Diệp Thiên Vân cúi đầu nhìn đồng hồ, giờ đã gần bảy giờ rồi, phải ăn chút điểm tâm rồi còn đi học.

Hắn quay trở lại phòng mình để lấy đồ, chìa khóa xe với sách vở vẫn để đấy.

Vừa bước vào phòng, Diệp Thiên Vân thấy Hàn Vận không ngủ mà đang xem TV thì nói:" Tôi muốn lấy ít đồ, cô không ngủ sao?" Nói xong liền lấy sách vở với máy tính.

Hàn Vận thấy Diệp Thiên Vân đi vào thì đứng dậy nói:" Tôi không ngủ được, thật ngại quá, phải mượn quần áo của anh để mặc. Quần áo của tôi rách hết rồi, không mặc được nữa."

Diệp Thiên Vân lúc này mới để ý là Hàn Vận đang mặc áo ngủ của mình. Hàn Vận mặc áo ngủ vào trông rất dễ thương và gợi cảm.

Sau khi tắm rửa nàng tuy không trang điểm nhưng trông vẫn rất xinh đẹp, tựa như một đóa sen mới nở vậy. Khuôn mặt kiều diễm như hoa, mê người như hồ ly, mị nhãn như tơ, vóc người đầy đặn được che phủ dưới tấm áo ngủ dài quá đầu gối.

Đây là lần đầu tiên Diệp Thiên Vân được thưởng thức Hàn Vận, vì đây cũng là lần đầu tiên hắn đứng gần nàng như vậy. Trong một tích tắc, Diệp Thiên Vân đã ngẩn ra, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, rồi nói với nàng:" Cô muốn ăn một chút gì không, ra khỏi cửa là tới phòng ăn."

Hàn Vận gật gật đầu nói:" Hay quá, vậy tôi không khách khí nữa. Đúng rồi, chỉ có một mình anh ở đây thôi à?"

Nói xong thì nhìn Diệp Thiên Vân, Diệp Thiên Vân bắt được cái nhìn của nàng, nói:" Không phải, tầng này còn có vài người giống như tôi nữa. Đi thôi, tôi dẫn cô đi ăn cơm, cô đi thay bộ quần áo khác đi."

Nói xong lại tiếp tục thu thập đồ đạc, không nhìn sang chỗ Hàn Vận nữa.

Hàn Vận chọn một bộ khá nhỏ trong đống quần áo của Diệp Thiên Vân, nhưng nếu so với dáng người của nàng thì nó còn rất rộng, phải vén lại nhiều lần mới mặc tạm được, sau đó nàng quay ra phòng khách cùng Diệp Thiên Vân đi tới phòng ăn.

Diệp Thiên Vân cùng Hàn Vận vừa bước vào cửa phòng ăn, mấy người đồ đệ đều đã có mặt, thấy Diệp Thiên Vân đi vào thì đứng hết cả dậy.

Cả đám thấy Hàn Vận đứng bên cạnh đang mặc đồ của Diệp Thiên Vân thì đều hít sâu một hơi, không ngờ sư phụ cũng có ngươi yêu a!

Trương Lượng mấy hôm trước còn nói Diệp Thiên Vân không có bạn gái thì nay há hốc miệng không dám tin tưởng, Thạch Thanh Sơn còn phun cả cháo trong miệng ra.

Đây chắc chắn sẽ là tin hot trong ngày hôm nay. Quá mạnh mẽ, thật quá mạnh mẽ mà.

Hôm trước hai người bọn họ còn cùng với ba huynh đệ họ Triệu cá cược là Diệp Thiên Vân không có bạn gái. Không ngờ hôm nay họ đã ngủ chung với nhau luôn rồi.

Cả đám quan sát Hàn Vận, đây đúng là một mỹ nữ, có điều hình như tuổi tác hơi chênh lệch. Cả đám quay ra nhìn nhau, chẳng lẽ sư phụ thích thục nữ? Rồi đồng thanh chào:" Chào buổi sáng, sư phụ!" Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Diệp Thiên Vân phất tay ý bảo họ ngồi xuống ăn tiếp, hắn lấy cho mình một bát cháo rồi gắp ít dưa muối, sau đó nói với Hàn Vận:" Muốn ăn gì cứ tự nhiên." Nói xong thì kiếm một cái bàn rồi ngồi xuống.

Hàn Vận cũng rất ngạc nhiên, tuổi tác của năm người này so với Diệp Thiên Vân khéo còn lớn hơn mà lại là đồ đệ của anh ta. Nàng tùy tiện lấy vài thứ rồi ngồi xuống bên cạnh Diệp Thiên Vân, nhưng tâm tư nàng không có để lên chúng.

Anh ta còn có năm đồ đệ, những người này vừa nhìn đã biết là người của võ quán. Từ thân hình, trạng thái tinh thần thì thấy những người này khác với người bình thường.

Vừa nghĩ vẩn vơ vừa ăn qua quýt mấy thứ, không biết tâm tư của nàng đã bay tới nơi nào rồi. Đêm qua đã cho nàng quá nhiều ngạc nhiên. Càng tiếp xúc với Diệp Thiên Vân nhiều, nàng càng cảm thấy hắn thần bí. Loại cảm giác này khiến cho Hàn Vận thấy bồn chồn.

Diệp Thiên Vân nhanh chóng dọn sạch bữa sáng của mình, lại nhìn đồng hồ rồi nói với Hàn Vận:" Tôi còn có chút việc, cô cứ ăn từ từ nhé. Có chuyện gì thì cứ nói với mấy người bọn họ!" Hàn Vận giật mình tỉnh lại rồi gật gật đầu.

Diệp Thiên Vân nói với đám Thạch Thanh Sơn:" Đây là bằng hữu của ta, có chuyện gì các ngươi phải giúp cô ấy." Cả đám vội gật đầu.

Diệp Thiên Vân đứng dậy rồi rời khỏi phòng ăn đi đến đến trường.

Trong phòng ăn, Hàn Vận vẫn chưa ăn xong bữa sáng của mình. Nhưng mấy người đồ đệ của Diệp Thiên Vân ngồi không yên được nữa. Sư phụ có bạn gái, đây đúng là một tin hot, nhất định phải hỏi cho ra nhẽ.

Cả đám đẩy Trương Lượng ra hỏi, vừa rồi Diệp Thiên Vân vẫn còn ngồi đây nên họ không nói gì, cũng không dám thở mạnh nữa.

Diệp Thiên Vân tới đây được mấy tháng, đám đồ đệ chưa thấy hắn đùa giỡn bao giờ, hắn có sự chín chắn không phù hợp với tuổi tác, cả ngày cứ lạnh lùng như băng đá.

Mấy người họ rất sợ Diệp Thiên Vân, thật ra nói sợ không thôi cũng không đúng, vì còn có sùng bái và tôn kính nữa.

Phương pháp huấn luyện bọn họ của Diệp Thiên Vân rất đáng sợ, mỗi ngày đều phải luyện tập với cường độ cao, sau đó là đối luyện.

Mấy người họ mỗi lần so chiêu với Diệp Thiên Vân thì đều bị đày đọa vô cùng thê thảm, nên cả đám đều gọi sau lưng hắn là sư phụ ma quỷ. Nhưng trong lòng họ lại không thấy bất bình, bởi vì họ biết Diệp Thiên Vân đối xử với họ tàn nhẫn, thì đối xử với bản thân càng tàn nhẫn hơn.

Diệp Thiên Vân hắn luyện tập một động tác bình thường cũng phải hơn một ngàn lần, năm sáu giờ liên tục, không chỉ cảm thấy buồn tẻ mà có khi còn khiến người ta thấy tuyệt vọng. Mấy người bọn họ đã lén thử cách luyện tập của Diệp Thiên Vân nên biết rất rõ, đấy vốn không phải thứ người bình thường có thể chịu được.

Phương pháp này sẽ khiến cho người ta mất đi hứng thú với võ thuật, Diệp Thiên Vân không bắt bọn họ tập giống như hắn họ đã phải cám ơn trời đất rồi.

Mấy người họ sau khi trải qua hai tháng huấn luyện của Diệp Thiên Vân, năng lực được tăng mạnh gần gấp đôi so với trước kia. Trong võ thuật đạt được thành quả như này quả không dễ dàng gì.

Những người trước kia xấp xỉ với họ, thì giờ chỉ có thể chống đỡ được bốn năm chiêu. Cho nên tuy khổ một chút nhưng họ vẫn rất biết ơn Diệp Thiên Vân.

Trương Lượng đi tới bên Hàn Vận nói:" Cô khỏe chứ, chúng tôi đều là người của võ quán Thành Phong, tôi tên Trương Lượng, mấy người chúng tôi là đồ đệ của Diệp Thiên Vân."

Hàn Vận vừa mới ăn xong, nàng ngẩng đầu lên cười nói:" Anh khỏe chứ, tôi tên là Hàn Vận, vừa rồi Diệp Thiên Vân đã giới thiệu về các anh cho tôi rồi." Nói xong đưa tay về phía Trương Lượng.

Hai người bắt tay nhau, Trương Lượng vô cùng hưng phấn hỏi:" Cô là bạn gái của sư phụ?" Nói xong thì chờ mong nhìn Hàn Vận.

Hàn Vận mỉm cười, nàng lắc lắc đầu nói:" Không phải, chúng tôi chỉ là bằng hữu, vừa mới quen nhau tối qua, anh ấy đã cứu tôi."

Anh hùng cứu mỹ nhân, mấy người ngồi bên vừa nghe được liền vây quanh, cái này càng thú vị hơn so với sự kiện bạn gái vừa rồi.

Hàn Vận thấy bọn họ hào hứng như vậy thì đem sự tình kể đại khái lại một lần. Cả đám nghe xong đều thấy hưng phấn không thôi.

Hình tượng của Diệp Thiên Vân ở trong lòng bọn họ luôn lạnh lùng như băng, tàn nhẫn. Sự việc lần này đã làm hình tượng đấy trở nên gần hoàn mỹ, dần dần phát triển thành thần thoại.

Hàn Vận thấy mấy người họ rất sùng bái Diệp Thiên Vân thì hỏi:" Công phu của sư phụ các anh rất lợi hại sao?" Triệu Vô Hận nói:" Đương nhiên là lợi hại, sư phụ tôi là võ giả Hình Ý quyền chân chính, ra tay không nể tình, một chiêu mất mạng."

Hàn Vận tối hôm qua đã được chứng kiến tận mắt sự tàn nhẫn của Diệp Thiên Vân nên gật gật đầu đồng ý. Lại trò chuyện thêm một hồi, cuối cùng nàng nói:" Tôi phải đi rồi, cảm ơn các anh đã nhiệt tình chiêu đãi tôi."

Thạch Thanh Sơn nói:" Ha ha, đừng đi vội, để chúng tôi dẫn cô đi thăm võ quán, sau đó chúng tôi sẽ đưa cô về." Nói xong liền dẫn Hàn Vận đi tham quan võ quán. Đây là lần đầu tiên Hàn Vận được đến một chỗ như thế này, nên không khỏi thấy hiếu kỳ với nhiều thứ. Mấy người Thạch Thanh Sơn giải thích cho nàng cả buổi, sau đó tìm cho nàng một bộ quần áo phù hợp rồi mới đưa nàng về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play