“Phu quân quá khen, đây là việc nương tử phải làm !”

Lúc Úc Phi Tuyết nghiêng mặt, nhíu mày trừng mắt nhìn Lãnh Dịch Hạo, ngươi không cho ta gọi phu quân, ta càng muốn gọi, ta còn gọi cho ngươi khó chịu chết thôi ! Ai sợ ai ?

Lãnh Dịch Hạo lặng lẽ nắm chặt tay Úc Phi Tuyết. Trước kia vì sao hắn lại không phát hiện, bàn tay của nàng gầy chỉ có da bọc xương, giống móng vuốt gà quá, một chút cảm giác cũng không có! Cái đám nhà bếp kia đang làm cái gì vậy ?

“Nương tử, cưới được hiền thê như thế, phu quân không mong gì hơn ! Bản vương đúng là tam sinh…… khụ….”

Lãnh Dịch Hạo vẻ mặt nhu tình mật ý, lưu luyến bịn rịn. Úc Phi Tuyết rõ ràng biết là hắn đang diễn kịch, nhưng vẫn cảm thấy hoa đào rực rỡ một vùng, nam tử này quá đẹp, cực kỳ tuấn tú, mê hoặc lòng người. Trong sự dịu dàng mang theo vài phần cứng rắn cương nghị, trong lạnh lẽo lại có vài phần tình ý….

Đột nhiên, sắc mặt Lãnh Dịch Hạo biến đổi, trên khuôn mặt vốn suy yếu kia trong khoảng khắc tái nhợt, một ngụm máu tươi chính xác phun lên bàn tay của Úc Phi Tuyết.

Úc Phi Tuyết giật mình, muốn thu hồi tay mà không kịp. Trên bàn tay trắng kia nhất thời đỏ sẫm một mảng, một mùi tanh nồng bốc lên, máu từ tay nàng nhanh chóng chảy xuống.

“Hoàng nhi –” – Hoàng Đế và Hoàng hậu cùng kêu lên, đẩy Úc Phi Tuyết đang ngạc nhiên ra, tiến đến đỡ Lãnh Dịch Hạo.

“Người đâu! Thái y! Mau truyền Thái y!”

Khóe miệng Úc Phi Tuyết khẽ run rẩy, còn chưa kịp nói ra câu nào trước mắt đã đen thui, ngã xuống.

Từ nhỏ cứ thấy máu là nàng bị ngất!

“Để ta để ta! Ấn vào nhân trung huyệt là tỉnh! Hiệu quả rất nhanh!”

Lãnh Dịch Tiêu đứng ở một bên xem náo nhiệt cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói chuyện, cuối cùng cũng tìm được cơ hội báo thù rồi!

Ta ấn, ta ấn, ta bóp chết ngươi!

*

“Hồi bẩm Hoàng Thượng, Vương gia có lẽ bị nhiễm lạnh.” – Thái y cung kính hồi bẩm.

“Đại khái là đêm qua gió lạnh, Vương gia đứng gió lâu, cho nên gió độc nhiễm vào cơ thể, làm cho bệnh tình tái phát……” – Một thái y khác cũng cúi đầu khom người phụ họa.

Úc Phi Tuyết đen xì mặt mũi, nhận thức đầu tiên của nàng là: Tên yêu nghiệt chết bầm kia thu mua lũ thái y từ khi nào vậy ?

“Phi Tuyết, Hạo Nhi thể chất yếu đuối, vẫn nên để cho nó ở trong phòng, ít đi ra ngoài thôi. Mấy cái pháo hoa gì gì đó, không được làm nữa.” – trong giọng nói của Hoàng Đế rõ ràng có sự không hài lòng.

“Vâng.” – Úc Phi Tuyết ấm ức gật đầu, Lãnh Dịch Hạo chết bầm, dám dùng cách ấy đối phó nàng!

“Hoàng Thượng, thiếp thấy trong phủ từ trên xuống dưới nam đinh khá nhiều, nha hoàn lại ít, chỉ sợ chăm sóc không được thoải đáng, thần thiếp cho rằng, vẫn nên cho một mama trong cung đến đây chăm sóc Hạo Nhi.” – Hoàng hậu nương nương đau lòng nhìn Lãnh Dịch Hạo sắp “ngất”, lo lắng nói.

Hoàng Đế suy nghĩ một chút rồi gật đầu:

“Uh, chuyện này, Hoàng hậu nàng lo liệu đi, càng nhanh càng tốt.”

“Vâng!”

Gọi một mama đến ? Úc Phi Tuyết lại muốn ngất đi.

Không nghĩ tới Hoàng hậu sẽ ra một chiêu như thế, vậy không phải là sắp xếp một “gian tế” ở trong vương phủ sao ? Vậy sau này cuộc sống của nàng còn gọi gì là tự do nữa!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play