Ánh nến không tắt đem hết thảy mọi thứ chiếu rọi thật rõ ràng, quẫn bách như vậy Tần Đồng chưa bao giờ được trải qua, quẫn đến mức tận cùng ngược lại lại sinh ra cơn tức giận, cắn răng nện một quyền “Đông” trên người Lục Gia Diễm, quát: “Hỗn đản, lão tử không phải sinh ra để cho ngươi thượng! Cút ngay cho ta!” Kháo mụ nội nó, hắn xuyên qua liền phải gặp xui xẻo bị áp như vậy sao, lại còn luôn bị áp mạc danh kỳ diệu như vậy.

Lục Gia Diễm lại đối với một quyền này không có cảm giác gì, vẫn như cũ đặt trên người hắn, vừa chuyên chú lại vừa cẩn thận nhìn chằm chằm vào con ngươi đang chiếu sáng lấp lánh kia, đột nhiên lại muốn đùa giỡn hắn, khóe miệng khiêu khích nói: “Ta là tính cho ngươi áp, nhưng ngươi làm không được, hiện tại đổi trở lại thì có cái gì kỳ quái.”

Có cái gì kỳ quái? Tần Đồng trước mắt biến thành màu đen, hai hàm răng nghiến “khanh khách”, đưa tay lại muốn nắm lấy áo hắn, nhưng giờ phút này trên người Lục Gia Diễm ngay cả một mảnh vải cũng không có, làm gì có áo mà cho hắn bắt, lại không cam lòng thu hồi tay, vì thế dứt khoát túm lấy cái đầu của Lục Gia Diễm, lực áp xuống lại không hề khách khí, giống như hận không thể đem cái đầu kia quăng thẳng xuống dưới: “Làm sao mà không kỳ quái, ngươi muốn động dục thỉnh đi tìm nữ nhân.” Hắn không phải búp bê thổi phồng, vì cái gì bắt hắn phải hầu chứ.

Lục Gia Diễm thuận thế liền hạ đầu xuống thấp, chóp mũi cách Tần Đồng chỉ có một chút xíu, không nói gì, đưa tay đến sau gáy Tần Đồng đụng đến một nơi hơi lệch về bên trái liền chậm rãi vuốt nhẹ. Giữa hai người hơi thở đều có thể nghe thấy, hành động như vậy khiến cho Tần Đồng toàn bộ tóc gáy đều dựng lên thẳng đứng, một hồi lâu mới nuốt nuốt nước miếng mà khẩn trương hỏi: “Ngươi, ngươi làm gì?”

Lục Gia Diễm làm như không có nghe thấy chỉ tiếp tục động tác trên tay, đến khi Tần Đồng rốt cuộc cũng chịu không nổi nghiêng đầu nghĩ muốn đem cái tay kia đánh rớt thì Lục Gia Diễm tiến đến bên tai hắn nói: “Ngươi nơi này có nốt ruồi nhỏ.”

Ngắn ngủi bảy chữ, uy lực lại có thể sánh với sấm sét, Tần Đồng ngơ ngác không có phản ứng gì, trong đầu lại ầm ầm oanh tạc khiến não hắn choáng váng, trong đầu chỉ có duy nhất một ý niệm: tình trạng như vậy, có tính là hắn bị đùa giỡn hay không?!

Loại tình hình này tựa hồ thật sự có thể xem là đùa giỡn, Tần Đồng sau một hồi ngẩn ra liền thẹn quá hóa giận, nếu có thể, hắn thật sự rất muốn đem cái tên hỗn đản trước mặt một ngụm cắn chết, chính là hắn vừa mới há mồm ra, liền cho Lục Gia Diễm thừa cơ hội, lập tức tay đặt ở sau gáy lại di chuyển, lại đem nơi phát ra âm thanh của Tần Đồng bịt kín chặt chẽ.

Hai người khoảng cách vốn đã gần, Tần Đồng căn bản chưa kịp phản ứng được gì, liền sau đó lại cảm giác được đầu gối của Lục Gia Diễm đang chen vào giữa hai chân hắn mà mạnh mẽ tách chúng ra, thậm chí còn thực ác ý để ngay vùng trung tâm mà cọ cọ, tay cũng không nhàn rỗi, sau vài cái ma sát nhanh chóng là gắt gao nắm chặt.

Tần Đồng theo phản xạ lập tức nảy bật lên lại bị ngăn chặn, tựa như một con cá đang giãy dụa vô lực trên bờ không làm được việc gì khác ngoài việc cố gắng hô hấp, mặt đỏ như máu, đôi mắt sáng lấp lánh nguyên bản bị lửa giận chiếm cứ giờ đây lại phủ kín một tầng hơi nước, lông mi run rẩy hạ xuống trông như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi lệ.

Động tác của Lục Gia Diễm lại càng trở nên càn quấy, giống như thật sự muốn đem Tần Đồng ăn sạch sẽ vào trong bụng, về phần ý chí của người kia lại càng không nằm trong phạm vi lo lắng của mình, dù sao thì dựa trên kinh nghiệm không nhiều nhặn gì của hắn, cho dù người nào đó không nguyện ý, đến cuối cùng cũng chỉ có thể đầu hàng. (Mình rất cố gắng để ko chen ngang mất hứng T______T nhưng mà nhịn ko được = = cái này có gọi là anh đang cường bạo con người ta ko hả trời =)))))))))

Mà Tần Đồng cuối cùng cũng thật sự đầu hàng, hắn không được lựa chọn, phản kháng không có hiệu quả chỉ có thể giao nộp vũ khí, mà đến cuối cùng ngay cả nổi giận cũng không thể nào làm được, bởi vì khoái cảm mãnh liệt đã xâm chiếm toàn bộ tâm trí hắn, trừ bỏ theo bản năng mà đón lấy cùng truy đuổi hắn đã không muốn suy nghĩ bất cứ điều gì nữa.

Đương nhiên điều này chỉ là một khoảng thời gian mà thôi, khi hắn cứ phải lặp đi lặp lại vài lần tình trạng kiệt sức mê man rồi lại bị gây sức ép đến mức phải tỉnh lại, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, trên trán gân xanh nổi lên: “Ngươi giống người bình thường cho ta, cút xéo đi!”

Có người lại giống như ăn riết thành quen, nằm trên người hắn mà vuốt ve theo đường cong cơ thể từ trên chậm rãi xuống phía dưới, sau đó lại quay trở lại lượn lờ quanh nốt ruồi nhỏ sau gáy, trả lời: “Ngươi quả nhiên rất có tinh thần a.” Khi nói chuyện mang theo tiếng cười trầm thấp nhẹ nhàng.

Thân thể trẻ tuổi ẩn chứa tinh lực vô hạn, hơn nữa lúc này đây Lục Gia Diễm cũng không có tính toán kiềm chế nó. Tuy rằng vẫn còn không gọi là yêu, nhưng ít ra trong một khắc khi mang Tần Đồng từ kỹ viện trở về kia hắn hiểu được rõ ràng chính mình có chút yêu thích hắn, tuy rằng còn chưa biết được là đến mức độ nào, nhưng ít nhất là hắn không thích nhìn người kia đi tìm nữ nhân khác, hoặc là phải nói, phi thường không thích.

Thẳng đến khi sắc trời tờ mờ sáng, Tần Đồng rốt cuộc mới có thể nặng nề mà chìm vào giấc ngủ, vừa mới mơ mơ màng màng tỉnh lại sau khi đánh một giấc thẳng đến lúc trời gần chìm vào hôn ám, vừa mới mở mắt đã bị khuôn mặt phóng đại của người trước mặt hù dọa một trận, thất thanh hỏi: “Ngươi như thế nào lại ở trong này?” Quát thật nóng nảy, nhưng thanh âm thì khàn khàn, lại khụ hai tiếng.

Lục Gia Diễm một tay gối đầu đang nằm bên cạnh mà chợp mắt, lúc này mới chậm rãi mở mắt nói: “Ta không ở nơi này thì ở nơi nào?”

Tần Đồng kéo chăn qua đầu, trả lời: “Quản ngươi ở đâu, không ở nơi này là được.” Làm xong chuyện còn không chịu đi, ở chỗ này lôi thôi chính là muốn cho mình nhớ lại chuyện buổi tối đã phát sinh hay sao.

Lục Gia Diễm không trả lời cũng không nhúc nhích, nhưng trái lại Tần Đồng lại đột nhiên đem chăn mạnh mẽ kéo xuống, chống đỡ cái thắt lưng vừa chua xót vừa đau đớn mà nửa cúi xuống đem quần áo của mình quơ lấy, tức giận nói: “Tránh ra tránh ra, ta phải đứng lên.” Mặc kệ nói như thế nào, đánh chết hắn cũng không thể cùng họ Lục kia lưu lại trong một căn phòng.

Lục Gia Diễm chỉ là liếc hắn một cái liền không nói một lời mà xê dịch khiến cho Tần Đồng có chút nghiêng ngả lảo đảo bước xuống giường, nhìn hắn vừa mặc quần áo vừa cắn răng chịu đựng cũng không có động tĩnh gì, sau khi Tần Đồng mở cửa bước ra khỏi phòng mới hạ xuống hàng lông mi mà ngồi vào cạnh bàn.

Cửa lại “Chi nha” một tiếng, Giang Kỳ với khuôn mặt Tiễn bá đang cười đến quỷ dị tiến vào, liền dò xét mà ngồi vào đối diện Lục Gia Diễm, vừa tự mình châm trà vừa nói: “Thế nào?” Tuy chỉ là hai chữ ngắn ngủi, nhưng lại thật ý vị thâm trường.

Mà cơ hồ ngay khi hắn vừa ngồi xuống, Lục Gia Diễm liền đứng dậy đi ra ngoài, chỉ lạnh lùng nói: “Xem ra ngươi rất thiếu nữ nhân.”

Giang Kỳ một ngụm trà vừa mới tiến vào yết hầu lại bị phun ra toàn bộ, ngẩng đầu đã không còn thấy bóng dáng Lục Gia Diễm đâu nữa, hắn chỉ đành đứng trước cái giường mình đã gắn bó không ít thời gian mà phát ngốc, lẩm bẩm nói: “Này bảo ta làm sao mà ngủ a.”

Tiết thanh minh, qua mấy đợt mưa dầm dề không dứt, bầu trời như lại được nhúng vào một màu xanh dương trong suốt rực rỡ, vài đám mây trắng trôi lượn lờ, trên mặt đất hoa cỏ xanh thẳm rực rỡ như trải thảm, đúng là một thời tiết rất tốt để xuất ngoại đi chơi.

Đương nhiên, dù là thời tiết có tốt đến mức khiến cho nhiều người sung sướng thì cũng có người lại rơi vào sầu muộn, tỷ như là Tần Đồng lúc này, mà điều làm cho hắn buồn bực không phải cái gì khác, mà chính là cái người nào đó hắn đã từng phát sinh qua quan hệ không chỉ một lần.

Vốn hắn vẫn cho rằng Lục Gia Diễm sẽ giống như lần đầu tiên, đối với chuyện hai người chạm mặt tránh được bao nhiêu thì tránh, kết quả đâu ngờ thái độ tên kia lại thay đổi đến mức như thế, đi theo phía sau hắn cơ hồ là một tấc cũng không rời. Đương nhiên là nói như vậy thật cũng có điểm khoa trương, Lục Gia Diễm cũng không phải là cái người sẽ đi theo đuôi người khác, nhưng ít ra mỗi lần Tần Đồng nhìn ngó bên cạnh sẽ phát giác ra hắn đang đứng cách mình vài bước, hoặc ngồi hoặc đứng hoặc nói chuyện hay làm việc, cũng có thể là cái gì cũng không làm, tầm mắt cũng không đặt ở trên người Tần Đồng, nhưng càng như vậy, càng làm cho hắn thấy toàn thân trên dưới đều cảm thấy vô cùng không được tự nhiên.

Cho nên mấy bữa nay Tần Đồng quả thực là buồn bực tới cực điểm, lại không thể phát tiết, sắc mặt càng ngày càng trở nên khó coi, cho dù trước mặt là cảnh xuân phơi phới hấp dẫn như thế hắn cũng không có nửa điểm chuyển biến tốt đẹp.

“Đại ca, ngươi nghĩ cái gì vậy?” Trước mặt đột nhiên hiện lên một gương mặt phóng đại, Tần Đồng bị kinh hãi một chút, liền nhận ra là tiểu đào, vì thế miễn cưỡng cười nói: “Không có gì, ngắm phong cảnh có chút thất thần thôi.”

“Nga, vậy mau tới ăn cơm, đã chuẩn bị xong rồi.”

Tần Đồng gật gật đầu theo tiểu đào hướng đến bên cạnh xe ngựa mà đi, nơi đó đã dựng lên một bếp đất nhỏ, ngọn lửa hừng hực đang liếm đáy nồi phát ra những âm thanh lách tách, hương khí tỏa ra bốn phía.

Mạnh Quyên thấy bọn hắn lại liền cầm lấy một chén canh nóng đưa trước cho Tần Đồng: “Tần công tử, đây là nấm hoang chúng ta đã nấu chín, mau thừa lúc còn nóng mà nếm thử một chút.” Khi nói chuyện ngữ khí lại có chút cứng ngắc, trên mặt hiện lên vẻ đỏ ửng mất tự nhiên.

Tần Đồng cũng có chút không tự nhiên, nói cảm ơn khi tiếp nhận chén từ tay Mạnh Quyên liền vùi đầu vào ăn canh không nói một lời nào nữa, sau một lúc lâu mới nghe Mạnh Quyên nhẹ nhàng hỏi: “Chúng ta đi cũng được một ngày, trước đêm nay có thể đến được Bách Lý trấn mà mọi người đã nói không?” Thanh âm nhỏ nhẹ, thiếu chút nữa là nghe không được.

Không ai trả lời, Tần Đồng có chút kỳ quái ngẩng đầu, phát hiện ánh mắt mọi người đều tập trung trên người mình, lúc này mới hiểu được là chuyện gì xảy ra, chỉ đành ho khan hai tiếng rồi nói: “Ân, dựa trên đường đã hỏi thì khẳng định sẽ tới, nếu mau một chút, còn có thể tới trước khi trời tối.”

Thiên hạ không bởi vì thiếu tiền mà ngưng hoạt động, cho dù hắn cứ không hay ho bị người nào đó hết áp lại áp, địa cầu cũng không vì buồn bực của hắn mà ngừng quay, cho nên kế hoạch kiếm tiền của Tần Đồng cũng không thể bị trì hoãn, vì thế liền chiếu theo tính toán lúc trước, thừa dịp tiết thanh minh tốt đẹp này mà ra ngoài nhìn ngắm xung quanh thành thử xem.

Đi ra ngoài cũng thuận đường lấy quần áo đã được may tốt cho tiểu đào, sau đó đến thẳng cửa tây mà ra khỏi thành, Tần Đồng khi đến là đến từ thành đông, vì thế phía đông liền trực tiếp bỏ qua, đi nhìn ngắm ba nơi còn lại xem thử.

Đương nhiên chọn cửa tây còn bởi vì cách đó năm trăm dặm là ngọn núi nơi đã an táng “người nhà” của Tần Đồng, tiết thanh minh thì đương nhiên là phải đi tế tổ, như vậy chính sự hai bên cũng vừa vặn phù hợp, kế hoạch cũng không tồi.

Mà giờ phút này bọn họ đã tế tổ xong, đang tìm đến thôn trấn phía tây gần kinh thành nhất mà đến. Nắng xuân giữa trưa trên sườn núi nhỏ dù không thực nóng nhưng cũng rất chói, Tần Đồng không khỏi quay đầu muốn né tránh, lại vô tình cùng với tầm mắt của Lục Gia Diễm đụng vào nhau.

Không nghĩ tới Lục Gia Diễm tự nhiên an vị ngay bên cạnh của chính mình, Tần Đồng có chút mơ hồ nhớ lại mới vừa rồi hình như hắn không phải là ngồi chỗ này thì phải. Lục Gia Diễm đang ăn cơm, nhìn thấy Tần Đồng đang hướng về phía mình mà nhìn, cũng không có phản ứng gì khác, nương theo dĩa rau mà rất tự nhiên đem ánh mắt chuyển đến nơi khác, khi một cái liếc mắt bất quá chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, lại không rõ nguyên do khiến Tần Đồng trong lòng giật thót một cái.

Rất nhanh đem ánh mắt cùa mình thu hồi về, Tần Đồng bất chấp nóng, chỉ trong mấy khẩu đã đem canh uống hết, cố gắng đổi đề tài nói: “Này thang hảo, ta còn muốn uống.” Trong lòng lại âm thầm vì nóng mà hấp hấp khí.

Tiểu đào bật cười tiếp nhận chén giúp hắn múc thêm, nhắc nhở nói: “Đại ca, mới đun xong, cẩn thận nóng.” Tần Đồng gật đầu đỡ lấy, âm thầm cười khổ nóng thì nóng rồi, sau đó là uống canh ăn cơm, ngay cả đầu cũng không chịu nâng lên thêm một chút nào nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play