Từ nhỏ đến lớn, Diêu Thanh Thanh đã quá quen với thể chất xui xẻo của A Manh, cho nên đối với việc A Manh bị thương đã muốn tập mãi thành quen rồi, cũng không có cảm thụ đặc biệt gì. Đợi A Manh xử lý tốt miệng vết thương, nàng cho người dâng trà xong, liền hưng trí bừng bừng bắt đầu lí giải nguyên nhân A Manh bị thương.

Diêu Thanh Thanh thực sự đã gần nắm rõ trọng điểm, nhưng nhớ lại vừa rồi A Manh nói gặp được một người đáng sợ nên mới biến thành như vậy, liền hỏi: " Có người đáng sợ đến như vậy sao, hắn làm cho ngươi sợ tới mức tự ngã sấp xuống bị thương luôn à? Có phải nam nhân không? Ngươi có nguyền rủa hắn hay không?"

A Manh uống một ngụm trà nóng, nước trà ấm áp theo yết hầu di chuyển đến bụng, làm cho nàng thoải mái muốn thở dài. A Manh cẩn thận đem chân duỗi ra, hai tay vẫn đang cầm chén trà ấm, hơi nóng theo đầu ngón tay thấu vào lòng làm cho nàng thoải mái mà nheo lại ánh mắt, "Không có."

"Sao lại không có chứ? Hắn hại ngươi té ngã bị thương, ngươi hẳn là nên nguyền rủa hắn..." Diêu Thanh Thanh nghiêng đầu, thập phần đáng yêu nói: "Ừm, liền nguyền rủa hắn không ‘cứng’ là tốt nhất."

"Chuyện này..." A Manh mặt đen thui kêu một tiếng, vị tiểu thư trưởng tôn nữ con chính thất của Diêu gia này mỗi khi nói ra nói nào là thật sự vô phương chặn lại."Nếu mẹ ngươi nghe được lời này, chắc phải té xỉu mất, mà bà ấy cũng sẽ cho rằng là ta dạy hư ngươi." Trời biết nàng cho tới bây giờ đều rất quy củ, làm việc cẩn thận, không giống với vị tiểu thư tùy ý được sủng ái của Diêu gia này.

Hơn nữa loại nguyền rủa này là có thể tùy tiện nói sao? Thật sự có thể báo hại người ta bị tuyệt hậu đó. Đặc biệt với cái miệng quạ đen tốt không linh xấu lại linh này của nàng, nguyền rủa là bách phát bách trúng, có thể đi làm phù thuy còn được nữa.

Được rồi, A Manh cũng không phải thánh mẫu gì, nhưng nàng cảm thấy chuyện còn chưa tới mức khiến cho nàng nguyền rủa người khác không cứng được.

Diêu Thanh Thanh hì hì nở nụ cười, "Hắn hại tỷ tỷ A Manh của chúng ta bị thương, chúng ta cũng phải để cho hắn trả giá một chút chứ, như vậy mới công bằng." Nói xong, nàng ta nâng cái cằm trắng noãn duyên dáng lên, rụt rè mà kiêu ngạo. Đây là tiểu thư Diêu gia con chính thất, ân oán rõ ràng.

A Manh đem chén nước trà vàng nhạt một ngụm uống cạn, nói: "Không cần phải vậy, hắn cũng có giúp đỡ ta, cũng không phải kẻ xấu gì lắm..." Tuy lời này có đôi chút nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng A Manh cảm thấy,nam nhân nguy hiểm như vậy, ngay cả muốn nguyền rủa hắn tâm của nàng cũng sinh ra khẩn trương sợ hãi, tốt nhất cuộc đời này đều không phải thấy hắn là tốt nhất.

"Được rồi, nếu như vậy chúng ta không cần để ý đến hắn nữa. Đến đây, đến đây, đến đây, A Manh nhìn xem ta thêu tranh hoa và chim thế nào, góp ý cho ta một chút đi, để ta làm cho nó càng thêm hoàn mỹ, như vậy mẫu thân sẽ không cần phải lo lắng ta thêu không tốt nữa."

Rất nhanh hai cô gái liền cùng bước đến xem qua, vừa nhìn thấy tranh thêu lòng liền dựng đứng cả lên.

Lúc này, bỗng một nha hoàn vén rèm tiến vào, phía sau nàng ta là một nữ nhân nữa cũng đang nối gót, nữ nhân đó chính là Xuân Phi nha hoàn đắc lực bên người của mẫu thân Diêu Thanh Thanh.

"Tam tiểu thư, La cô nương, khách đã tới gần đủ cả, phu nhân muốn hai tiểu thư đi qua chúc thọ lão phu nhân."

Hai người nghe xong, liền đem tranh thêu buông xuống.

Diêu Thanh Thanh sửa sang lại y phục trang sức, thấy không có gì không ổn rồi liền cùng A Manh đi đến chổ của Diêu lão phu nhân.

Đi được khoảng một khắc, hai người đã tới nơi của Diêu lão phu nhân, lúc này bên trong đã ngồi đầy người, không chỉ có nữ quyến của Diêu gia,mà còn có vài cô nương trẻ tuổi là nữ quyến của các đại gia tộc. Diêu lão phu nhân ngồi ghế chủ thượng, hai bên trái phải là hai thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, các nàng uyển chuyển bồi lão phu nhân nói chuyện làm lão phu nhân cười liên tục.

Nghe được nha hoàn bẩm báo Diêu tam tiểu thư đến, thanh âm rôm rả nói chuyện từ ba bên bốn phía cũng nhất thời nhỏ lại.

"Tổ mẫu, Thanh Thanh đến rồi ~~~" Diêu Thanh Thanh cười duyên tiến lên hành lễ.

A Manh đi theo phía sau Diêu Thanh Thanh, bộ dạng ngoan ngoãn đi theo thi lễ. Mọi người lúc này ánh mắt đều đặt ở trên người Diêu Thanh Thanh xinh đẹp diễm lệ, nghe được A Manh tự xưng thân phận rồi thì liền không quan tâm nữa. Mấy cô nương giống như A Manh có mẹ đẻ là nữ tử họ Diêu mặt mày rạng rỡ bên cạnh lão phu nhân cũng không ít, cho nên nàng vẫn chưa khiến cho ai có chú ý đặc biệt gì, nhưng thật ra chỉ có người xinh đẹp tuyệt mỹ như Diêu Thanh Thanh mới có khả năng làm mọi người chú ý đến, nàng ấy cũng chính là tâm can bảo bối của Diêu lão phu nhân,tiểu thư trưởng nữ Diêu gia tôn quý nhất.

"Thanh Thanh đến đây, mau tới đây để tổ mẫu nhìn xem nào." Diêu lão phu nhân hướng Diêu Thanh Thanh tươi cười hiền lành.

Diêu Thanh Thanh cười nghênh đón, cũng không màng nhìn ánh mắt của một đám tiểu thư họ Diêu đang lộ ra ghen tị hâm mộ, nàng quấn quýt bồi bên người lão phu nhân, sau đó lại đưa ra kinh phật nàng tự tay chép cho lão phu nhân, hiếu tâm này càng làm lão phu nhân đối với nàng yêu thương không thôi.

Không ai chú ý đến mình, A Manh cũng không thèm để ý, nàng càng thích loại thờ ơ này của họ. Thấy Diêu đại phu nhân hướng mình ngoắc tay, nàng liền đi tới ngồi phía sau Diêu đại phu nhân, im lặng nhìn đám tổ tôn đang vui vẻ đó.

Diêu đại phu nhân nhìn nữ nhi bị lão phu nhân túm lại cùng ngồi ở vị trí chủ thượng, bà liếc mắt nhìn qua mấy người chung quanh, nhìn thấy tam phòng chi thứ hai hiện rõ ánh mắt ghen ghét, khóe môi bà khẽ nhếch lên, nhưng cũng không lộ ra vẻ đắc ý gì mà vẫn là bộ dáng lạnh nhạt thong dong ngồi yên.

"A Manh, sắc mặt của con không tốt, xảy ra chuyện gì à?"

A Manh an tĩnh đánh giá những người ngồi quanh mình, nghe được Diêu đại phu nhân quan tâm, cong khóe môi lên lộ ra một nụ cười tươi đáng yêu, ôn tồn trả lời: "Tạ đại cữu nương quan tâm, A Manh vô sự."

Thấy nàng không muốn nói thêm gì, Diêu đại phu nhân cười cười không hỏi thêm nữa, nhưng lại nhỏ giọng dặn dò, vảo A Manh nếu mệt mỏi thì đi vào viện của Diêu Thanh Thanh nghỉ tạm trước.

A Manh chớp chớp đôi mắt, nhu thuận lên tiếng.

A Manh tuy rằng kêu Diêu đại phu nhân là cữu nương, nhưng mẫu thân nàng cũng không phải là muội muội ruột của đại tiểu thư Diêu gia, mà là một tiểu thư Diêu gia khác dòng, chỉ là trước khi mẫu thân A Manh xuất giá,từng giúp qua Diêu đại phu nhân Diêu gia vừa gả vào, nên cùng Diêu đại phu nhân cảm tình rất tốt, vì vậy Diêu đại phu nhân đối với tiểu thư La gia là A Manh phi thường trân trọng, bà cũng thầm để nữ nhi cùng A Manh lui tới.

*******

Ở tiền viện, đại gia của Diêu gia là Diêu Học Hải đang chiêu đãi tân khách vừa tiến đến chúc thọ lão phu nhân, đột nhiên quản gia lại nhỏ giọng nói một câu, mặt Diêu Học Hải khẽ biến sắc, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại.

Diêu Học Hải quay đầu cùng Diêu Nhị lão gia thì thầm một tiếng, rồi lại xin lỗi các tân khách liền rời khỏi tiền viện, đi về hướng Thiên Viện.

Đại sảnh Thiên Viện, có một nam nhân mặc quần áo màu thiên thanh ( xanh da trời) khoanh tay đứng ở trên thềm đá, thản nhiên nhìn về phương xa, toàn thân có một khí thế uy nghiêm kiên cường khó có thể bỏ qua. Cạnh nam nhân là một gã sai vặt phục sức thiếu niên im lặng bồi ở một bên.

Một trận tiếng bước chân vang lên, rất nhanh liền đi đến.

Nam nhân quay đầu, nhìn về phía Diêu đại gia đang bước nhanh tới.

"Nguyệt Trác, con đã đến rồi." Diêu Học Hải cao hứng nói, đi đến trước mặt nam nhân đánh giá hắn, có chút vui mừng: "Không sai không sai, đã muốn lớn như vậy rồi, lão phu nhân nếu biết hôm nay con đến, sẽ thập phần cao hứng."

Ngu Nguyệt Trác mỉm cười, "Đại cữu, đã lâu không gặp."

Nghe được thanh âm của hắn không giống người bình thường, Diêu Học Hải biến sắc, có chút quan tâm hỏi: "Nguyệt Trác, thanh âm của con sao lại..."

"Không sao, đại cữu không cần lo lắng. Đây là do năm trước con mang binh xâm nhập Bắc Việt, không cẩn thận trúng một loại hoa độc trên thảo nguyên của Bắc Việt, tuy rằng cũng không có trở ngại nguy hiểm gì, nhưng lại làm hỏng cổ họng." Ngu Nguyệt Trác giải thích nói.

Kỳ thật thanh âm của hắn so với nam nhân bình thường hơi khàn hơn, nhưng cẩn thận nghe lại có loại cảm giác như tiếng kim loại va chạm vào nhau, không đến mức quá khó nghe, nhưng chính cái loại khuynh hướng cảm xúc truyền vào màng nhĩ lại khiến cho người ta có cảm giác hơi chói tai, làm người nghe sinh ra một loại cảm giác kỳ quái.

Diêu Học Hải nghe xong nhẹ nhàng thở ra, đánh giá chất nhi, phát hiện một thời gian không thấy, hắn càng lộ vẻ anh tuấn kiên nghị hơn, không giống người Diêu gia cũng không giống người Ngu gia,hắn là người thích tự do ở bên ngoài. Bất quá chất nhi này cũng là làm hai nhà đều cảm thấy kiêu ngạo. Đại Sở ai không biết, Bắc Việt chính là bị vị Ngu tướng quân tuổi trẻ này mang binh trực tiếp đánh tới Vương Đình Bắc Việt, khiến cho Bắc Việt không thể không hướng Đại Sở xưng thần.

Cũng bởi vì hắn, mà cục diện giằng co mấy trăm năm giữa Đại Sở cùng Bắc Việt mới biến mất, còn dân chúng biên cương điều được sống cảnh bình an vui vẻ, miễn cho viễn cảnh dân chúng chịu chiến loạn khổ cực. Hắn là anh hùng của Đại Sở, lại là đại tướng quân trẻ tuổi nhất.

"Nhưng con không đi gặp lão phu nhân sao?" Diêu Học Hải cao hứng hỏi. Trong lòng biết chất nhi hôm nay có thể đến, hẳn là cho Diêu gia mặt mũi rất lớn.

"Đông người quá."

Diêu Học Hải vừa nghe, nhịn không được cười rộ lên.Chỗ lão phu nhân quả thật đến đầy một đám tiểu thư quý nữ của các nhà khác cùng Diêu gia, có một số cô nương trẻ, nếu nhóm quý nữ này biết thân phận của hắn, phỏng chừng trường hợp hỗn loạn có thể xảy ra. Dù sao tuy rằng mọi người đều biết uy danh Tĩnh Viễn Đại Tướng Quân, vị đại tướng quân này cực hiếm lộ ra mặt mày rạng rỡ ở trước một đám người. Có thể nói, Tĩnh Viễn Đại Tướng Quân đánh cho Bắc Việt Vương Đình không thể không hướng Đại Sở xưng thần, là một vị anh hùng sở hữu chung trong cảm nhận của các tiểu thư kinh đô, là vị hôn phu trong lòng mà các nàng nguyện ý gả, là hiền tế trong lòng các phu nhân.

"Vậy được rồi, khó được dịp con trở về đây, lúc này không cho chạy loạn, nương cùng muội muội con đều ở chỗ lão thái thái chờ gặp con. Ai, ta biết con không thích gặp nhiều người, nhưng có mấy huynh đệ tỷ muội con hẳn cũng nên gặp một lần? Còn có..." Diêu Học Hải nói liên miên cằn nhằn, cố gắng gợi lên hứng trí của Ngu đại tướng quân, nhưng có thể nói là ý không ở trong lời.

"Đại cữu!" Ngu Nguyệt Trác biết đại cữu muốn đánh chủ ý gì, hắn không thể không cắt ngang lời ông, "Yên tâm đi, hiện nay biên cảnh không có chiến sự, không có lệnh của Hoàng Thượng, sắp tới đây chất nhi đều sẽ lưu ở kinh thành. Hơn nữa Hoàng Thượng đã đem Tây Sơn doanh giao cho chất nhi."

Diêu Học Hải nghe xong, trong lòng vui vẻ, nói: "Tốt lắm tốt lắm. Con thật có tiền đồ! Không hổ là con cháu nhà Diêu gia chúng ta!"

Mí mắt Ngu Nguyệt Trác cụp xuống, cười mà không nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play