Vương phi nổi cơn ghen, vương gia rất sợ vợ

"Vương phi tỷ tỷ, cầu xin người, đừng đuổi bọn muội đi, bọn muội nguyện ở đây làm trâu làm ngựa hầu hạ Vương gia!"

"Vương phi tỷ tỷ, bọn muội sai rồi, từ nay về sau bọn muội nhất định sẽ đi đường vòng, cầu xin người đừng đuổi bọn muội đi..."

"Vương phi tỷ tỷ..."

Bảy nữ nhân khóc ầm ĩ, ngay cả Hoàng Điệp phu nhân cũng không ngừng gạt lệ.

Chỉ có Hồng y phu nhân vẫn bình tĩnh nhất, mặc dù vẻ mặt lộ vẻ không cam lòng, toát lên vẻ cô đơn, nhưng vẫn duy trì dáng vẻ bình tĩnh ung dung từ trước đến nay.

"Đủ rồi! Dù các ngươi có nói gì cũng vô dụng, thu dọn đồ đạc của các ngươi, cút!" Dù sao trong lòng Lãnh Dịch Hạo nàng cũng không phải là người tốt, vì vậy đơn giản cứ làm người xấu đến cùng đi. Hơn nữa, không phải Lãnh Dịch Hạo đã nói rồi sao, cho dù nàng bán cả vương phủ đi, hắn cũng không được phép can thiệp

Cuối cùng, nàng kêu kế toán xuất ra một khoản tiền rồi ném cho đám Hồ Điệp phu nhân kia, để các nàng tự mưu sinh. Nào ngờ đám nữ nhân này có chết cũng không đi, quỳ gối trước đại môn vương phủ khóc sướt mướt một buổi sáng, hận không thể thu hút mọi người của cả Ấp thành đến xem trò vui. Về việc Vương phi nổi cơn ghen, lời đồn Vương gia rất sợ vợ, đã sớm bay khắp toàn thành. Nhưng không cần biết các phu nhân ngoài cửa khóc như thế nào, gọi như thế nào, Úc Phi Tuyết vẫn đóng cửa chính lại: "Đuổi các nàng đi, còn tiếp tục không đi thì đuổi chó ra!"

Dù sao các nàng ở lại đây cũng sẽ chết, chi bằng để các nàng đi tạo dựng lại cuộc sống sau này. Nàng không ngại làm người xấu, dù sao trong lòng các nàng, nàng cũng không phải người tốt đẹp gì. Nói xong, nàng lập tức muốn đi, không hề lưu luyến. Bây giờ nàng chỉ muốn làm xong việc của mình.

"Vương phi..." Cảnh Thu nói rồi lại dừng lại.

"Có việc gì?"

"Vương gia nổi giận..." Cảnh Thu cẩn thận mở miệng, không dám đắc tội với Vương phi đang tức giận này. Thật ra, Vương gia không chỉ nổi giận không thôi đâu. Lãnh Dịch Hạo đang rất rất tức giận. Chẳng qua vì Ngọc Điệp phu nhân bệnh tình rất tệ, vết thương cũ lại thêm vết thương mới, còn bị trúng phong hàn, Lãnh Dịnh Hạo không thể bỏ đi.

"Nổi giận? Vậy hắn chết chưa?" Vì sao không đích thân đến.

"..."

Úc Phi Tuyết hiểu rõ, nàng náo động ở trước sảnh lớn như vậy, Lãnh Dịch Hạo cũng không lộ diện, trừ Ngọc Điệp ra, còn ai có bản lãnh lớn như vậy!

"Vậy ngươi tới làm gì?" Úc Phi Tuyết vẻ mặt lạnh lùng lườm Cảnh Thu, Cảnh Thu sợ tới mức rụt rụt cổ, nhanh chóng lui xuống.

"Tiểu Tuyết, nàng như vậy... không hay lắm đâu?" Lãnh Dịch Khánh day day huyệt thái dương, hắn bắt đầu phát hiện, Úc Phi Tuyết đúng không phải là chủ nhân mà hắn có thể trêu đùa. Nhớ cho kỹ, trêu ai chứ đừng trêu đến nàng, nếu không ngươi nhất định sẽ b chết rất thảm.

"A Khánh, ngươi có thể giúp ta được không?" Đôi mắt to trong veo của Úc Phi Tuyết nhìn qua khiến Lãnh Dịch Khánh cảnh giác.

"Chuyện gì?"

"Đêm hôm nay, giúp ta cứu một người."

"Ai?"

"Mã Thiên Ba."

"..." Lãnh Dịch Khánh hoàn toàn không biết nói gì. Là hắn nghe nhầm, hay là Úc Phi Tuyết điên rồi?

Hai người đều không có chú ý tới, một đôi mắt ghen ghét đang theo sát phía sau bọn họ.

"Tiểu Tuyết, Mã Thiên Ba là lão đại của sơn tặc Tiểu Thương Sơn, có hắn ở đây, vùng biên cảnh không thể yên bình, A Hạo mất rất nhiều công sức mới bắt được Mã Thiên Ba, nàng không thể..." Lãn Dịch Khánh thuyết phục Úc Phi Tuyết một ngày cũng không có tác dụng, mặc cho hắn nói mỏi miệng, Úc Phi Tuyết chủ ý đã định, nói gì cũng muốn cứu Mã Thiên Ba.

Lãnh Dịch Khánh cho rằng Úc Phi Tuyết chỉ đơn thuần muốn chọc giận Lãnh Dịch Hạo, nhưng như vậy cũng phải trả một cái giá quá lớn. Úc Phi Tuyết lại ngâm nga hát, vui vẻ chế dược. Ở đây có kim san dược, tán, ngũ bộ độc, lát nữa chắc chắn sẽ có ích. Là do nàng hại Mã Thiên Ba bị bắt, nói thế nào nàng vẫn cảm thấy Mã Thiên Ba đối với nàng tốt hơn so với Lãnh Dịch Hạo.

Nói ngắn gọn, nàng phải cứu Mã Thiên Ba ra.

Mặc y phục dạ hành, Úc Phi Tuyết thân ảnh như yến chui lên xà nhà, Lãnh Dịch Khánh không ngăn cản được, chỉ có thể đi theo nàng.

Đại lao, nằm ở phía Tây tối nhất vương phủ. Lãnh Dịch Khánh lần đầu tiên trong cuộc đời làm cướp, phi thân dẫn thị vệ rời đi. Úc Phi Tuyết một cước đá văng cửa đại lao, phi thân vào. bị giam trong nhà tù tối tăm trong cùng, tứ chi hắn bị trói trên giá, trong miệng bị nhét đầy vải rách, quần áo đầy vết máu loang lổ, rõ ràng đã bị đánh. Mà ngay cả trên mặt, vết thương cũng vô số. Trong lòng Úc Phi Tuyết lập tức dâng lên sự áy náy, tất cả là do nàng, Mã Thiên Ba mới rơi vào kết cục thảm như vậy, chẳng trách Mã Thiên Ba giờ phút này nhìn nàng như là muốn ăn tươi nuốt sống.

"Ngươi trừng ta làm gì vậy, cũng không phải là ta bắt ngươi. Bây giờ ta tới cứu ngươi, nếu ngươi có thể tỉnh táo đi theo ta, thì hãy chớp mắt mấy cái." Úc Phi Tuyết cần xác nhận trước Mã Thiên Ba này không có tính sát thương.

Nào ngờ Mã Thiên Ba không chỉ có liều mạng nháy mắt, mà còn liều mạng trợn mắt nhướn mày, một đôi tròng mắt đảo loạn.

"Ý gì vậy? Ngươi... vì sao lại cứ đảo như vậy?" Úc Phi Tuyết bỗng cảm thấy Mã Thiên Ba trước mặt bắt đầu xoay tròn, xoay tròn rất nhanh, cuối cùng, trước mắt nàng tối sầm, ngã trên mặt đất.

Mã Thiên Ba trợn tròn mắt, trong miệng phát ra âm thanh ô ô, trên trán nổi gân xanh nhưng lại không thể làm gì được.

Lãnh Dịch Khánh dẫn thị vệ đi, vừa vào cửa, liền phát hiện Úc Phi Tuyết chóng mặt ngã nằm trước mặt Mã Thiên Ba. Lãnh Dịch Khánh kinh hãi,phi thân vào. Nào ngờ cũng cảm thấy đầu óc choáng váng, ngã xuống bên cạnh Úc Phi Tuyết.

Trong góc tối hai nữ tử từ từ đi ra.

"Tiểu Anh, ngươi làm rất khá, nếu như bổn phu nhân có thể thuận lợi quay về vương phủ, nhất định sẽ không bạc đãi ngươi." Hồng Điệp phu nhân lạnh lẽo nhìn hai người trên mặt đất. Nàng ở trong vương phủ này, có thể xem như lâu nhất. Trong vương phủ này có mật đạo nào, đường tắt nào mà nàng không biết chứ? Từ trên xuống dưới, ngay cả ma ma trong phòng bếp, cũng không ai là không nể mặt nàng. Tiểu nha đầu này tự ình là Vương phi, có thể đuổi nàng đi ra ngoài sao? Chỉ sợ nha đầu ấy suy nghĩ ngây thơ quá!

Nha hoàn Tiểu Anh cung kính nói: "Phu nhân đối với em ân trọng như núi, Tiểu Anh chỉ làm chuyện mình nên làm."

Hồng Điệp phu nhân nhẹ nhàng gật đầu: "Ngươi biết như thế nào rồi chứ?"

"Phu nhân yên tâm." Tiểu Anh vẫy tay, hai người hầu nhanh chóng tiến vào, nâng Úc Phi Tuyết cùng Lãnh Dịch Khánh đi về Kỳ Lân Các.

Hồng Điệp phu nhân lộ ra tiếng cười gian xảo, sáng mai, có trò hay để xem rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play