Một tiếng quát chói tai vang lên, làm cho mọi người trong phòng giật mình.
Mọi người quay lại nhìn, một bóng người cao lớn khôi ngô dưới ánh mặt trời trông thật uy nghĩ lẫm liệt. Lãnh Dịch Khánh đang nghiêm nghị đứng trước cửa lớn, trừng mắt nhìn Lãnh Dịch Hạo. Hắn vừa đến đã thấy con dao trong tay Cảnh Thu, trong ánh mắt lúc nào cũng dịu dàng bắn ra tia sắc lạnh.Hắn nhanh chóng tiến đến, đẩy Cảnh Thu ra, chắn trước giường, giận dữ quát lên với Lãnh Dịch Hạo:
“Dù thế nào nàng cũng là thê tử của đệ, đệ làm sao có thể để nàng ngay cả khi chết rồi cũng không được toàn thây ?!”
Ấn tượng của mọi người với Lãnh Dịch Khánh là tao nhã lễ độ, nhưng lúc này đây lại xông tới giáo huấn người, Lãnh Dịch Hạo không thể không nhíu mày, chẳng lẽ có chuyện gì đó mà hắn không biết ?
Lãnh Dịch Hạo phất tay, tất cả mọi người yên lặng lui xuống, trong phòng chỉ còn Lãnh Dịch Hạo và Lãnh Dịch Khánh, còn có cả Lãnh Dịch Tiêu đang đứng ngoài cửa nghe lén nữa.
Làm ơn đi, hai ca ca vì một nữ nhân – lại là một nữ nhân đã chết — mà cãi nhau, hắn đi vào làm cái gì ? Vẫn là nên đứng xa xem trò vui thì hơn !
“Đại ca, đệ nhớ rõ huynh luôn rất ghét nữ nhân, nhất là nữ nhân này.” – Lãnh Dịch Hạo gằn từng tiếng.
Lãnh Dịch Khánh quay đầu nhìn Úc Phi Tuyết sắc mặt tái nhợt, đã không còn hơi thở ở trên giường.
“Đúng vậy, ta luôn luôn chán ghét nữ nhân, là vì trong lòng ta sớm đã có một nữ nhân. Tất cả nữ nhân bên cạnh ta, nếu không phải vì tài, thì cũng vì thế, bởi vì ta là đại hoàng tử, các nàng tiếp cận ta, đều có mục đích của mình. Nhưng ta đã gặp một cô gái, nói chính xác là một cô gái nhỏ, nụ cười của nàng là nụ cười rực rỡ thuần khiết nhất mà ta từng thấy, hơn nữa, nàng đã cứu mạng ta!”
“Chưa từng nghe thấy huynh nói qua việc này.” – mày Lãnh Dịch Hạo càng lúc càng nhíu chặt. Quả nhiên là có việc mà hắn không biết.
“Đệ luôn ở ngoài biên quan, chuyện trong kinh thành, đệ biết được bao nhiêu ? Hơn nữa có một số việc, không cho người khác biết có lẽ tốt hơn.” – ý Lãnh Dịch Khánh là, lấy tôn nghiêm của một đại hoàng tử như hắn, nếu giương cờ gõ trống đi tìm một tiểu cô nương của hiệu thuốc bắc, một là cũng không thích hợp cho lắm, hai là làm kinh động những kẻ có dụng tâm, chỉ sợ hiệu thuốc bắc kia cũng không thể tiếp tục mở nữa.
“Đừng nói với đệ rằng nàng chính là cô gái nhỏ kia.” – Lãnh Dịch Hạo chỉ vào Úc Phi Tuyết nằm trên giường.
“Đúng vậy, lúc đệ nói cho ta biết sư phụ của nàng chính là Giang đại phu Nhân An Đường, ta đã lập tức phái người đi thăm dò, Giang đại phu quả nhiên có một nữ đệ tử, chính là nàng! Úc gia tứ tiểu thư. Chẳng qua vì thân phận đặc biệt của nàng, cho nên Giang đại phu vẫn không chịu thừa nhận.”
“Cho nên ?” – Lãnh Dịch Hạo lại nhíu mày, nụ cười lạnh lẽo trên khóe môi. Huynh ấy không phải là muốn tranh giành nữ nhân vớ mình chứ ?
“Cho nên, ta sẽ không cho đệ làm tổn thương nàng!” – trên khuôn mặt nghiêm nghị của Lãnh Dịch Khánh hiện rõ sự kiên quyết. Người hắn vẫn luôn tìm kiếm, hóa ra vẫn luôn ở trong mắt mình. Hơn nữa hắn còn nhiều lần khuyến khích Lãnh Dịch Hạo làm tổn thương nàng. Mỗi lần nghĩ đến việc này, hắn không thể nào tha thứ cho mình. Cho nên, bây giờ hắn nhất định phải dùng hết mọi năng lực của mình để bảo vệ nàng, để nàng yên tĩnh rời đi, không bị một chút thương tổn nào !
Lãnh Dịch Khánh làm việc luôn quan tâm đến nguyên tắc và lễ nghĩa. Lúc này hắn lại vì nữ nhân này mà trở mặt với đệ đệ ruột thịt, không phải là hắn đã động tâm với nữ nhân này đấy chứ ?
Ý thức được điều này, sự lạnh lùng trong mắt Lãnh Dịch Hạo bắn ra bốn phía, giọng nói trêu chọc nhưng không có chút ấm áp:
“Huynh cũng đừng quên, nàng là Vương phi của đệ.”
Lãnh Dịch Tiêu đứng ngoài cửa thầm nghĩ trong lòng không ổn rồi, làm sao bây giờ ? Nhìn cái tư thế này là sắp đánh nhau đến nơi rồi đây mà.
Điên rồi điên rồi! Hai ca ca đều điên hết rồi! Lại đánh nhau vì một nữ nhân xấu xí, lại còn là một nữ nhân xấu xí đã chết nữa chứ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT