Vân Đóa khi phỏng vấn không chỉ chậm một hai nhịp, bị thầy Tôn đồng tình cho rằng do ‘Khẩn trương trường thi’. Nhưng mà thầy Tôn cảm thấy điều này cũng không sao, bởi vì trận đấu hôm nay không có nhân vật đề tài, trang báo của bọn họ cũng có hạn.
Ý ở ngoài lời, hôm nay bọn họ có thể kết thúc công việc rồi.
Lúc này, thầy Tôn lại gặp được bạn cũ đã hơn một năm không gặp, hai người họ vui vẻ nói chuyện, càng nói thì hứng càng cao, bọn họ gạt Vân Đóa qua một bên. Vân Đóa đành phải tự mình chạy ra bên ngoài hồ bơi đi dạo, nhìn xem hôm nay có thể móc ra được tin tức giá trị nào không. Biểu hiện hôm nay của cô quá kém, cô không cam lòng, không cam lòng.
Bên ngoài hồ bơi là hàng ngô đồng ngay ngắn, vào mùa này, lá cây ngô đồng đã trở nên vàng óng ánh, nhìn từ xa giống như gốc cây diêu tiễn thụ. Ánh năng mùa thua xuyên qua những kẽ lá, chiếu vào nền gạch xám nhạt, đung đưa, loang lổ. Dưới ánh sáng lay động, Vân Đóa nhìn thấy hai đoàn kiến đang đánh nhau, nguyên nhân nổi lên chiến tranh là quyền sở hữu một mẩu vụn bánh mì.
(Diêu tiễn thụ: Cây tiền tài, là một cây bảo vật trong truyền thuyết dân gian của người Hán, nói rằng nếu lay cây sẽ có tiền tài rơi xuống)
Vì suy nghĩ cho hòa bình thế giới, Vân Đóa xoay người dùng một chiếc lá khô khuyên giải và mở chúng nó ra. Cô đứng dậy thì đột nhiên nghe được một tiếng ‘bộp’ vang lên, cô cúi đầu thì nhìn thấy một bộ kính bơi nằm trên đất.
A, là do vừa rồi cô xoay người không cẩn thận làm rơi ra.
Vân Đóa nhặt kính bơi lên, lau sạch sẽ bụi trên mặt đất. Cô cúi đầu nhìn cái kính bơi này, đột nhiên lại nghĩ tới vận động viên gọi là Đường Nhất Bạch. Đó thật là một người vô cùng tốt! Chỉ là bèo nước gặp nhau mà cũng muốn đưa vật kỷ niệm cho cô, với người bình thường thì có vẻ sẽ đường đột, nhưng khí chất trên người anh vừa sạch sẽ lại thật thà khiến Vân Đóa không sinh ra một chút phản cảm nào.
Vân Đóa cúi đầu cười cười, sau khi cười xong, trên mặt hiện lên nét hoang mang. Cô không có hứng thú với thể thao, hiểu biết và xâm nhập vào giới thể thao cũng sau ba tháng thực tập, nhưng mà vì lần phỏng vấn này, Vân Đóa cũng đã học một ít. Ít nhất cô biết rõ, tuyển thủ có thực lực trong nhóm bơi lội của Trung Quốc, không có người tên là Đường Nhất Bạch.
Nhưng tuyển thủ nhận được huy chương vàng trong trận đấu cấp quốc gia, xuất hiện từ đâu ra?
Hơn nữa, hạng mục của anh là bơi tự do 100m, Hạng mục bơi tự do 100m, tương đương với chạy 100m của điền kinh, đều là lĩnh vực kinh diễm nhất, trận đấu được chú ý nhiều nhất. Như vậy, xuất thế hoành tráng trong một hạng mục được chú ý, điều này lại càng không tưởng tượng nổi.
Vân Đóa nghĩ mãi không rõ, cô quyết định không thèm nghĩ nữa. Cô sờ lên kính bơi này, không thả lại vào trong túi mà đội nó lên. Nhìn thế giới xuyên qua lớp kính mờ, thế giới này vẫn y nguyên rõ ràng, chỉ là loại bỏ một chút sắc thái, khiến nơi phồn hoa này không còn quá mạnh mẽ. Vân Đóa cảm thấy thú vị, cũng không thèm để ý ánh mắt kinh ngạc của người khác, cứ đeo kính bơi như vậy đi dạo.
Đi tới đằng sau trường thi, Vân Đóa nhìn thấy một đường dây cách ly, bên ngoài dây cách ly có một cỗ xe bus đang dừng lại. Cô tò mò nhìn đông nhìn tây, muốn nhìn xem xe này đưa đón người nào. Đang nhìn quanh thì thấy từ trong trường đi một đám người đi tới, tất cả đều mặc quần áo thể thao. Dẫn đầu là một người thân hình cao lớn, hai hàng lông mày có khí chất bướng bỉnh lỳ lợm, đúng là Kỳ Duệ Phong, nhân vật đứng đầu trong giới bơi lội Trung Quốc. Anh ta đang kề vai sát cánh với một người thấp hơn mình một cái đầu, cười hì hì, không biết đang trò chuyện những gì. Người đi bên cạnh bọn họ ngũ quan tuấn mỹ, lúc này hai tay đút túi, mắt nhìn phía trước.
Ánh mắt Vân Đóa sáng lên, đó là Đường Nhất Bạch.
Mấy người Đường Nhất Bạch cũng phát hiện cách đó không xa có một cô gái đang nhìn bọn họ. Trên người cô vác hai cái túi lớn, đầu buộc tóc đuôi ngựa, trước ngực đeo máy ảnh vừa đen vừa to, khuôn mặt trứng vịt trắng nõn, trên mặt đeo... kính bơi?
Dưới ánh mặt trời, cô gái đó đeo kính bơi cười ngây ngô, còn vẫy vẫy tay với bọn họ.
Có lẽ là bị trang phục kỳ quái của cô trấn trụ, ma xui quỷ khiến thế nào, vừa thấy Vân Đóa vẫy, Kỳ Duệ Phong bước chân quẹo vào khúc quanh, dẫn một đám người sau lưng đi về phía Vân Đóa.
Không ai ngờ nổi Kỳ Duệ Phong lại chủ động đi tới, Vân Đóa sợ ngây người.
Kỳ Duệ Phong đi tới trước mặt Vân Đóa thì vẻ mặt bừng hiểu ra, “Không phải là muốn ký tên chứ, cách ăn mặc như vậy đã thành công hấp dẫn sự chú ý của tôi, cô thành công rồi!”
“Hả?” Vân Đóa lấy kính bơi xuống, mờ mịt lên tiếng, cô nhìn Đường Nhất Bạch, “Xin chào, lại gặp mặt.”
Đường Nhất Bạch cũng nhận ra cô, gật nhẹ đầu với cô. Ánh mắt của anh lập tức nhìn vào kính bơi trên tay cô, chỉ lơ đãng nhìn qua như tuyết khẽ rơi vào hồ nước, không lưu lại chút dấu vết nào, nhưng lại khiến Vân Đóa có chút co quắp, tay cầm kính bơi của cô khẽ run một chút.
Lúc này Kỳ Duệ Phong vẫn còn đang tự quyết định, “Ký ở đâu?” Anh ta nhìn thấy kinh bơi Vân Đóa cầm hơi run, vì vậy biết lắng nghe cầm kính bơi trong tay cô, nhanh chóng lấy bút trong túi ra, xoẹt xoẹt xoẹt, nhanh chóng ký tên lên mặt kính. Động tác trôi chảy nhanh chóng, Vân Đóa còn chưa kịp ngăn cản, hiển nhiên độ thuần thục vô cùng cao.
Cô nhìn vào mặt kính, vài nét bút không nhìn rõ, nhìn từ góc độ nào cũng không giống ký tên mà càng giống như chữ gà bới.
Ký tên xong, Kỳ Duệ Phong kỳ quái liếc mắt nhìn Đường Nhất Bạch, “Kính bơi này giống kính bơi hôm nay của cậu, chẳng lẽ cô ấy là fan của cậu?”
“Không phải...” Vân Đóa không biết nên giải thích thế nào. Cảm giác suy nghĩ của vị tiên sinh thiên tài này giống như ngựa hoang thoát cương, người bình thường hoàn toàn không đuổi kịp bước chạy của nó.
Lúc này, nam sinh vừa rồi kề vai sát cánh với Kỳ Duệ Phong đột nhiên đi tới bên tai Kỳ Duệ Phong nói gì đó, hai người vừa nói vừa nhìn Vân Đóa. Nam sinh kia có gương mặt shouta, chiều cao cũng thấp nhất trong các vận động viên nam, xem ra tuổi còn nhỏ, khoảng mười lăm mười sáu tuổi.
(shouta - tiểu chính thái: chỉ những cậu bé tuổi thiếu niên)
Sau khi cậu nói xong, Kỳ Duệ Phong nghiêm túc nhìn Vân Đóa, hỏi, “Cô chính là em gái trứng luộc nước trà?”
Vân Đóa suýt nữa ngã xuống không dậy nổi. Em gái trứng luộc nước trà là cái quỷ gì vậy!
Trên khuôn mặt cậu bé nở nụ cười hì hì. Khuông mặt Vân Đóa thoáng hồng rồi thành ráng đỏ, cô vụng trộm liếc mắt nhìn Đường Nhất Bạch, thấy anh cũng đang cười.
Vân Đóa bị vây xem thì có chút xấu hổ và giận dữ. Cô cảm giác hẳn là mình đang bị đùa giỡn, Đường Nhất Bạch đưa chuyện xấu của cô để vui đùa chia sẻ với đồng đội. Vân Đóa khó chịu, cô cúi đầu, xoay người rời đi.
Nhưng mà cô vừa bước chân thì đã bị kéo lại.
Đường Nhất Bạch nắm lấy cánh tay cô, hỏi: “Tức giận sao?”
Vân Đóa cúi đầu không nhìn anh, cứng rắn nói, “Anh thả tôi ra.”
Anh vẫn giữ tay như cũ. Sức của anh rất lớn, cô hoàn toàn không nhúc nhích được. Anh cố chấp hỏi. “Vì sao tức giận?”
Vân Đóa rất tủi thân, rõ ràng là bọn họ giễu cợt cô, vì sao anh lại hùng hồn chất vấn cô như vậy? Cô hít sâu một hơi, “Lúc ấy tôi không đeo túi xách, trên người chỉ có một cái...” Cô cắn răng, “Trừng luộc nước trà. Anh không muốn có thể nói với tôi, vì sao sau khi đi lại giễu cợt sau lưng tôi? Tôi rất đau lòng.”
Đường Nhất Bạch giật mình, rốt cuộc anh cũng đã hiểu rõ vấn đề, vì vậy lắc đầu, “Tôi không giễu cợt sau lưng cô, xin hãy tin tưởng tôi.”
“Vậy làm sao bọn họ biết được?”
Đường Nhất Bạch dở khóc dở cười, “Lúc đó có nhiều người nhìn như vậy.”
Vân Đóa không tin, “Nhưng mà vừa rồi anh đã nở nụ cười.”
“Xin lỗi, không nhịn được.” Ánh mắt của anh chân thành như vậy, nhưng mà lần này, chân thành có chút vô sỉ.
“Anh...” Vân Đóa đột nhiên có chút vô lực, không phải nói Vân Đóa tứ chi phát triển đầu óc không tốt sao, tại sao lại có một người nhanh mồm nhanh miệng như thế?
“Tôi nói,” Kỳ Duệ Phong lên tiếng, “Hai người đang lăn tăn cái gì? Tôi cảm thấy ‘em gái trứng luộc nước trà’ rất đáng yêu mà!”
Thiếu niên bên cạnh anh ta cũng cho là đúng gật đầu, “Tôi cũng cảm thấy như vậy.”
Vân Đóa trừng thiếu niên kia, “Đứa nhỏ, em bao nhiêu tuổi, còn gọi người khác là em gái?”
Khuôn mặt thiếu niên có chút không phục nhưng hiển nhiên cậu ta không đủ sức, đành buồn bực quệt miệng.
Vân Đóa bắt nạt dứa nhỏ cũng không thấy xấu hổ, cô đắc ý hất cằm nhìn về phía Đường Nhất Bạch.
Đường Nhất Bạch đang cười, đuôi mắt xếch lên, khóe môi cong cong, nụ cười tươi dễ nhìn khiến người khác ghen ghét, dưới ánh mặt trời càng thêm vài phần kinh diêm. Anh vô cùng thành khẩn nói, “Tôi cũng thấy đáng yêu, em gái trứng luộc nước trà.”
Lần này đến lượt Vân Đóa buồn bực, “Vận động viên bơi lội cũng hiếu kỳ như vậy sao?!”
“Có lẽ vậy, Q.Q, cậu nói đi.”
Vân Đóa cho rằng mình nghe lầm, “Q...Q? Ai vậy?” Cô nói xong đột nhiên thấy khuôn mặt Kỳ Duệ Phong đen lại, giống như muốn nổi giận. Vân Đóa thoáng cái hiểu ra, “Anh là Q.Q?” Không thể tưởng tượng nổi, thật không thể tưởng tượng nổi, cái người cao to lực lưỡng 1m98 này lại có một nick name khác biệt như thế. Vân Đóa chống nạnh cười ha ha, “Ha ha ha ha ha! Tôi muốn cho nhân dân cả nước đều biết!”
“Không cho nói!” Thái độ Kỳ Duệ Phong hung dữ.
“Vì sao, tôi cảm thấy gọi là Q.Q rất đáng yêu!” Vân Đóa cười run rẩy cả người, trả nguyên lại lời thoại.
Đôi mắt Kỳ Duệ Phong xoay tròn, đột nhiên nghĩ ra cái gì, “Nếu cô cam đoan không nói ra thì tôi sẽ noi cho cô biết vì sao Đường Nhất Bạch lại đưa cái kính bơi này cho cô.”
Vân Đóa ngây ngẩn cái người, chuyện này còn có nguyên nhân sâu sắc gì sao? Nhưng mà trước kia cô và Đường Nhất Bạch không hề biết nhau, có thể có nguyên nhân gì?
Chẳng lẽ anh vừa gặp đã yêu cô? Suy đoán này tự luyến quá... Vân Đóa có chút quýnh, hơn nữa tưởng tượng mập mờ như vậy khiến cô có chút không được tự nhiên, khuôn mặt đỏ lên.
Kỳ Duệ Phong thấy cô ngẩn người thì đắc ý, “Thật ra....”
“Khụ.” Một tiếng nói cắt đứt anh ta. Đường Nhất Bạch liếc mắt, “Q.Q, có vẻ anh đã quên, lịch sử đen tối của anh sắp bị em nhớ đầy một máy tính xách tay rồi.”
Anh ta không có cách nào, bởi vì trí nhớ của Đường Nhất Bạch vô cùng tốt, thằng nhóc này nắm giữ những ký ức đen tối của các anh em, đều giấu trong đầu, tùy lúc dùng để lật chuyển tình thế. Kỳ Duệ Phong không hề nghi ngờ, nếu như tổ chức một cuộc thi kể về điểm yếu của các vận động viên..., Đường Nhất Bạch nhất định có thể đoạt giải nhất, leo đên vị trí cao nhất của thế giới.
Mà bây giờ, nói rõ điểm yếu không đáng sợ, đáng sợ là nói điểm yếu trước mặt phóng viên.
Nhưng mà, thân là lão đại, bị uy hiếp thì Kỳ Duệ Phong cũng không dễ dàng bỏ qua, “Đó coi là cái gì, có bản lĩnh thì quyết sống mái một trận!”
“Hôm nay đã đấu một lần rồi.” Vẻ mặt Đường Nhất Bạch bình tĩnh nhắc nhở anh.
Mặt Kỳ Duệ Phong tối sầm. Đúng vậy, hôm nay đã thi rồi, kết quả Đường Nhất Bạch thắng. Kỳ Duệ Phong cả giận nói, “Có bản lĩnh so 1000 mét với anh!”
Đường Nhất Bạch cười tủm tỉm, “Dùng sở trường của người khác để so, anh nghĩ em cũng ngốc như anh à?”
“Cậu, cậu, cậu... Cầm – thú!”
Vân Đóa trợn mắt há hốc mồm, đây là tình huống gì vậy, đây chính là Kỳ Duệ Phong, quán quân Olympic Kỳ Duệ Phong! Bây giờ giống như đứa bé ầm ỹ với người lớn, còn vô cùng ầm ỹ! Không xoay chuyển được thì mắng người ta cầm thú, giống như Đường Nhất Bạch đang bất lịch sự với anh ta. Cái gì với cái gì thế!
Cô lại nhìn đối thủ của anh ta, Đường Nhất Bạch giống như tề thiên đại thánh lai lịch thần bí, không để chút mặt mũi nào cho Kỳ Duệ Phong, thật sự là.... can đảm hơn người....
Hơn nữa, tài ăn nói của người này thật sự không tồi....
Lúc này, bên cạnh xe buýt có người hô: “Mấy đứa các cậu, đừng có đứng đó, lên xe nhanh!”
Người nọ dường như rất có quyền uy, vài vận động viên lập tức xoay người rời đi.
Vân Đóa ở bên ngoài dây cách ly, gọi một tiếng, “Đường Nhất Bạch.”
Đường Nhất Bạch dừng bước lại, quay đầu nhìn cô, “Ừ, còn có chuyện gì?”
“Tại sao đưa kính bơi cho tôi?”
“Dù sao cũng không phải bởi vì vừa thấy đã yêu.”
“...” Vừa rồi anh ta nhìn ra sao? Vân Đóa ngượng ngùng, nhưng vẫn cố chấp hỏi, “Rôt cuộc vì sao?”
“Có lẽ bởi vì chúng ta khá có duyên!” Anh đáp lập lờ nước đôi, nói xong thì xoay người rời đi, vừa đi vừa giơ cánh tay vẫy vẫy hai cái, coi như tạm biệt.
Vân Đóa không hài lòng lắm với đáp án đó.
Nhưng mà, chuyện về sau thực sự cho thấy, bọn họ đâu chỉ ‘khá’ có duyên, mà phải là hết sực, đặc biệt, cực kỳ có duyên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT