bên nhau quá ít.
Lý Thiên KIêu nhìn Diệp Thiên Vân ánh mắt không chớp, nhẹ giọng nói: "Suy nghĩ cái gì vậy?" nguồn TruyenFull.vn
Đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện từ lúc lên tàu, Diệp Thiên Vân cười khẽ, lắc đầu không nói: "Không có gì, chỉ là nhớ lại vài chuyện cũ ở Băng Thành."
Lý Thiên Kiêu lúc này biến đổi nhanh chóng, như là một mĩ nữ tri thức đô thị bình thường, nàng hơi bĩu môi: "Tôi thấy cậu là nhớ Hứa Tình? Đừng cho là tôi cái gì cũng không biết, cậu luôn miệng nói khác lòng, muốn nghe câu nói thật của cậu thật quá khó khăn."
Diệp Thiên Vân có chút kinh ngạc, độc tâm thuật của Lý Thiên Kiêu này quả thật lộ hỏa thuần thanh, đành phải nói thật: "Từ lần chia tay trước, vẫn chưa gặp nàng, trong lòng thấy có chút áy náy."
Lý Thiên Kiêu vốn đang hòa hợp, nhưng vừa nghe Diệp Thiên Vân nhớ Hứa Tính, trong lòng có chút tư vị không phải, không nhẹ không nặng buông cái chén, phát ra thanh âm rất nhỏ, có chút tức giận nói: "Tôi biết cậu muốn gặp ả....."
Dừng lại một chút, nhẹ lật trang tạp chí than thở nói: "Cậu vì sao bị giam ở hắc ngục? Còn không phải vì tiểu yêu tinh kia, tôi không rõ, cô ta có gì tốt, đáng để cậu vì cô ta nhiều như vậy?" Ngữ khí ẩn chứa một tia không phục.
Lý Thiên Kiêu nói lời này, trên mặt hiện chút chua xót, khiến người ta thương yêu, hận không thể ôm nàng vào ngực mà vỗ về, vài vị nam hành khách bên cạnh trong phút chốc bị phong tình hấp dẫn, hai mắt đều trừng lên.
Diệp Thiên Vân không muốn cãi cọ với nàng, trong lòng hắn đã coi Hứa Tình là người yêu, cả đời hắn sẽ bảo vệ, trận trọng nàng.
Lý Thiên Kiêu thấy Diệp Thiên Vân không phản ứng, lập tức giận dữ, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái: "Cậu là tên đầu gỗ."
Ngay khi hai người trở lại trạng thái yên lặng, hai cậu thanh niên ngồi đó không xa tiêu sái đi tới, nịnh nọt nói: ''Tiểu thư, có phải có chuyện gỉ không vui không? Nếu có phiền toái, anh em chúng tôi có thể thay cô giải quyết."
Vừa rồi mấy vị nam hành khách còn ngắm nhìn Lý Thiên Kiêu, bây giờ đều làm như không phát hiện ta, quay đầu đi, hoặc cầm tờ báo vờ đọc, trong lúc nhất thời bầu không khí có chút cổ quái.
Lý Thiên Kiêu có chút giận dữ nhìn trang phục của mình, quần áo này chính là vài ngày trước nàng cố tình ăn mặc tỉ mỉ cho người ta xem, đáng tiếc người nọ không chút thưởng thức, khiến trong lòng nàng có chút khó chịu.
Vốn tính tình nàng không tốt, nhưng thường mà ẩn mà không phát tác, hiện tại thấy hai tên này quấy rầy, tự nhiên không chút khách khí: "Không phải chuyện của anh, cách xa tôi ra một chút."
Tên thanh niên đứng gần Lý Thiên Kiêu da mặt cũng dày, nghe xong lời này vẫn nho nhã nói: "Tiểu thư, nói chuyện phiếm có thể giúp thả lỏng tinh thần của cô, nếu không ngại chúng tôi ngồi cùng." Nói xong thừa dịp ngồi luôn xuống.
Lý Thiên Kiêu tính tình nóng nảy, vừa rồi đã nhường nhìn, nếu đổi là trường hợp khác hai người này sớm đã bị nàng đánh cho một trận, nào biết hai tên này không chút thông mình, nhất thời lông mày nhướng lên, cả giận nói: "Có chuyện gì để nói với mày? Tiểu thư, tiểu thư cái đầu mày."
Đại bộ phận lực chú ý đều bị lời nói của Lý Thiên Kiêu hấp dẫn, vừa lúc nghe lời này, có mấy người phun ngụm nước vừa uống vào miệng ra, có chút muốn cười mà không dám, nhịn đến sắc mặt đỏ rực.
Phía sau có tiếng cười khẽ, nghe thấy tiếng cười, có chút không nhịn được nói: "Muốn gì? Tôi thiếu nợ gì các người hả?"
Lý Thiên Kiêu nói xong lời này có chút thẹn, chân nàng hung hăng đá Diệp Thiên Vân, sau đó nhẫn nại nói: "Thiên Vân, anh không ra mặt, để cho bạn gái bị trêu ghẹo, anh là cái thứ gì vậy?"
Diệp Thiên Vân nhìn mấy người diễn kịch, lấy thân thủ Lý Thiên Kiêu đừng nói hai thằng, cho dù mười tám thằng tới, nàng cũng đủ năng lực đánh bay chúng ra khỏi tàu."
Hắn không ngờ Lý Thiên Kiêu tại thời khắc quan trọng lại vứt gánh nặng cho hắn, ngẩng đầu nhìn hai tên kia trợn mắt nhìn mình, có chút ý tứ đe dọa, lớn tiếng kêu: "Bảo vệ đâu?"
Một câu này rõ ràng có tác dụng, hai tên thanh niên hoảng hốt, uy hiếp: "Chờ đó, sẽ cho các người đẹp mặt." Nói xong quay người xám xịt rời đi.
Lý Thiên Kiêu cười ra thành tiếng, một võ giả tông sư, trong thời khắc như vậy lại kêu nhân viên bảo vệ, không biết bình thường gã này để khí khái nam nhân ở đâu, nàng hận đến ngứa răng, dùng chân hung hăng đá hắn một cái: "Tên đầu gỗ chết tiệt."
Diệp Thiên Vân không muốn kiếm phiền phức, trong xã hội người bình thường, phải tuân thủ quy tắc, phá hư quy tắc là không hay, huống hồ Lý Thiên Kiêu thừa sức dạy dỗ hai tên kia.
Nhân viên bảo vệ tới, trong xe lại khôi phục trạng thái bình thường, chỉ là Lý Thiên Kiêu cầm thêm một chiếc dao gọt hoa quả, bên trên quả táo nàng khắc tên của một kẻ đầu gỗ nào đó....... (rồi ra sức chém =>>).
Ngồi mấy tiếng tàu, Diệp Thiên Vân không có gì mệt mỏi, hai người bắt xe đến kí túc xá Công Đại.
Tâm tình vừa rồi của Lý Thiên Kiêu không tệ lắm, nhưng hiện tại có chút do dự đứng ở cầu thang, nói: "Thiên Vân, tôi..... tôi có thể không vào hay không?"
Diệp Thiên Vân biết nàng khó xử, liền trấn an: "Vương Cửu Vân là cha cô, tính táo bạo bình thường của cô đi đâu mất rồi thế?"
"Tính báo tạo?" Lý Thiên Kiêu lặp lại một lần, giận dữ nhất thời bị bộ mặt nghiêm trang của Diệp Thiên Vân áp chế, nói:"Tôi không biết đối mặt với ông ta thế nào, một hung thủ gián tiếp gây ra cái chết của mẹ tôi....."
Diệp Thiên Vân thấy tâm tình Lý Thiên Kiêu không kiềm chế được, lập tức an ủi nói: "Cha cô không biết, nếu không đã là kết quả khác, chuyện kia và ông ta không quan hệ, cô đừng suy nghĩ lung tung."
Lý Thiên Kiêu trong lòng nhớ lại, giọng nói nụ cười của mẹ, chuyện mười mấy năm trước như mới hôm qua, đôi mắt đỏ lên: "Thiên Vân, tôi nhớ mẹ......." Nói xong ôm chặt lấy Diệp Thiên Vân, lòng đau như cắt.
Diệp Thiên Vân cũng trải qua tư vị nhớ cha mẹ, Lý Thiên Kiêu bình thường mạnh mẽ, không ngờ nội tâm yếu ớt như vậy. Phụ nữ, hắn vĩnh viên không thể nào hiểu, chậm rãi vuốt ve mái tóc nàng, nhẹ giọng thủ thỉ: ''Con người phải nhìn vào tương lai đúng không?"
Dưới hàng hiên không rộng lắm, Lý Thiên Kiêu phát tiết nỗi buồn trong lòng, bả vai Diệp Thiên Vân như một tòa thành vĩnh viên không đổ, có hùng vĩ, có kiên quyết, nhưng trầm mặc, rất nặng, và mang theo ấm áp.
Giờ phút này, Lý Thiên Kiêu rút cuộc bị lạc, lạc giữa lồng ngực người đàn ông này, như biển rông lớn là vô bờ. Ngay cả cuồng phong gào rít giận dữ, sóng lớn quay cuồng vẫn duy trì một phần cứng cỏi cùng trầm ổn, không bao giờ ngã gục.
Ngẩng đầu nhìn ánh mắt Diệp Thiên Vân trong suốt mà kiên định, trầm ổn mà tĩnh lặng, yếu ớt nói: "Tôi...... có thể cả đời ở trong này sao?"
Diệp Thiên vân nhìn ánh mắt đau xót của Lý Thiên Kiêu, khuôn mặt chảy ra nước mắt trong suốt, không biết nên nói cái gì. Bình thường quyết đoán kiên nghị đều e sợ nước mắt phụ nữ, dùng ngón tay lau đi những giọt nước mắt của Lý Thiên Kiêu, thở nhẹ một hơi. Khi mới gặp Diệp Thiên Vân, trao đổi hình ý, Diệp Thiên Vân trong lòng nàng chỉ là một đứa trẻ, trầm mặc, hướng nội, chẳng có gì hấp dẫn người khác.
Nhưng càng tiếp xúc lâu, lại bị khí chất của hắn hấp dẫn, dưới hình dáng hình thường này, cất dấu một trái tim khiên nghị vô cùng, trái tim dũng cảm hơn ai hết.
Diệp Thiên Vân giống như một quyển sách, càng tiếp xúc nhiều càng khó kiềm chế, càng hiểu nhiều lại càng muốn tiếp tục đọc. Trong nháy mắt hắn đã thành một cường giả chân chính, qua vô số lần sinh tử tôi luyện, khiến thực chất của hắn nhảy vọt.
Nhưng trong lòng Lý Thiên Kiêu, lại vẫn đang chỉ đọc một tờ.