Buổi tối ngày hôm sau, Tôn Vĩnh Nhân đem Diệp Thiên Vân cùng Lưu Đông ra khỏi khách sạn, đi đến trước xe, hắn nhìn nhìn đắc ý nói:"Thế nào? Cha ta nghe nói ngươi đã đến rồi, còn muốn ta đem ngươi đón gió, ta nói là không có thời gian, hắn liền đem chiếc xe đưa cho chúng ta dùng, cho ngươi có thời gian để đi chơi một chút, không ngờ mặt mũi của ngươi với cha ta vẫn lớn như vậy a!"
Diệp Thiên Vân nhìn chiếc xe Bentley màu xanh đậm trước mắt, biển số xe là tứ quý bảy, không khỏi có chút giật mình, hắn cũng biết nhà Tôn Vĩnh Nhân tại Hương Cảng xem như là nhà giàu có, nhưng không ngờ xuất hành phô trương như vậy.
Lưu Đông ở bên cạnh nhìn thoáng qua, ngày hôm qua còn tưởng rằng Tôn Vĩnh Nhân đang nói mạnh miệng, chỉ không ngờ Tôn Vĩnh Nhân vô lại như vậy mà nhà rất giàu có.
Trong xe, Tôn Vĩnh Nhân cũng không một chút ngại ngùng quàng tay lên bả vai của Lưu Đông, cười xấu xa nói:"Tiểu Đông tử, ngày mai ca ca dẫn ngươi đi mát xa nha, ca ca nhất định không bạc đãi ngươi, cam đoan làm ngươi thật sự thoả mãn!"
Những ngày này Lưu Đông sa sút vô cùng, may là có Tôn Vĩnh Nhân nói nhiều để chọc cười khiến tâm tình hắn cũng buông lỏng một ít, nghe đến mấy cái này sắc mặt hơi đỏ lên, vội vàng lắc đầu nói:"Không cần, cảm ơn ngươi!"
Tôn Vĩnh Nhân trừng to mắt nhìn về phía Diệp Thiên Vân, khoa tay múa chân hai cái nói:"Hắn không phải bị câm điếc à? Sao lại có thể nói chuyện? Ngươi sao không nói cho ta biết?"
Nói xong tựa hồ có chút không dám tin tưởng, con mắt nhìn chầm chầm Lưu Đông bên cạnh, mắt không nháy cái nào.
Diệp Thiên Vân buông tay ra nói:"Cái đó là ngươi nói nha, đâu có liên quan tới ta!"
Lái xe ở ghế trước quay lại, cung kính nói:"Thiếu gia, hôm nay chúng ta đi đâu?"
Tôn Vĩnh Nhân sờ lên cằm, suy nghĩ một chút nói:"Núi Thái Bình đi. Cho hai người này mở rộng kiến thức một chút!" Nói xong mỉm cười nhìn hai người, tựa hồ như là chuyện không quan trọng vậy! Nguồn tại http://Truyện FULL
Lái xe nghe lệnh, xe hơi liền chạy nhanh lên, nhưng tốc độ cũng không nhanh lắm, làm cho người ngồi rất ổn.
Lưu Đông nhìn Tôn Vĩnh Nhân, sau đó chăm nhìn phong cảnh ngoài cửa số xe. Có đánh vỡ đầu Diệp Thiên Vân cũng không nghĩ ra hai người tại sao có thể ngồi cùng một chỗ, hai người bọn họ tính cách khác nhau một trời một vực a!
Tôn Vĩnh Nhân nhìn Diệp Thiên Vân đang tỏ vẻ nghiêm túc. Liền nhếch miệng nói:"Thiên Vân, biết Cáp Lý Sâm không? Chúng ta trên căn bản là bạn tốt a! Hẳn là ngươi có ấn tượng?"
Diệp Thiên Vân nghe được Cáp Lý Sâm liền nghiêng đầu sang chỗ khác nói:"Làm sao vậy? Ngươi và hắn còn liên lạc sao?"
Tôn Vĩnh Nhân lớn tiếng kêu oan. Cẩn thận nhìn Lưu Đông một chút nói:"Ngươi cũng không nên nói mò, ai cùng hắn có liên lạc? Thời gian gần đây hắn đã leo lên danh sách chủ nghĩa khủng bố ở Hoa Kỳ, là nhân vật số hai đó! Ngươi cũng nên cẩn thận, nói không chừng ngày nào đó hắn tìm đến ngươi, kéo ngươi vào tổ chức của hắn a, hắc hắc!"
Diệp Thiên Vân ngạc nhiên, Cáp Lý Sâm là thủ lĩnh Hồi Giáo ở Hoa Kỳ, lần trước có bái phỏng hắn, chỉ là khi đó còn không nhìn ra được, ai ngờ hắn biến hóa nhanh chóng như vậy. Đã trở thành nhân vật thứ hai của chủ nghĩa khủng bố.
Lúc trước coi như là không đánh nhau thì không quen biết. Nhưng mà nghĩ lại, hắn và lão đầu kia có quan hệ không lớn, nếu không ngoài ý muốn, không có cái gì xuất hiện. Tuy Cáp Lý Sâm là người xử sự có phần bá đạo, nhưng cuối cùng vẫn là bằng hữu, chỉ mong hắn có thể bình an.
Ngồi trên xe, Tôn Vĩnh Nhân rất chuyên nghiệp giới thiệu:"Đỉnh núi Thái Bình là địa điểm có thể quan sát cảnh sắc tốt nhất tại Hương Cảng. Đệ nhất danh lam của Hương Cảng. Ban ngày và đêm tại đỉnh núi có phong cảnh bất đồng, phong cảnh vào đêm sẽ làm ngươi nhớ mãi không quên. Trên Thái Bình sơn ngươi sẽ thấy được cảnh sắc nổi tiếng của Hương Cảng. Màn đêm buông xuống thì cảnh sắc làm động lòng người, được liệt vào một trong bốn cảnh sắc đẹp nhất về đêm của thế giới" Nói xong Tôn Vĩnh Nhân có chút đắc ý, tựa hồ rất hài lòng đối với những lời này.
Diệp Thiên Vân nhìn cảnh đêm của Hương Cảng, không khỏi càng minh bạch đối với cái đô thị quốc tế hóa này, cúi xuống nhìn Hương Cảng, hai bên toàn là nhà cao tầng, ngọn đèn lập loè, làm hắn mở rộng tầm mắt, tâm tình bị cảnh sắc này rung động!
Công phu miệng lưỡi của Tôn Vĩnh Nhân vào dạng cao thủ nhưng hắn chỉ có thể làm Lưu Đông thỉnh thoảng nói hai ba câu, Diệp Thiên Vân không khỏi cười cười, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn à.(dùng thành ngữ VN. Nguyên văn: ác nhân tự có ác nhân ma)
Tôn Vĩnh Nhân dẫn theo bảo tiêu, ngón tay hướng phía xa nói:"Nhà của ta ở đó, đèn đỏ đang lóe kia chính là gian phòng của ta!"
Diệp Thiên Vân cùng Lưu Đông đều theo hướng tay của hắn mà nhìn, địa phương cách đó không xa quả nhiên có một tòa biệt thự, có một cửa sổ lóe lên đèn đỏ rõ ràng nhất!
Lưu Đông thật sự nhịn không được hỏi:"Gian phòng của ngươi dùng đèn đỏ để làm gì?"
Tôn Vĩnh Nhân cười hắc hắc, mới chậm rãi nói:"Đó là một bí mật, nhưng mà nói cho ngươi biết cũng không có quan hệ gì, bạn gái của ta quá nhiều, ta sợ họ gặp nhau, cho nên đèn đỏ là phương tiện để mấy người đó khó có thể nhìn thấy nhau, ai cũng không ngờ là do nguyên nhân này"
Võ Đang
Trong Tử Tiêu điện, chưởng môn Võ Đang một tay đánh nát chén trà, sau đó tựa hồ cảm thấy thất thố, liền cưỡng chế lửa giận trong lòng cau mày nói:"Bốn điện đi áp chế Bát Cực Môn còn để cho bọn họ chạy mất, chẳng lẻ muốn người trong thiên hạ đều nói Võ Đang là phế vật sao? Còn nửa, Diệp Thiên Vân lại giết ba vị điện chủ, hắn là một tiểu tử mới hơn hai mươi tuổi làm sao lại có công phu cao như vậy?"
Trong đại điện tính cả chưởng môn Võ Đang chỉ có ba người, Mê Sư Đạo vẻ mặt đau khổ nói:"Chưởng môn sư huynh, ta cùng với vài vị sư huynh chia ra hai đường, bọn họ đấu sinh tử với Bát Cực Môn, còn đệ chỉ đi bình định Bát Cực Môn, kế hoạch này lúc trước là do Mã Sư Châu sư huynh lập ra, đệ chỉ chấp hành thôi, ai ngờ tất cả bọn họ đều gặp nạn!"
Chưởng môn Võ Đang hừ lạnh một tiếng, mắt có chút không thuận liếc Mê Sư Đạo nói:"Ngươi không cần giải bày, chuyện này chẳng lẽ ba người bọn hắn sai sao? Ngươi thì không có liên can à? Giỏi, giỏi…ngẫm lại đi, không cần phải chỉ trích người khác, bọn họ chính là sư huynh của ngươi, họ đã tử nạn hết rồi!"
Mê Sư Đạo vội nói:"Vâng, sư huynh…ta minh bạch rồi, tất cả sự tình là do Diệp Thiên Vân, nếu như không có hắn, Bát Cực Môn sẽ bị bình định đơn giản, ai biết nửa đường hắn lại giết ra, một chiêu đánh chết Mã sư huynh, về sau lại bắt giữ Ngọc Sư Lộc đại sư huynh!"
"Bắt giữ?" Chưởng môn Võ Đang nghe xong hai mắt híp mắt nói:"Ngọc Sư Lộc chết như thế nào?"
Mê Sư Đạo sắc mặt hơi khó coi nói:"Việc này có chút cổ quái, Diệp Thiên Vân bắt giữ Ngọc sư huynh, sau đó áp chế chúng ta để chạy đi, nhưng nửa đường Cổ Phàm lại đột nhiên xuất thủ, nên Diệp Thiên Vân xuất một cước trúng giữa ngực Ngọc sư huynh, sư huynh bỏ mình tại chỗ!"
Chưởng môn Võ Đang trợn mắt nhìn, sau đó cả giận nói:"Tên hỗn đản này, thành sự thì không có bại sự lại có thừa, lúc trước tại sao đưa hắn đến làm môn hạ!" Nói xong dừng một chút lại, rồi âm trầm nói:"Hắn già rồi, không làm được sự tình gì, cho hắn chết thống khoái đi."
Mê Sư Đạo cũng đồng ý, âm thầm nhìn chưởng môn, tiếp đó không nói thêm gì nữa.
Chưởng môn Võ Đang tựa hồ đang suy nghĩ cái gì, có chút mê hoặc nói:"Công phu của Diệp Thiên Vân tại sao lại cao hơn như vậy, tra lai lịch của hắn chưa?"
Lý Sư Bính ở phía sau, đứng lên hành lễ nói:"Hai năm gần đây Diệp Thiên Vân mới gia nhập võ lâm, hắn tập võ mười năm, không có bất kỳ bối cảnh nào. Trận chiến đầu tiên là với Trạc Cước Môn của Uy Chấn Thiên, sau đó đấu với năm vị nội môn đệ tử của Trạc Cước Môn! Từ chuyện lần trước đệ cũng lưu ý hắn, theo điều tra, Diệp Thiên Vân là một vũ si(mê võ điên cuồng), mỗi ngày luyện tập tới mấy giờ có hơn, có người từng thấy hắn vì nghiên cứu một chiêu thức, mà luyện mấy vạn lần!"
Hắn nhìn nhìn sắc mặt chưởng môn rồi tiếp tục nói:"Còn có một điểm đáng chú ý, trên người của hắn tu luyện một môn ngạnh công không giống Thiết Bố Sam có khả năng là Kim Chung Tráo, hơn nữa còn luyện đến trình độ rất cao, Mưu sư đệ từng toàn lực dùng chưởng đánh trước ngực hắn, kết quả là sắc mặt Diệp Thiên Vân không có biến hóa gì!"
"Mặt không đổi sắc sao?" Chưởng môn Võ Đang nghe xong cũng không nhịn được hít vào một ngụm lãnh khí, nửa ngày nhíu mày nói:"Vậy thì công phu hắn đã đại thành, khó trách ba vị điện chủ chết ở trên tay hắn, chuyện này phải hảo hảo tra một chút, tra xem hắn dùng công phu gì! Một người cho dù chăm chỉ, luyện vài chục năm thì cũng không thể có ngạnh công như vậy được!" Châm chước một hồi nói:"Sư Bình, cũng là do ngươi chú ý hắn, chuyện này cứ tiếp tục giao cho ngươi làm, có lẽ chúng ta sẽ có thu hoạch lớn!"
Sắc mặt Lý Sư Bình không lộ ra nửa điểm vui mừng, chỉ bình tĩnh nói:"Chuyện này đệ sẽ tiếp tục tra tới cùng, chưởng môn sư huynh thật ra chúng ta đã đánh giá thấp năng lực của Diệp Thiên Vân, cho nên mới mắc phải sai lầm này, đệ cho rằng giờ đây cần nhanh chóng dò ra hành tung của hắn, nhất định phải đánh gục hắn!"
Chưởng môn Võ Đang khẽ gật đầu nói:"Ừm, dò tìm ra tin tức liền xử trí hắn đi, đây là chuyện rất trọng yếu của Võ Đang ta"
Mê Sư Lộc ở một bên cau mày nói:"Hắn có một thân ngạnh công, Hình Ý quyền lại đạt đến đại thành, bắt giữ hắn khó như lên trời, chính diện quyết đấu có thể đánh bại các sư huynh, ai có thể nắm chắc bắt được hắn?"
Lý Sư Bình nghe đến đó, rất nắm chắc nói:"Sư huynh, ta đề nghị Vệ Sư Hạo sư huynh, hắn không chỉ có y thuật cao minh, hơn nữa công phu cũng rất cao, chỉ cần hắn có thể ra mặt thì chắc là không có vấn đề gì!"
Chưởng môn Võ Đang cân nhắc một hồi, vỗ lên bàn nói:"Tốt, chúng ta tận lực thuyết phục hắn đi Băng Thành một chuyến. Lý Sư Bình, Ngươi hiệp trợ hắn đi Băng Thành, hai người đi cũng có thể chiếu ứng nhau, giờ đây chúng ta đã khống chế được Băng Thành, phát động hết tất cả đệ tử ngoài điện, nhất định phải tìm được tin tức của Diệp Thiên Vân, đem hắn bắt giữ!"
Lý Sư Bình lúc này mới khẽ cười cười, chậm rãi nói:"Đệ sẽ không phụ kỳ vọng của chưởng môn! Nhưng mà còn có một chuyện, muốn bẩm báo chưởng môn!"
Chưởng môn Võ Đang khẽ giật mình sau đó gật đầu đồng ý, lúc này Lý Sư Bình mới nói:"Vương Sư Đình sư đệ từ khi để Diệp Thiên Vân chạy mất, khổ tư nhiều ngày rốt cục đã nghĩ thông suốt cũng muốn đi Băng Thành!"
Chưởng môn thoáng do dự sau đó gật đầu nói:"Tốt, vậy cho hắn một cơ hội, chỉ mong hắn không làm cho ta thất vọng!"
Hai mắt Mê Sư Đạo híp lại nhìn Lý Sư Bình, không biết suy nghĩ cái gì.