Diệp Thiên Vân bản thân đối với chuyện phát sinh chung quanh đều tinh tường, thân thể động cũng không động, máu trong nháy mắt dường như đông lại, mà chính hắn cũng như người xem phim, xem bộ phim hắn đóng vai chính.

Cơ thể run rẩy bị khống chế, hai đầu gối chậm chầm quỳ trên mặt đất. Hắn cũng giống lần trước, muốn liều mạng khống chế ngón tay, ý định lại một lần nữa từ nơi này trở thành cửa đột phá, chỉ cần một ngón tay động, như vậy hắn sẽ lại tin tưởng một lần nữa có thể khống chế thân thể!

Hết lần này lần khác công kích vào chỗ yếu nhất. Diệp Thiên Vân đối với việc phát tác bệnh là có chuẩn bị. Nhưng mà hắn rất nghi hoặc, thời gian gần đây một tháng đến nay đều rất tốt. Tại sao lúc xuất thủ đột nhiên xuất hiện loại tình huống này! Thoạt nhìn được, bệnh của hắn cùng Kim Chung Tráo nhất định là có chỗ liên quan.

Ước chừng một phút đồng hồ sau, hắn thành công khống chế được đầu ngón tay. Điều này làm hắn thấy mừng rỡ dị thường, bởi vì thời gian lần trước khống chế dài vô cùng. Trước sau hai lần phát bệnh so sánh có thể thấy được thuốc của Ngũ Vĩ vẫn còn có chút hiệu quả. Nếu như kiên trì dùng, nói không chừng bệnh trạng còn có thể giảm bớt.

Diệp Thiên Vân năng lực khống chế bản thân mạnh phi thường. Hắn làm việc và nghỉ ngơi, có năng lực khống chế thân thể, còn có năng lực khống chế sự vật bên ngoài, đều đạt đến một trình độ đáng sợ. Một khi vượt qua khả năng khống chế của hắn, như vậy Diệp Thiên Vân hoặc là là tranh phục, hoặc là ở cách xa xa rời đi.

Diệp Thiên Vân đang lúc giãy dụa, một chiếc xe Trung Hoa có rèm che từ đằng xa nhanh chóng lao ra, dừng ở trước người Diệp Thiên Vân, Vương Thông mở cửa xe, sau đó chạy vội tới, vừa chạy vừa hướng bốn phía không ngừng quét mắt, Hiển nhiên là đối với mấy người che mặt vô cùng sợ hãi. Đến trước Diệp Thiên Vân, hai tay đặt lên bờ vai của hắn, dùng sức rung mạnh! Trong miệng có chút lo lắng nói:"Thiên Vân, ngươi thế nào? Cố chịu, bây giờ chúng ta sẽ đưa ngươi đi bệnh viện."

Kì Giai Trữ cũng đã mở cửa sau ra, dùng sức nâng Diệp Thiên Vân vào trong xe. Nhưng mà Diệp Thiên Vân thật sự là không nhẹ, nàng dùng hết sức mạnh toàn thân vẫn cảm thấy có chút bất lực. Nhờ có Vương Thông trợ thủ, bằng không một người thật đúng là khó vô cùng để đưa hắn lên xe.

Diệp Thiên Vân cái gì cũng đều nghe nhưng không cách nào phản ứng, vốn có lo lắng liền bình tĩnh trở lại. Thoạt nhìn lúc này đây tránh thoát kiếp nạn, tập trung tinh thần tranh đoạt quyền khống chế thân thể

Lên xe sau. Vương thông nhanh chóng về vị trí lái xe, khởi động xe, nhanh như chớp liền chạy trốn ra ngoài...

Trên xe Diệp Thiên Vân giống như lần trước cũng khống chế được ngón tay, sau khi hắn tạm để cả ngón tay khôi phục, thân thể đột nhiên lại khôi phục như thường ngày, lại có thể cử động, cảm giác lúc này không phải hưng phấn, mà là mệt mỏi.

Tại trải qua một hồi đại chiến vừa tranh đoạt quyền khống chế thân thể, điều này làm cho hắn thể lực cùng tinh thần đều tiêu hao rất lớn.Giống như sắp chết, cố gắng phát ra âm thanh yếu ớt nói:"Tôi không sao, tìm một chỗ để cho tôi ngủ một lát, hơi mệt chút, không cần đưa đi bệnh viện!" Nói xong những lời này, Diệp Thiên Vân đúng là trong mắt tối sầm. Đã không có phản ứng.

Kì Giai Trữ để đầu Diệp Thiên Vân đặt vào trên đùi nàng, thân thể khom xuống cẩn thận chăm sóc Diệp Thiên Vân, chứng kiến hắn có thể nói chuyện, như vậy nếu không có sự tình gì. Trong nội tâm không khỏi vui vẻ, nhưng mà ngay sau đó một khắc Diệp Thiên Vân giống như mất đi tri giác, trong nội tâm có phần sợ. Hướng Vương Thông nói:"Vương thông hắn tại sao ngất đi, có phải là bị cái gì?"

Xe của Vương Thông lao đi rất nhanh, trở thành ái giá, nhưng hắn cũng chả quan tâm, một bên chú ý nhìn tình hình giao thông phía trước, đồng thời qua kính liếc về phía sau, noi:" Không sao rồi, cô bỏ quần áo của hắn ra, xem hắn có bị thương hay không? Nếu như không có thì không vấn đề gì, tôi nghĩ là chắc là mất sức thôi!" Hắn đối với Diệp Thiên Vân rất hiếu kì, rất muốn biết với cơ thể đỡ kiếm như vậy phải có bao nhiêu sức mạnh thế này. Nguồn tại http://Truyện FULL

Kì Giai Trữ nghe vậy liền cảm thấy yên lòng, hất tóc ra sau, dùng tay áo thấm mồ hôi trên đầu. Sắc mặt hơi đỏ lên.Dù sao muốn xem thân thể của Diệp Thiên Vân cũng phải chậm rãi kéo áo ra. Diệp Thiên Vân da thịt rất khỏe mạnh, thân thể hiện ra rất dương cương, mỹ cảm! Thoạt nhìn không có ngoại thương chỉ có điều là trước ngực Diệp Thiên Vân có một số vết cắt, hẳn là dấu vết của kiếm, trong lòng cảm giác hiếu kì không thôi.

Một phút sau trong lòng không tránh khỏi cảm thấy chua xót, ôm Diệp Thiên Vân vào ngực, định dùng nhiệt độ cơ thể làm hắn ấm lên! Thoáng chốc Kì Giai Trữ đối với Diệp Thiên Vân sinh ra ý muốn bảo vệ, vuốt ve trán hắn, trong ánh mắt hiện vẻ nhu hiền tựa hồ như muốn làm tan chảy đối phương

Không biết bao lâu, Diệp Thiên Vân đã tỉnh dậy cảm thấy đầu đau nhức, hơn nữa rất khát nước. Hắn không có mở to mắt mà chỉ có thể cảm nhận được ánh nắng đang chiếu trên mặt rất ấm áp.

Hít vào hai cái, phát hiện ra mình đang nằm trên giường, gối thoang thoảng mùi hương. Mùi thơm này làm hắn thấy rất quen thuộc, nhưng mà không nhớ đã gặp ở đâu, hít thở hai cái liền cẩm thấy dễ chịu hẳn. Thân thể giờ rất thoải mái nhẹ nhàng.

Diệp Thiên Vân nhớ lại lúc trước té xỉu, không khỏi cau mày, sau đó trong não như đang tua lại một đoạn phim, trong lòng cũng hiểu ra, không khỏi thầm kêu mạng lớn. Lần này thật đúng là ông trời chiếu cố mình, lần sau không biết còn vận may tốt nữa không!

Mở to mắt nhìn thấy trần nhà, trong này không bài trí gì nhiều, một căn phòng rất bình thường. Thân thể khẽ động đậy, đã cảm thấy khỏe lên nhiều. Hôn mê đã giúp hắn khôi phục lại hoàn toàn thể lực, làm hắn thấy rất cao hứng xoay người một cái rồi ngồi xuống, quan sát bốn phía.

Nhìn phía bên ngoài cửa sổ phát hiện kiến trúc chung quanh có quần quen thuộc, xuống giường bước tới vài bước mới bước xa xa chính là công trình kiến trúc đánh dấu công lao lớn của Băng Thành, có chút sững sờ quay đầu nhìn chung quanh, mới bừng tỉnh. Ở đây chính là kí túc xá trường học

Trên tường có bày trí vài thứ, trên mặt bàn còn để vài quyển sách, ít đồ trang điểm của con gái. Phòng hoàn toàn bình thường, không có gì đặc biệt, nhưng đầu giường đặt một bức ảnh của Kì Giai Trữ.

Diệp Thiên Vân cũng vừa đoán được 7 phần giờ nhìn bức ảnh càng chắc chắn hơn. Nhìn trên người, quần áo tự lúc nào đã bị cởi hết, phía dưới chỉ mặc có chiếc quần ngắn, cảm giác khác thường, xoay người lật tìm chung quanh không thấy quần áo.

Đúng lúc này, một cô gái với cái đuôi ngựa đằng sau đi đến, nhìn Diệp Thiên Vân vui mừng nói:" Cậu đã tỉnh? Làm tôi sợ muốn chết còn tưởng rằng có chuyện gì nữa!"

Diệp Thiên Vân nghe thấy tiếng con gái nói lập tức dùng ga trải giường quây quanh lưng, có phần gượng gạo ngồi xuống giường sau đó gật đầu nói:" Thật sự là cảm ơn cô với Vương Thông đã cứu tôi!" Lời của hắn tuy ngắn nhưng lại rất có lực đạo.

Kì Giai Trứ sắc mặt vừa hiền lại thanh thoát, mặc váy hoa, đôi chân nhỏ nhắn như ngọc phấn tính xảo, mặc tạp dề có chút giống vợ bé, kinh hỉ vội vàng nói:" Cậu nằm xuống trước đã chờ tôi lát!" Nói xong xoay người chạy ra ngoài.

Một lúc sau, cô bưng một bát súp, đi đến trước Diệp Thiên Vân ôn nhu nói:" Thân thể của cậu còn chưa khỏe, nên uống một bát canh gà đã. Có lẽ tôi làm không được ngon lắm nhưng tôi đã rất chăm chú."

Diệp Thiên Vân nhìn thấy ánh mắt tràn ngập hi vọng, liền dùng hai tay nhận lấy, uống một ngụm, chép chép miệng, quả thật vị rất ngon, nhẹ giọng cảm kích nói:" Đã làm cô phải hao tâm tổn trí rồi! Đúng rồi tôi ngất đi bao lâu rồi ?"

Kì Giai Trữ nghĩ một lát mới lên tiếng:" Hai ngày hai đêm, nếu không phải trước khi ngất cậu bảo không có chuyện gì chắc tôi đã đưa cậu vào bệnh viện rồi.

Diêp Thiên Vân thất kinh, không ngờ bản thân đã hôn mê hai ngày, trong lòng khẽ động nói:" Vương Thông thì sao? Cậu ta lúc nào rời đi vậy ?"

Kì Giai Trữ ngồi xuống đối diện Diệp Thiên Vân nghĩ nghĩ rùi nói:" ầy, đưa cậu đến đây một lát liền đi rồi. Hắn nói còn có chuyện "

Diệp Thiên Vân lại nhìn Kì Giai Trữ, trường học sắp nghỉ, vậy mà trên bàn còn đầy sách, còn một *** Coca cola, nhớ tới sắp thi tới nơi, bèn cố ý tìm lí do đứng lên nói:" Quần áo của tôi đâu rồi ? Không quấy rầy cô ôn tập nữa. tôi phải về trước đã, hai ngày nữa nếu có rảnh chúng ta lại hẹn nhau!"

Kì Giai Trữ dù phải bỏ tất cả thi cử, cũng không muốn Diệp Thiên Vân đi như vậy. Nhưng cô cũng hiểu làm mọi việc cũng phải có mức độ, đừng để sau khi cứu hắn lại làm hắn ghét mình! Lấy một túi giấy từ phòng khác mỉm cười nói:" Quần áo của cậu đều bị rách rồi, vốn không thể mặc được nữa, vì thế hôm qua tôi liền mua một bộ khác, thử mặc xem có vừa không ?"

Diệp Thiên Vân có chút hổ thẹn, hắn sớm đã quên mất quần áo bị hỏng rồi, còn tưởng rằng Kì Giai Trữ đã giặt sạch, nhìn thấy quần áo mới cũng không chối từ vội vàng thay rồi soi gương nói:" Cảm ơn cô, rất hợp!"

Kì Giai Trữ cũng không giấu nổi ánh mắt tán thưởng, như đang quan sát người yêu vui vẻ vỗ tay nói:" Rất đẹp, rất đẹp!"

Diệp Thiên Vân giờ có rất nhiều chuyện muốn làm, hắn định trở về gọi điện cho Tiêu Sắt, hỏi xem rốt cục là tình huống thế nào. Nếu hắn đoán không sai, những người che mặt chắc chắn là người của Võ Đang, hơn nữa còn dùng kiếm trận áp chế hắn, không biết chính xác đã xảy ra chuyện gì.

Tình thế võ lâm thoáng chốc đã thay đổi, một khi có việc ngoài ý muốn, hắn cũng sớm phải có chuẩn bị. Bằng không như hôm nay sẽ bị đánh trở tay không kịp!

Hắn sửa sang lại quần áo một chút thản nhiên nói:" Vậy tôi xin cáo từ! Chúng ta sắp thi rồi, cô có thời gian nên đọc nhiều sách. Lần này thật cảm ơn cô, nếu có cơ hội nhất định báo đáp!" Nói xong liền đi ra cửa.

Kì Giai Trữ lúc này nghe được quá nhiều cảm ơn, thực sự không muốn Diệp Thiên Vân nói những lời này. Bởi vì như vậy có nghĩa quan hệ của hai người rất thân mật, nhưng giờ thì rõ ràng cảm giác rất xa lạ

Cô mấy lần muốn nói gì đó, muốn biểu đạt nhưng đành nhịn lại, thần sắc có chút thất vọng, nhìn theo bóng lưng của Diệp Thiên Vân xa dần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play