A Manh có cảm giác, Diêm Ly Trần giống như bồ tát, khiến cho người người trong phủ đều cố gắng phục vụ. Mà hắn còn là một bồ tát phiền toái, ăn đến là nhiệt tình, mà chết người hơn là hắn toàn ăn sơn hào hải vị, nếu không phải là phủ tướng quân nhiều tiền, có lẽ sẽ không cung cấp đủ đồ ăn cho vị bồ tát sông này mất.
Không nhìn biểu tình thất vọng của hai thiếu nữ, A Manh oán thầm, sau đó phân phó người đi tìm quản gia, nói cho hắn về yêu cầu của Diêm Ly Trần, để quản gia đi chuẩn bị.
Diêm Ly Trần nhìn chằm chằm A Manh đến khi nha hoàn nhận lệnh đi chuẩn bị mới thu hồi tầm mắt. Nhưng mà vẫn chưa chịu rời đi, lại nhìn biểu tình đờ đẫn của hai cô gái.
Bị một ánh mắt trong trẻo lạnh lùng lướt qua, hai người đồng loạt hoàn hồn.
Ngu Nguyệt Quyên cúi đầu, không biết làm thế nào, cũng không dám đối diện với hai tròng mắt quá mức lãnh đạm kia.
Bộ dáng của Diêm Ly Trần đủ khí chất để lừa gạt cả thế giới, cho nên, Ngu Nguyệt Thiền rất nhanh mất đi cảm giác không hài lòng vừa rồi, dễ dàng bị biểu hiện bề ngoài của Diêm Ly Trần đánh lừa, lại một lần nữa si mê đến quên cả hô hấp.
A Manh thấy hắn nhìn chằm chằm hai thiếu nữ nghĩ có lẽ hắn không biết, đang muốn giới thiệu thân phận Ngu Nguyệt Thiền, ai ngờ hắn lại chậm rãi quay lại nhìn nàng một cái, cái liếc mắt đó không hiểu tại sao lại khiến nàng thấy chứa cảm xúc trong đó, đồng thời một thanh âm trong suốt vang lên.
“Đệ muội, đây là nữ nhân mà Ngu Nguyệt Trác trốn muội tìm về sao? Không sao, Nguyệt Trác làm việc có lỗi với ngươi, thân là trưởng bối, ta sẽ thay ngươi đòi công đạo, phế hắn có được không?”
“Hả?” A Manh chớp mắt, rất muốn ngoáy lỗ tai xác nhận lại một chút: “Trần công tử, ngươi nói gì cơ?”
Diêm Ly Trần cúi mắt nhìn bụng nàng, chắp tay sau lưng, không chút để ý nói: “Ngươi mang thai tiểu tử thối, Nguyệt Trác là nam nhân đương nhiên không nhịn được mà đi tìm nữ nhân khác, đây là có thể chấp nhận được. Có điều, ta chưa từng dạy hắn loại chuyện này, xem ra hắn đã học tật xấu rồi. Có điều, nữ nhân này là tiểu thiếp, ngươi là chính thê, không cần nhẫn nhịn, không cần để ý đến Nguyệt Trác, cứ việc gây rối…”
"..."
Mọi người ngây ra nhìn vị thiếu niên kia nói một cách nghiêm trang, rõ ràng là bộ dáng không chút khói lửa nhân gian, vì sao lời của hắn nói ra lại đầy bạo lực, thật khiến cho người ta trợn mắt!
“Ta sẽ không ra tay với nữ nhân! Nhưng ta sẽ làm cho Nguyệt Trác đuổi nàng đi, được không?” Diêm Ly Trần đặc biệt thân thiết hỏi A Manh, tuy rằng vẻ mặt hắn không thay đổi, ngữ khí cũng không thay đổi, nhưng lại cho người ta cảm thấy được khí thái của hắn.
Khóe miệng A Manh run rẩy, nàng có thể cho rằng Diêm Ly Trần đang lấy lòng mình không? Bởi vì Ngu Nguyệt Trác ban ngày đều không ở nhà, cho nên khi Diêm Ly Trần đói đều đến tìm nàng, đưa ra các yêu cầu, mà nàng lại được Ngu Nguyệt Trác phân phó, sẽ đều thỏa mãn yêu cầu của hắn, khiến cho nàng biến thành người lo cơm áo thay cha mẹ, cho nên Diêm Ly Trần đối tốt với nàng là phải. Chuyện này thực làm cho nàng không biết nói gì a…
“À cái này, Trần công tử, hình như ngươi có hiểu lầm?!? A Manh cẩn thận liếc vị “tiểu tam” bị Diêm Ly Trần hiểu lầm – NguNguyệt Thiền, tiểu cô nương đang đờ đẫn ra, ánh mắt như muốn khóc. Ngược lại, khuôn mặt Ngu Nguyệt Quyên quay đi, vai run run.
Diêm Ly Trần chỉ dùng cặp mắt không có tình cảm nhìn nàng.
A Manh xấu hổ nói: “Diêm công tử, đây là muội muội của phu quân ta, không phải là…” nữ nhân của Ngu Nguyệt Trác.
"..."
Sau một hồi lâu, Diêm Ly Trần chỉ nhìn nàng, sau đó “Nga” một tiếng, không tỏ vẻ gì với con người đang chờ hắn xin lỗi, thuận tiện để hắn nhìn mình một cái – Ngu Nguyệt Thiền nghẹn ngào, che mặt chạy đi.
Ngu Nguyệt Quyên ngẩng đầu nhìn Diêm Ly Trần, thấy bộ dáng hắn vẫn như thần tiên như vậy, rốt cuộc nhịn không được, nói một tiếng: “Trần công tử, đại tẩu, ta đi xem nàng.” Cũng không quay đầu lại nhấc váy bước nhanh đi.
Không được, thì ra bản chất của Trần công tử là như vậy, nàng cần tìm một chỗ nào đó cười một trận sảng khoái mới được!
Kỳ thật, A Manh cũng muốn cười, nhưng nàng không dám đứng trước mặt Diêm Ly Trần mà cười, sợ mình chọc giận hắn. Đừng nhìn hắn bộ dáng cái gì cũng không thèm để ý, lãnh đạm như vậy, ai biết, trong lòng hắn nghĩ gì, nếu mà chọc giận hắn, hắn lại ở sau lưng mình làm chuyện gì khiến người ta chê cười thì sao? Nàng không muốn mất mặt đâu!
Cho nên, A Manh nhịn cười thực vất vả, bụng có chút đau.
“Người này không phải, nhưng có thể có người khác.” Diêm Ly Trần thản nhiên nói: “Nghe giang hồ đồn, thiếu chủ Thanh Môn quyến luyến Cửu Kiếm công tử, không tiếc lòng làm phản.” Nhìn biểu tình mờ mịt của A Manh, giải thích: “Năm đó, Nguyệt Trác gia nhập giang hồ, với kiếm pháp của hắn, được giang hồ tôn xưng là “Cửu Kiếm công tử.””
A Manh nghĩ nghĩ, sau đó mím môi cười với Diêm Ly Trần, “Đa tạ, Trần công tử đã báo!”
Diêm Ly Trần nhìn nàng vài cái, sau đó nói: “Không cần khách khí, đây là báo đáp.”
"Cái gì?"
Diêm Ly Trần nhíu mày, dường như cảm thấy không nên, nhưng vẫn trả lời tiếp: “Báo đáp sự chiêu đãi của ngươi.”
Sau đó phiêu nhiên rời đi, lại đến đầu tường tưởng tượng nhìn xa xa.
A Manh đơ một chút, đột nhiên cảm thấy Diêm Ly Trần mua bán lỗ vốn, nàng chỉ phân phó một tiếng xuống thôi, người phía dưới mới là bận rộn chuẩn bị, nàng thật ra không có phí nửa điểm tế bào.
Cuối cùng, A Manh nhún vai, sau đó tiếp tục đi dạo, thản nhiên tự đắc, rất nhanh đem chuyện này vất ra sau đầu.
Cho đến khi chạng vạng, Ngu Nguyệt Trác trở về, A Manh lại chuẩn bị như bình thường, chuẩn bị đợi Ngu Nguyệt Trác trở về sẽ cùng hắn đến đại sảnh cùng nhóm Diêu thị ăn bữa tối. Nhưng ai biết, qua nửa canh giờ mà vẫn chưa nhìn thấy Ngu Nguyệt Trác trở về, lại thấy Phù Cửu lảo đảo chạy vào, A Manh mới biết đã xảy ra chuyện
“Phu nhân, tướng quân đang đánh nhau với Trần công tử.” Phù Cửu lo lắng nói.
A Manh nghe được theo bản năng đứng dậy, nhưng lại rất nhanh ngồi xuống.
“Phu nhân?” Phù Cửu ngạc nhiên nhìn nàng, trong lòng buồn bực, vì sao nàng lại không lo lắng?
A Manh sai người mang cho gã sai vặt đáng thương chén trà, hỏi: “Ngươi đã theo tướng quân bao nhiêu năm?”
“Mười năm.” Phù Cửu thành thực trả lời.
“Mười năm liền, không rời chứ?”
“Từ khi tướng quân mười bảy tuổi, Phù Cửu vẫn đi theo tướng quân.”
Trong lòng A Manh hiểu rõ, cười nói: “Cho nên không cần lo lắng, bọn họ tự có chừng mực, chỉ là thư giãn gân cốt một chút, sẽ không làm đối phương bị thương.”
Phù Cửu lo lắng nhìn nàng, nhỏ giọng nói: “Nhưng họ đã phá hủy một nửa Tây viện …”
"..."
A Manh không thể bình tĩnh được nữa, lập tức đứng lên, nói: “Đi, đi ngăn cản bọn họ!”
Sắc mặc A Manh dữ tợn, trong lòng rít gào: “Tức chết ta! Bọn họ nghĩ phủ tướng quân tiền nhiều không đáy sao? Có thể lấy tiêu thả ga sao? Sửa lại phòng cần có tiền!!! Ai cũng cần tiền để nuôi sống bản thân, lãng phí như thế, thật là lãng phí a a a!!!”
A Manh hùng dũng khí phí phách đi, đến Tây viện, hai nam nhân đã ngưng chiến đứng đối mặt nhau, xung quanh bọn họ đã bị phá hư không còn gì nữa!
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Ngu Nguyệt Trác nghiêm mặt hỏi.
"Phế đi ngươi."
"Vì sao?" Muốn hắn chết cũng cần có nguyên nhân đi.
Diêm Ly Trần cúi đầu nhìn dưới thân hắn, lãnh đạm nói: “Ta đột nhiên phát hiện mình đã dạy thiếu ngươi vài thứ, vì hạnh phúc của ngươi suy nghĩ, trước tiên phế ngươi đi, chờ thê tử ngươi bình an sinh hạ tiểu tử thối, ta sẽ khôi phục giúp ngươi!” (Á á, bằng cách nào? Bằng cách nào? Em tò mò a! Có bạn nào tò mò như mình không?)
“…”Ngu Nguyệt Trác không duy trì được bình tĩnh, tức giận nói: “Cái đầu ngươi! Vì sao không phế ngươi trước đi?”
“Ai nói ta không?”
"..."
Ngu Nguyệt Trác hạ mắt nhìn, đột nhiên cân bằng trong lòng, kiểu nam nhân không hiểu cảm giác tự hào này, cảm thấy bản thân là một nam nhân khỏe mạnh bình thường, mỉm cười nói: “Ta có vợ có con, hạnh phúc mỹ mãn, là nam nhân đường đường chính chính, tuyệt đối không làm nam nhân thiếu sót.”
“Có thể khôi phục.” Diêm Ly Trần cắt lời hắn, kiêu ngạo nói, “Hiện tại đệ muội mang thai, ngươi sẽ không làm hành động tổn thương nàng sao? Nữ nhân là loại sinh vật cực để ý nam nhân của mình chạm vào người khác, vô luận là nam hay nữ đều chán ghét, ngươi muốn nàng tâm tình không tốt sau đó khó sinh sao?”
Ngu Nguyệt Trác vội lui về phía sau cách hắn một chút, “Vậy ngươi cách xa ta một chút, tránh cho A Manh hiểu lầm ta.” Sau đó lại nhíu mày, “Ngươi lo lắng nhiều rồi, ta đã cưới thê tử, sẽ phụ trách với thê tử mình, quả quyết sẽ không làm tổn thương A Manh. Nhưng thật ra, làm sao ngươi lại quan tâm nàng như thế?” Ánh mắt nheo lại, có chút nguy hiểm.
“Nàng cho người chuẩn bị đồ ăn ngon cho ta.”
“Chết tiệt, ngươi hiện tại ăn ở đều là dùng tiền của ta!” Ngu Nguyệt Trác không nhịn được mà nói bậy.
“Nhưng đệ muội chưa từng cự tuyệt yêu cầu của ta, nàng là nữ nhân tốt.” Diêm Ly Trần kiên trì nói.
Ngu Nguyệt Trác không để ý câu trả lời của hắn, nhìn xung quanh mình bị phá hư, lại nhìn nam nhân như một thiếu niên trẻ tuổi, trong lòng thở dài, tại sao trước kia mình lại theo nam nhân yêu nghiệt này? Đặc biệt, còn là loại yêu nghiệt đến nhà người quậy không yên.
Diêm Ly Trần vẫn nói: “Yên tâm, không có di chứng, chờ đệ muội sinh tiểu tử thối, ta lại khôi phục cho ngươi, buổi tối ngươi lại tiếp tục cùng nàng được.”
“Câm miệng, ta không cần! Ta muốn làm nam nhân bình thường, không như ngươi biến thành loại nam nhân biến thái không trọn vẹn.”
......
.........
Khi A Manh đến, nhìn thấy hai nam nhân đang giằng co, không khí vô cùng nghiêm túc, điều này khiến cho nàng hoài nghi nhận thức của mình lúc trước là sai sao, chẳng lẽ hai người đàn ông này giao tình không tốt như vậy, cho nên ra tay nặng như thế?
“Phu quân, Trần công tử, các ngươi đang làm gì?” A Manh nhìn chằm chằm nửa căn phòng bị phá hủy, trong lòng lại đau đớn, đều là tiền a! Cho dù phủ tướng quân có chút tích tụ, nhưng cũng không nàng nhẹ lòng được.
“Không có gì, chúng ta đang bàn việc.” Ngu Nguyệt Trác mở miệng trước Diêm Ly Trần, tươi cười thản nhiên cao nhã, khiến cho người ta không thể hoài nghi hắn nói là thật sự.
A Manh nhìn chằm chằm hai người một lúc, không có cách nào phân biệt thật giả trong lời nói của hắn, nhưng vẫn có chút tức giận, nhẫn nại nói: “Về sau, nếu muốn bàn luận, mời đến nơi không có người, các ngươi phá hư cái gì cũng được. Tôn tạo đều cần tiền a, tiền tôn tạo ở Tây viện có thể mua hơn mười bàn rượu ngon ở Phượng Vũ Lâu!”
Lời này quả thực đánh trúng tâm Diêm Ly Trần, khiến hắn vẻ mặt buồn rầu, sau đó nói: “Thực xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy nữa!”
A Manh nhìn hắn, thầm nghĩ, ngươi chẳng lẽ không có ý tưởng bồi thường sao? Có điều nghĩ Diêm Ly Trần nói tiền của hắn bị người cướp, ngay cả quần áo cũng không còn, phỏng chừng cũng không có tiền … Nhưng là, lời kể này có cảm giác như đã nghe ở đâu, cảm giác sao lại quen thuộc như vậy a….
A Manh trầm tư suy nghĩ, Ngu Nguyệt Trác lại giật mình khi nam nhân vô sỉ vô địch như Diêm Ly Trần lại nói xin lỗi, sau đó, ngẫm đến lời của A Manh, vẻ mặt đen lại mà phát hiện, thì ra nhược điểm của Diêm Ly Trần lại đơn giản như vậy, sao trước kia hắn chưa từng phát hiện? Nhất là khi bọn họ chưa từng thiếu tiền, cũng không có cẩn thận chú ý đến tiền tài, khiến bọn họ cũng không có xác định khái niệm tiền tài….
A Manh thấy hai nam nhân đều nhận lỗi, tuy rằng nửa Tây viện bị hủy, nhưng còn có một phòng có thể ở, liền cho Diêm Ly Trần đến đó ở.
Ngu Nguyệt Trác cũng không muốn A Manh phải lo lắng, đem chuyện này giao cho quản gia, liền nắm tay A Manh hồi Viện Tỏa Lan. Ngu Nguyệt Trác đi dọc đường cẩn thận cân nhắc về Diêm Ly Trần, lại nhìn A Manh vì mang thai mà mập lên không ít, tâm tình thập phần khoái trá.
Thì ra A Manh yêu thương hắn đến độ không muốn hắn chạm vào nữ nhân khác a… Được rồi, hắn là nam nhân tôn trọng thê tử, nếu là A Manh hy vọng, hắn sẽ không chạm vào ai, dù sao hắn cũng không muốn chạm vào ai ngoài A Manh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT