Chuyển ngữ: Phong LưuBeta: BuBu

Chu Doãn Thịnh không cho Tiết Diêm băng bó vết thương giúp mình, dù sao pháp y đến lại phải tháo ra để chụp ảnh lấy bằng chứng, làm cũng uổng công. Huống hồ hắn trong ảnh chụp càng chật vật thì càng có thể giành lấy sự thương xót từ thẩm phán khi ra toà.

Khi tìm thấy Tiết Tĩnh Y ngất xỉu dưới tầng hầm, cảnh sát còn tưởng Tiết Tử Hiên bên cạnh cô ta là hung thủ, lập tức còng tay anh ta lại, sau đó phái nhân viên y tế nâng Tiết Tĩnh Y ra ngoài, còn săn sóc an ủi. Nhưng vừa ra khỏi cổng nhà họ Tiết, trông thấy một “Tiết Tĩnh Y” toàn thân nhuốm máu khác, tất cả mọi người đều trợn trừng.

“Chú cảnh sát, cô ta là hung thủ, cô ta muốn giết cháu.” – Chu Doãn Thịnh trốn trong lòng Tiết Diêm, chỉ vào Tiết Tĩnh Y đang nằm trên cáng, nói.

Tiết Tử Hiên bị hai cảnh sát áp giải, trông thấy gương mặt hốt hoảng của thiếu niên, anh ta lập tức muốn vùng ra để chạy đến xem hắn. Nhưng thứ anh ta nhận được lại là ánh mắt căm hận của hắn, tức thì toàn thân anh ta như đóng băng, không thể nhúc nhích. Anh ta biết, tình huống xấu nhất đã xảy ra, tất cả đều không thể vãn hồi.

Cảnh sát phụ trách phá án nhận ra vụ án này không đơn giản. Họ trước hết đưa mấy người đi bệnh viện, xác định không có vấn đề gì mới bắt đầu thẩm vấn riêng từng người. Ai là hung thủ, ai là người bị hại, họ không làm rõ ngay được. Đương nhiên, họ càng muốn biết thần đồng dương cầm tiếng tăm lừng lẫy từ khi nào lại có thêm một người anh em song sinh. Trong này nhất định có rất nhiều chuyện để kể.

Khi nhận được điện thoại của cảnh sát, Tiết Thuỵ và Tiết Lý Đan Ny vẫn đang ở bữa tiệc. Bởi vì chưa hiểu rõ ngọn nguồn, cảnh sát cũng không nói cụ thể, chỉ giục họ mau đến đồn cảnh sát. Đến nơi, nghe nói một người trong cặp song sinh muốn lấy tim người còn lại, họ lập tức đoán được đại khái. Nếu không phải kịp đỡ nhau, có lẽ cả hai đã sớm ngất xỉu.

Bởi vì Chu Doãn Thịnh lúc trước biểu hiện quá xuất sắc, có thể xem như nhân vật nóng phỏng tay ở Trung Quốc, cảnh sát vô cùng coi trọng chuyện này. Hơn nữa, vì dính dáng đến tiết mục biểu diễn ở Hội nghị thượng đỉnh mười quốc gia, ngay cả Bộ Ngoại giao cũng xen một tay vào, dặn đi dặn lại phải nhanh chóng điều tra rõ vụ án. Một số paparazzi cắm chốt gần núi Long Tuyền nhằm chộp những khoảnh khắc về cuộc sống thường ngày của thần đồng dương cầm nghe được phong thanh cũng lập tức hành động, nhanh tay đăng lên mạng.

“Nghi vấn thần đồng dương cầm Tiết Tĩnh Y bị cảnh sát bắt!”

“Tiết Tĩnh Y bị nghi có dính dáng đến vụ án mưu sát, cảnh sát hiện đang điều tra và làm rõ.”

“Nạn nhân hay hung thủ? Ân oán gia tộc hay mâu thuẫn tình cảm? Nghi vấn thần đồng dương cầm nổi tiếng Tiết Tĩnh Y lâm vào hiểm cảnh.”

Đủ loại tiêu đề giật gân hấp dẫn ánh mắt quần chúng, hàng trăm triệu fan khắp toàn cầu của Chu Doãn Thịnh, trong đó đa phần là thành phần trí thức xã hội có học vấn cao và những nhân vật tiếng tăm trong giới âm nhạc đều dành sự chú ý cao độ cho chuyện này. Cảnh sát muốn phong toả tin tức cũng đã không kịp, chuyện này đã bị lan truyền rộng rãi, biện pháp duy nhất chính là đẩy nhanh tiến độ điều tra, cho những người dân đang chờ đợi một lời giải thích hợp lý. Cảnh sát và Bộ Ngoại giao đều toát mồ hôi, rất không hy vọng Tiết Tĩnh Y vướng phải tai tiếng gì.

Hiện nay, Tiết Tĩnh Y hiển nhiên là nhân vật nổi tiếng nhất Trung Quốc, thậm chí nói Tiết Tĩnh Y là cột mốc tiêu biểu đại diện cho Trung Quốc cũng không ngoa. Nếu cột mốc này sụp đổ, nhất định sẽ tạo nên sự chú ý khắp toàn cầu. Mà Trung Quốc là nước chủ nhà của Hội nghị thượng đỉnh mười quốc gia lần này, việc Tiết Tĩnh Y biểu diễn tại hội nghị sẽ ảnh hưởng phần nào đến hình tượng của Trung Quốc trong lòng bạn bè quốc tế.

Nếu không đụng trúng thời điểm nhiệm kỳ mới của ban lãnh đạo quốc gia, chuyện thế này không chừng đã bị bên trên ém nhẹm. Nhưng lãnh đạo mới nhậm chức vô cùng coi trọng ý dân, người bên dưới cũng không dám lừa gạt, hứa hẹn sẽ điều tra minh bạch, truy tra đến cùng, bằng không dân chúng khiếu nại, mọi người cũng không cần đội mũ quan nữa.

Trong quá trình phá án, tâm trạng của cảnh sát thấp thỏm lên xuống như đi tàu lượn siêu tốc. Do chịu đả kích nặng nề, không cần ai hỏi, Tiết Tĩnh Y đã tự khai hết kế hoạch giết người lấy tim của mình, đồng thời nhắc đi nhắc lại mình mới là thần đồng dương cầm thực sự. Nét mặt cô ta vặn vẹo, điên cuồng, đôi tay dính đầy máu tươi, nhấn qua nhấn lại bàn thẩm vấn như đang đánh đàn, đầu lắc lư vô cùng say mê, nhấn xong còn hỏi bản Đế quốc tôi này có hay không, có sánh bằng bản của Hoàng Di và Ivanov không.

Trái tim cảnh sát lạnh ngắt, biết thần đồng dương cầm này xem ra đã hỏng. Rốt cuộc cô ta bị thứ gì kích thích mà lại muốn giết người? Người kia là ai? Tại sao khi báo án lại tự xưng là Tiết Tĩnh Y? Tại sao lại giống hệt Tiết Tĩnh Y vậy? Giữa hai người có quan hệ gì?

Cảnh sát phụ trách thẩm vấn Tiết Tĩnh Y rối như tơ vò, trong lòng tràn đầy nghi vấn rối bời. Trong khi đó, cảnh sát phụ trách thẩm vấn Chu Doãn Thịnh thì vừa căm phẫn, vừa cảm thấy may mắn khôn kể. Thì ra đây mới là thần đồng dương cầm thực sự. Cậu ấy không biết gì cả, sau khi được đón về nhà họ Tiết, cậu ấy vẫn luôn bị giam lỏng trên núi Long Tuyền. Phát hiện ra thiên phú âm nhạc của cậu ấy, Tiết Tĩnh Y đã nảy sinh tâm tư lợi dụng, bắt cậu ấy tham dự cuộc thi thay mình, sau khi cuộc thi kết thúc thì vắt chanh bỏ vỏ, muốn lấy trái tim hắn.

Đến tận lúc này, cậu bé vẫn chưa tiếp thu được hiện thực, sắc mặt trắng bệch, thân thể run bần bật, mỗi khi có người đến gần sẽ lập tức hốt hoảng tránh né, co quắp cuộn người lại. Bởi vậy, có thể thấy cuộc sống của cậu ấy ở nhà họ Tiết là như thế nào. Bọn họ căn bản không coi cậu ấy là người, chẳng những muốn moi tim cậu ấy, còn lợi dụng cậu ấy một cách triệt để. Cậu ấy cho rằng mình đang hoàn thành tâm nguyện của người chị em song sinh của mình, sẵn sàng nhường tặng vinh quang và thành tựu mà mình tự tay giành được, nào ngờ đâu những kẻ mà cậu ấy thực lòng coi là người thân ai ai cũng là ác quỷ, ngoài mặt thì dịu dàng từ ái, nhưng sau lưng lại trăm phương đoạt mạng cậu ấy.

Quản gia vẫn còn đang hôn mê, không thể thẩm vấn. Được một điều là Tiết Tử Hiên rất phối hợp, khai báo rõ ràng đầu đuôi câu chuyện. Tổ chuyên án nhận được ba biên bản lời khai, tổ chuyên án tổng hợp phân tích một chút, tức thì vô cùng lo lắng vì hoàn cảnh thiếu niên gặp phải. Từ vùng quê hẻo lánh đến đô thị phồn hoa này, cậu ấy đã ôm ấp niềm mong đợi tốt đẹp đến nhường nào? Nhưng hoá ra đây chỉ là một cái bẫy đầy rẫy nguy hiểm, tình thân mà cậu ấy khát vọng xưa nay chưa từng tồn tại.

Trong phòng thẩm vấn, Chu Doãn Thịnh hai tay ôm gối, co rúc trên ghế. Từ mặt, tay, áo khoác đến quần jeans của hắn đều dính đầy máu tươi, lại thêm sắc mặt trắng bệch, khiến hắn trông càng có vẻ đáng thương. Hắn thì thào với vẻ sợ hãi – “Cháu giết người, cháu giết bác Phúc. Xin lỗi, cháu không cố ý.” – Nói đoạn, hắn úp mặt vào gối mà bật khóc.

Cảnh sát cũng đã tìm đủ vật chứng trong tầng hầm, bao gồm video theo dõi, hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện. Thấy thiếu niên lo sợ, tự trách như vậy, họ không khỏi đau lòng vì sự đơn thuần, lương thiên của hắn, đồng thời cảm thấy phẫn nộ vì sự máu lạnh, vô tình của nhà họ Tiết.

“Đừng lo, ông ta chưa chết. Ông ta đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm đến tính mạng, tối nay là có thể tỉnh. Cho dù ông ta chết, cháu cũng sẽ không bị kết tội giết người, cháu chỉ phòng vệ chính đáng mà thôi. Đừng sợ, ở đây sẽ không có ai gây hại cho cháu hết.” – Một nữ cảnh sát định vỗ lưng thiếu niên, lại thấy hắn hốt hoảng né tránh, suýt thì chảy nước mắt. Tiết Tĩnh Y khốn kiếp, sao cô ta có thể ra tay hãm hại một đứa trẻ tốt như vậy? Cậu bé còn là anh em ruột thịt của cô ta, sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho cô ta nữa chứ, lẽ nào cô ta không có trái tim?

Cũng đúng, cô ta vốn không có tim, bằng không sao có thể đi moi tim người khác để kéo dài tính mạng mình? Cô ta không phải người, mà là súc vật.

Cảnh sát thay phiên an ủi hắn, nhưng đều không có hiệu quả. Qua điều tra, họ được biết hắn đã không còn bất kỳ người thân nào trên đời, vì vậy càng thương hắn, mỗi người góp vài đồng tìm chỗ ở cho hắn. Tiết Thuỵ và Tiết Lý Đan Ny đã bị tạm giam thẩm vấn, mà hắn thì cũng tuyệt đối không thể về sào huyệt nhà họ Tiết, về đó sẽ bị ám ảnh tâm lý.

Được các cảnh sát quyên tiền giúp đỡ, vành tai Chu Doãn Thịnh đỏ bừng. Có bác cảnh sát lớn tuổi còn định đưa hắn về nhà chăm sóc.

“Cảm ơn mọi người quan tâm đến Tiểu Di. Mọi người yên tâm, tôi có thể chăm sóc cháu bé.” – Tiết Diêm điều khiển xe lăn đi tới. Trước đó, hắn vẫn luôn đợi ngoài phòng tiếp dân, từ hơn chín giờ sáng đến sáu giờ chiều, chưa rời đi bước nào, cũng không uống giọt nước nào trong suốt thời gian chờ đợi.

“Ông Tiết đây là…?” – Cảnh sát trưởng toát vẻ chần chờ, hiện tại ông rất cảnh giác với họ Tiết này.

“Ông trẻ.” – Chu Doãn Thịnh chạy đến bên hắn, giải thích với mọi người, – “Đây là ông trẻ của cháu, vẫn luôn chiếu cố cháu. Cháu muốn về với ông trẻ, cảm ơn tấm lòng của mọi người ạ.” – Hắn từ chối số tiền mà mọi người quyên góp, ánh mắt nhìn người đàn ông nọ tràn đầy sự tin cậy.

Cảnh sát không thể làm gì khác hơn ngoài tiễn hắn ra ngoài, đồng thời dặn hắn nếu có việc gì cần giúp đỡ thì cứ việc gọi điện bất kỳ lúc nào.

“Cuối cùng cũng xong, về nhà có thể ngủ một giấc.” – Lên ô tô, Chu Doãn Thịnh ngã vật ra ghế, thở phào nhẹ nhõm.

“Vết thương còn đau không? Cho anh xem xem.” – Tiết Diêm cởi khuy áo, thấy ngực hắn đã được quấn băng, xử lý cẩn thận, đôi mày nhíu chặt nguyên ngày của hắn mới hơi thả lỏng.

“Không đau, mấy ngày nữa là có thể kết vảy, không để lại sẹo luôn. Em muốn kiện nhà họ Tiết tội cố ý mưu sát, anh liên hệ luật sư tốt nhất Trung Quốc giúp em.”

“Được, chuyện còn lại cứ để anh lo, em yên tâm nghỉ ngơi đi.” – Tiết Diêm bế hắn lên đùi mình, đau lòng hôn bờ môi tái nhợt của hắn.

——————–

Vì vụ án đã làm dấy lên mối quan tâm rộng rãi từ nhiều ngành nghề trong xã hội, tốc độ phá án của cảnh sát vô cùng nhanh chóng, ngay đêm đó đã đệ trình chứng cứ và khẩu cung lên trên, thủ trưởng bên trên lại trình báo cho Bộ Ngoại giao. Biết hung thủ quả thực là Tiết Tĩnh Y, nhưng không phải Tiết Tĩnh Y mà họ muốn tìm, Bộ Ngoại giao không khỏi thở phào một hơi, lập tức đề nghị cảnh sát mở cuộc họp báo làm sáng tỏ chân tướng. Tài năng vượt bậc, ngoại hình tuấn tú, thiên tính lương thiện, thân thế còn khúc chiết như vậy, tất thảy đều tô điểm nên sắc thái kỳ diệu cho cuộc đời hắn. Sau khi vụ án được đưa ra ánh sáng, danh dự của hắn chẳng những không bị ảnh hưởng, mà dân chúng còn càng thương hắn, thích hắn hơn.

Việc thi hộ Tiết Tĩnh Y hoàn toàn là do bị Tiết Tĩnh Y lừa gạt, là vì để hoàn thành tâm nguyện của cô ta. Việc này có thể là vết nhơ đối với bất kỳ ai khác, nhưng hắn bị nhà họ Tiết giam lỏng, không có tự do, không thể không nghe theo yêu cầu của Tiết Tĩnh Y. Hơn nữa, mục đích ban đầu của hắn cũng rất tốt, có thể nói hắn không hề sai.

Vì thế chuyện này không cần giấu giếm, thậm chí còn phải nhanh chóng cho mọi người biết rõ chân tướng, để tránh tạo nên nhiều lời đồn đãi đáng sợ hơn.

Hôm sau, cảnh sát lập tức công bố kết quả điều tra dưới sự chú ý của tất cả mọi người. Tin tức vừa được đưa ra, cả thế giới đều xôn xao. Quả thực quá rúng động, không ngờ trên đời lại có thể loại gia đình ác từ già đến trẻ như vậy. Bọn họ muốn giết người thì giết người, muốn moi tim thì moi tim, giam lỏng một thiếu niên vô tội trong nhà, đối xử với cậu ấy như súc vật sắp bị giết thịt, bọn họ có còn là con người hay không? Trong mắt bọn họ có còn luật pháp hay không? Còn đạo đức hay không?

Trước kia Tiết Lý Đan Ny và Tiết Tử Hiên có bao nhiêu danh vọng thì nay có bấy nhiêu lời chửi rủa. Bởi vì cấp trên đặc biệt giao phó, quá trình thu thập chứng cứ và kiểm chứng vô cùng nhanh chóng, nửa tháng sau, cả nhà họ Tiết bị đưa ra toà vì tội danh cố ý mưu sát. Để thể hiện sự minh bạch, thẩm phán cũng đáp ứng yêu cầu của quần chúng nhân dân, tiến hành xét xử công khai vụ án này. Bốn chiếc camera ghi lại nét mặt người nhà họ Tiết từ bốn góc độ, đặc biệt là Tiết Tĩnh Y ăn mặc sạch sẽ, chỉn chu. Cô ta thực sự quá giống thiếu niên tài năng nọ, nhất là khi mím môi không nói lời nào, quả thực không phân được ra ai với ai. Nhưng chỉ cần nhìn vào mắt cô ta, mọi người sẽ lập tức có thể phân biệt ra hai người.

Thiếu niên ngồi trên vị trí nguyên cáo, đôi mắt đen láy, trong như nước suối, cũng lấp lánh như sao đêm, khiến người ta vừa nhìn đã đắm chìm vào đó, cảm thấy lòng dạ thanh thản. Sự bình thản của hắn đối lập hoàn toàn so với nét hung bạo, nóng nảy của Tiết Tĩnh Y.

Thân là bị cáo, bốn người nhà họ Tiết cùng chung một dãy ghế. Trông thấy Tiết Tĩnh Y, Tiết Thuỵ chỉ ước sao có thể nhào lên cắn chết cô ta. Nếu không phải cô ta tự dưng nổi điên, nhà họ Tiết sao có thể ra nỗng nỗi này? Công ty của ông ta đã bị Tiết Diêm thâu tóm, bản thân thì mang tiếng xấu, sau đó còn phải ngồi tù. Ông ta tin Tiết Diêm chắc chắn sẽ đì chết nhà họ Tiết, càng không chút hoài nghi sự coi trọng mà bên trên dành cho Hoàng Di. Hắn là người được chỉ định biểu diễn tại Hội nghị thượng đỉnh, rửa sạch thanh danh cho hắn cũng là rửa sạch hình tượng cho Trung Quốc. Vì mục đích này, nhà họ Tiết đương nhiên sẽ lãnh đủ.

Cho dù mời được luật sư giỏi nhất trên thế giới, gia đình bọn họ cũng không thể thoát tội. Bởi vì những tội danh này là thật, hơn nữa chứng cứ vô cùng xác thực.

Nhìn bàn tay quấn băng trắng của con trai mình, mặt Tiết Lý Đan Ny xám như tro tàn. Bà ta biết đôi tay quan trọng với con trai mình hơn cả tính mạng, nay chúng bị huỷ hoại, cũng tương đương với việc huỷ hoại con trai mình. Về sau, hắn sẽ không bao giờ có thể diễn tấu những điệu nhạc mà hắn yêu thích nhất nữa. Nếu sớm biết có ngày hôm nay, trước kia bà ta vốn không nên nhận nuôi Tiết Tĩnh Y. Nhà họ Tiết cho cô ta tất cả những gì tốt nhất, tuy không thể cho cô ta một trái tim khoẻ mạnh, nhưng họ cũng đã hết lòng, sao cô ta cứ phải khư khư cố chấp? Lẽ nào cô ta không biết làm vậy sẽ khiến nhà họ Tiết rơi vào đường cùng?

Nói cho cùng, là chính họ cho cô ta ảo giác giết người là vô tội, chính họ khiến cô ta cho rằng Hoàng Di chỉ là một lọ chứa trái tim cho cô ta, chết cũng không tiếc. Cô ta có thể giơ dao phẫu thuật lên mà không chút do dự, sự tự đại này chẳng phải đều là do họ ban cho cô ta hay sao? Thực ra chính họ mới là người hại cô ta, cũng hại luôn cả bản thân mình.

Tiết Lý Đan Ny chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này. Bà ta nhìn lại quá khứ, không khỏi che mặt bật khóc, liên tục nói xin lỗi. Bà ta có lỗi với con trai, có lỗi với con gái, càng có lỗi với Hoàng Di. Nhưng hết thảy đều đã muộn, nhà họ Tiết từng đầy triển vọng trở thành tồn tại bê bối nhất Trung Quốc.

Tiết Tử Hiên nhìn chằm chằm thiếu niên trên vị trí nguyên cáo, vẻ mặt đau khổ, bờ môi run rẩy, tựa hồ có rất nhiều điều muốn nói. Tiết Tĩnh Y ghé lại hỏi thăm vết thương của anh ta, bị anh ta đẩy ra với vẻ căm ghét. Nếu không phải công tố viên xếp chỗ họ cạnh nhau, anh ta không bao giờ muốn thấy mặt cô ta lần nữa.

“Đừng chạm vào tao, mày làm tao buồn nôn.” – Anh ta gằn từng câu từng chữ.

Tiết Tĩnh Y như bị sét đánh, rốt cuộc không duy trì nổi mặt nạ thong dong, bình tĩnh nữa, diện mạo bắt đầu trở nên méo mó.

Nhằm làm rõ bối cảnh, luật sư bên nguyên trước hết giải thích thân thế và mối quan hệ giữa hai người. Khi luật sư nhắc đến đoạn Hoàng Di thi hộ, Tiết Tĩnh Y vỗ bàn hét toáng – “Vớ vẩn! Người đi thi là tôi, được giải quán quân cũng là tôi. Hoàng Di chỉ là một thằng trời đánh đến từ nông thôn, ngay cả dương cầm trông như thế nào nó còn không biết, sao có thể tham dự cuộc thi quốc tế? Nó nói dối! Tiết Tĩnh Y tôi mới là thần đồng dương cầm, mọi vinh dự đó đều do tôi tự tay giành được!” – Cô ta nằm mơ cũng hy vọng đây là sự thật, dần dà cũng một mực cho rằng đó là sự thật.

Khu vực dự thính vang lên tiếng xôn xao, dân chúng vô cùng hiếu kỳ giữa hai người ai mới là thần đồng dương cầm thực sự, thậm chí vượt cả sự chú ý dành cho bản thân vụ án. Nghe nói Hoàng Di mới bị đón về nhà họ Tiết vài tháng, nói cách khác, thời gian hắn tiếp xúc với dương cầm cũng mới chỉ được vài tháng này, vậy mà kỹ thuật thuần thục và khả năng thể hiện âm nhạc cực mạnh lại hơn xa rất nhiều bậc thầy hàng đầu trên thế giới. Trên đời này thực sự có kỳ tài như vậy hay sao? Nghe không thực tế chút nào.

Nhưng luật sư bên nguyên đã nhanh chóng đưa ra chứng cứ thuyết thục. Đầu tiên, ông công bố kết quả trắc nghiệm chỉ số thông minh của thiếu niên, 180, cao đến khiến người ta kinh ngạc. Sau đó, luật sư yêu cầu hắn thể hiện khả năng nhìn là nhớ của mình ngay tại chỗ, cho thấy hắn sở hữu năng lực nắm giữ một kỹ thuật phức tạp trong thời gian ngắn. Cuối cùng, ông đưa ra một đoạn video.

“Video này được tìm thấy trong di động Tiết Tử Hiên, nguồn gốc hợp pháp, có thể sử dụng làm chứng cứ.” – Giải thích một câu sơ lược, luật sư nhấn phím Play. Hình ảnh Tiết Tĩnh Y ngồi trước dương cầm, cố gắng đánh Đế quốc tôi xuất hiện trên màn hình. Vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của cô ta cùng tiếng đàn ồn ào, nhức óc lẫn vào làm một, chẳng khác nào một xô nước bẩn hôi hám khiến người ta buồn nôn. Đánh đến chương hai, cô ta phát hiện mình căn bản không thể tiếp tục, đành dừng lại tự thôi miên bản thân – “Hoàng Di làm được thì mày cũng có thể làm được, Tiết Tĩnh Y, không cần sợ nó làm gì. Cố lên!”

Trên khu vực dự thính có rất nhiều nhân vật trong giới âm nhạc. Sau khi biết thiếu niên quả thực là kỳ tài âm nhạc, họ cảm thấy vô cùng hưng phấn, càng tràn đầy chờ mong đối với tương lai của hắn. Lúc này, nghe xong tiếng đàn đinh tai của Tiết Tĩnh Y, xem trò hề lừa mình dối người của cô ta, sự tương phản mãnh liệt này càng khiến họ căm ghét cô ta hơn. Rõ ràng cùng chung dòng máu, cùng có một khuôn mặt tương đồng, tại sao một người thì lấp lánh như kim cương, người còn lại lại tanh tưởi như rác thải? Suy cho cùng vẫn là do gia giáo có vấn đề. Có thể tự nhiên giam lỏng con nhà người ta, coi người ta là nguồn cung tạng cho con nuôi mình, lòng dạ bọn họ đã sớm thối nát không thể cứu chữa, Tiết Tĩnh Y lớn lên dưới sự nuôi dạy của họ đương nhiên cũng không tốt vào đâu được.

Vừa nghe thấy tiếng đàn của mình, Tiết Tĩnh Y tức thì suy sụp, rốt cuộc không thể lừa mình dối người được nữa. Cô ta ôm đầu khóc lóc, luôn miệng nói đấy không phải tôi, sau đó trợn trắng mắt ngất xỉu. Nhân viên y tế lập tức nâng cô ta ra ngoài trị liệu. Bởi vì trên toà vẫn còn ba bị cáo khác, thẩm phán gõ búa, tuyên bố tiếp tục phiên toà.

Tiết Thuỵ căn bản không muốn để ý đến sự sống chết của Tiết Tĩnh Y, đổ hết tội lỗi lên đầu cô ta. Ông ta nói mình tìm Hoàng Di về là vì muốn nhận nuôi, chứ không phải vì thay tim, còn nói tự Tiết Tĩnh Y hiểu lầm nên mới gây ra tai hoạ. Nhưng lời khai của bác sĩ Trương nhanh chóng vạch trần lời nói dối của ông ta. Đến khi Tiết Tử Hiên khai báo, ông ta đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Ông ta không thể ngờ được rằng con trai ông ta lại đứng về phía công tố, lên án ông ta, kể lại tất cả mọi chuyện, từ việc họ đã bàn bạc tìm kiếm Hoàng Di như thế nào, lừa hắn về ra sao, cho đến việc khiến hắn trở thành cái bóng của Tiết Tĩnh Y, hạn chế tự do của hắn, bắt hắn đi thi hộ Tiết Tĩnh Y… không thiếu chữ nào.

“Tôi có tội.” – Tiết Tử Hiên nghẹn ngào, nhìn thiếu niên trên vị trí nguyên cáo mà cúi đầu nhận tội.

“Tôi cũng có tội.” – Sau con trai, Tiết Lý Đan Ny cũng cung khai toàn bộ. Cả đời này của bà ta đều vây quanh hai đứa con mình, nay cả hai người đều ngã, bà ta không còn dũng khí kiên trì thêm nữa.

Tiết Thuỵ nhìn con trai, lại nhìn vợ mình, tức khắc ngã phịch xuống ghế bị cáo. Xong, tất cả thế là hết. Tiết Tĩnh Y, mày xem mày đã làm chuyện gì!

Bên nguyên lại nhanh chóng đưa ra mấy bức ảnh, đó là phòng phẫu thuật được bố trí dưới tầng hầm nhà họ Tiết. Bình thường có nhà nào lại lắp đặt mấy thứ này? Nếu cả gia đình vốn theo ngành y thì may ra còn giải thích trót lọt, nhưng nhà họ Tiết lại không một ai dính dáng đến y học, bởi vậy có thể thấy Tiết Thuỵ đã sớm chuẩn bị kỹ càng cho việc phẫu thuật thay tim của con gái mình. Giờ ông ta nói mình không biết gì cả, ai tin?

Sau hàng loạt chứng cứ được đưa ra, luật sư bên bị cáo đã sớm đánh mất ý chí chiến đấu. Hơn nữa, hai trong bốn đương sự đã nhận tội, anh ta có nói thêm gì nữa cũng không có tác dụng. Anh ta bỏ qua phương án biện hộ ban đầu, lo làm sao để giảm hình phạt cho đương sự.

Hiển nhiên, điều này cũng là vọng tưởng. Vụ án này gây nên sự ảnh hưởng vô cùng ác liệt, đồng thời hấp dẫn sự chú ý của nhiều tầng lớp trong xã hội, nhằm thuận theo ý dân, thẩm phán nhất định sẽ phán quyết nghiêm minh. Người nhà họ Tiết đối xử với thiếu niên như súc vật, coi nhân quyền, pháp luật, đạo đức như trò đùa, nếu hình phạt được giảm nhẹ, e rằng sẽ gây ra sóng to gió lớn.

Cuối cùng, Toà tuyên bố Tiết Tĩnh Y, Tiết Thuỵ, Tiết Lý Đan Ny, Tiết Tử Hiên tội danh cố ý mưu sát thành lập. Tiết Tĩnh Y bị phán mười năm tù giam; Tiết Thuỵ tám năm; Tiết Lý Đan Ny có tình tiết tự thú, có thể giảm hình phạt trong mức phù hợp, lãnh án năm năm tù giam; Tiết Tử Hiên có tình tiết cứu người và tự thú, cộng thêm tích cực phối hợp với cảnh sát điều tra, lãnh án ba năm tù giam, hai năm án treo.

Lúc bị công tố viên đưa đi, Tiết Tử Hiên ngoảnh đầu nhìn thiếu niên, lặng lẽ nói một câu bằng khẩu hình miệng, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng và tình yêu mãnh liệt như có thể bùng cháy.

“Xin lỗi, anh yêu em? Thằng đấy mà cũng xứng?” – Sau khi lên xe, Tiết Diêm lạnh giọng trào phúng.

“Không ngờ anh ta có thể làm đến mức này vì em. Anh ta coi trọng đôi tay mình hơn cả tính mạng.” – Hắn nhớ người nọ từng nghiêm túc nói với hắn phải tránh xa hết thảy những vật sắc nhọn, cuối cùng lại vì cứu hắn mà dứt khoát cầm lấy lưỡi dao phẫu thuật mà Tiết Tĩnh Y đâm tới. Cảm nhận của Chu Doãn Thịnh dành cho anh ta chỉ còn lại hai chữ “thổn thức”.

“Sao, cảm động à?” – Tiết Diêm nghiến răng nghiến lợi nói.

“Trên đời này, người có thể khiến em mềm lòng chỉ có mình anh. Ngoại trừ anh, nó sẽ không lạc nhịp vì bất kỳ ai khác, không tin anh sờ mà xem.” – Chu Doãn Thịnh vừa cười rực rỡ, vừa cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi chồng mình, đồng thời kéo tay hắn vào trong áo mình.

Hai người lập tức ôm hôn triền miên, trong xe quanh quẩn tiếng nút lưỡi chùn chụt, thỉnh thoảng còn thêm vài tiếng rên rỉ.

Tiết lão tứ phẫn nộ quay đầu đi, ngày nào cũng bị đôi chồng chồng này làm chói mù mắt.

——————–

Tiết Tĩnh Y vẫn chưa vào tù. Bởi vì trái tim cấp tốc suy kiệt, sinh mệnh của cô ta đã dần cạn kiệt, sống được ngày nào hay ngày ấy. Cô ta vẫn luôn hỏi thăm tin tức về Tiết Tử Hiên, muốn biết anh ta có sao không, muốn gặp anh ta một lần cuối cùng. Dựa trên tinh thần nhân đạo, bác sĩ liên lạc với Tiết Tử Hiên. Người nọ lặng yên nghe hết, lặng yên cúp điện thoại, rất lâu sau đó đều không xuất hiện, mãi đến ngày Tiết Tĩnh Y gần chết mới lạnh lùng bước vào phòng bệnh.

Tiết Tĩnh Y thổ lộ tình cảm với anh ta, đồng thời xin anh ta cho mình một nụ hôn đầu tiên, cũng là nụ hôn cuối cùng trong đời.

“Không, hôn một ác quỷ sẽ làm bẩn miệng tao, vĩnh biệt và không hẹn gặp lại.” – Tiết Tử Hiên nhìn thẳng vào đôi mắt vẩn đục của cô ta, nói từng câu từng chữ, cuối cùng xoay người bỏ đi, bước chân không tạm dừng giây nào.

Không lâu sau đó, trong phòng bệnh vang lên tiếng gào khóc thê lương của Tiết Tĩnh Y. Cô ta liên tục kêu “em sai rồi”, đôi mắt đỏ ngầu, gương mặt ốm yếu khiến cô ta trông vô cùng chật vật. Nhưng không có bất kỳ ai thương xót cô ta. Tiết Tử Hiên nói đúng, vì mạng sống mà nhẫn tâm lấy tim người anh em song sinh của mình, cô ta quả thực là một ác quỷ.

Nghe thấy tiếng khóc của cô ta, quản gia tại phòng bệnh kế bên muốn đi ra xem thế nào, lại bị cảnh sát trông giữ ngoài cửa ngăn cản. Ông ta là tòng phạm của Tiết Tĩnh Y, chỉ cần thương tích hồi phục là lập tức phải chịu tám năm tù giam. Tuổi này vào tù, có sống được đến khi ra tù hay không cũng là cả một vấn đề, giờ còn có lòng dạ để tâm đến kẻ đầu têu, đúng là già lẩn thẩn.

Tiết Tĩnh Y khóc mệt, dần dần gục đầu xuống gối. Dưới đả kích “bị người trong lòng chán ghét”, cô ta rời khỏi cõi đời trong nuối tiếc và hối hận vĩnh viễn.

Nhận được tin này, Chu Doãn Thịnh thậm chí không buồn chớp mắt. Hiện nay, hắn đang khởi tố người đâm chết cha mẹ hắn năm đó. Vụ kiện được tiến hành rất thuận lợi, đoán chừng không lâu sau đó, hắn sẽ có thể đưa bản án đến trước mộ cha mẹ, đốt cho cha mẹ xem. Tuy họ cũng chưa chăm sóc hắn được bao nhiều, nhưng mỗi đồng tiền gửi về quê lại đong đầy tình thương của cha mẹ, họ xứng đáng giành được công lý.

——————–

Hai tháng sau, thiếu niên – đã chính thức thay tên là Hoàng Di – ngồi trên sân khấu toà nhà Quốc hội, biểu diễn Đế quốc tôi. Cùng biểu diễn với hắn chính là Ivanov – nhạc sĩ vĩ đại nhất thế kỷ trước, ban tổ chức sử dụng kỹ thuật 3D tân tiến nhất dựng nên hình ảnh ông, tái hiện một cách chân thực màn biểu diễn xuất sắc của ông trong cuộc chiến bảo vệ Tổ quốc năm ấy. Màn diễn tấu này đã tác động mạnh đến ý chí chiến đấu của binh sĩ, giúp quân liên minh với lực lượng kém xa quân địch giành được thắng lợi trong cuộc chiến quan trọng nhất, từ đó hoàn toàn xoay chuyển chiến cuộc.

Màn diễn tấu này đã đi vào sử sách, được xưng là kinh điển không gì có thể vượt qua. Nhưng lúc này, thiếu niên đang ngồi cạnh Ivanov, chờ ông đánh xong chương thứ nhất liền nhanh chóng bắt vào chương hai, không hề có chút sơ xuất nào, cũng không kém cỏi mảy may. Tiếng đàn vang dội được đúc từ sắt thép và dung nham khiến tất cả người nghe hừng hực nhiệt huyết. Chương hai vừa kết thúc, Ivanov vừa mỉm cười nhìn thiếu niên chăm chú cũng lập tức đi vào chương ba. Một bên là thiếu niên rực rỡ xán lạn, một bên là hình chiếu đen trắng, hai người lấy một phương thức kỳ dị gặp nhau giữa giao điểm thời không, khiến người quá khứ trông thấy tương lai, khiến người tương lai hồi ức lại quá khứ, khiến mọi người thấy rõ đằng sau phế tích của ngọn lửa chiến tranh là sự hồi sinh của hy vọng.

Nốt nhạc cuối cùng rơi xuống, tất cả thính giả trong hội trường đồng thời đứng dậy, vỗ tay cho bậc tiên liệt vĩ đại và người hậu bối kiệt xuất. Không còn gì nghi ngờ, tiết mục biểu diễn này đã vượt cả kinh điển. Sự giao thoa giữa chiến tranh và hoà bình, giữa hai thời đại cũ mới đã mang lại cho tiết mục này một ý nghĩa không lớn lao.

Chu Doãn Thịnh đứng dậy, bước lên trước sân khấu chào khán giả. Phát hiện người yêu đang nhìn mình với gương mặt hoen đầy nước mắt, Chu Doãn Thịnh tức thì phì cười vì bộ dạng đa sầu đa cảm vô cùng hiếm hoi của người nọ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play