*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thất hoàng tử thầm nghĩ bệnh dịch này là bệnh nan y, chính bản thân mình cũng phải cửu tử nhất sinh mới chống đỡ qua được, làm sao có thể chữa khỏi chỉ bằng một chén thuốc, Thẩm Ý Bân kia đúng là ăn nói lung tung. Vì thế, y nhanh chóng gạt bỏ nghi ngờ trong lòng, nắm lấy tay Tạ Ngọc Nhu nhẹ nhàng an ủi.

Tạ Ngọc Nhu rúc vào lòng y, sắc mặt tái nhợt, răng run lập cập.

Không được bao lâu, đại thái giám Thiên Thần đế phái đến lập tức dẫn theo một đoàn thị vệ, âm u nói – “Thái tử điện hạ vậy mà đã khỏi hẳn, mời trắc phi nương nương đi một chuyến với Tạp gia, Tạp gia có chuyện muốn hỏi.”

Thiên Thần đế lớn tuổi, sức khoẻ dần dần suy yếu, đương nhiên cũng đang tìm kiếm thần dược kéo dài tuổi thọ. Người hầu đi theo ông cũng muốn được phú quý dài lâu, đương nhiên cũng lo nỗi lo của ông. Cho nên không cần Thái tử ra lệnh, hắn đã mang người đến bắt Tạ Ngọc Nhu.

Tạ Ngọc Nhu biết không gian và suối linh quá mức thần kỳ, tuyệt đối không thể để cho người ngoài biết, nếu không sẽ rước lấy hoạ diệt thân. Mà không gian kia đã ràng buộc chặt chẽ với linh hồn ả, dùng một chiếc vòng tay làm vật dẫn. Chỉ cần ả không muốn, dù ả có đeo nó trên cổ tay cũng sẽ không có bất kỳ ai có thể trông thấy.

Vòng tay này người ngoài không thể nào cướp đoạt được, chỉ cần có suối linh và không gian, ả sẽ có biện pháp vượt qua kiếp nạn lần này.

Bởi vì trong lòng có chỗ ỷ lại, cho nên bất kể đại thám giám kia thẩm vấn như thế nào, Tạ Ngọc Nhu đều không chịu khai. Mà hoàng đế chưa lên tiếng, người ngoài cũng không thể thi hình với một vị trắc phi của hoàng tử, đại thái giám kia rất bất đắc dĩ, đành phải hậm hực mang thị vệ đi.

Sau khi bọn họ rời khỏi không lâu, Tạ Ngọc Nhu vội vàng ăn một viên Hồi Xuân Đan, sau đó tựa vào góc tường thở. Ả vốn có thể trốn vào không gian, nhưng sau khi trở ra vẫn sẽ là nhà tù, có ích lợi gì? Huống chi gia tộc ả vẫn còn ở kinh thành, em trai ả vẫn còn tiền đồ tốt đẹp, nếu như ả liều mạng biến mất, hoàng thượng nhất định sẽ xử lý nhà họ Tạ.

Cho nên, tình thế trước mắt chỉ có thể hiến một phương thuốc kéo dài tuổi thọ cho Thiên Thần đế điều dưỡng cơ thể, để Thiên Thần đế không thể tách rời khỏi ả. Đây cũng là một con đường tắt để tiến thân, ngay cả Thất hoàng tử cũng sẽ chiếm được rất nhiều ích lợi.

Nghĩ đến đây, Tạ Ngọc Nhu cười khẽ, hoảng sợ bất lực trước đó trở thành hư không.

Điều ả có thể nghĩ ra, làm sao Chu Doãn Thịnh không nghĩ ra được. Đợi đến đêm khuya, hắn thôi miên thị vệ trông coi, công khai đi vào nhà giam.

“Trắc phi nương nương vẫn khoẻ chứ?” – Hắn cười tủm tỉm chắp tay, trong mắt toát ra sự trêu chọc, cuối cùng hít hà không khí xung quanh, thở dài nói – “Trên người nương nương luôn có rất nhiều thuốc tốt. Phương thuốc này thật kỳ lạ, trong đó có mấy vị dược liệu e rằng tìm khắp đại Chu cũng không có. Chỉ cần hiến cho hoàng thượng, giúp hoàng thượng sống lâu trăm tuổi, là nương nương có thể xoay người.”

Tạ Ngọc Nhu cười lạnh một tiếng, không đáp câu nào. Hiện tại ả hơi sợ vị trạng nguyên này, cứ cảm thấy hắn không phải là người thường. Người thường làm sao có thể khám phá ra không gian và suối linh của ả chỉ trong một ánh mắt?

Chu Doãn Thịnh không để ý, đi đến cửa lao, tuỳ tiện nhặt một cọng rơm trên đất lên nhét vào lỗ khoá đồng xoay xoay, khoá lập tức mở ra. Làm một nhân vật phản diện, hắn có tài năng ở đủ mọi lĩnh vực, ngoại trừ sinh con, không có gì là hắn không biết.

Tạ Ngọc Nhu nhìn đến ngây người, sau khi phản ứng lại lập tức ôm cánh tay cuộn mình vào trong góc, hoảng sợ kêu – “Ngươi muốn làm gì?”

“Tóm lại sẽ không giết ngươi.” – Chu Doãn Thịnh bước đến, khom người quan sát đối phương. Nếu như hắn giết nam nữ chính của thế giới này, thế giới sẽ lập tức sụp đổ. Bởi vì hắn là năng lượng ngoại lai, có khả năng nghiền ép mọi thứ. Nhưng nếu là chính người trong thế giới này giết nam nữ chính, ngoại trừ khiến cho thế giới thoát khỏi quỹ đạo ban đầu, sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì khác.

Cho nên hắn không ra tay với nam nữ chính, hắn đến là vì không gian và suối linh. Đối với một cụm năng lượng mà nói, không gian và suối linh chính là thức ăn.

Nghe hắn nói vậy, Tạ Ngọc Nhu lại càng phòng bị, hai tay cố gắng ôm chặt lấy bả vai, muốn kêu to, lại phát hiện mình không thể lên tiếng. Thế này là thế nào? Ả hoảng sợ khó hiểu nhìn về phía Chu Doãn Thịnh.

“Một chút thủ đoạn thôi miên nho nhỏ mà thôi, đừng sợ.” – Chu Doãn Thịnh cười rất dịu dàng, chỉ vào cổ tay mảnh khảnh của ả mà than thở – “Vòng tay phỉ thuý Đế vương lục (1), đúng là hiếm có.”

“Ngươi, ngươi có thể trông thấy?” – Nói chuyện bình thường thì ả vẫn có thể. Lúc này ả đã bị người này doạ đến mất hết hồn vía, không ngừng suy đoán lai lịch của người này. Vòng tay này vốn do tiên ban tặng, Chu Doãn Thịnh trông thấy nó, chẳng lẽ hắn cũng là tiên?

Chu Doãn Thịnh không đáp, đưa tay tháo chiếc vòng kia xuống, đặt trong lòng bàn tay thưởng thức.

Dưới ánh mắt kinh sợ của Tạ Ngọc Nhu, vòng tay kia hoá thành từng điểm sáng lấp lánh chui hết vào cơ thể Chu Doãn Thịnh.

“Tuy rằng không bằng với năng lượng của cả thế giới, nhưng muỗi có nhỏ nữa cũng là thịt. Được rồi, đa tạ trắc phi nương nương.” – Chu Doãn Thịnh tao nhã chắp tay, lững thững đi ra khỏi nhà lao. Cuối cùng còn không quên bấm khoá đồng lại lần nữa, đặt ngón trỏ lên miệng, suỵt nói – “Tất cả mọi chuyện về suối linh và không gian đều là từ cấm, ngươi đừng nói ra đấy.”

Đây là lệnh thôi miên cuối cùng.

Tạ Ngọc Nhu vẫn giữ nguyên vẻ mặt sợ hãi, lại cực kỳ nghe lời mà gật đầu. Bởi vì vòng tay ràng buộc với linh hồn, bị người khác cưỡng chế lấy đi khó tránh khỏi sẽ tổn thương đến hồn phách. Không bao lâu sau khi Chu Doãn Thịnh đi, Tạ Ngọc Nhu bắt đầu cảm thấy đau đầu không ngớt, lập tức cuộn người lại rên rỉ.

“Đi đâu thế?” – Khi Chu Doãn Thịnh trở về phòng, Thái tử đang ngồi dựa vào đầu giường nhìn hắn chằm chằm.

“Đi vệ sinh.”

“Chẳng phải trong phòng có bô à?”

“Mùi khó ngửi, âm thanh còn bất nhã.”

Thái tử thấp giọng cười, xốc chăn lên nói – “Có mỗi ngươi là bận rộn, còn không mau lên đây?”

Chu Doãn Thịnh do dự vài giây rồi lập tức cởi áo ngoài trèo lên giường. Trong nửa tháng Thái tử bệnh nặng này, hắn ngày nào cũng cùng ngủ với Thái tử, bây giờ lại cự tuyệt thì hơi làm kiêu.

Thái tử ôm người nọ vào lòng, sức lực rất lớn, không nói gì cả mà yên tâm thiếp đi.

————————————

Tạ Ngọc Nhu điên rồi, làm thế nào cũng không hỏi ra được. Đại thái giám đành phải áp giải ả ta về kinh, để Thiên Thần đế tự mình thẩm vấn. Gần như có thể chữa trị bệnh dịch chỉ trong giây lát, một thần dược như vậy đương nhiên Thiên Thần đế cũng muốn có, thế nên tự mình đi đến nơi giam giữ xem xét.

Tạ Ngọc Nhu tóc tai bù xù, trạng thái điên cuồng, kêu to Thái tử sẽ bị phế, Thất hoàng tử sẽ lên ngôi, mình sẽ là hoàng hậu linh tinh, lòng tham không đáy rõ ràng rành mạch.

Thiên Thần đế tức điên, không khỏi nghĩ một trắc phi nho nhỏ mà còn có dã tâm bừng bừng như vậy, vậy Thất hoàng tử có tâm tư gì? E rằng chỉ mong mình và Thái tử đều chết hết, nhường ngôi vị lại cho y đúng không? Nếu không làm sao có thể biết rõ Tạ Ngọc Nhu có thần dược mà lại không đồng ý cho Thái tử sử dụng?

Thế nên, Thất hoàng tử cũng xui xẻo theo, bị Thiên Thần đế giam giữ trong phủ, tước đoạt tất cả công việc. Nhà mẹ đẻ của Tạ thị cũng gặp nạn, bị Thiên Thần đế lệnh cho cấm vệ quân lật tung, cuối cùng lấy tội danh mưu phản xử phạt cả gia tộc.

Tạ Ngọc Nhu làm việc tuyệt không cẩn thận, sách thuốc phương thuốc lấy từ trong không gian ra được đặt tuỳ tiện trên giá sách, quả thực để Thiên Thần đế tìm ra được. Nhưng rất nhiều dược liệu trong đó chỉ sinh trưởng trong không gian, phàm trần làm sao có được? Thiên Thần đế giao chúng cho Thái Y viện nghiên cứu, không nghiên cứu được thì lại giao cho đạo sĩ khắp nơi, dần dần ham mê luyện đan, theo đuổi con đường trường sinh.

Thái tử khuyên mãi không được nên đành phải từ bỏ, từ từ tiếp quản chính vụ.

Năm Thiên Thần thứ sáu mươi lăm, đế vương băng hà, cử hành quốc tang, Thái tử ngồi lên vị trí cao nhất trong sự ủng hộ của bách quan.

Nghi lễ đăng cơ long trọng qua đi, Thiên Khải đế mới lên ngôi vội vàng triệu kiến Điện các Đại học sĩ mới nhậm chức.

“Ta hôm nay có uy phong không?”

“Uy phong.” – Chu Doãn Thịnh giãy giãy tay, thấy sức hắn càng ngày càng mạnh, gần như sắp bón nát xương tay mình, đành phải từ bỏ.

“Có vĩ ngạn không?”

“Vĩ ngạn.” – Khoé miệng Chu Doãn Thịnh co giật.

“Vậy ngươi còn thích chứ?”

Chu Doãn Thịnh lặng thinh, thấy trong đôi mắt đen thăm thẳm của người nọ chuẩn bị nổi bão, mới châm chước một chút rồi mở miệng. – “Hiện giờ ngài là hoàng đế, ta là triều thần, nếu như quan hệ giữa hai chúng ta vượt qua giới hạn quân thần, chưa nói người bên ngoài liệu có phát hiện hay không, chỉ riêng ngươi và ta sẽ sản sinh rất nhiều nghi kị, mâu thuẫn. Dần dần, một chút tình cảm yêu thích kia cũng sẽ bị hao mòn bằng sạch.”

Thiên Khải đế tự động xem nhẹ mấy câu trước, vui vẻ nói – “Tình cảm yêu thích? Quả nhiên ngươi cũng yêu ta. Ta biết ngay mà.”

Hắn mạnh mẽ ôm thanh niên vào trong lòng, giọng nói trầm thấp mà nguy hiểm – “Sao ngươi không cho ta một cơ hội? Biết đâu tình cảm của chúng ta chẳng những không hao mòn, ngược lại càng lâu càng như mới thì sao? Nếu như hôm nay ngươi không đồng ý ở bên cạnh ta, lời hứa che chở cho gia tộc họ Thẩm trăm năm thịnh vượng mà ta từng đồng ý trước kia sẽ không có hiệu lực nữa.”

Chu Doãn Thịnh bị hắn bóp vai đến phát đau, ngẩng đầu nhìn hắn chằm chằm, cắn răng nói – “Quân vô hí ngôn (*), ngươi đã từng nghe thấy câu này chưa?”

(*) Vua không nói chơi.

Quân uy khó dò (*), ngươi đã từng nghe thấy câu này chưa?” – Thiên Khải đế hỏi lại một câu.

(*) Lòng vua khó đoán.

Chu Doãn Thịnh: “…”

“Được rồi, đừng tức giận.” – Thiên Khải đế thấy sắc mặt hắn khó coi, vội vàng mềm giọng dụ dỗ – “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ở lại bên cạnh ta không đi đâu cả, ta sẽ không làm gì với gia tộc ngươi hết. Doãn Thịnh, Doãn Thịnh, xin ngươi, cầu xin ngươi…”

Hắn chôn đầu mình vào hõm vai thanh niên dụi dụi như một đứa trẻ, đâu còn khí thế liếc nhìn thiên hạ như lúc ban ngày. Chu Doãn Thịnh vốn ôm một loại tình cảm khó hiểu với hắn, hiện giờ thấy hắn yếu ớt sợ hãi như vậy, suy nghĩ một hồi lâu rồi rốt cuộc ôm chặt lấy vòng eo mạnh mẽ rắn chắc của hắn, thoả hiệp.

Thiên Khải đế mừng thầm, vội vàng ngậm lấy bờ môi hắn…

————————————

Tạ Ngọc Nhu bị Thiên Thần đế ban một dải lụa trắng tự sát, Thất hoàng tử cũng bị tước đoạt vị trí quận vương. Hiện giờ tân đế đăng cơ, tước vị quận vương của hắn vẫn không được trả về, phủ Thất hoàng tử to như vậy mà lại cô đơn lạnh lẽo không đủ nhìn, phải nhờ Thẩm Xảo Đan trông coi hộ.

“Em trai ta vừa được phong Trung Dũng Công, hôm nay mở tiệc rượu đãi khách, ngươi có đi với ta hay không?” – Trước mặt Thất hoàng tử, Thẩm Xảo Đan không còn hèn mọn như xưa nữa, xưng hô đã biến thành ta ngươi từ lâu.

“Đương nhiên là đi với ái phi.” – Thất hoàng tử cười vô cùng dịu dàng.

“Hiện giờ ngươi đã mất tước Vương, đừng gọi ta là ái phi nữa, kẻo lại bị người ta bắt thóp.” – Thẩm Xảo Đan không nhẹ không nặng mà đâm chọc, cũng không để ý đến sắc mặt đột ngột thay đổi của Thất hoàng tử, tự mình đi ra ngoài trước.

Hai người cùng đến Thẩm gia, thấy khách khứa ra ra vào vào đông như trẩy hội, cảnh tượng vô cùng long trọng. Người đời đều biết Thiên Khải đế rất trọng dụng tín nhiệm Thẩm đại nhân, người khác nói một trăm câu trước mặt vua cũng không bằng một câu nhẹ nhàng bâng quơ của người kia, đương nhiên là phải nịnh bợ.

Thẩm Xảo Đan bỏ Thất hoàng tử đang một lòng muốn kết giao với triều thần lại rồi đi vào sân sau. Lại thấy trước cổng đứng một loạt cấm vệ quân oai phong lừng lững, cứ có người đến gần là sát khí bắn ra bốn phía mà nhìn sang.

Thẩm Xảo Đan hoảng sợ, kiễng chân nhìn vào bên trong, thấy em trai nhà mình và Thiên Khải đế đang uống rượu cạnh ao sen. Không biết em trai mình nói gì mà Thiên Khải đế giơ chén rượu cao giọng cười to, vừa cười vừa đưa tay chải vuốt mái tóc mai bị gió thổi tán loạn của em trai, vẻ mặt dịu dàng vô cùng.

Đôi quân thần này ở bên nhau đã gần mười năm, nhưng tình cảm dường như chưa từng thay đổi bao giờ.

Thẩm Xảo Đan yên tâm, mỉm cười rồi xoay người bước đi.

————————————-

Chú thích:

(1) Phỉ thuý Đế vương lục:

ngoc-luc-bao

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play