A Manh lo lắng một lát, lựa chọn thuận theo – cho dù nàng có phản kháng cũng không có giá trị, cho nên không nên uổng phí, bảo vệ tốt cho khối thịt trong bụng, ai biết Hà Tiêm Hoa có thể đột nhiên nhìn nàng ngứa mắt mà một đao giết chết nàng luôn hay không?

Có điều, qua hai lần chạm mặt, A Manh đã thăm dò được tính tình Hà Tiêm Hoa, nàng ta là nữ nhân cao ngạo đến khinh thường sử dụng thủ đoạn. Không, nên nói là nàng ta tự phụ võ công cao, cho nên không đem A Manh nhỏ bé không chút võ công để vào mắt, lại càng không đáng để nàng ta ra tay. Về phần nàng ta nói “Lần sau gặp mặt sẽ không hạ thủ lưu tình!”, A Manh cho rằng vì nàng ta là nữ nhân, lại ái mộ Ngu Nguyệt Trác, cho nên đối với thê tử của Ngu Nguyệt Trác ghen tỵ coi là tình địch là đương nhiên.

A Manh cảm thấy việc hiện tại mình phải làm là biểu hiện bản thân nhỏ bé yếu ớt một chút, làm mất đi sự ghen tỵ của Hà Tiêm Hoa, bảo toàn cho chính mình cùng đứa nhỏ.

Đủ loại ý tưởng xoay tròn trong đầu, A Manh ra vẻ bất đắc dĩ cúi đầu, thuận theo ý Hà Tiêm Hoa.

Ánh mắt Hà Tiêm Hoa càng phát ra sự lãnh đạm, trong lòng không hiểu được một nữ nhân nhỏ yếu vô dụng như vậy, tại sao Ngu Nguyệt Trác lại đồng ý lấy nàng. Có điều đó không phải chuyện của nàng ta, dù sao sớm hay muộn thì nữ nhân này cũng sẽ bị giải quyết, hiện tại không ra tay chính là vì kiêng nể Ngu Nguyệt Trác vẫn đang che chở cho nàng.

Nghĩ vậy, Hà Tiêm Hoa một chưởng đem đánh bay Tri Hạ vào trong bụi hoa, đang muốn bắt A Manh đi, đột nhiên cảm giác được một trận lạnh thấu xương, dự cảm nguy hiểm đang lại gần, vội cầm tay A Manh nhảy lùi lại, tránh được một chưởng phong sắc bén đang lao đến.

Đó là một sợi chỉ mảnh như sợi tóc, nhưng lại không mềm được như sợi tơ, sau khi đưa vào nội lực, nháy mắt, cứng rắn như sắt thép, lạnh như băng, nhìn có thể đoạt đi sinh mệnh, quấn quanh cổ tay chủ nhân, tùy chủ nhân biến thành các loại hình thái, cũng là binh khí đứng thứ bảy trong chốn võ lâm – tam thiên thanh ti.

“Là ngươi?” Hà Tiêm Hoa một tay giữ A Manh, cảnh giác nhìn người đánh lén nàng ta. Ý thức người này chính là người đánh nàng tavào đêm nàng đến phủ tướng quân - hắc y nhân cản trở nàng. Lại thấy rõ vũ khí của hắn, trong lòng hiểu rõ vài phần, “Thì ra là đệ nhất cao thủ sát lâu, không phải ngươi chưa bao giờ tham gia việc triều đình sao? Vì sao lại ở phủ tướng quân?”

Hắc y nhân đến, khuôn mặt nhã nhặn, phần da lộ ra bên ngoài trắng bệch, tái nhợt. A Manh là người đầu tiên nhận ra thân phận của hắn, là Nhất Dạ. (Vâng, anh ý đã tái xuất) Đây là lần đầu tiên A Manh nhìn thấy hắn vào ban ngày, không nghĩ được hắn lại có bộ dáng này, nếu không phải hắn trong nháy mắt phát ra khí thế cao thủ, nàng sẽ nghĩ hắn chỉ là một thư sinh thân thể không khỏe mạnh.

Nhất Dạ không trả lời nàng ta, chỉ thản nhiên nhìn nàng ta nói: “Buông nàng ra!”

Hà Tiêm Hoa nhíu mày, ngạo mạn nói: “Ngươi nghĩ ngươi có thể ngăn cản ta? Lần trước là vì Cửu kiếm công tử trở về nên ta mới thất bại, lần này thì khác.” Nói xong, khóe môi lộ ra nụ cười quỷ dị, chờ đến khi Nhất Dạ thấy khác thường, đã có hai nữ tử nhảy ra ngăn cản Nhất Dạ.

Nếu luận về kỹ xảo ám sát, trong thiên hạ không ai có thể bằng nổi hắn. Nhưng hiện tại không phải là giết người, mà là bảo vệ người khác, Nhất Dạ đã mất đi vũ khí lợi hại nhất.

“Nói cho Cửu kiếm công tử, thanh môn Hà Tiêm Hoa ở ngoài thành ba mươi dặm, sau Xuất Vân am.”

Nhất Dạ bị hai nữ tử giả dạng nha hoàn võ công không kém giữ chân, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hà Tiêm Hoa bắt A Manh đi, biến mất ở trên nóc nhà.

Sau khi các nàng rời đi, hai nha hoàn cũng thu tay, liếc mắt một cái, hai người chạy về hai hướng khác nhau.

Nhất Dạ xoay sợi chỉ trên cổ tay, nhìn phương hướng Hà Tiêm Hoa rời đi, cũng không đuổi theo. Hôm nay là ngày tam công tử Tĩnh vương thành thân, thủ vệ rất nhiều, bọn họ không muốn tạo nghiệt ở phủ Tĩnh vương, miễn cho khi triều đình truy cứu xuống, sự tình sẽ không tốt.

Nhất Dạ đi vào bụi cây giải huyệt cho Tri Hạ, liền đi về phía tiền viện.

********

Lúc này, ở đại môn, phu nhân tướng quân được nha hoàn đỡ bước đến. Tân khách đã đến đủ, đang ở phủ Tĩnh vương uống rượu, trên đường đi gặp toàn những kẻ đang say rượu, nên không ai chú ý đến chủ tớ nhà này.

Thị vệ gác cổng thấy hai người, vội thi lễ, hỏi: “Phu nhân tướng quân, ngài đây là…”

“Phu nhân nhà ta thân thể không khỏe, đi trước.” Nha hoàn vội nói.

Người gác cổng nghe xong, tuy rằng kỳ quái vì sao chỉ có phu nhân tướng quân mà không thấy người thập phần sủng ái thê tử nhà mình, tướng quân đại nhân, nhưng cũng không hoài nghi, vội mở cửa cho các nàng.

Sau khi ra khỏi cửa, hai người không lên xe ngựa, mà đi về phía một ngõ nhỏ bên trái phủ, sau đó không lâu, ở đó xuất hiện hai nữ tử mặc áo xanh, đi lại trầm ổn, người có mắt đều biết là hai người có công phu.

Hai người vội vàng đi, đến bên hông phủ Tĩnh vương, gõ gõ cửa, rất nhanh, lại có hai nha hoàn nữa xuất hiện. Mấy người tập hợp, gật đầu một cái, liền rời đi.

*********

Đến khi Ngu Nguyệt Trác biết tin A Manh bị Hà Tiên Hoa bắt đi, giận đến bóp nát chén rượu trong tay.

Hành động này đương nhiên lọt vào mắt mọi người ở đây.

“Tướng quân, có chuyện gì sao?” Ôn Lương hỏi, trong lòng biết Ngu Nguyệt Trác thường hay ngụy trang, nếu không phải việc thật sự chấn động, hắn sẽ không làm chuyện thất thố thế này.

Ngu Nguyệt Trác mỉm cười với mọi người, thập phần ôn nhã, chỉ là ánh mắt toát vẻ hung ác nham hiểm, chắp tay nói: “Vương gia, Tử Tu, còn có các vị đại nhân, nương tử thân thể không khỏe, tại hạ cáo lui trước, xin bồi các vị lần sau!”

Mọi người ở đây đều nghe nói chuyện Tĩnh Viễn đại tướng quân sủng thê, thậm chí vài ngày trước đó còn nghe nói chuyện các nha hoàn xinh đẹp trong phủ đều bị bán đi, đều bàn tán một thời gian, hiện tại trên phố ai chẳng biết đại tướng quân yêu chiều thê tử thế nào, chỉ kém chưa chiêu cáo thiên hạ thôi. Hiện tại, thân thể phu nhân tướng quân không khỏe, tướng quân đương nhiên không ngồi yên được, tất cả đều hiểu biết, chỉ trêu chọc vài câu, liền cho hắn rời đi.

Ra đến Liễu viện, tươi cười trên mặt Ngu Nguyệt Trác thu lại, mặt không chút thay đổi nhìn Nhất Dạ xuất hiện.

“Sao lại thế này?” Bí mật vừa rồi khó giữ, nếu nhiều người biết, truyền ra ngoài sẽ không minh bạch, giờ Ngu Nguyệt Trác chỉ biết là A Manh mất tích.

“Chủ nhân, là thanh môn thiếu chủ bắt phu nhân đi.”

Trong võ lâm, Hà Tiêm Hoa đúng là Thanh Mônthiếu chủ, cũng là con gái thái phó trong kinh thành.

Ngu Nguyệt Trác nghe xong, trong lòng cũng đã hiểu.

Lần trước ở Tĩnh vương phủ, Hà Tiên Hoa dám ra tay với A Manh – tuy rằng, nàng ta chỉ cảnh cáo A Manh, nhưng vẫn khiến hắn tức giận. Thêm đó, Hà Tiêm Hoa còn dám bò vào phủ tướng quân, vài lần đều nhằm vào A Manh, chạm đến giới hạn của hắn, vì thế hắn không khách khí đem người phá hủy Thanh Môn, làm hỏng chuyện tốt của Thanh Môn, lại đem chứng cứ phạm tội của Thanh Mônra ngoài võ lâm, khiến cho Thanh Mônlảo đảo một trận sứt đầu mẻ trán, khiến cho Hà Tiêm Hoa không thể tiếp tục giả bệnh, phải ra mặt xử lý môn hộ.

Ngu Nguyệt Trác rất nhanh hiểu được bố trí của Hà Tiêm Hoa, biết có người giả trang A Manh quang minh chính đại ra khỏi phủ, khiến cho người ta hiểu A Manh đã rời đi, để không ai phát hiện A Manh mất tích. Nghĩ rằng Hà Tiêm Hoa cũng sợ việc A Manh mất tích khiến phủ Tĩnh vương nhảy vào cũng không tốt, cho nên mới sắp xếp người giả A Manh.

"Các nàng ở nơi nào?"

“Am Xuất Vân ngoài thành ba mươi dặm.”

"Đi!"

Ngu Nguyệt Trác lo lắng gần đây Thanh Môngặp nhiều chuyện, sẽ tính sổ lên người A Manh, sẽ bất lợi với A Manh, cho nên một khắc cũng không chờ được, trực tiếp đi tìm người.

Đến khi Phù Cửu đuổi theo, chỉ nhìn thấy thân ảnh chủ tử biến mấy ngoài tường.

*********

Ngu Nguyệt Trác lo lắng A Manh bất lợi, ngay cả ngựa cũng không cưỡi, trực tiếp dùng khinh công đến trước am Xuất Vân.

Nhưng mà khiến cho Ngu Nguyệt Trác lo lắng hơn là lúc này A Manh lại không có ở Xuất Vânam, thậm chí ngay cả Hà Tiêm Hoa cũng không đến, các nàng vừa ra khỏi thành không xa, thì A Manh lại bị người khác cướp đi, mà người cướp A Manh, Hà Tiêm Hoa không thể đối phó được.

Hà Tiêm Hoa hoảng hốt, nàng ta tuy không nghĩ võ công mình là đệ nhất thiên hạ, nhưng cũng là kỳ tài võ nghệ bằng không nàng ta cũng sẽ không leo lên chức thiếu chủ ngay khi còn trẻ tuổi như vậy. Nàng có thể kiêu ngạo khẳng định, nàng ta thậm chí còn có thể tiếp chiêu được với cầm ma tôn giả - Trần công tử. Nhưng là, ở trước mặt người này, nàng ta phát hiện bản thân mình lại như một đứa trẻ, hoàn toàn không thể phản ứng gì, thậm chí chưa ra chiêu đã sợ hãi.

"Ngươi là ai!" Hà Tiêm Hoa lớn tiếng hỏi, âm thầm đề phòng.

Nam tử cướp A Manh từ trong tay Hà Tiêm Hoa là một kẻ diện mạo bình thường, một thân quần áo nổi bật, nếu không nhìn mặt hắn, chỉ nhìn thân hình, người ta sẽ khẳng định: đây là một kẻ có mị lực! Nhưng khi nhìn rõ gương mặt, lại phát hiện hắn chỉ bình thường không có gì đặc biệt, không có ngũ quan đặc sắc, không có gương mặt đặc sắc, biểu tình cũng không có gì đặc sắc, thậm chí đến sợi tóc cũng không khiến người ta thấy đặc sắc.

Trong lòng A Manh phun trào một tiếng: thật sự là người quá bình thường không thể thu hút sự chú ý của người qua đường Ất, Giáp gì a!

“Thật có lỗi, quấy rầy rồi!” Nam tử khách khí nói, thanh âm lại vô cùng dễ nghe, quả thực là quá đối lập với gương mặt, tin tưởng chỉ cần nghe qua sẽ không thể quên được. “Bất quá, vị cô nương này cùng tại hạ có chút chuyện, mời cô nương đừng làm khó nàng.”

Không phải là do thanh âm êm tai của hắn, hay là do nam nhân này cư xử lễ độ, Hà Tiêm Hoa nhanh chóng buông phòng bị, nói: “Vị công tử này, không có vấn đề gì, ta sẽ không hại nàng, nhưng là ta cần nàng đi theo ta đến Xuất Vânam một chuyến.”

Nam tử nghe xong, quay đầu nhìn người đang được hắn bảo hộ ở phía sau, “Ngươi nguyện ý đi theo cô nương này sao?”

Nguyện ý là kẻ ngốc!

Mà A Manh cũng không phải là kẻ ngốc, cho nên quyết đoán lắc đầu.

Nam tử thật có lỗi nhìn về phía Hà Tiêm Hoa, nói: “Thực xin lỗi, nàng không muốn!”

Hà Tiêm Hoa sắc mặt xanh mét, dùng ánh mắt dày đặc oán hận nhìn A Manh đứng phía sau nam tử kia, một lúc sau thở hắt ra, ngạo mạn nói: “Một khi đã như vậy, như vậy tại hạ xin cáo từ. Bất quá, kiếp nạn lần này của Thanh Môn, Hà Tiêm Hoa ghi nhớ trong lòng!”

Nói xong, lại nhìn A Manh lần nữa, mới rời đi.

Chờ thân ảnh Hà Tiêm Hoa biến mất, tâm lý A Manh mới nhẹ nhàng thở ra, nhìn nam tử trước mặt, trong lòng không dám không đề phòng. Trước khi tìm hiểu rõ lai lịch của hắn, A Manh không dám khinh thường.

“Đa tạ vị công tử này ra tay tương trợ.” A Manh tiến lên thi lễ, “Không biết tên họ công tử là gì, nếu ta có thể bình an về nhà, chắc chắn sẽ có hậu lễ báo đáp công tử.”

Nam xử yên lặng nhìn A Manh vài giây, tay áo phất một cái, khiến cho A Manh không thể khụy gối nữa, chỉ có thể theo lực đạo đứng lên.

“Không cần, ta và ngươi nhất định sẽ gặp lại, xem như ta báo đáp trước mà thôi!”

"..."

A Manh nháy mắt mấy cái, đột nhiên cảm thấy vị công tử này có phần thần bí, nàng nghe mà chả biểu gì cả!

Editor: các bạn có tò mò về bạn nam kia không? Tớ cũng tò mò lắm! Không biết bạn ý tốt hay xấu nữa!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play