“Cám ơn phụ hoàng!” – Lãnh Dịch Hạo yếu ớt nở nụ cười, cúi đầu ho nhẹ.
“Phụ hoàng, Vương gia chắc là đã mệt rồi.” – Úc Phi Tuyết kịp thời mở miệng nói.
“Hạo Nhi, không dễ gì mới thấy con tiến cung, trẫm thật muốn con ở bên cạnh trẫm lâu một chút, trẫm già rồi –”
Hoàng Đế nhìn khuôn mặt xanh xao vì bệnh tật của Lãnh Dịch Hạo, đứa trẻ này, cho dù là yếu ớt, nhưng lông mày của nó luôn luôn lạnh lùng và ngạo nghễ, thần thái này, rất giống với mẹ ruột của nó. Người đó là nữ nhân hắn yêu nhất đời này. Tâm tư của Hoàng đế bỗng chốc giật mình.
Úc Phi Tuyết cảm nhận được rõ ràng thân mình Lãnh Dịch Hạo cứng đờ lại, chẳng qua ánh mắt Hoàng Đế vẫn đang chăm chú nhìn vào mặt hắn, suy nghĩ lại bay đến một nơi rất xa nên vẫn chưa nhận thấy được sự thay đổi trong nháy mắt của Lãnh Dịch Hạo.
“Phụ hoàng, người vẫn đang còn sung sức lắm, sao có thể già được chứ ? Hơn nữa, Hoàng Thượng lại là vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế nữa !” – Úc Phi Tuyết cười khanh khách đứng dậy giúp Lãnh Dịch Hạo giải vây.
Quan hệ của hai cha con này hình như có chút tế nhị, nhưng mà không liên quan đến nàng, dù sao thì hắn cũng đang nợ cô một cái ân tình !
Hoàng Đế nghe vậy cất cao giọng cười lớn:
“Trên đời làm gì có người nào vạn tuế chứ. Chẳng qua chỉ là mọi người xu nịnh thôi.”
“Không phải xu nịnh mà là nguyện vọng.”
Lãnh Dịch Hạo cầm lấy lên tay Hoàng Đế, nhẹ nhàng cười nói.
Những lời này, từ miệng Lãnh Dịch Hạo nói ra làm cho Hoàng Đế rất hưởng thụ.
Dường như có một thứ tình cảm ấm áp xa lạ đang chảy giữa ánh mắt hai cha con.
Hoàng hậu mang theo nụ cười dịu dàng, nhìn hai cha con khó có lúc gặp được nhau, sau đó kéo tay Úc Phi Tuyết qua một bên, nhẹ giọng hỏi:
“Con à, mẫu hậu hỏi con một việc.”
“Việc gì ạ ?” – Trước mặt Hoàng Đế còn thần bí như thế làm gì ?
“Đứa trẻ Hạo Nhi này cơ thể yếu ớt, các con có hay không……” – Hoàng hậu nương nương hạ giọng, muốn nói rồi lại thôi.
Úc Phi Tuyết không hiểu nàng muốn nói cái gì, vẻ mặt đầy nghi ngờ.
“Bản cung muốn nói, tối hôm tân hôn đó, lúc động phòng, các con……có hay không……có ở cùng nhau hay không?” – Có một số việc không tiện nói rõ ra.
“Ah, động phòng, có ạ. Đương nhiên là ở cùng nhau rồi!” – Úc Phi Tuyết đã hiểu rồi.
Nàng còn tưởng là có chuyện gì chứ, thì ra là chuyện này ! Tối hôm đó đâu chỉ ở cùng nhau, thiếu chút nữa còn đánh nhau ấy chứ !
Hai cha con đang nói chuyện cùng lúc quay sang bên này.