Diệp Thiên Vân đương nhiên là muốn ra sau núi luyện tập, ngay từ lần đầu khi nghe Tiêu Sắt nhắc đến hắn đã muốn ra sau núi xem thế nào, bây giờ cơ hội đã đến tất nhiên hắn không thể bỏ qua, lúc này có thể coi đó là một lời mời. Ra sau núi có thể học được nhiều điều về công phu, nếu như có thể ở đó lâu một chút thì hắn càng thêm phần chắc chắn về điều đó. Hắn chắp tay nói: "Sư thúc, con muốn ra sau núi học Hình Ý Quyền."

Ngô Hạo Thiên dường như đã quên chuyện của Đồng Thiết Dân, ông ta cười nói: "Kì thật rất nhiều đệ tử tưởng rằng sau núi có nhiều điều thần bí nhưng thật ra cũng chỉ có mấy lão nhân sống ở đó thôi, đến lúc đó ngươi có thể đứng cạnh lắng nghe và quan sát. Nếu như có cơ hội cũng có thể giao đấu, tham gia luận bàn, ta tin rằng điều đó rất có lợi cho ngươi."

Ngũ Vĩ cũng rất vui mừng, khi nghe thấy Diệp Thiên Vân được ra sau núi thì nét mặt ông ta tươi cười mừng rỡ. Ông ta liếc nhìn Diệp Thiên Vân nói: "Quả thật hắn rất chăm chỉ, con và hắn sống với nhau mấy tháng rồi nhưng hắn chưa từng bỏ bê tập luyện dù chỉ một ngày. Nếu như nói về đời đệ tử thứ ba thì con nghĩ không ai theo kịp hắn."

Ngô Hạo Thiên lúc này dường như cũng rất vui mừng nói: "Sao? Chăm chỉ? Chăm chỉ tốt đấy! Nhiều người có tư chất tốt nhưng đều thất bại vì lười, Hình Ý Quyền không những cần luyện nhiều mà còn phải hiểu, chỉ có không ngừng học hỏi mới có thể đạt được kết quả, khi làm việc gì đều có thể nắm được quyền lí bên trong nó!"

Diệp Thiên Vân thấy những lời này rất ý nghĩa. Đôi khi trong cuộc sống bất kể chuyện gì cũng đều có thể có ích cho việc luyện Hình Ý Quyền. Ví như nhìn thấy con chim đang bay trên không trung hay là cách cầm đũa ăn cơm, từ đó có thể học được rất nhiều điều, hắn còn lĩnh hội được đạo lí này: "Mỗi cái cây mỗi cọng cỏ đều có thể tạo ra quyền lí chỉ có điều chúng ta bình thường không để ý tới thôi."

Ngô Hạo Thiên có chút kinh ngạc, ông ta tán thưởng nói: "Không ngờ ngươi cũng hiểu biết vậy. Không tồi! Ta tin sau khi ngươi ra sau núi ngươi sẽ học hỏi được nhiều điều, chỉ cần có tâm hướng võ. Sớm muộn cũng sẽ có ngày thành công."

Tiêu Sắt nhìn người anh em sắp được ra sau núi, không nén nổi niềm vui, nhảy múa vui mừng. Hai phái Tây Bắc đều có người được đặc cách ra sau núi, chỉ có Trung phái là không có ai. Bây giờ có Diệp Thiên Vân thì cũng có nghĩa từ nay sau núi ba phái Tây, Bắc, Trung đều ngang hàng nhau.

Từ lúc trả lời xong Diệp Thiên Vân chẳng nghe mấy người kia nói gì nữa, hắn đang cẩn thận suy ngẫm thời khắc hai người giao đấu, trọng tâm chính nằm ở cách Ngô Hạo Thiên ra tay. Hắn phát hiện khi Ngô Hạo Thiên ra tay đều sử dụng những chiêu thức bình thường. Nhưng khi đến gần đối phương lại biến thành chiêu thức mạnh. Đây là điển hình của tinh tế hóa chiêu thức.

Ngũ Vĩ nhìn Diệp Thiên Vân đang ngây người liền cười nói: " Đã hiểu hai chiêu thức đó chưa?"

Ngũ Vĩ vừa dứt lời thì Diệp Thiên Vân cũng nghĩ thông, chuyện này khiến hắn ta vô cùng vui mừng nói: " Vừa mới hiểu ra chút ít. Hi vọng có cơ hội được thử chiêu thức này."

Ngũ Vĩ nhìn xuống dưới khán đài, khẽ nói: "Nhanh lên, ngươi sắp được nhìn thấy rồi, bây giờ đã sắp tới lúc xếp hạng rồi. Rất nhiều người muốn vào top mười nhưng thực sự có tư cách, thực lực lại không nhiều, cũng chỉ có mấy nhà thôi."

Ngô Hạo Thiên cũng nhìn xuống dưới, trầm tĩnh nói: " Những gì học được hôm nay quả không ít, ta rút thăm biểu diễn không ngờ lại gặp một hậu sinh có tiền đồ như Diệp Thiên Vân, không tồi, đợi hội võ kết thúc ngươi ra sau núi học tập! Ta còn có việc phải đi trước."

Mấy người bọn họ cung kính tiễn Ngô Hạo Thiên rời đi. Cứ như thế đấu qua đấu lại, Diệp Thanh Vân cũng chẳng xem được là bao. Thời gian đấu võ dài khiến hắn thấy mất hứng, nếu như tiếp tục thì không thể đạt hiệu quả như kế hoạch. Hắn lấy quyển sổ ghi thứ tự từ chỗ Tiêu Sắt rồi lật từng trang tìm những trận đấu quan trọng.

Ngũ Vĩ nhìn Diệp Thiên Vân có vẻ không khỏe bèn bảo: "Ta nghĩ ngươi nên nghỉ chút đi sau đó chọn vài trận quan trọng xem thôi, chứ cứ tiếp tục thế này ngươi còn có thể lên võ đài được sao, sớm muộn gì cũng kiệt sức thôi."

Diệp Thiên Vân xoa hai bên thái dương, rồi khẽ gật đầu. Mặc dù lúc bàn luận với Ngô Hạo Thiên hắn thấy vấn khỏe nhưng bây giờ dừng lại rồi hắn cảm thấy toàn thân mệt mỏi. Mặc dù hắn vẫn có thể chịu đựng được nhưng nếu như đầu óc không tỉnh táo thì hôm nay làm gì cũng không xong, người cũng trở nên không biết tức giận. Hắn đứng dậy nói: "Vậy con đi nghỉ đây, ngày mai có lẽ sẽ khá hơn."

Kì thật Diệp Thiên Vân ở đây cũng chưa quá ba tiếng nhưng vì tập trung cao độ, lại không nghỉ ngơi nên mới thành ra như vậy.

Tiêu Sắt ngồi cạnh không khỏi lo lắng nói: " Đệ không phải là đổ bệnh rồi chứ? Không chịu được thì mau đi nghỉ đi, thi đấu cũng đâu cần phải ngồi cả ngày ở đây, chọn mấy trận hay hay xem là được rồi, những trận còn lại không xem cũng được mà, có một số môn phái đến đây chỉ là để vui chơi chứ không phải để học hỏi." Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Diệp Thiên Vân "Ừ" một tiếng, lúc này hắn cũng cảm thấy những gì hắn đã xem quá tràn lan, thật ra chỉ cần xem mười đại môn phái thi đấu là được rồi, không cần phí thời gian xem những thứ vô nghĩa kia, hắn nói: "Vậy thì con về ngủ chút đây, hi vọng sẽ cảm thấy khá hơn một chút!"

Diệp Thiên Vân trở về phòng, ngay cả nhúc nhích cũng không buồn, liền nằm xuống ngủ luôn, đến lúc tỉnh dậy thì trời đã tối. Hắn không biết mình đã ngủ bao lâu nhưng bây giờ hắn đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, thể lực đã hoàn toàn hồi phục, nhưng đầu óc vẫn ong ong vì những thứ đã ghi lại trong đầu quá nhiều, não bộ tạm thời không chịu đựng được vì thế mới xảy ra tình trạng này.

Hắn ngồi dậy uống ngụm nước rồi lại nằm xuống, nhân lúc trời tối nhìn đồng hồ hắn phát hiện ra mình đã ngủ hơn mười tiếng đồng hồ, từ lúc hắn trở về từ giữa trưa đến bây giờ đã là hai giờ sáng.

Hắn nhớ lại tỉ mỉ trận đấu ngày hôm qua, đó là thói quen của hắn. Mỗi trận đấu đều được tái hiện lại trong não hắn, mặc dù tất cả đều chỉ là những trận giao đấu, nhưng sau khi nghiên cứu kĩ thì cũng học hỏi được ít nhiều. Đặc biệt là trận quyết đấu giữa Vô Vi đạo nhân và Ngô Hạo Thiên, quả thật nó giống như tài liệu sách giáo khoa vậy."

Hình Ý Quyền pháp phong cách hào hiệp nhưng lại có thể nghiên cứu ra cách phát lực từ bộ phận các động tác, phát hiện này khiến hắn bất giác mỉm cười. Công năng như vậy quả thật là bảo bối, có thể học lỏm được chiêu thức mà đối phương không hề hay biết điều đó.

Ban ngày Diệp Thanh Vân ghi lại những động tác võ thuật, tối về thì tiến hành phân tích. Thêm vào đó hắn còn có thể tạm dừng những động tác đó để suy nghĩ, hay phóng to lên để không bỏ sót bất kì một chi tiết nào. Phải công nhận khả năng đó thật là đáng sợ.

Đồng hồ sinh học của hắn bây giờ cũng bị làm cho rối loạn cả lên rồi, nhưng không ảnh hưởng gì đến cơ thể. Hắn đang định đi rửa mặt cho tỉnh táo thì lại phát hiện ngoài cửa sổ hình như có bóng người lướt qua, vì vậy hắn bật dậy, chỉnh lại chăn gối như thể có người đang nằm ngủ.

Thường thì đội trực đêm của Hình Ý Môn không đến sát cửa sổ như vậy nên hắn có chút nghi ngờ.

Người bên ngoài dường như cũng rất cẩn thận, khẽ đẩy cửa bước vào, chỉ có một âm thanh rất nhỏ phát ra.

Diệp Thiên Vân thở dài, vẫn may là người đến vào ban đêm chứ nếu như đến vào lúc trưa thì hắn toi mạng thật rồi. Hắn trốn trong góc phòng, dùng cảm giác theo dõi động tĩnh của đối phương.

Khoảng hai phút sau, cửa mở phát ra hai tiếng động rất khẽ, từ ngoài một người tiến vào, hắn ta cẩn trọng đề phòng bốn phía xung quanh, tay phải cầm đao, quay lại phía sau quan sát, mọi động tác đều rất nhẹ.

Diệp Thiên Vân không ngờ trong Hình Ý Môn lại có kẻ nào to gan đến vậy, có lẽ ngay cả người của Hình Ý Môn cũng không ngờ lại có kẻ nào dùng cách này để giết người. Chỗ Diệp Thanh Vân ẩn nấp rất tốt, từ ngoài nhìn vào bị tủ che khuất nên kẻ vừa bước vào không phát hiện được hắn.

Kẻ đó tiến đến trước giường dường như muốn lật chăn lên nhưng vừa đi được nửa đường đao thì đột nhiên hắn thu đao lại, nhấc đao chém liên tục ba lần và khẽ cười lạnh lùng nói: "Diệp Thiên Vân không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay!" Giọng nói trầm một cách khác thường nhưng từ lời nói có thể cảm nhận được khoái cảm trả được mối thù của hắn.

Sau khi chém ba đao, kẻ đó mới nhận ra có gì đó không đúng liền hất chăn ra thì chỉ nhìn thấy một cái gối và cái giường trống không, mắt hắn nheo lại.

Ngay lúc đó Diệp Thiên Vân nhảy ra từ góc tủ rồi đưa tay tấn công về phía cổ họng đối phương. Đầu hắn vốn dĩ vẫn còn đau nhưng đối mặt với những chuyện thế này khiến hắn hứng thú một cách kì lạ! Lúc này hắn chăm chú quan sát đối phương, kẻ vận một bộ đồ đen, trên đầu đeo mạng che mặt, tay cầm một thanh đao bằng đồng đen xì xì, rõ ràng là đã có âm mưu từ lâu.

Kẻ đó vừa nhìn Diệp Thanh Vân thì tay Diệp Thanh Vân đã lao tới. Hắn bất giác nhấc đao đâm về phía ngực Diệp Thanh Vân ngay cả chiêu thức của Diệp Thanh Vân hắn cũng không để ý, có vẻ như hắn muốn lấy mạng Diệp Thanh Vân.

Diệp Thanh Vân nhìn thấy sự thù hận trong mắt kẻ đó vì thế hắn tập trung toàn bộ sức lực, nâng Kim Chung Tráo tới mức mạnh nhất.

Kẻ áo đen cười lạnh lùng, tay cầm đao đâm vào ngực Diệp Thiên Vân, rồi hắn tiếp tục dùng lực nhưng đao vẫn không hề nhúc nhích. Trong giây lát hắn đã nhận ra chuyện gì đang xảy ra nên đã bay lùi lại.

Tay Diệp Thiên Vân đã đến sát cổ đối phương rồi nhưng chính lúc này kẻ áo đen lại chuyển động giống như con cá chạch, toàn thân đột ngột lùi về sau rồi bay ra ngoài.

Diệp Thiên Vân mặc dù không tóm được cổ hắn nhưng lại tóm được quần áo của hắn khiến cho động tác của kẻ áo đen chậm lại, và ngay lúc đó, hắn tóm lấy cơ hội một phần trăm giây đột nhiên ra một cước, "bịch" một tiếng phát ra từ người của kẻ áo đen.

Tấn công như vậy thì không kẻ nào chịu đựng được. Kẻ áo đen kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó hắn vứt đao sang nột bên, lùi lại phía sau rồi chạy mất.

Diệp Thiên Vân không cho kẻ địch bất kì cơ hội nào, hắn dùng chân đá thanh đao đồng đen bay về phía trước sau đó nhanh chóng bay ra ngoài.

Kẻ áo đen không quan tâm gì nữa ra sức chạy, chỉ cần chạy thoát coi như là đã sống sót rồi. Sau lưng hắn Diệp Thanh Vân và thanh đao đang cùng bay tới, lúc hắn đưa tay định nắm lấy chuôi đao nhưng lại là một đao thật ác liệt.

Kẻ áo đen vốn dĩ không biết sau lưng mình chuyện gì đang xảy ra nên vẫn ra sức chạy nhưng cũng vào lúc đó hắn thấy eo mình mát lạnh sau đó thì một cơn đau trào lên não, không nhịn được hắn kêu lên thảm thiết.

Đao này của Diệp Thiên Vân đã chém kẻ áo đen thành hai mảnh từ eo trở xuống. Hắn nhìn thanh đao, mặc dù nó màu đen nhưng không thể che giấu được độ sắc bén của nó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play