Là một phụ nữ có thai, bị người khác lăn lộn làm chuyện xấu, trong lòng bi phẫn không thôi. Có lẽ cái kẻ thiết kế ra tị hỏa đồ cho phụ nữ có thai thật có kỹ thuật a, khiến cho nàng muốn làm bộ thân thể không khỏe cũng không được!
A Manh đen mặt, phụ nữ có thai mà cũng có thể áp dụng tị hỏa đồ, thật không khoa học mà!! Gào khóc! Rốt cuộc là tên quái vật nào thiết kế ra? Nàng muốn nguyền rủa hắn cả đời không có cao triều!!!
Trong bóng đêm, âm thanh mơ hồ mà ái muội nín nhịn không được mà bật ra.
A Manh cố mở to hai mắt cũng chỉ nhìn thấy hình dáng người đó, cảm giác không nhìn rõ đối phương làm nàng có chút bất an, thẳng đến khi dưới thân hung ác bị đẩy mạnh, khoái cảm tăng cao làm lý trí nàng vất vả tìm được lại lần nữa bay mất!
“Chàng dừng…” Thanh âm mềm nhũn theo hơi thở bật ra, hai tay đẩy đẩy, muốn rời khỏi tên cầm thú phía sau.
“A…” Thanh âm thô ách vang lên, không như thanh âm kỳ lạ ngày thường khiến người ta rùng mình, mà là một thanh âm ma mị xuyên thấu, chỉ cần nghe, liền nhịn không được mà run lên, cả người mềm nhũn. Đôi môi ấm áp ái muội lướt lên lưng, sau đó khẽ cắn ở cột sống lưng nàng, khiến thân thể nàng lại run rẩy lần nữa.
“Làm sao có thể dừng? Ngoan, đừng lộn xộn, ta lại không nhịn được…” Hắn cắn cổ nàng ẩn nhẫn nói.
Nghe hắn nói, A Manh không dám động, trong lòng lại ai oán.
Rõ ràng là hai nha hoàn kia đều là nữ, chỉ sờ soạng một chút, nam nhân này lại ăn dấm chua?
“Ngu Nguyệt Trác… Không công bằng, các nàng là nữ nhân, hơn nữa là do nương đưa đến…” Nàng đứt quãng nói, muốn để nam nhân lý trí một chút.
Nghe nói thế, công kích đang nguội dần lại bị kịch liệt đứng lên, sau đó nam nhân kia lại nghiến răng nghiến lợi nói: “Nương đưa thì sao? Nàng có thể trốn ta chạm vào các nàng sao?”
“Uy!” Đối với nam nhân ghen tuông này, vẻ mặt A Manh lại đen thui, lời này nghe thế nào cũng thấy kỳ kỳ, hơn nữa có phải rất trái ngược sao? Rất nhanh, loại cảm giác ma sát bắt đầu xâm nhập khiến nàng không nhịn được mà nói thật: “Chàng có lầm đối tượng hay không? Ai có mắt đều nhận ra hai nha hoàn kia đến là để hầu hạ chàng, không phải hầu hạ ta!”
Người phía sau im lặng một chút, sau đó, rút chính mình ra, đem nàng ôm vào trong lòng, hai người đối mặt, lấy phương thức cố điển nhất tiến nào nàng. A Manh hai tay ôm ngực hắn, cắn môi, không cho nhiều thanh âm thẹn thùng bay ra, chỉ lo nha hoàn gác bên ngoài nghe được.
“Ta không cần! Về sau, nàng cũng đừng đem người linh tinh vào viện chúng ta, bằng không ta không ngại đá chết các nàng!”
Nghe hắn nói, A Manh rùng mình một cái, khóe môi ngập ngừng một chút, cuối cùng không nói gì nữa.
Chờ khi nam nhân buông tha cho nàng, A Manh phát hiện thân thể mình tuy mệt nhưng cũng không đến nỗi ngất đi, nháy mắt suýt rơi lệ. Xem ra nam nhân này thật có chừng mực, không có quá đáng như trước kia nữa.
Một thân mồ hôi, Ngu Nguyệt Trác nhảy xuống giường tùy tiện khoác quần áo, cho người mang nước tắm đến, sau đó ôm nàng vào phòng tắm rửa.
Bị người ôm ngâm trong nước, trên người có một đôi môi lướt qua, lại thêm một đôi tay nữa, khiến nàng ngứa ngáy muốn trốn, nhưng không thoát khỏi cái ôm bá đạo kia, đến khi mông chạm phải một vật cứng rắn, đành ngoan ngoãn ngồi không dám động đậy.
Hai tay A Manh đặt trên thùng, cố gắng bỏ qua người phía sau, nhẹ giọng nói: “Ngu Nguyệt Trác, chàng sẽ mãi đối với ta như thế này không?”
“Gì?” Vị tướng quân trong lòng tràn đầy thỏa mãn, không chú ý nghe nàng nói.
A Manh trầm mặc một chút, cuối cùng cố lấy dũng khí hỏi: “Chàng sẽ mãi đối với ta như thế không? Có thể đến một ngày… chàng chán ta, sau đó…”
"Không có khả năng!"
Thanh âm quả quyết chặt đứt lời nàng, thân thể nàng xoay một 180 độ, biến thành hai người cùng đối mặt, hai chân nàng chuyển hướng, lấy một tư thế thập phần nhộn nhạo khóa trên đùi hắn, nơi tư mật của hai người ở dưới nước dán vào một chỗ, khiến nàng theo bản năng muốn tránh.
Cằm nàng bị một bàn tay ẩm ướt nắm lấy, thanh âm nam nhân trầm thấp vang lên: “Nhìn ta!”
A Manh bị bắt nhìn hắn, dưới ánh đèn, gương mặt nam nhân tuấn mã như ngọc, không hề có điểm tục tằng, mà thập phần thanh tuấn, lông mày dày, mũi thẳng, đôi môi gợi cảm, đặc biệt sau khi hôn nàng, ánh mắt lại thập phần mê người. Chỉ là giờ phút này, khóe môi theo thói quen nhếch lên, ánh mắt không như bình thường được ngụy trang ôn nhã, mà sắc bén, thần trí bức người.
Trong nháy mắt, một loại khí thế đặc biệt không đỡ được dâng lên, đủ để chế trụ bất cứ kẻ nào.
Nếu không phải đang bị hắn nắm cằm, A Manh tin rằng mình sẽ lập tức trốn. Tuy A Manh biết gương mặt cao nhã ôn hòa là để hắn ngụy trang, nhưng lại không biết khi hắn không ngụy trang lại bức người như thế, khiến cho tim nàng co rút lại, không dám nhìn trực diện.
Đột nhiên tâm lý nảy lên một loại mê mang, khiến nàng sinh ra một nghi hoặc. Chính mình có gì khiến cho nam nhân vĩ đại như thế chỉ có mình nàng? Vì nàng có miệng quạ đen có thể nguyền rủa người? Hay vì nàng xuyên qua đến? Nhưng trừ bỏ những điều này, nàng làm gì có ưu điểm nào? Nàng thậm chí còn kém những nữ nhân khác được dạy dỗ tỉ mỉ lớn lên trong kinh…
Cho nên, nàng dựa vào cái gì đây?
Đột nhiên, trên môi truyền đến một cảm giác đau đớn, khiến nàng không suy nghĩ được gì nữa, lại nhìn đến khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, ánh mắt kia mang khí thế bức người.
Sau một lúc lâu, hắn nhẹ nhàng cọ cọ môi nàng, dùng ngữ khí vô cùng thân thiết nói: “Về sau đừng nói chuyện này nữa, ta không thích nghe!”
Nàng mờ mịt nhìn hắn, sau đó có chút chán nản cúi đầu.
“Nàng như vậy ta cũng không thích, đừng có vẻ mặt này.” Sẽ khiến hắn thấy đau lòng.
A Manh cúi thấp hơn, không hề nhìn hắn.
“Nàng thực ngốc, trừ bỏ yêu ta, nàng còn yêu ai được?” Hắn ôm nàng, hai má vô cùng thân thiết cọ cọ mặt nàng, nhẹ giọng nói: “Chỉ cần cả đời nàng đều yêu ta, ta sẽ cả đời đối với nàng như thế, bởi vì…” Nàng là người duy nhất trên đời ta không thể mất đi được, trừ việc đem nàng chặt chẽ cột vào người, không biết có cách nào có thể làm ta yên lòng được.
A Manh yên lặng nhìn hắn, thấy hắn không nói tiếp, trong lòng lại thất vọng. Kỳ thật, nàng hy vọng, hắn nói nhiều hơn chút, khiến cho nàng an tâm hơn một chút.
Hắn đương nhiền nhìn ra thất vọng của nàng, nhưng cảm giác đó không thể nào nói lên lời, chỉ có thể nghĩ trong lòng, tai từ từ đỏ lên, nhịn không được lại cắn môi nàng, cường ngạnh nói: “Dù sao, về sau đừng nghĩ nhiều! Nàng là của ta, không cho phép đụng chạm vào người bên ngoài!”
A Manh mếu máo, “Chàng muốn ăn dấm chua cũng không cần dùng phương pháp này…”
“Ta không ăn giấm, rất khó ăn!” Tướng quân nghiêm túc nói.
A Manh run run môi, biết tướng quân quá ngây thơ, ngay cả hàm nghĩa “ghen” cũng không hiểu, không khỏi thở dài.
Chốc lát sau, hai người rốt cuộc tắm xong, nằm trên giường, A Manh nghiêng người quay mặt vào trong, một cánh tay dài từ phía sau ôm nàng vào ngực, sau đó một bàn tay ấm áp tiến vào quần áo, vuốt bụng nàng.
A Manh cắn môi, trong lòng mắng chính mình không có phản đối gì, cuối cùng chán nản phát hiện, bản thân mình quá mức bị động, chưa từng suy nghĩ tương lai mình muốn làm gì, đại đa số thời điểm toàn là tùy cơ ứng biến, khiến cho nàng cũng tự thấy phỉ nhổ sự nhát gan của mình.
Đang chán trong lòng, ngoài cửa tiếng côn trùng kêu thê lương, càng cảm giác được sự tĩnh lặng trong đêm.
Sau một lúc lâu, A Manh lặng lẽ đưa tay vào bụng, sau đó cố lấy hết dũng khí cầm bàn tay hắn. Bàn tay nam nữ tỉ lệ khác nhau, tay hắn to ấm áp khô ráo, khiến nàng có cảm giác an toàn, nhịn không được nắm thật chặt.
Trước kia nàng chưa từng nghĩ đến, mình sẽ gả cho đứa trẻ ngày bé bắt nạt mình. Thậm chí có một lần, nàng còn không thèm quan tâm hắn, đến khi hắn yếu ớt, lại nhịn không được mềm lòng chạy đến quan tâm hắn… Cái gọi là thơ ấu là như thế, trong lúc đó ngày càng thân thiết với nhau khiến nàng cảm thấy mình như trưởng bối của hắn, coi hắn như em trai nhìn hắn lớn lên.
Cho nên, khi lớn lên, đối mặt với người mười mấy năm không gặp - Ngu Nguyệt Trác, trong lòng lại rung động. Rõ ràng trong trí nhớ là một đứa nhỏ thích bắt nạt nàng, vì sao chớp mắt lại trở thành nam nhân xa lạ như vậy? Đại khái làm cho người ta thấy không quen, cho nên không thể thừa nhận việc đứa nhỏ ngày bé hay bắt nạt nàng giờ lại muốn kết hôn với nàng, thậm chí còn cùng nàng làm chuyện thân mật.
Nhưng nàng không phải là đứa ngốc, ánh mắt cũng không mù, biểu hiện của hắn đối với nàng, thậm chí đối với việc nam nữ, tin tưởng cũng không tìm ra được ở xã hội hiện tại một nam nhân tốt như hắn. Đương nhiên, khi nghĩ đến ý tưởng này, nam nhân này đã thực sự đối với nàng tốt lắm, khiến nàng bắt đầu thấy thích hắn.
Nhưng là, tư tưởng hiện đại khiến nàng có phần ích kỷ mà suy nghĩ thế giới này không có ai đối với ai tốt cả đời, lại có thể cam đoan cả đời không thay đổi. Chuyện xấu trên đời này nhiều lắm, không ai có thể tin được hai chữ “vĩnh viễn”, về sau nếu hắn chán mình, nàng sẽ biến thành gì đây?
Đột nhiên trên tay căng thẳng, chậm nửa nhịp nàng mới phát hiện ra, bàn tay to kia đã ôm lấy tay nàng, lực đạo ấm áp khiến lòng nàng sinh ra một cảm giác ấm áp lại an tâm.
“Ngu Nguyệt Trác, vì sao chàng lại muốn lấy ta? Kỳ thật, nếu chàng về chậm một chút, cha ta sẽ gả ta cho người khác, sẽ không chờ chàng về.” A Manh nhẹ giọng nói.
Nghe nàng nói, nam nhân ôm nàng mạnh thêm khiến cho nàng cảm thấy đau. Rất nhanh, nàng nghe được thanh âm kỳ lạ mà lạnh như băng của hắn.
“Ta sẽ giết chết kẻ dám cưới nàng, sau đó quang minh chính đại cưới nàng về!”
"..."
Không biết vì sao, rõ ràng là thanh âm hung ác, lại khiến cho khóe môi nàng nhếch lên, trong lòng sinh ra một cảm giác vui sướng không nói lên lời.
Sự rối rắm mê mang đều bị những lời này đánh tan thành mây khói, tâm tình nàng đột nhiên tốt vô cùng, xoay người lại đối mặt với hắn, lại sờ sờ mặt hắn, nhẹ nhành vuốt ve mặt hắn, trong đầu hiện lên ngũ quan của hắn. Cái gì cũng không quan trọng bằng nam nhân trước mắt này được.
“Ngu Nguyệt Trác, ta đã nói là ta thực thích chàng chưa?”
Đại khái là không nghĩ đến nàng đột nhiên nói như vậy, Ngu Nguyệt Trác trầm mặc chốc lát, ho nhẹ một cái, khàn khàn nói: “Không có, nhưng ta không ngại nghe nàng nói.”
Tuy không nhìn được vẻ mặt của hắn, nhưng A Manh cũng nghe được áp lực trong thanh âm hắn, còn có cảm giác hy vọng tha thiết nàng nói tiếp, có thể tưởng tượng ra hai mắt tỏa sáng của nam nhân này, vẻ mặt trông mong, nhưng lại giả bộ không thèm để ý. Chính xác ra, nam nhân này cũng có chút trẻ con, thầm nghĩ rất thích nghe nàng thổ lộ, nhưng chết cũng không thừa nhận mình thích nghe.
“Ta thích chàng, về sau sẽ yêu chàng!”
“Không phải hiện tại nàng đã yêu ta đến chết đi được sao?” Nam nhân bất mãn nói, trừng phạt nhéo eo nàng.
A Manh cảm thấy đêm nay lá gan mình khá lớn, dám can đảm nói thực, “Đó là vì chàng làm ta sợ, lúc ấy phía trước là vách núi, bị chàng ép a!”
Quả nhiên nghe lời nói thật của nàng, nam nhân tức giận tận trời, muốn đem nàng áp đảo mà trừng phạt, nhưng hiện tại nàng là phụ nữ có thai, không phải hắn muốn làm gì thì làm, nhất thời, nghẹn nuốt không được, trực tiếp cởi quần áo nàng, cắn cắn thân thể nàng.
"Uy, chàng là cẩu sao..."
"Nói, nàng yêu ta yêu đến chết không được!"
"..."
"Nói hay không? Không nói..."
"A —— đừng, ta nói ta nói!"
"Phải nói một trăm lần!"
"... Được, ta nói một trăm lần!"
"Mỗi ngày đều phải nói với ta một trăm lần!"
"..." A Manh phun ra một ngụm máu, trong lòng bi phẫn không hiểu.
......
.........
Cuối cùng, A Manh lại bị vu oan giá hoạ, cái gì mà không khuất phục đều thành mây bay đi.
*******
Hôm sau, bởi vì nháo cả đêm, đến khuya mới ngủ, A Manh qua giờ tỵ (9h sáng) mới tỉnh lại.
A Manh cảm giác thân thể là lạ, tóc trên đầu xù lên, ngồi trên giường, kéo quần áo cúi đầu xem, thấy trên người toàn các dấu hôn và vết cắn ái muội thật sự là dâm đãng khiến cho người ta thấy hổ thẹn, có thể hiểu được nam nhân tối hôm qua có bao nhiêu quá mức, không thích nói thật thì thôi, sao phải tức đến như vậy?
Một tiếng động vang lên, rèm giường bị một bàn tay như ngọc nhấc lên, nhất thời ánh sáng chiếu rọi, khiến mắt nàng phải nheo lại.
A Manh nhất thời phản ứng chậm một chút, như một đứa ngốc lôi kéo vạt áo của mình tránh cảnh xuân lộ ra trước mặt người nào đó, nhìn nam nhân bên giường khí huyết dâng trào, thiếu chút nữa hóa thành cầm thú áp đảo nàng làm chuyện xấu.
“Nàng đang làm gì?” Ngu Nguyệt Trác khàn khàn hỏi.
A Manh ngơ ngác nhìn hắn, đến khi phát hiện ánh mắt của hắn có tính xâm lược, mới theo phản xạ lui về phía sau, thiếu chút nữa ngã ngửa, may mà Ngu Nguyệt Trác sớm đã có chuẩn bị nhanh tay ôm nàng vào trong lòng.
Mặt A Manh đỏ bừng lên, đương nhiên hiểu hành động vừa rồi của mình có bao nhiêu mất mặt, chớ trách hắn hiểu sai, chính mình còn hiểu sai nữa là.
“Không có gì…” A Manh ấp úng đáp, không dám nhìn hắn.
Ngu Nguyệt Trác hứng thú sờ cằm nàng, sau đó cười xấu xa: “Thì ra A Manh thích như vậy, hay đêm nay chúng ta tiếp tục nhé?”
A Manh đen mặt, “Uhm, nên tiết chế, bằng không sẽ…” bất lực. Hai chữ này nàng sáng suốt không nói ra, tránh cho chính mình không hay ho.
“Ta đã rất tiết chế rồi, bằng không nàng làm sao có thể rời giường được?” Ngu Nguyệt Trác dày mặt nói, không thể không biết lời này của mình có bao nhiêu vô sỉ.
A Manh cảm thấy nếu còn cùng hắn tranh cãi, chính mình sẽ bị bức đến ngốc mất.
Chờ cho nha hoàn chải đầu xong, A Manh bị vị tướng quân ôn nhu xách đi ăn sáng.
Cầm đũa trên tay, A Manh chưa kịp nhìn xem hôm nay ăn gì, hỏi: “Sao hôm nay chàng không ra ngoài?”
“Hôm nay nghỉ phép.” Nói xong liếc nàng một cái, hừ mắt: “Quên hôm qua ta đã nói rồi sao? Thuận tiện cho nàng chọn lựa vài nha hoàn vừa đẹp lại lanh lợi. Ta đã cho Tần ma ma đi liên hệ rồi, lát nữa nàng có thể nhìn thấy người.”
A Manh giờ mới nhớ đến những gì nam nhân này nói hôm qua, không khỏi đau đầu, nói: “Hay không cần nữa? Nha hoàn trong phủ chúng ta đã đủ, nha hoàn của Viện Tỏa Lan cũng đủ, không cần mua thêm, lãng phí!” Cho dù nhiều tiền cũng không cần tiêu lãng phí như vậy a!
“Sẽ không.” Ngu Nguyệt Trác không để ý nói: “Bán đi vài người không dùng, sẽ không lãng phí.”
“Bán?” A Manh có chút giật mình hỏi: “Chàng muốn bán ai?”
Ngu Nguyệt Trác giương mắt nhìn nàng, cười rộ lên nói: “Đương nhiên là bán vài nha hoàn bên cạnh nàng bộ dáng khó coi xấu xí. Nàng muốn có nha hoàn xinh đẹp, ta sẽ mua về cho nàng.” Đặc biệt còn cường điệu hai chữ “xinh đẹp”.
A Manh đột nhiên có dự cảm không tốt, vì nàng nhớ rõ thẩm mỹ không được bình thường của vị tướng quân này.
Quả nhiên, rất nhanh, A Manh thấy dự cảm đã thành sự thật.
Ăn sáng xong, nàng đang ở sân đi bộ tiêu thực, đột nhiên, Tri Xuân khóc nức nở chạy đến, nước mắt nước mũi quỳ gối trước váy nàng, khóc đến không thể dừng lại.
A manh nhìn thấy, đau lòng muốn chết, vội chạy nhanh đến kéo tiểu nha hoàn lên, lấy tay lau nước mắt cho nàng, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao lại khóc? Ai bắt nạt em? Đừng sợ, nói ta nghe, tiểu thư sẽ xả giận cho em!” Đây là nha hoàn theo nàng lâu nhất, cũng là nha hoàn hiểu nàng, là tâm can bảo bối của nàng, làm sao có thể cho phép người khác bắt nạt!
Tri Xuân vẫn khóc như mưa, thế nhưng không hề xấu, thậm chí còn cho người ta thấy hiện lên một loại nghệ thuật, chỉ có thể thấy đau lòng cho nàng, hận không thể để nàng khóc nhiều hơn cho thỏa mãn ánh mắt.