Tần Đồng lắc đầu, nhìn Lục Gia Diễm đứng ở bên cạnh mình, nói: “Lão gia tử, ta hôm nay không phải đến xem ngư.”

“Nga, đó là chuyện gì?”

“Này… vẫn là để hắn nói với ngươi đi.”

Lục Gia diễm từ phía sau Tần Đồng đi tới: “Trần lão gia tử, có thể hay không nói chuyện một chút?”

Trần lão nhân thấy Lục Gia Diễm chăm chú nhìn vào ánh mắt mình, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại dự cảm, một loại dự cảm đã theo hắn mười năm trời nay, hắn cũng không biết vì sao mình lại có thể khẳng định như vậy, lập tức liền gật đầu nói: “Đi theo ta.”

Tần Đồng ngồi xổm trước cửa phòng Trần lão nhân, thần tình căm giận, Lục Gia Diễm đã nói chuyện với Trần lão nhân trong phòng gần nửa canh giờ, hắn bên ngoài ngồi chồm hổm cũng gần nửa canh giờ, vốn hắn cũng tính đi vào, kết quả còn chưa bước vào cửa, Lục Gia Diễm chỉ quăng một câu “Ngươi ở bên ngoài chờ.” Liền đem hắn ngăn ở ngoài cửa, cái gì cũng không nghe được.

Tần Đồng ngồi chồm hổm đến mức hai chân muốn lên men, đành phải đứng lên, duỗi cổ đi dạo một vòng phòng kia, chỉ tiếc cửa sổ đóng chặt, một khe hở cũng không chừa cho hắn, khiến hắn càng tức giận, dựa vào cái gì lại không cho hắn biết?!

Đến lần thứ ba hắn mò đến cạnh cửa, cửa rốt cuộc cũng mở ra, Trần lão nhân vẻ mặt bi thương lại kích động, nếp nhăn trên mặt còn nhịn không được run run, trong khóe mắt mang theo lệ, khóe miệng lại không ngăn được một nụ cười, trong lúc nhất thời Tần Đồng có cảm giác quái dị, hắn nói với Lục Gia Diễm: “Vậy như vậy đi.”

Lục Gia Diễm gật gật đầu, khó được chắp tay vái chào: “Như đã định, làm phiền.”

Tần Đồng nhìn tới nhìn lui, vừa tính đặt câu hỏi, Lục Gia Diễm đã lôi kéo hắn: “Chúng ta trước cáo từ, đến lúc đó lại đến.”

“Đi thôi đi thôi.”

Lục Gia Diễm kéo Tần Đồng ra ngoài Trần gia, Tần Đồng lúc này cũng cố không phát hỏa, hỏi thẳng: “Hắn đáp ứng rồi?”

“Nhìn cũng biết là hắn đáp ứng rồi.”

Tần Đồng vừa định hỏi “Ngươi như thế nào làm cho hắn đáp ứng?” Lục Gia Diễm lại kéo hắn đi về phía trước, thay đổi đề tài: “Nói thời gian dài như vậy, lại khát lại đói, tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút hãy trở về.”

Hắn còn chưa kéo được hai bước, Tần Đồng liền một cái tát chụp qua: “Bỏ tay ra, ta cũng không phải không đi được.”

Tay Lục Gia Diễm thu lại rất mau, Tần Đồng thất bại, trong lòng phi thường khó chịu, Lục Gia Diễm chỉ vào trà lâu đối diện nói: “Ngay tại nơi này nghỉ một chút.”

Lúc này đã gần đến buổi trưa, ánh nắng mãnh liệt chiếu thẳng tắp xuống dưới ngay cả một cái bóng để che cũng không có, người trên đường tốp năm tốp ba, nếu không phải bất đắc dĩ, ai cũng không muốn phải ra ngoài tại thời điểm này, đâu cũng là cảnh tượng vội vàng hận không thể một bước liền đến ngay nơi muốn đến cho rồi.

Tần Đồng chịu không nổi nhất là nóng, Lục Gia Diễm vừa nói như vậy hắn liền cảm thấy nóng, lập tức bỏ chạy đến gian trà lâu kia, chọn một phòng trang nhã trên lầu râm mát thông gió, gọi trà lạnh cùng mấy thứ điểm tâm nhẹ, chuẩn bị ngồi nghỉ chân.

Đợi đến khi uống hoàn trà cùng mấy thứ điểm tâm, Tần Đồng rốt cuộc nhớ lại, hỏi: “Uy, bức thư này rốt cuộc viết cái gì? Có cái gì ta không thể nhìn?”

Lục Gia Diễm buông chén trà, nhìn hắn trả lời: “Muốn xem thì cũng có thể xem, chỉ là ta không muốn cho ngươi xem thôi.”

Lời này khiến Tần Đồng thiếu chút nữa tung bàn: “Dựa vào cái gì?”

“Bên trong viết gì đó người đoán được đại khái đi, ngươi xác định ngươi thật muốn xem?”

Tần Đồng nghĩ nghĩ, cuối cùng từ bỏ, lắc đầu nói: “Quên đi, ta từ bỏ, cái thứ này không xem cũng thế.”

Hắn ngay cả thuế thu nhập cũng không muốn chính mình chạy tới cùng quan phủ giao tiếp, huống chi là cái loại hại quá nhiều sinh mệnh người kia, nếu là việc này không phát sinh trên người mình, chỉ là một bộ phim ảnh, nhìn một cái thật không sao cả, mà còn có hứng thú. Nhưng tưởng tượng việc này chân chân thật thật phát sinh bên người mình, mặc dù chỉ là chuyện xưa của mười năm trước, cũng tốt hơn không nên xem.

Lại hỏi: “Kia Trần lão nhân nếu đáp ứng ngươi, khi nào thì tiến cung?”

“Mùa thu.”

“Mùa thu?!” Không phải chứ, như thế nào phải lâu như vậy.

“Hắn là người nuôi cá, phụ trách đổi mới giống trong cung hằng năm, cá mùa thu tốt nhất, cho nên trước Trung thu hằng năm hắn mới có thể tiến cung hiến ngư, ở trong cung khoảng nửa tháng, trước kiểm tra giống, cái nào nên đem đổi thì đi đổi. Đây là truyền thống nhiều năm trong cung, ngươi chẳng lẽ muốn hắn phải đột nhiên thay đổi, lúc này chạy tới?”

Tần Đồng nhiều lắm cũng chỉ biết chọn ngư, nào biết cư nhiên còn có loại quy củ này, hiện tại tháng sáu chưa hết, muốn tới Trung thu mười lăm tháng tám còn hơn một tháng: “Này thì có thể đợi.” Hoàng cung quả nhiên không dễ vào.

Sau đó không ai nói chuyện, không khí giữa hai người vì thế mà trầm mặc xuống, nhưng Tần Đồng cư nhiên cảm thấy được thời gian không hề trôi. Cứ như vậy mà vui chơi đến giờ thân, khi trời đã ngã về phía tây và những bóng râm to lớn xuất hiện trên mặt đường, họ mới ra khỏi trà lâu, hướng về nhà.

Sau khi trở về cùng Chu tẩu và tiểu đào chào hỏi liền vào nhà, phát hiện Giang Kỳ đang tinh thần không tốt mà nằm dài trên mặt bàn, thấy bọn họ tiến vào thì hữu khí vô lực ngẩng đầu: “Cuối cùng cũng trở về, đợi một lát nữa ta liền ngủ mất.” Nói xong đánh một cái ngáp thật to.

Tần Đồng kỳ quái nói: “Chờ chúng ta làm cái gì? Còn nữa, ngươi như thế nào thành ra vậy, đêm qua không ngủ?”

Giang Kỳ từ trên mặt bàn đưa qua một thứ gì đó, là một phong thư có hơi chút dày, cố gắng mở to mắt, nói có chút vướng víu không rõ: “Đương nhiên là cho ngươi, tối hôm qua vừa mới có được, ta sớm hôm nay tới tìm thì các ngươi không có, đành phải chờ. Đêm qua đương nhiên không ngủ, ta mà ngủ thì sao có thể thành cái dạng này.”

Rượu đêm qua quả nhiên mạnh, thứ tốt nhất uống bao nhiêu cũng cảm thấy không nhiều, nhưng là tuổi tác không buông tha con người, đều chưa cảm thấy thật tận hứng, cư nhiên tinh lực lại không chịu nổi. Chính là có người mời khách thật sự là lực hấp dẫn vô cùng, cho dù không nhờ, hắn cũng phải đi, thật vất vả mới tranh thủ được cơ hội thì không thể lãng phí, không cần tiêu tiền của chính mình, thật sự rất là tốt.

Tần Đồng không lưu ý đến lời hắn nói, chỉ mở phong thư ra, phát hiện là do Hà Vấn Kinh viết, nói rằng mọi chuyện đã hoàn thành, đồng thời đưa tới bằng chứng khai nộp thuế của quan phủ các nơi, khó trách lại dày như vậy.

Lục Gia Diễm bên cạnh nhíu nhíu mày, đêm qua lấy được mà sáng hôm nay mới trở về, vì thế nói: “Giang Đại gia đêm qua thật sự rất bận rộn.”

Giang Kỳ ngẩn người, đầu đã muốn biến thành keo hồ lúc này mới ý thức được chính mình nói lỡ miệng, hắc hắc hai tiếng giả bộ nói: “Mệt mỏi, ta đi ngủ đây, hẹn gặp lại hẹn gặp lại.” Nói xong trực tiếp trốn mất.

Lục Gia Diễm lại tiếp một câu: “Ngươi nếu mệt mỏi như vậy, người khác nhìn càng thấy mệt, không bằng chết trước một lần, tốt xấu gì cũng là một sự giải thoát.”

Nét mặt già nua trên gương mặt Tiễn bá của Giang Kỳ nhanh bị kéo thẳng ra, thầm nghĩ nguyên lai không thấy mình hắn lại vừa mắt như vậy, uổng công mình cân nhắc người nào đó, thật sự là bị mù, miệng thì đáp: “Tuy rằng ta hiện tại là lão da lão thịt, nhưng cảm thấy sống còn chưa có đủ, muốn chết chỉ sợ là rất khó, không chừng còn có thể sống rất lâu.” Nói xong lầm bầm hai tiếng mới đi, hé ra trên gương mặt già nua rõ ràng thêm mấy nếp nhăn, lại có vẻ sâu thêm nhiều.

Tần Đồng đối với cuộc đối thoại của bọn họ thì mắt điếc tai ngơ, đem mấy thứ kia xem xong, liên tục cảm thán: “Quả nhiên hữu hiệu, nhân hòa nhân chính là không giống nhau.”

Không chỉ hữu hiệu, khoản thuế trước mặt so với thông cáo trước kia ước chừng giảm gần một nửa, chỉ nhìn con số này với những bóng ma tham nhũng trong các quan phủ, hằng năm có thể thấy tích lũy được một con số đáng sợ đến cỡ nào.

Tần Đồng càng thêm cảm thán: “Quyền lực quyền lực, quả nhiên có quyền là có lợi a, đi đến đâu cũng đều không thay đổi.”

Việc này Lục Gia Diễm thấy càng nhiều, những kẻ này vì lợi ích của chính mình mà dọn ra bao nhiêu “chướng ngại vật” đếm không hết, cho nên chỉ cười lạnh nói: “Mười năm gian khổ học tập chỉ để làm quan, nào có nhiều người đọc sách mà lại cao thượng đâu.”

Tần Đồng gãi gãi tóc, cổ nhân nói chuyện quả nhiên có khác, chỉ mấy từ ngắn ngủi đã nói ra mục đích theo đuổi của học sinh nơi học viện hắn tham gia khi đó, trừ bỏ tiền thì còn cái gì khác nữa.

Hắn lúc ấy đã nghĩ không thông, sau gần như là chết một lần càng thêm nghĩ không thông, tiền trên đời này kiếm mãi thì sao, hơn nữa, sinh mệnh quan trọng, đô la trên thiên đường cũng không có lưu thông, kiếm nhiều như vậy giữ trong ngân hàng, có ý nghĩa gì chứ?

Đương nhiên, tại thời không này hắn sau khi buôn bán không thể không thừa nhận kiếm tiền là chuyện thực quá đã ghiền, nhưng hắn vẫn cảm thấy đủ là được, vì tiền mà khiến mình mệt mỏi tới mức nửa sống nửa chết thì, không có lời chút nào.

___________________

Tấn Dương mấy ngày nay chỉ cảm thấy thần khí thanh sảng, từ sau chuyện Phó Nguyên hắn ngủ luôn không ngon, cả ngày cả ngày đều ôm lấy mật tín kia không dám buông tay, sợ bị người đánh cắp mất. Nhưng lại càng không dám tiêu hủy, đó là vì để phòng ngừa vạn nhất còn cấp mình đường lui, vì thế liền như mang theo một khối đá lớn trong lòng, biến thành cuộc sống hàng ngày khó yên.

Mà sau vài ngày, hắn tinh lực tiều tụy rốt cuộc bức ra được một biện pháp, càng nghĩ càng thấy biện pháp này thật tuyệt diệu, lập tức liền ngồi không yên, chăm chú nhìn trời tối đen liền lập tức thay đổi y phục dạ hành mang theo thứ đó chuồn ra khỏi phủ đệ nhà mình.

Hắn võ công căn bản không cao lắm, vì thế càng thêm cẩn thận, một đường liên tiếp luôn ngó chừng phía sau, lại còn bảy rẽ tám ngoặt, đến nửa đêm mới lưu đến tòa nhà trước kia là của Phó Nguyên.

Tòa nhà kia từ sau khi bị sung công, không bao lâu liền bị triều đình cấp cho một tiểu quan vừa mới được điều vào trong kinh, người nọ còn không biết chuyện tình rõ ràng, chỉ nói mình vận khí tốt, còn chưa tới kinh thì đã được phân chỗ ở. Liền trước hết đem tôi tớ tới quét tước ngôi nhà sạch sẽ, chính mình còn đang trên đường, dự định chọn một ngày may mắn thì dọn vào.

Giờ phút này tòa nhà đã được quét dọn sạch sẽ, trong phòng ngoài phòng đều dựa theo ý chí của chủ tử mà bố trí lại toàn bộ, hết thảy đều đã sẵn sàng, chỉ chờ chủ nhân đến.

Kia tôi tớ đã sớm tạm nghỉ, buổi tối ngủ cũng thật trầm, ai cũng không biết có người đang men theo tường viện trở mình xuống dưới, cảnh giác nhìn xung quanh một lần, đụng đến một góc dưới giàn hoa.

Người nọ đúng là Tấn Dương, hắn càng nghĩ, càng cảm thấy chỉ có đem thứ đó giấu ở nơi chỉ có tự mình biết lại là nơi như thế nào cũng không muốn đến mới tính là an toàn, hơn nữa cái nơi kia tuyệt đối không thể ở trong chỗ của mình. Nên giấu nơi nào, khiến hắn nhức đầu thật lâu, thẳng đến sáng nay linh quang vừa hiện, hắn mới phát hiện, một nơi tuyệt hảo như thế cư nhiên lại bị mình xem nhẹ một thời gian dài.

Phó Nguyên đã chết, nơi trụ cũng đã sớm cấp cho người khác, lại thay đổi chủ nhân, tuyệt đối không có người nghĩ đến mình thế nhưng đem mấy thứ đó đặt ở nơi này, chính mình lại vì giữ bí mật, hôm nay, trừ bỏ trời biết đất biết, tự mình biết tuyệt không có gì có thể lộ.

Tấn Dương càng nghĩ càng đắc ý, dưới tay cũng không dám tạm dừng, một bên chú ý động tĩnh quanh mình, một bên rút ra cái xẻng nhỏ lặng lẽ đào đất dưới giàn hoa.

Phó Nguyên khi còn sống cũng không phải là người có tâm tình nhàn rỗi, trong viện trừ bỏ vài cái cây già cỗi ra thì không có cái gì khác, mà người mới tới lại phong nhã trái ngược, tôi tớ theo yêu thích của hắn mà đem cây tới viện tu sửa một lần nữa, lại trồng hoa cùng cây cảnh, đem cái sân không lớn này trở thành một hứng thú trong cuộc sống.

Bởi vì hoa và cây là mới, bùn đất rất là xốp, còn mang theo một chút hơi ẩm, Tần Dương không tốn bao nhiêu thời gian đã đào được một cái hố nhỏ vuông nửa thước, sâu một thước, từ trong ***g ngực lấy ra một cái gỗ lim lớn hơn bàn tay một chút đặt vào trong, nhanh chóng lấp đất lên.

Này hết thảy làm xong, hắn lại quỳ rạp trên mặt đất nhìn kỹ xem, lúc này mới có thể yên tâm rời đi. Về đến nhà chỉ thấy trong lòng như nhẹ đi một tảng đá lớn, rốt cuộc có thể hảo hảo có một giấc ngủ ngon.

Hắn lại không biết, ngay thời điểm hắn yên tâm mà ngủ ngon, nơi hắn vừa mới chôn giấu bí mật lại bị người nào đó đào lên, đem cái hộp nhỏ kia một lần nữa lấy ra, lại đem đất lấp đi, thoải mái bay ra khỏi tường viện mà rời đi.

Ngày thứ hai, tôi tớ trong phủ ngây thơ tỉnh lại, căn bản không biết nhà mình đã bị hai người kỳ lạ đến thăm, chỉ kỳ quái sao đã qua vài ngày mà chỗ này vẫn có chút ẩm ướt, lại nói chắc là vì bóng râm, cho nên chậm một chút, cũng không để ý.

__________________

Xem xong thứ Hà Vấn Kinh mang tới, Tần Đồng nghĩ tới nghĩ lui cầng phải đi gặp mặt nói lời tạ ơn, vì thế viết cái thiệp, chuẩn bị tìm thời gian đem qua.

Lục Gia Diễm nhìn hắn ghé vào bàn múa bút, đột nhiên nói: “Ngươi đối với hắn thật rất khách khí, như thế nào ta không thấy ngươi nói với ta tạ ơn?”

Tần Đồng dừng một chút, nhìn qua một cách khinh thường: “Với ngươi thì nói tạ ơn gì?” Hắn mỗi khi hỗ trợ còn không phải do mình cầu ba cầu bốn, nói chuyện lại độc, tức không chết người thì không chịu bỏ qua, còn muốn mình nói cảm tạ? Không lấy khinh thường đập bể đầu hắn đã khách khí lắm rồi!

“Vì cái gì?”

Tần Đồng lúc này viết xong, buông bút nhìn chữ của mình bây giờ đã không còn được tính là trở ngại, cảm thấy thực vừa lòng, vì thế đứng lên, đi đến trước mặt Lục Gia Diễm, ánh mắt họa chuyển trên người hắn một vòng, rồi nói: “Nhân hòa nhân là không giống nhau.”

Lục Gia Diễm nghe nhất thời không có hiểu được, Tần Đồng trong lỗ mũi hừ một tiếng, đi đến giường, ôm đầu nhắm mắt, chạy nửa ngày vẫn mệt chết khiếp, tốt nhất quý trọng thời gian mà ngủ một giấc còn tốt hơn.

Lục Gia Diễm một bên vẫn đang trầm tư, những lời này nhiều ý nghĩa lắm, chính mình nên nghĩ như thế nào, thấy Tần Đồng tính toán nhắm mắt ngủ, liền nói một câu: “Thì ra là thế, không xem như là ngoại nhân.”

Tần Đồng căn bản chưa có ngủ, nghe thấy hắn cố ý xuyên tạc ý tứ của mình, mãnh liệt trợn mắt, nhịn nửa ngày liền nhắm mắt lại, không ngừng nói với chính mình: ngủ ngủ, coi như không có nghe thấy!

Hắn đã nhìn ra, Lục Gia Diễm một ngày không lấy lời nói đâm chọc hắn thì sống không nổi, chính mình nếu mỗi ngày cứ so đo, khẳng định so với hắn chết còn nhanh hơn, như thế nào cũng mệt, chính mình ăn được ngủ được mệnh dài trăm tuổi, kia mới là chính đạo!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play