Lần mò trong sương sương mù dày đặc bao vây bốn phía ước chừng hai giờ, Cao Thừa Tử ngẩng đầu nhìn về nơi xa. Rốt cục, vùng trời trước mắt chợt sáng ngời, sương mù cũng tan thành mây khói.
Cao Thừa Tử ngẩng cao đầu quan sát, thấy phía trước là một vùng băng tuyết trống trải, bóng loáng trong như gương. Cách đó không xa là một tòa núi băng cao ngất phảng phất như cẳm thẳng vào trong tầng mây. Toàn bộ ngọn núi như bị tuyết trắng bao trùm, trái ngược với phần núi chính giữa lại ngập tràn những cây mây xanh tươi. Cao Thừa Tử phóng tầm mắt ra xa, hắn biết nơi đó khẳng định chính là địa phương ẩn thân của Tiểu Nguyên.
Càng đến gần, hắn mới phát hiện ngọn núi này hiểm trở dị thường. Cho dù không có đám sương mù vờn quanh, người bình thường cũng đừng mơ tưởng bò lên được nơi này. Ở giữa núi có đủ loại quái thạch lởm chởm, một vài tảng đá còn có góc cạnh sắc bén với đủ loại tạo hình quái dị. Ngẫu nhiên khi ánh mặt trời chiếu đến tầng băng phía trên, sẽ làm chói mắt người đến phát đau.
Cao Thừa Tử buông ba lô, chuẩn bị quần áo nhẹ để ra trận. Núi này mặc dù cao, nhưng với hắn mà nói tuyệt đối không đáng kể. Từ trong ba lô lấy ra dây thừng và khóa an toàn riêng biệt dùng cho người leo núi chuyên nghiệp, hắn nhắm ngay một vách đá vô cùng lớn, phóng ra phần khóa cố định, bụp một tiếng dính chặt lên nền đá. Sau khi đem toàn bộ dây thừng cố định trên người, hắn mới bắt đầu sử dụng cả tay chân hướng về phía trước trèo lên.
Kỳ Tiểu Bân đầy mặt lo lắng lôi kéo Kỳ Tiểu Nguyên: “Anh anh, anh ấy thật sự muốn leo lên! Anh nhanh đi ngăn cản anh ấy, đây chính là Ngọc Hoa Phong, làm sao có thể có nhân loại đi lên tới đây được?” Một ngọn núi với độ dốc gần như chín mươi độ, đừng nói nhân loại, ngay cả yêu quái cấp thấp còn trèo không nổi. Rất cao, rất cao, nếu không Thánh Quân cũng sẽ không lựa chọn chỗ này làm sào huyệt của mình.
Kỳ Tiểu Nguyên bình tĩnh nhìn thoáng qua Kỳ Tiểu Bân: “Em đau lòng hả? Được thôi! Vậy em đi mà ngăn cản hắn ta. Nói không chừng, còn có thể thúc đẩy một hồi nhân duyên tốt đẹp đó.”
Kỳ Tiểu Bân le lưỡi. Chợt cậu lại cảm thấy lúc mình hóa thân thành xà phun phun đầu lưỡi tương đối rất là manh. Vì thế, cậu liền xoay người hóa thành một con rắn nhỏ màu xanh dài ước chừng hơn một thước, rồi im hơi lặng tiếng du tẩu đầu lưỡi khắp nơi.
Không biết vì sao, lòng bàn tay Kỳ Tiểu Nguyên bỗng tràn ra một hồi mồ hôi lạnh. Nơi tâm hồ, thân ảnh của Cao Thừa Tử đang từng tấc từng tấc du chuyển lên phía trên. Ngẫu nhiên trượt chân một cái, hắn cứ như thế bất thình lình rớt xuất mất mấy thước. Mỗi lần như thế, Kỳ Tiểu Nguyên chỉ cảm thấy tâm mình đột nhiên trầm xuống.
Mình nhất định là bị ma nhập rồi, cho dù trong bụng mang con của hắn, cũng không cần vì chút chuyện của hắn mà lo lắng hãi hùng đi? Mình không có thích hắn, cũng không yêu hắn, cái loại xú tiểu tử hai bàn tay trắng, không xu dính túi, làm gì có tư cách để cho cậu lo lắng!?
Kỳ Tiểu Nguyên thảnh thơi hái lấy một trái nho, bỏ vào trong miệng nhai nhai. Ngay lập tức một vị thơm ngọt lan tràn khắp khoang miệng, làm cho tâm tình cậu cũng nhanh chóng tốt trở lại. Kỳ Tiểu Nguyên cầm lấy một hộp ngọc, hái xuống một chuỗi nho bỏ vào bên trong. Cái này phải bỏ vào trong động, chờ tới khi tiểu hồ ly trở về ăn. Ba nhất định sẽ phi thường thích.
Liếc mắt nhìn một chút về phía tâm hồ, bấy giờ, Cao Thừa Tử thật vất vả đi đến một nửa, nhưng lại trượt xuống một phần ba. Chiếu theo tốc độ này, cho đến lúc bầu trời tối đen, hắn cũng chưa chắc đã bò được tới nơi. Người nọ đang giắt mình giữa không trung nghỉ ngơi. Hắn từ trong túi tiền lấy ra một cây chân giò hun khói, ra sức gặm vào bụng bổ sung năng lượng.
Kỳ Tiểu Nguyên xì một tiếng cười ra tiếng: “Đứa ngốc!”
Sau khi xử lý miếng chân giò hun khói, chỉ thấy đối phương giống như mới cắt tiết gà, hăng máu trèo về phía trước, hơn nữa còn thỉnh thoảng hướng phía mặt hồ cười cười, giống như biết Kỳ Tiểu Nguyên đang lén nhìn hắn vậy. Mà cũng vì nụ cười này của Cao Thừa Tử, Kỳ Tiểu Nguyên lại trở nên ngẩn người.
Cao Thừa Từ, vốn không phải là người thích cười, hơn nữa cậu còn nhìn ra được, hắn bình thường rất rất nghiêm túc. Bất luận là khi ở cùng thủ hạ, bạn bè, kể cả song thân, hắn cũng không bao giờ thể hiện mình là một người thích cười thích đùa vui. Nhưng nụ cười chân thật vừa nãy, làm cho cậu liên tưởng đến một khối nham thạch lãnh ngạnh, bỗng nhiên trong lúc bị người ta lột bỏ vỏ ngoài, đem phần nhẵn bóng ấm áp bên trong cọ ra. Cải cảm giác ấy vừa như cẩn thận từng li từng tí, vừa như sợ sẽ thương tổn đến đối phương. Kỳ Tiểu Nguyên không biết mình vì sao lại xuất hiện hình ảnh so sánh kì dị này trong đầu? Cậu theo bản năng, nắm chặt nắm tay, ở trong lòng lặng lẽ nói tiếng cổ vũ hắn.
Ngắn ngủn hơn nữa giờ, hắn lại lần nữa rớt xuống địa phương vừa trèo lên lúc nãy. Đứng ở trên cự thạch tìm điểm phát lực, hắn lần thứ hai cố định thật chắc dây leo núi. Đem khóa cố định xong, hắn mới lần thứ hai khởi hành hướng lên trên.
Con đường tìm vợ thật gian khổ, muốn đem Tiểu Nguyên trở về, cũng không phải đơn giản làm vài bước là xong. Hắn rốt cục đã biết mình trước kia vì sao phải mất cả ngày cả đêm để khổ luyện, nguyên lai chính là vì ngày hôm nay, nguyên lai là vì để hắn có thể có được một thân thể thật tốt, hỗ trợ cho hắn trong con đường theo đuổi bà xã vô cùng bi khổ.
Thẳng đến khi ngọn đèn trong Ngọc Hoa động ánh lên lục sắc, Cao Thừa Tử mới vừa hay bò đến được bên cạnh cửa động. Hắn hưng phấn nhìn Kỳ Tiểu Nguyên đang dứng nơi cửa động lạnh lùng quan sát hắn, kỳ thật trong lòng lại đang hưng phấn muốn chết. Cậu thật không ngờ, hắn thế nhưng đã thật sự đã bò lết tới nơi! Cái tên phàm nhân này đã làm được chuyện mà rất nhiều yêu quái đều không thể. Thứ cổ vũ cho hắn chẳng lẽ là trái tim của hắn sao?
Kỳ Tiểu Nguyên quay sang nơi khác, không nhìn hắn nữa. Nếu hắn chạy tới đây ôm lấy mình, cậu liền đi xem ký ức đã bị phong ấn một lần. Không phải mọi người đều nói tiểu biệt thắng tân hôn sao? Trước kia vào thời điểm tiểu hồ ly cùng Thiên ca tách ra, mỗi lần gặp lại đều có một cái ôm chầm thực là chặt.
Cao Thừa Tử đầy mặt vui sướng, chẳng để ý đến chuyện da thịt đã bị nham thạch cọ đến chảy cả máu, cũng bất chấp cả việc bị dây khóa cọ đau, ba bước thành hai bước liền hướng Kỳ Tiểu Nguyên chạy vội tới. Nhưng đang lúc Kỳ Tiểu Nguyên chuẩn bị nghênh đón cái ôm của hắn, Cao Thừa Tử lại bỗng nhiên văng ra xa như một trái bóng bay xì hơi, trực tiếp từ cửa động rơi xuống phía dưới! ==!
Kỳ Tiểu Nguyên giây trước còn lãnh đạm cao ngạo, ngay giây tiếp theo lòng đã đau như bị ai cắt ai xé. Cậu làm sao lại quên, nơi này còn có kết giới do tiểu hồ ly lập nên chứ!? Kết giới này mang một sức mạnh khổng lồ nhằm ngăn chặn những kẻ ngoại lai muốn xâm nhập vào hồ tộc. Nếu không được hồ tộc cho phép mà xông vào, tất cả bọn họ đều sẽ bị thần lực tàn phá, trực tiếp bị đẩy xuống dưới núi! Trước đừng nói người bình thường thừa nhận không nổi lực cản cực mạnh này, chỉ cần từ huyền nhai này ngã xuống, thân thể phàm thai như hắn làm sao có thể sống sốt?
Kỳ Tiểu Nguyên kêu lên một tiếng sợ hãi, lấy tốc độ như sét đánh không kịp bưng tai xoay người nhảy xuống. Chỉ thấy Cao Thừa Tử bị ném mạnh xuống một tảng đá nhô lên giữa nền tuyết, nham thạch bị chặn ngang bẻ gẫy, vết máu lan tràn khắp trên nền đá. Mắt Kỳ Tiểu Nguyên như sung huyết, trên người mãnh liệt phát lực, trước khi Cao Thừa Tử rơi xuống đất trước tiếp được hắn. Cắn răng phá hủy kết giới, cậu đem người an trí trên giường ngọc. Phần ót do va chạm với nham thạch, nên người lúc này cũng đã chìm vào hôn mê. Kỳ Tiểu Nguyên không thể kìm được dòng nước mắt như vỡ đê, miệng lại không ngừng mắng: “Trái bưởi bự ngu ngốc! Trái bưởi bự ngu xuẩn!” Nói xong cậu lấy một chiếc bình ngọc từ trong lòng ra, đem vài giọt chất lỏng nhỏ vào trong miệng hắn. Đối phương từ đầu đến cuối vẫn luôn nắm tay cậu, tránh đều tránh không ra.
Kỳ Tiểu Nguyên nhắm mắt lại, vuốt mạch môn Cao Thừa Tử, cảm thấy đã bình ổn, hoàn hảo người chỉ tạm thời bất tỉnh mà thôi. Cũng may tên này vốn thể kiện như trâu, nếu không, người bình thường, ai lại chịu nổi sức ép như vậy?
Kỳ Tiểu Nguyên ngồi ở bên giường ngọc, cúi đầu nhìn ngũ quan anh tuấn bất phàm như được đao tước rìu đục của hắn. Một người đàn ông tốt như vậy, mình tại sao cứ luôn không được tự nhiên chạy đi chạy lại đòi thử chân tâm gì chứ? Có thể ở cùng Cửu Tiêu Hồ Tiên đã coi như có duyên phận tu luyện. Nào có nam nhân nào dễ dàng thay lòng đổi dạ? Kỳ Tiểu Nguyên vươn hai tay, song chỉ đặt nơi ngạch tâm, thoáng liếc nhìn một cái, ký ức nhập thế chợt ẩn hiện lao vun vút vào trong đầu của cậu.
Trong doanh trại có một người thiếu niên cầm bình nước khoáng trong tay, vẻ mặt ngượng ngùng đem nước đưa cho nam nhân dáng người thẳng tắp đang đứng trên thao trường. Hình ảnh lại vụt đến cảnh cậu thiếu niên nọ núp ở sau cây, lặng lẽ quan sát người thanh niên đang cẩn thận lắp ráp súng ống. Người thiếu niên nọ luôn làm một đống thức ăn ngon, chọn những thứ ngon nhất bỏ vào cà mèn chỉ vì muốn người thanh niên kia được ăn bữa cơm ngon miệng. Cậu thiếu niên kia vì muốn gặp chàng thanh niên nọ trước khi ngủ, đã lặng lẽ ngồi xổm nửa giờ trong WC. Rồi cho đến trước khi xuất ngũ, cậu thiếu niên đã quyết định đem mình dâng lên cho người thanh niên nọ. Câu chàng sau khi phát hiện mình hoài thai thì lại không biết làm sao. Nhưng cậu lại cố chấp muốn sinh hạ đứa nhỏ. Cuối cùng, chính là hình ảnh của người thanh niên sau khi biết được sự thật, lặng lẽ tránh ở ngoài cửa, lặng lẽ đỏ mắt. Mà ở trong mắt của hắn, vĩnh viễn và duy nhất chỉ tồn tại một người, đó chính là cậu thiếu niên ngốc nghếch có tên Tiểu Nguyên.
Đột nhiên, Cao Thừa Tử giãy dụa mở to mắt, nhìn Kỳ Tiểu Nguyên từ trên xuống dưới, cuối cùng hắn lại hé đôi môi khô khốc, khẽ nhúc nhích, nói rằng: “Chân trần, lạnh, coi chừng bệnh.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT