Trong Thiên Thần cung, Cao Mân đang luyện kiếm ở thao trường, người hầu bên cạnh y thấy ấm trà đã hết, bèn quay về thiên điện pha ấm khác.

Tìm lấy hộp trà qua phiến Lộc An mà quân hậu thích uống nhất trên kệ đồ cổ, hắn kiễng chân lấy hộp trà xuống, lại phát hiện lòng bàn tay hơi gờn gợn. Hắn lặng lẽ nhìn quanh bốn phía, thấy không có ai, lập tức nhanh chóng lấy vật lại dính dưới đáy hộp ra.

Đó là một tờ giấy Tuyên Thành gấp thành khối vuông, bên trên chỉ có một dòng chữ cực nhỏ—— Dụ Cao Mân trở về nhà.

Việc này thì dễ ợt. Người hầu thở phào một hơi, vo tròn tờ giấy Tuyên Thành rồi ném vào bếp lửa bập bùng.

Trở về thao trường, hắn giơ ấm trà trong tay lên ra hiệu cho chủ nhân nghỉ ngơi một chút. Cao Mân cũng mệt, tra kiếm vào vỏ, vừa lau mồ hôi vừa bước đến.

“Chủ nhân, lần trước nô tài xuất cung mua đồ, gặp được vú Mã của lão thái quân, bà ấy nói hoa hoè (1) ở nhà đã nở rộ, vừa thơm vừa đẹp. Chủ nhân có còn nhớ không, hồi nhỏ chúng ta thích nhất là trèo lên cây hái hoa hoè cho lão thái quân.” – Người hầu nhẹ giọng nói.

Khuôn mặt Cao Mân toát ra vẻ hồi ức, cười nói – “Đương nhiên là nhớ. Bản quân chưa bao giờ chịu để lão thái quân trưng mấy đoá hoa mà bản quân hái, cứ nhất định muốn tận mắt trông bà xắt nhỏ điều chế gia vị, làm thành bánh hoa hoè cho vào lồng hấp mới chịu yên. Bánh hoa hoè mà lão thái quân làm ngay cả ngự trù cũng không làm ngon được bằng.”

Người hầu nuốt nước miếng một cái, dùng sức gật đầu.

Cao Mân buồn cười lườm hắn một cái, phẩy tay áo nói – “Con sâu đói của bổn quân cũng bị ngươi gọi ra rồi. Thôi, về cung thu dọn đồ đạc, chúng ta về nhà.”

Người hầu vội vàng dạ vâng không ngừng, đang định đi thì bị gọi lại – “Đến ngự thư phòng đón Viêm Nhi về, nó lâu rồi chưa được gặp cữu cữu và ngoại tổ.”

Vì sự dung túng của Lý Cẩn Thiên, Cao Mân không hề nghĩ đến chuyện bẩm báo lại việc này, trực tiếp cải trang dẫn con trai ra khỏi cung. Mãi đến buổi chiều, Lý Cẩn Thiên mới nhận được mật báo mà mật thám đưa đến.

“Ngươi tận mắt nhìn thấy Ly vương cũng đi vào nhà họ Cao?”

Mật thám gật đầu.

“Bọn họ làm những gì?” – biểu cảm và giọng điệu của Lý Cẩn Thiên đều rất bình tĩnh, nhưng bàn tay đặt trên bàn ngự đã hiện lên rất nhiều gân xanh.

“Nô tài không biết.” – Mật thám cúi đầu thấp hơn.

“Ngươi không biết? Trẫm tốn bao nhiêu tâm huyết bồi dưỡng các ngươi mà ngay cả một việc cỏn con này các ngươi cũng không làm được?”

“Bẩm Hoàng thượng, nhà họ Cao nuôi một nhóm tử sĩ, luân phiên tuần tra mười canh giờ không gián đoạn. Nô tài sợ bị phát hiện nên không dám đến gần.”

Tử sĩ? Từ xưa đến nay chỉ có đế vương mới có thể nuôi tử sĩ, nhà họ Cao là cái thá gì? Đúng rồi, hiện giờ nhà họ Cao có khác gì nhà đế vương? So với trăm vạn binh lính riêng mà Cao Mân nắm giữ trong tay, chỉ một nhóm tử sĩ quả thực chẳng đáng nhắc đến.

Lý Cẩn Thiên không tức giận, ngược lại cười thành tiếng, cười mình ngu xuẩn. Nhà họ Tề năm đó được xưng là thế phiệt đệ nhất, nhưng khi bị soát nhà, trong nhà chỉ nuôi mấy chục hộ vệ và tầm trăm đầy tớ. Một gia tộc như vậy mà cũng có thể được coi là đệ nhất thế phiệt? Vậy nhà họ Cao thì coi là gì?

Đúng là tự mình nuôi ong tay áo! Lý Cẩn Thiên chốc thì hối hận quyết định tiêu diệt nhà họ Tề lúc trước, chốc thì lại tưởng tượng ra hình ảnh Cao Mân và Ly vương yêu nhau vụng trộm ở nhà họ Cao, đầu đau vô cùng.

Gã dùng sức xoa bóp thái dương, chờ cơn đau hơi giảm bớt mới trầm giọng nói – “Các ngươi tiếp tục theo dõi từ xa, không được lơi lỏng. Đúng rồi, tình hình bị thương của Lục hoàng tử ra sao rồi?”

Phạt cấm túc Lục hoàng tử nửa năm, Lý Cẩn Thiên cũng có tính toán của riêng mình. Một là để hắn tạm thời tránh khỏi sự chú ý của nhà họ Cao, hai là để Lục hoàng tử dưỡng thương cẩn thận.

Mật thám chắp tay nói – “Thái y mà ngài bí mật phái đến vừa hồi bẩm hôm trước, nói vết thương của Lục hoàng tử đã không còn đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi hai tháng là có thể hồi phục.”

“Lời trẫm sai thái y chuyển cho Tề quý quân, hắn hiểu chứ?” – Lý Cẩn Thiên căng thẳng hỏi. Gã không muốn khiến Lục hoàng tử quá nổi bật trước mắt mọi người nên đã ra lệnh cho Tề Tu Kiệt công bố với bên ngoài rằng xương bánh chè của Lục hoàng tử đã phế, sau này e là sẽ không thể vận động mạnh nữa. Một hoàng tử đi đứng khó khăn mới sẽ không làm nhà họ Cao chướng mắt, để bọn họ phải ra tay độc ác.

Lý Cẩn Thiên không thể không thừa nhận, Tề Tu Kiệt nói đúng, hiện tại dù là gã cũng không thể động chạm đến nhà họ Cao. Gã có thể chịu đựng sự kiêu ngạo ương ngạnh của nhà họ Cao, nhưng không thể chịu được sự hiểu lầm của Tề Tu Kiệt. Gã sợ Tề Tu Kiệt cho rằng hành động này là gạt bỏ tiền đồ của Lục hoàng tử, dù sao ai ai cũng biết gã dung túng cha con Cao Mân không hề có hạn độ.

“Tề quý quân nói chỉ cần là mệnh lệnh của ngài, hắn và Lục hoàng tử sẽ tuân theo vô điều kiện.”

Nghe lời này xong, hốc mắt Lý Cẩn Thiên ướt át, thầm nghĩ: Đúng vậy, hai kiếp liền, Tu Kiệt vẫn luôn kính cẩn nghe lời trẫm. Sao hắn có thể oán hận hiểu lầm trẫm được chứ? Đúng là trẫm nghĩ nhiều quá. Nếu sau khi trọng sinh trẫm không bị mất đoạn trí nhớ kia, nếu người trẫm yêu vẫn là Tề Tu Kiệt, vậy hiện giờ đã được sống cuộc sống tốt đẹp nhường nào?

Nghĩ đến đây, Lý Cẩn Thiên đột nhiên cảm thấy mất hết sức lực, phất tay cho mật thám lui, giấu mình dưới bóng rèm sa, không biết đang suy nghĩ gì.

———————–

Cao Mân chinh chiến bên ngoài hai ba năm, đã không thể nào chịu được sự gò bó nơi thâm cung từ lâu, cứ rảnh là lại cải trang đưa con trai đi du ngoạn, mà lần nào cũng gặp được Ly vương. Y biết Ly vương có tình cảm sâu đậm với mình, cũng biết ơn sự quan tâm suốt hai kiếp của hắn, cho nên cũng không từ chối hắn bầu bạn, ngược lại còn để con trai gần gũi với hắn nhiều hơn.

Ly vương quyền cao chức trọng, là cánh tay đắc lực cho con trai.

Trong quỹ đạo vận mệnh ban đầu, sự thân mật giữa y và Ly vương sẽ chỉ khiến Lý Cẩn Thiên ghen tuông rồi càng tốt với y hơn. Nhưng Lý Cẩn Thiên đã hoàn toàn mất lòng tin với y của hiện tại lại đang đi từng bước một về phía hắc hoá. (*)

(*) hắc hoá: tâm lý trở nên biến thái vặn vẹo, luôn suy nghĩ tiêu cực, điên cuồng.

Sau khi nhận được mật báo, từ ban đầu chỉ âm ỷ lửa giận đến hiện giờ cảm xúc chết lặng. Sự biến đổi tâm trạng của Lý Cẩn Thiên đã đứng bên bờ vực nguy hiểm, chỉ cần đẩy nhẹ một cái nữa là có thể khiến gã hoàn toàn mất lý trí.

Mà đến cùng nên đẩy như thế nào, ngay từ đầu Chu Doãn Thịnh đã sắp đặt sẵn kết cục. Nếu như Cao Mân không đối phó với hắn, nước cờ này có thể dùng cũng có thể không. Nhưng Cao Mân đã hận Tề Tu Kiệt thấu xương từ lâu, hiển nhiên là không thể xí xoá.

Hôm đó Cao Mân đến quân doanh, lớp học lại đúng ngày nghỉ, Lý Húc Viêm liền ở lại Dưỡng Tâm điện với phụ hoàng. Giờ Ngọ một khắc, người hầu dọn ngự thiện ở thiên điện xong, cung kính mời hai vị chủ nhân dùng bữa.

“Gần đây nước Di La lại tiến cống dương mai (2)?” – Lý Húc Viêm chỉ vào bàn dương mai đỏ tươi ướt át, hỏi.

“Đúng vậy, tiến cống hai giỏ, ngươi thích thì cứ lấy một giỏ về đi.” – Lý Cẩn Thiên mỉm cười hiền lành.

“Hoàng thúc cũng thích, chi bằng cũng đưa cho người một ít?”

“Ngươi đúng là có hiếu.” – Nụ cười của Lý Cẩn Thiên không đổi, nhưng trong con ngươi lại giấu sương lạnh.

Ngũ hoàng tử thở dài nói – “Thường ngày Hoàng thúc giúp đỡ hài nhi rất nhiều, hài nhi đương nhiên phải báo đáp.” – Y biết tình cảm giữa phụ hoàng và hoàng thúc rất tốt, cho nên nói năng cũng không kiêng dè gì.

“Ừ, vậy thì ngươi cứ sai người mang đi đi.” – Lý Cẩn Thiên nắm chặt đôi đũa, giục – “Mau ăn đi, đồ ăn sắp nguội rồi.”

Ngũ hoàng tử gật đầu, gắp một quả dương mai vào bát, ra lệnh cho người hầu – “Lấy một lọ xì dầu đến đây.”

Người hầu vội vàng dâng xì dầu, y lập tức tưới lên dương mai, dùng đũa hơi lật lật rồi cho vào miệng, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ. Cách ăn này là do Ly vương sáng tạo.

Lý Cẩn Thiên từng cảm thấy tò mò nên nếm thử một lần, đủ loại mùi vị chua, ngọt, mặn, đắng nổ tung trên đầu lưỡi, khiến gã suýt chút nữa nôn mửa ngay tại chỗ.

Gã nhíu mày, bình tĩnh nhìn thiếu niên đối diện.

Đúng lúc này, thái giám tổng quản trêu chọc – “Cách ăn này của Ngũ hoàng tử là học từ Ly vương điện hạ nhỉ? Hai ngài chẳng những có khẩu vị giống nhau, ngay cả mặt mũi cũng càng ngày càng giống, nhìn qua như khắc từ một khuôn vậy. Người ta bảo cháu trai giống cữu (cậu), câu này đặt trên người hai thúc chất (chú cháu) cũng không sai chút nào.”

Ngũ hoàng tử cười mà không nói, không phát hiện ra thâm ý khác trong những lời này. Y và Ly vương vốn có quan hệ huyết thống, giống nhau thì có gì là lạ.

Nhưng Lý Cẩn Thiên thì nghĩ nhiều hơn chút. Ngay cả việc Cao Mân và Ly vương cấu kết với nhau từ khi nào gã cũng không tra ra được, trong lòng vô cùng bất an. Nếu hai người đã cấu kết từ khi chưa vào cung thì sao? Khi Cao Mân vào cung thái hậu còn chưa qua đời, Ly vương rất được thái hậu yêu thương, thường xuyên ra vào cung thăm hỏi, hai người muốn bí mật hẹn hò cũng là chuyện dễ dàng.

Lý Cẩn Thiên hoảng loạn, suýt nữa bẻ gãy đôi đũa trong tay. Nếu Ngũ hoàng tử không phải là máu mủ của trẫm, vậy thì Cao Mân và Ly vương đích thực là có lý do ám sát trẫm, bởi vì trẫm cản trở ba người một nhà bọn họ đoàn tụ. Chả trách Cao Mân lại nói “Rốt cuộc chúng ta cũng chờ được ngày hôm nay”, chả trách!

Ghép từng điểm mấu chốt lại, Lý Cẩn Thiên tự cho là đã nghĩ thông tất cả. Lục phủ ngũ tạng của gã đều bốc cháy, suýt nữa không thở ra hơi. Thái giám tổng quản phát hiện ra sự khác thường của gã, bước lên trước hỏi thăm.

“Trẫm không sao, gần đây tộc người Việt phía Nam lại nổi loạn, làm trẫm hàng đêm không thể ngủ yên.” – Gã nhanh chóng xua tay.

Ngũ hoàng tử bước đến vuốt lưng cho gã, an ủi – “Phụ hoàng đừng lo, quân phụ đã trù bị sẵn sàng tấn công người Việt. Có quân phụ, bọn chúng sẽ không làm nên trò chống gì đâu.”

Lý Cẩn Thiên nghe vậy chẳng những không bình tĩnh lại được, mà ngược lại ngay cả linh hồn cũng bắt đầu bỏng rát. Gã giả vờ gật đầu tán thành, tiễn Ngũ hoàng tử đi rồi gọi mật thám đến.

“Lấy một giọt máu của Ngũ hoàng tử cho ta.”

Mệnh lệnh này hơi kỳ quặc, nhưng mật thám cũng không hỏi nhiều, một lát sau đã mang một giọt máu đến trình trước mặt vua.

Lý Cẩn Thiên ra hiệu cho mật thám ra ngoài, nhỏ giọt máu vào một bát nước trắng đã chuẩn bị sẵn, sau đó cắn rách đầu ngón tay nhỏ máu mình vào. Hai giọt máu chạm vào nhau dưới đáy bát, mãi một lúc lâu sau vẫn không thấy dung hợp, mà ngược lại dần dần hoá thành làn sương đỏ trong nước, cuối cùng tiêu tán.

Lý Cẩn Thiên rốt cuộc hết hy vọng, vung tay lật tung bàn ngự, điên cuồng cười rộ lên, cười xong lại bật khóc. Gã không thể tin người mình yêu thương nồng nhiệt bằng cả sinh mạng lại là một kẻ lừa đảo, hoàng nhi mà mình cẩn thận nuôi dạy lại là một đứa con hoang. Vậy sao kiếp trước Cao Mân phải chết với mình làm gì? Đúng rồi, khi tách ra Ly vương đã từng đề nghị Cao Mân đi đánh lạc hướng những kẻ đuổi giết với hắn, là chính mình kiên quyết muốn Cao Mân ở lại.

Khi đó, bọn họ vốn định cùng nhau cao chạy xa bay chứ gì? Là chính mình phá hỏng chuyện tốt của bọn họ.

Càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý, càng nghĩ càng cảm thấy phẫn nộ. Đôi mắt Lý Cẩn Thiên đỏ ngầu, gã lao ra khỏi Dưỡng Tâm điện, dựa theo trực giác đi đến Từ Thần cung.

Tề Tu Kiệt đang đứng cạnh bàn vẽ tranh, Lục hoàng tử dựa sát vào người hắn, quyến luyến ôm cánh tay hắn, dụi dụi bờ vai hắn, tựa như không thể rời xa quân phụ lấy một khắc. Lục hoàng tử lại to cao hơn, gương mặt càng ngày càng tuấn mĩ bất phàm, có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của Lý Cẩn Thiên thời niên thiếu.

Hình ảnh ấm áp như vậy lại chỉ khiến bước chân của Lý Cẩn Thiên tạm dừng trong chốc lát. Gã bước đến đá lật bàn, khiêng Tề Tu Kiệt lên, bước nhanh vào trong nội điện, khàn khàn nói – “Tất cả cút hết cho trẫm!”

Lý Húc Đông sao có thể đi được? Hắn đang định theo vào, lại thấy quân phụ hơi xua tay, vẻ mặt hờ hững khinh thường, như thể Lý Cẩn Thiên trong cơn giận giữ chỉ là một tên hề nhảy nhót, không thể gây bất cứ tổn thương gì cho hắn.

Lý Húc Đông cắn chặt răng, không tiếp tục theo vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play