Diệp Thiên Vân đương nhiên say, chuyện này không thể không khiến cho chính hắn lấy làm kinh hãi. Hắn ngủ thiếp đi trên bờ cát, có lẽ là do quá đau buồn. Áp lực cũng rất lớn, nhiều chuyện chất chứa trong lòng, đêm nay hắn đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Nhắm mắt lại hồi tưởng lại chuyện ngày hôm qua. Cùng Hàn Vận nói chuyện đến khi trời sáng, đương nhiên hắn hầu hết chỉ ngồi nghe, cô ta nói về công việc, cuộc sống chuyện tình.

Khi mà Hàn Vận thấy quá đau khổ, hắn cũng có chút an ủi. Bởi vì đó là những điều rất tầm thường trong cuộc sống con người, tất cả hết thảy cũng đều là trải nghiệm.

Diệp Thiên Vân cảm giác được ánh mặt trời chiếu đến hai mắt, hắn nhắm mắ tmà vẫn thấy chói, bất giác mở mắt ra thì đã thấy trời sáng rồi, thoạt nhìn ước chừng có lẽ là khoảng bảy tám giờ, thời tiết có chút lạnh.

Hàn Vận nằm trong vòng tay hắn, đắp quần áo của hắn, giầy không biết ở chỗ nào rồi, hai cái chân không ngừng co quắp lại, chắc là lạnh.

Diệp Thiên Vân bây giờ đối với trời lạnh đã không mẫn cảm như vậy rồi, nhưng Hàn Vận thì không như vậy, buổi sáng là lúc lạnh nhất trong một ngày, hắn nhìn khuôn mặt thanh tú của Hàn Vận, không khỏi giật mình trong lòng. Đầu của cô ta tựu áp vào ngực Diệp Thiên Vân, còn ngực Diệp Thiên Vân cũng có chút ươn ướt, hiển nhiên là ngủ chảy nước miếng.

Diệp Thiên Vân lấy tay ra, muốn dìu cô ta dậy, dự định ôm cô ta vào trong xe, không ngờ không cẩn thận khiến cô ta tỉnh dậy. Lúc này Diệp Thiên Vân mới chỉ vừa dùng sức, tư thế của hai người vốn không có gì thay đổi.

Hàn Vận quơ quơ đầu, nhưng lại phát hiện mình vừa nằm trước ngực Diệp Thiên Vân. Còn trên người Diệp Thiên Vân chỉ duy nhất một cái áo, trước ngực hắn hơi ướt.

Mặt cô ta đỏ lên, cô; cô ta dùng sức đẩy Diệp Thiên Vân ra, nhanh chóng ngồi dậy, sau đó chỉnh lại tóc, thấp giọng nói:" Tối hôm qua uống say, Cậu không sao chứ?"

Diệp Thiên Vân nhìn cô ta không khỏi cười, bất luận làm như thế nào, tóc Hàn Vận vẫn loạn lên, cô ta có chút bối rối. Dáng bộ vội vàng trông rất đẹp, một cái đẹp khác thường, cho nên hắn bình tĩnh mà nói:" Cô tỉnh rồi à?"

Hàn Vận gật đầu, đứng lên, bắt đầu đi tìm giầy, đã mặc mọi thứ có thể, vậy mà vẫn thấy rất lạnh, nên vội vàng lên xe.

Diệp Thiên Vân nằm ở trên bờ cát, phủi mấy hạt cát trên tóc xuống, cũng nhanh chóng lên xe.

Hàn Vận ngồi ở cạnh tay lái, dường như có chút không dám nhìn Diệp Thiên Vân, cô ta nhìn đồng hồ trong tay mình nói:" Mau đưa tôi đến trường đi, lát nữa có tiết, nếu không đến kịp thì nguy."

Diệp Thiên Vân bình tĩnh nhìn cô ta khẽ gật đầu,khởi động xe chạy về phía trường học.

Không thể không nói phụ nữ có khả năng ứng biến. Hàn Vận chỉnh sửa lại trang phục trên xe, đến khi xuống xe mọi thứ đã như thường..

Xe dừng ở trước cổng, Hàn Vận khoát tay áo nói với Thiên Vân:" Cậu về đi thôi. Nếu không có tiết thì nghỉ ngơi đi. Đêm nay tôi thấy khá hơn rất nhiều rồi. Cám ơn cậu!" Nói xong cô ta nhìn Diệp Thiên Vân một cái, liền vội vàng chạy về phía trường học.

Diệp Thiên Vân về tới nhà sau khi tắm rửa xong thì bắt đầu luyện Kim chung Tráo, đây là bài tập hàng ngày, hắn bây giờ cũng không biết nên làm như thế nào với môn công pháp này, theo Hình Ý Môn chủ nói, công phu này rất tà, nhưng không nói cụ thể.

Điểm mạnh nhất của Diệp Thiên Vân chính là kiên định, nên hắn lựa chọn Kim chung Tráo rồi thì nhất định sẽ không từ bỏ. Tiếp tục luyện tập. Rốt cuộc là tốt hay là xấu bây giờ cũng không biết được.

Luyện tập xong. Lại bắt đầu huấn luyện bình thường,Ngũ Hình Quyền, Thập Nhị Hình, Thiên Vân Bộ…., Đây đều là những thứ hắn phải luyện mỗi ngày.

Không thể không nói chính là bây giờ Thiên Vân đã bắt đầu bước vào giai đoạn đột phá,không dừng luyện tập chút nào. Công phu đã thành một loại bản năng, nhưng cũng vì thân hình và đột phá như vậy nên hắn linh hoạt vô cùng.

Còn có một thứ khiến cho Diệp Thiên Vân kiên trì chính là vặn tay. Đối với môn công phu này trong võ lâm chẳng là gì nhưng rời khỏi võ lâm thì lại khác, cùng người bình thường giao thủ đương nhiên không thể khiến cho người ta mất mạng, cho nên đối với hắn chiêu này rất hữu dụng, vừa không cướp đi tánh mạng người khác đồng thời còn có thể ngăn người khác lại, Chuyện này đối với hắn mà nói đúng là không thể tốt hơn.

Công phu luyện tương đối rồi. Diệp Thiên Vân cũng tới trường học, đây là tiết cuối cùng trong ngày, và thầy giáo là giáo sư Vương Cửu Vân.

Diệp Thiên Vân đến sớm năm phút, đến nới hắn liền bắt đầu dở sách ôn tập. Chuyện này đối với hắn mà nói đúng là hiếm thấy. Nếu là hắn trước kia thì tuyệt đối sẽ không phí thời gian vào chuyện này.

Nhưng là bây giờ khác với trước kia, đột nhiên hắn cảm thấy mình nên học vài thứ, có đôi khi không là di nguyện của cha hắn, mà là mong muốn chứng tỏ bản thân.

Người đi học cũng không nhiều, đại đa số đều trốn học, lúc tất cả mọi người ở đây thì Diệp Thiên Vân lại không có ở đây, Còn khi tất cả mọi người không đến thì hắn lại đột nhiên xuất hiện ở lớp học.

Còn có mấy vị học sinh "giỏi" cũng đồng thời xuất hiện, Lưu Tùng cùng Vương Thông, hai người cũng đến nghe giảng. Không biết là điên chuyện gì. Lưu Tùng mặc dù điểm danh, nhưng sách cũng không mang đi. Lúc đi học hắn chỉ đến nhìn quanh thôi, cũng không biết là tới làm gì.

Trái lại, Diệp Thiên Vân đang nghe giáo sư Vương Cửu Vân giảng bài. Hắn nhìn tài liệu, Vương Cửu Vân càng cảm thấy hứng thú. Ngẫu nhiên thầy giáo còn có thể nói một vài triết lý trong cuộc sống không chỉ là để học hỏi mà còn có thể thấy thoải mái hơn.

Lúc ra chơi, Diệp Thiên Vân nhìn thấy Kỳ Giai Trữ đang cúi đầu ngồi ở phía trước, cô ta dường như cũng đang có tâm sự, hơn nữa Diệp Thiên Vân cũng phát hiện cô ta không tập trung. Có đôi khi ngẫu nhiên nhìn liêc hắn một cái, nhưng ngay lập tức rời mắt khỏi hắn, sắc mặt cũng không tốt.

Diệp Thiên Vân cảm thấy cô ta có chuyện, nhưng cũng không dám tùy tiện tiến lên trêu chọc, đối với người mình không thích, hắn cũng không muốn cô ta hiểu lầm, sau khi suy nghĩ một chút hắn đến bên Lưu Tùng nói:" Có thời gian giúp tôi trông nom Kỳ Giai Trữ cô ta dường như tâm trạng không tốt lắm, đừng để cô ta làm chuyện gì ngốc nghếch."

Lưu Tùng đang nhai bánh bích quy, nghe Diệp Thiên Vân nói xong trong đầu thoáng hiện nghi vấn nói:" Tôi là gì của cô ta chứ, Sao cậu không đi? Tôi mà động tới con hổ cái đó chắc cô ta không nghĩ tôi trêu cô ta mà xé xác tôi thành hai mảnh." Vừa vừa nói vừa lắc đầu, làm ra một bộ lực bất tòng tâm.

Diệp Thiên Vân lườm hắn một cái nói:" Coi như là giup tôi đi!"

Lưu Tùng thấy Diệp Thiên Vânnghiêm túc, cũng không từ chối nữa.Trong lúc nguy nân nhất quý nhân của hắn cũng chỉ có Diệp Thiên Vân, nếu như đắc tội với hắn, vậy thì hậu quả rất nghiêm trọng. Cho nên nhìn thấy Diệp Thiên Vân nghiêm túc như vậy, liền vội vã nhỏ giọng nói:" Được. Nhưng nói rồi nhé, có thời gian tôi sẽ hỏi thăm cô ta!"

Hai đang trò chuyện, Vương Thông ghé đầu vào nói:" Ngày hôm qua Hàn Vận về nhà an toàn chứ? Tên đó không xuất hiện chứ?"

Diệp Thiên Vân không biết nên trả lời ra sao, ngày hôm qua hai người hàn huyên một đêm. Căn bản không về nhà, hắn đang định nói thì đột nhiên giáo sư Vương Cửu Vân từ ngoài cửa đi đến. Cười ha ha nói:" Diệp Thiên Vân, có người tìm ngươi, cậu quen cũng không ít người nhỉ!"

Diệp Thiên Vân nghe xong liền hướng về phía cửa, là hai đạo sĩ, nhìn cũng khoảng bốn mươi tuổi. Nhìn thân hình cũng biết là người luyện võ. Hắn không khỏi cau mày, cũng không rõ có chuyện gì.

Lưu Tùng vừa nhìn, vỗ vai Vương Thông nói:" Cậu không phải rất thân với đạo sĩ sao? Vậy cậu xemngười ngoài cửa từ nơi nào đến?"

Vương Thông sửng sốt một chút, sau đó sợ hãi nói:" Bọn họ sao lại tới nơi này? Không phải tới tìm tôi chứ? Nói xong liền nhanh như chớp chạy ra ngoài."

Diệp Thiên Vân im lặng một lát, nhìn ra ngoài cửa thấy hai người cũng đã đi ra ngoài. Đến cửa liền nhìn thấy Vương Thông đang vui vẻ không biết nói cái gì cho phải, tay cũngluống ca luống cuống. Sau đó hành lễ nói:" Hai vị sư thúc.Hai người sao lại tới nơi này? Có chuyện gì sao?"

Hai người nhìn thấy Vương Thông cũng đáp lễ, đang định nói thì nhìn thấy Diệp Thiên Vân đi ra, lập tức nghiêm mặt. Một người trong số thấp giọng nói với Vương Thông:" Có cơ hội trò chuyện sau!"

Nói xong hai người chuyển hướng về phía Diệp Thiên Vân, hành lễ nói:" Võ Đang Môn, đệ tử đời thứ bảy, Lý Tình Phong, Tôn Tình Quyền rất vui được gặp Diệp đạo hữu!"

Diệp Thiên Vân nhìn thấy vậy cũng không khỏi chắp tay đáp lễ, nói:" Hai vị tới tìm tôi? Có chuyện gì sao?" Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Hắn cũng do dự hồi lâu mới đi ra, chủ yếu là không biết tại sao lại có hai người môn phái Võ Đang đến tìm hắn.

Người tên là Lý Tình Phong mỉm cười nói:" Diệp đạo hữu, hôm nay chúng ta tới nơi này cũng là phụng lệnh của môn chủ Võ Đang, đến đưa thư mời cho cậu!"

Diệp Thiên Vân ngẩn người, hắn cùng với phái Võ Đang ngoài kẻ thù ra dường như không có gì khác, không biết chuyện này là thế nào?

Người kia lấy từ túi bên hông ra một tấm giấy mời nói:" Ngày 1 tháng 5 năm nay, đại điện của Võ Đang hoàn thành, chưởng môn muốn mời cậu đến dự lễ khánh thành!"

Diệp Thiên Vân bây giờ cũng không rõ là có ý gì. Hắn không tùy tiện trả lời. Chỉ là lãnh đạm nói:" Khách khí quá rồi, xa như vậy còn bắt hai người đến đây một chuyến!"

Hai người cũng cười khách khí rồi chắp tay cáo lui, không để ý gì tới Vương Thông, xoay người rời đi.

Vương Thông ở bên cạnh ngây ngẩn cả người, hắn nhìn chằm chằm Diệp Thiên Vân vẫn không nhúc nhích mà nói:" Chưởng môn mời cậu đến, cậu là ai?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play