Loa kèn rền vang trời đất, cả kinh thành vui sướng hân hoan.

Úc Phi Tuyết nhìn khuôn mặt được trang điểm xinh đẹp trong gương, có chút nhụt chí.

“Người đâu, rửa mặt rửa mặt! Rửa sạch đi cho ta!” – Úc Phi Tuyết đẩy bà vú bên cạnh ra đứng dậy.

“Ai da tiểu thư, hôm nay là ngày vui của người, người nhất định phải ngoan ngoãn, người chưa bao giờ trang điểm, có thể thấy không quen, nhưng tân nương tử đều trang điểm như vậy, người cứ để như thế này, lát nữa trùm khăn ngồi trên kiệu hoa qua cửa lớn rồi, muốn tẩy thế nào cũng được !”

Bà vú tận tình khuyên bảo,chỉ sợ đứa nhỏ có cha sinh không có mẹ dưỡng này lại làm náo loạn, gây ra trò cười gì trong ngày lớn này.

Lão gia nói, không may có việc gì xảy ra, sẽ chỉ hỏi tội bà! Trách nhiệm trên người bà vú rất quan trọng !

“Đúng vậy đúng vậy, tiểu thư, nếu để cho lão gia biết, sẽ lại bắt người học quy củ.” – nha đầu bên cạnh biết rõ điểm yếu của Úc Phi Tuyết.

Khóe miệng Úc Phi Tuyết hơi run run.

“Đây là cái thứ gì, làm mặt ta giống cái mông con khỉ quá vậy !”

“Tiểu thư, người là tiểu thư khuê các, những từ như vậy không thể nói ra được.”

“Mông, mông. Nói ra thì làm sao ?”

“Lão gia đến.”

“……”

“Ta không muốn trùm cái này, trùm lên đầu ta không nhìn thấy cái gì hết !” – Úc Phi Tuyết cự tuyệt trùm khăn voan. Một tay kéo khăn voan, ném xuống đất.

Bà vú lo sợ chạy tới nhặt lên, lại một lần nữa tận tình khuyên bảo.

Kiệu hoa vào cửa, lúc chuẩn bị ra khỏi cửa, Úc Phi Tuyết kêu to:

“Dừng lại –”

“Bà tổ cô à, lại làm sao vậy ?” – trong một ngày mà làm ra bao nhiêu việc, bà vú bị Úc Phi Tuyết quay đến sắp ngất rồi.

“Ta muốn đi nhà xí!”

“Tiểu thư, kiệu hoa này……”

“Cứ để nó đợi ! Con người có ba việc gấp !” – Úc Phi Tuyết mang theo khăn voan, một mạch lao như điên vào nhà xí.

Đợi đến chỗ không có ai, nàng chạy một vòng về hậu viện, nhét vào trong bụng thứ mà bình thường nàng vẫn dùng để dịch dung, sau đó mới lật đật chạy về.

Trên kiệu hoa, Úc Phi Tuyết dưới tấm khăn voan lộ ra một nụ cười tinh quái.

Một miếng sẹo dán to bằng cái bát, lại làm thêm mấy ‘vết thương’ trên trán, được rồi ! Vương gia kia không nhìn thấy, nhất định sẽ lấy tay để ‘xem’, người mù nào mà chẳng như vậy.

Có thứ này rồi, đảm bảo Vương gia kia chỉ “xem” một chút, sau này sẽ không dám chạm vào nàng! Đợi đến lúc Vương gia đi đời nhà ma, ha ha, tháng ngày tươi đẹp của nàng đã đến !

Đếm trên đời này, người ngồi trên kiệu hoa hy vọng tân lang chết sớm một chút, chỉ sợ cũng chỉ có Úc Phi Tuyết !

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play