Diệp Thiên Vân chậm rãi kéo cửa ra, tiếp đó một cái đầu thò vào, hắn không khỏi bật người, người tới chính là Hà Sơn. Trong miệng gã tựa hồ như còn đang nhai kẹo cao su, đeo một cái kính râm trông rất phong cách, luôn có bộ dạng như một lão ngoan đồng.

Gã há cái miệng đầy răng trắng ra, cười hắc hắc đẩy cửa bước vào rồi chắp tay sau lưng quan sát một hồi, sau đó hớn hở chỉ vào trước ngực Diệp Thiên Vân, nói: "Cậu đúng là không đủ ý tứ. Tới đây rồi mà không chịu nói cho tôi một tiếng, còn bắt tôi phải đăng môn bái phỏng. Cậu nói xem có đáng phạt hay không?"

Diệp Thiên Vân bước vào cửa còn chưa tới nửa tiếng, không khỏi cười nói: "Ông sao lại biết tôi ở đây?" Hắn đối với lời nói của Hà Sơn thì có đến tám phần mười coi như là đùa, căn bản không để trong lòng.

Tính cách của Hà Sơn thực sự đúng là như vậy, vừa nghe thấy Diệp Thiên Vân nói đã cười bảo: "Tôi đang đi dạo ở trong Võ Đang, không ngờ vừa liếc một cái đã thấy cậu. Cho nên chạy thẳng tới đây, ở đây buồn chết đi được."

Diệp Thiên Vân mỗi lần gặp Hà Sơn đều thấy hắn kêu buồn. Trên cơ bản chỉ cần là lúc không có bạn tốt ở trong môn phái thì hắn đều kêu buồn. Diệp Thiên Vân nói rất thẳng thắn: "Tôi còn không biết Võ Đang cơ, ở phụ cận vòng mấy vòng rồi mới vào. Hã lão ông loanh quanh ở đây mấy ngày rồi?"

Hà Sơn nhướn mày, sau đó ngồi xuống ghế, xua tay nói: "Được rồi, được rồi,. Chúng ta xưng huynh gọi đệ đi, bối phận gì đó chỉ là rắm chó, có tác dụng gì đâu? Hai ngày trước thấy câu lại tiến bộ, trong lòng tôi cũng rất mừng. Không ngờ ở bên cạnh tôi lại có một tấm gương sáng như vậy, sau này cũng có thể học hỏi một chút!"

Diệp Thiên Vân nhìn thấy hắn nói đến văng nước miệng, không khỏi thốt lên: "Có gì mà lại tiến bộ chứ?"

Hà Sơn cười ha ha nói: "Cậu không biết tờ Võ lâm đương đại ư? Có thời gian thì xem nhiều một chút. Tin tức bên trong đều là mới nhất đấy!"

Diệp Thiên Vân trong lòng nghi hoặc không hiểu, hắn không biết lại có tin tức gì được truyền ra đây, không ngờ lại khiến Hà Sơn cao hứng đến như thế này. Có điều đối với tờ "Võ lâm đương đại" đó, hắn trước giờ không có hứng thú, "ồ" một tiếng rồi nói: "Anh tới từ lúc nào vậy?"

Hà Sơn nghĩ tới vừa rồi cao hứng quá nên quên mất, hơi có chút xấu hổ, nói: "Tới được ba ngày rồi, mấy ngày nay đều ăn rau, miệng lưỡi nhạt tếch, có thời gian thì chúng ta xuống núi kiếm gì đó đi!"

Diệp Thiên Vân không dám nghe lời hắn, lão Hà Sơn này tuy nắm bắt chuyện lớn không tồi, nhưng chuyện nhỏ đều qua loa sơ sài, có lúc thường làm ra một số chuyện rất quá đáng. Những quy củ lúc vừa vào môn xem ra Hà Sơn cũng quên gần hết rồi, cho nên hắn chuyển đề tài ngay: "Hình Ý môn có ai tới?"

Hà Sơn chép miệng hai cái, cầm ấm trà lên uống một ngụm, nói: "Không ít đâu, gần đây tôi thấy có Tiêu Hùng. Còn có con trai của lão, nghe nói là Phó Bác Sinh của Hình Ý môn hình như chết rồi? Không biết có đúng không?"

Diệp Thiên Vân hơi gật đầu coi như là trả lời, trong lòng lại không hiểu rõ Võ Đang vì sao lại mời mình lên núi. Hình Ý môn đã phái người tới, vậy thì cũng nên thông tri một tiếng chứ, hắn tại Hình Ý môn cũng chẳng được coi là nhân vật lớn gì cho cam, vậy mà chưởng môn của Võ Đang lại đích thân mời mình lên núi, vô luận là nhìn từ phương diện nào thì cũng thấy không được hợp lý cho lắm.

Hà Sơn cười ha ha, nói: "Chết thì tốt rồi, lần này Hình Ý môn chỉ còn lại một mình Tiêu Hùng, nắm đại quyền trong tay thì hỏi sao không sung sướng. Hiện tại chưởng môn của Hình Ý môn cũng sắp toi rồi, người chân chính có thực lực đoạt chức chưởng môn chỉ còn lại..."

Diệp Thiên Vân không khỏi nhíu mày, cái miệng của Hà Sơn cái gì cũng nói ra được, nếu hiện tại đổi thành người của Hình Ý môn nghe thấy, vậy thì chuyện sẽ biến thành phiền phức, trực tiếp ngắt lời hắn: "Ông cũng tới đây dự lễ ư? Các môn phái tới đây có nhiều không?"

Hà Sơn đảo mắt, chậm rãi nói: "Không tính là nhiều cũng không tính là ít. Đại phái có danh có tiếng đều có người đến. Hắc hắc, cừu nhân của cậu cũng không ít đâu. Đừng có thấy mặt nhau rồi đỏ cả mắt lên nhé. Trước điện Chấn Võ đại đế không cho phép động thủ đâu, nếu không Võ Đang sẽ tức giận thực sự đấy!"

Diệp Thiên Vân gần đây rất thu mình. Mà cừu nhân của hắn còn thu mình hơn, ít nhất từ hiện tại mà thấy thì căn bản không có động tĩnh gì. Giống như là ngủ đông tập thể vậy. Trong lòng hắn hoàn toàn yên tâm về chuyện này.

Hai người tán nhảm một lúc rồi xuống lầu, sai khi chia tay Diệp Thiên Vân chiếu theo sự chỉ dẫn của đạo sĩ phụ trách nơi đây tìm thấy chỗ ở của Tiêu Hùng, vừa đẩy cửa vào thì thấy Tiêu Sắt.

Tiêu Sắt thấy mặt Diệp Thiên Vân lập tức vô cùng hoan hỉ. Hắn ôm Diệp Thiên Vân, miệng nói: "Nhớ tiểu sư đệ của ta chết đi được, cậu sao tới mà không nói với tôi một tiếng để chúng ta cùng nhau đi, cậu sao lại tới một mình như vậy?"

Diệp Thiên Vân nghe thấy câu này trong lòng càng nghi hoặc. Hắn nhíu mày nói: "Là phái Võ Đang mời tôi tới đây, còn đưa cho tôi một cái thiếp mời, cho nên tới mới tới nơi này."

Tiêu Sắt vẻ mặt cũng khác lại, có điều hắn vẫn ôm vai Diệp Thiên Vân, nói: "Vào trong nói chuyện đi, chúng ta đứng đây làm gì, biết sớm thì tôi đã tới tìm cậu rồi, chúng cùng nhau tới đây thì tiện hơn!"

Tiến vào trong phòng, Diệp Thiên Vân phát hiện căn phòng này còn lớn hơn nhiều chỗ mình sống, hơn nữa còn có hai cái giường, hắn quét mắt nhìn thì thấy trong phòng không còn ai khác nữa, liền hỏi thẳng: "Phái chủ đi đâu rồi? Vừa rồi nghe người ta nói là hình như đã đến rồi mà?"

Tiêu Sắt "ừ" một tiếng, sau đó nhìn ra ngoài, đóng cửa lại rồi mới thấp giọng nói: "Tôi và cha tôi hai ngày trước đã tới rồi, lúc trưa vừa nhận được tin tức, bệnh tình của chưởng môn chúng ta đã nghiêm trọng rồi, cho nên phải về phái xử lý sự vụ, trước khi ly khai bên ngoài còn không biết tin tức!"

Diệp Thiên Vân và Hính ý môn chủ vẫn có chút qua lại, lúc này bệnh tình của ông ta không tốt, hơn nữa lúc nói chuyện còn luôn bảo là thọ mệnh của mình tới rồi. Xem ra lần này rất gay go đây.

Tiêu Sắt ngồi lên giường rồi bảo Diệp Thiên Vân ngồi xuống, mới đắn đo nói: "Thiên Vân, hậu sự của cha mẹ cậu..." Lúc hắn nói vẻ mặt cũng rất có coi, rõ ràng là không muốn nhắc tới chuyện thương tâm của Diệp Thiên Vân.

Diệp Thiên Vân cũng không giống như trong tưởng tượng của hắn, bình thản nói: "Đều làm ổn rồi, an táng ở quê, nơi bọn họ sinh sống cả đời, cảm ơn sư huynh!"

Tiêu Sắt vội vàng xua tay nói: "Khách khí làm gì, chuyện lần này tuy là bật ngờ, có điều Hình Ý môn cũng không thể tránh khỏi trách nhiệm, sớm biết như vậy thì nên..."

Diệp Thiên Vân cũng không muốn tiếp tục nhắc tới chuyện này, huống hồ việc này cũng không thể trách Hình Ý môn được. Hắn cười nói: "Bỏ đi, đừng nhắc tới những chuyện không vui này nữa, nói tới Võ Đang đi, lần này tới là có yêu cầu gì?"

Tiêu Sắt thấy Diệp Thiên Vân không muốn nhắc tới chuyện này nên cũng thôi. Hắn trầm ngâm một lát rồi nói: "Hình như không có yêu cầu gì cả, chỉ là trên nguyên tắc thì các phái đều có người tham dự điển lễ này, coi như là một loại tôn kính đối với Võ Đang. Sự tình cụ thể thì không có yêu cầu gì, chỉ cần chúng ta không gây sự thì sẽ không có vấn đề gì. Chúng ta cũng phải cẩn thận một chút, hai ngày trước hai người của võ Đang đều tới Hình Ý môn gây sự. Cho nên phải đề phòng."

Diệp Thiên Vân gật đầu, lần trước Lý Khắc Tín và Ngô Tự Cường hai người một chết một bị thương, đều trút lên Hình Ý môn, hôm nay tới đây cũng phải cẩn thận. Hắn nghĩ một lát rồi thật thà nói: "Tôi hiết rồi!"

Tiêu Sắt nhìn đồng hồ, nói: "Đi ăn cơm thôi, chúng ta cùng đi nhé. Năm giờ dọn cơm, giờ đi là vừa. Nếu quá giờ cơm thì tối không có gì để ăn đâu."

Diệp Thiên Vân ở Hình Ý môn cũng thường như vậy, có lúc luyện công quá giờ liền không ăn cơm. May mà có quan hệ tốt với Tiêu Sắt. Tùy thời đều có thể ăn cơm, nhưng đây là Võ Đang. Quá thời gian thì ngươi ta tất nhiên sẽ không an bài cho anh.

Tới nhà ăn, Diệp Thiên Vân từ xa đã nghe thấy tiếng cãi nhau ồn ào ở bên trong, trông ra thì cũng vô cùng náo nhiệt. Hắn nhíu mày không thích loại tình cảnh này, một là quá loạn, hai là loại người gì cũng có, rất dễ chuốc phiền phức vào người.

Tiêu Sắt nhìn ra vẻ ưu lự của Diệp Thiên Vân, hắn nhìn xung quanh một hồi rồi nói: "Không để ý đến họ là được rồi, chúng ta ăn cơm của chúng ta, hơn nữa Hình Ý môn chúng ta lại có hai người, vẫn còn một bàn trống kia." Nói xong liền kéo Diệp Thiên Vân qua bên đó.

Vừa vào cửa, Diệp Thiên Vân mới phát hiện nhà ăn quả thực không tầm thường, ít nhất rộng khoảng hai ngàn mét, bày hơn năm mươi cái bàn. Trên mỗi một cái bàn đều đặt bảng nhựa màu trắng, bên trên ghi rõ môn phái. Đại sảnh tuy náo nhiệt, nhưng không ít người đều chú ý tới người bước vào.

Tiêu Sắt dùng tay chỉ chỉ, cười nói: "Kia kìa, đi nào, hai người chúng ta với một bàn thức ăn, ăn thế nào cũng không hết!"

Sau khi vừa dứt lời, thanh âm trong đại sảnh biến thành nhỏ đi, hơn nữa còn lan với tốc độ rất nhanh. Hai người sau khi từ cửa bước vào tới chỗ ngồi, thanh âm đã hạ thấp đi một nửa, không ít người đều không ngừng quan sát Diệp Thiên Vân và Tiêu Sắt, còn có một số người tay để ở dưới bàn chỉ chỉ trỏ trỏ.

Tiêu Sắt sau khi quét nhìn xung quanh một vòng, mỉm cười nói: "Thiên Vân, danh tiếng của cậu đúng là không nhỏ đó, hơn nữa có thể dẫn tới tác dụng hạ bớt tạp âm, không biết tôi lúc nào mới có loại uy thế này nhỉ!" Nói xong liền cười ha ha hai tiếng, bộ dạng mong chờ. xem tại TruyenFull.vn

Diệp Thiên Vân chỉ nhìn chằm chằm vào thức ăn, há miệng ăn mặc kể hắn nói gì, có lẽ là hắn chẳng thèm để ý đến sự chỉ trỏ của người khác, ăn nó bụng mới là điều quan trong nhất.

Vừa gắp được hai gắp thức ăn thì Hà Sơn không biết từ đâu chui ra, trong tay cầm một cái bát và một đôi đũa, cười hi hi nói: "Bàn của tôi có quá nhiều người ăn, ra đây ăn thích hơn!" Vừa dứt lời lại có chút thần bí nói với Diệp Thiên Vân: "Cậu an tâm ngồi ăn ở đây, nhưng có vài người thì đúng là đỏ cả mắt rồi, hận không thể ăn tươi nuốt sống cậu!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play