Lần đầu tiên xâm nhập vào căn cứ thăm dò bí mật, Cao Thừa Tử đương nhiên sẽ trở thành đầu tàu xung trận trước tiên.

Lẻn vào trong lòng quân địch chính là nội dung công tác hàng năm của hắn. Hắn đã bàn bạc kỹ càng với mọi người trước đó, sau khi tiến vào căn cứ sẽ tùy thời tùy chỗ phản hồi bản đồ địa hình bên trong căn cứ. Lợi dụng trang bị liên lạc ngụy trang dưới dạng đồng hồ trên tay, bản thân hắn luôn có thể giữ liên lạc với mọi người bất cứ lúc nào.

Sau khi quanh quẩn ở cổng mấy phút đồng hồ, chợt có một người mặc áo dài trắng xuất hiện. Đầu hắn ta đội mũ bác sĩ, miệng cũng được bịt một cái khẩu trang che hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ dư lại mỗi đôi mắt nhìn đường. Loại trang phục này, Diệp Thần chính là người quen thuộc nhất. Hắn ngồi trên trực thăng nhìn chằm chằm từng tấm ảnh Cao Thừa Tử không ngừng truyền trở về, giống như là đang lầm bầm lầu bầu, lại giống như là đang nói chuyện với mọi người: “Loại trang phục bác sĩ này, tôi đã từng trông thấy trong tư liệu mà cha tôi lưu lại. Đây quả nhiên là căn cứ thực nghiệm của tổ chức X. Bọn họ thế nhưng còn dám xây căn cứ ở nơi này, quả là có dũng khí!”

Cao Cường hừ lạnh một tiếng: “Một đám vô danh tiểu tốt, cũng do năm đó chú Quý xuống tay không đủ ngoan độc, mới để cho bọn họ nhân cơ hội từ tro tàn bùng cháy trở lại. Lần này, chúng ta không thể tái nhân từ nương tay nữa!”

Hình ảnh lúc này vừa hay dừng lại ngay cảnh Cao Thừa Tử chế trụ yết hầu của tên bác sĩ kia, tay còn lại thì cầm súng lục để ngay huyệt thái dương của hắn. Người nọ lập tức giơ hai tay lên cao, miệng lưu loát phun ra một đống tiếng nước ngoài, nghe ra tên này chắc hẳn là người Mỹ. Cao Thừa Tử hạ giọng nói với hắn: “Mày tốt nhất ngoan ngoãn câm miệng. Nếu không, mày sẽ trở thành vật thí nghiệm phẫu thuật ngay thôi. Lấy người khác làm thí nghiệm thực thích thú có phải không? Mày yên tâm, tao cũng sẽ cho mày cơ hội này!” Gân xanh trên người Cao Thừa Tử bạo khởi, thời khắc nói chuyện hắn đã gắng hết sức áp chế phẫn nộ của chính mình! Một đám cầm thú lại giả trang mặc đồ bác sĩ, dùng danh hào cứu người mà xem mạng người như cỏ rác, vì một chút tư lợi mà dám làm ra chuyện táng tận thiên lương trên thân thể người thực nghiệm. Thứ người này thật sự quá vô liêm sỉ! Hơn nữa từ nhỏ nghe được chuyện của ông Quý, hắn cảm thấy những kẻ có thể khi dễ ông Quý xinh đẹp, chắc chắn là những thằng khốn nạn nhất trên thế gian.

Lúc này, tên bác sĩ kia lại chuyển sang dùng tiếng Trung Quốc thấp giọng cầu xin: “Đừng kích động, tôi chỉ là một tay trợ thủ mà thôi, không có thứ mà các người cần đâu…”

Cao Thừa Tử càng dùng sức bóp chặt cổ tay tên bác sĩ: “Hãy bớt sàm ngôn đi, tao hỏi mày cái gì mày phải trả lời cái đó cho tao.”

Bác sĩ run run đáp: “Tiên sinh mời ngài nói…”

“Hôm nay có phải tụi mày đã mang về hai đứa nhỏ không? Chúng an toàn chứ?”

Bác sĩ lập tức trả lời: “Bọn nhỏ phi thường an toàn, thủ lĩnh phân phó chúng tôi nhất định phải phải đối xử tốt với chúng.”

“Tụi mày bắt hai đứa nhỏ vì mục đích gì?”

“Tôi không biết, thủ lĩnh không nói cho tôi biết, tôi bất quá chỉ là trợ thủ…”

“Vậy hai đứa nhỏ bị nhốt ở chỗ nào?”

“Phòng vô khuẩn bên trái tầng năm dưới mặt đất, bọn nhỏ sắp phải tiếp nhận kiểm tra thân thể sơ lược.”

Cao Thừa Tử nhíu mày, đàn tiểu quỷ tử này thật rất nóng vội. Hài tử vừa mới xuống phi cơ, bọn chúng đã bắt đầu ngay thực nghiệm. May mắn bọn họ phát hiện đúng lúc, nếu không tụi nhỏ chẳng biết còn phải chịu bao nhiêu khổ.

Bác sĩ nơm nớp lo sợ lên tiếng: “Sir, tôi có thể đi rồi chứ?”

Cao Thừa Tử lạnh lùng cười: “Mày nghĩ hay lắm! Tao đang cần xài dấu vân tay và tròng mắt của mày, mang tao đi xuống!” Muốn xuất nhập loại địa phương này, ít nhất phải vượt qua được hai tầng bảo hộ. Cũngdo cửa sắt lớn trong hang động còn yêu cầu kiểm tra dấu vân tay, nếu không Cao Thừa Tử đã sớm lẻn vào trong từ sớm. Đương nhiên, càng đi vào trong thì việc kiểm tra an ninh càng thêm nghiêm ngặt, nghiệm chứng tròng đen cùng vân tay sẽ trở thành phương pháp bảo an trụ cột. Chỉ mong không cần đụng đến những loại mật mã khác, phương diện này lại là điểm yếu của hắn, bất quá cũng may còn có Tuyết Lang ở ngay tại căn cứ trong rừng phòng hộ gần đó.

Bác sĩ tỏ vẻ rất phối hợp, còn lập tức nói: “Tôi có thể mang anh đi vào, tôi cũng biết là anh muốn cứu hai thể thực nghiệm kia. Chính là tôi có một điều kiện, nếu thực nghiệm bên ngài mở ra, cũng đừng quên đề bạt tôi thành một trong những giáo sư trụ cột của thí nghiệm đấy.” Trừ bỏ tổ chức X, còn có một nhóm người chuyên cướp đoạt thể thực nghiệm, đây chính là con đường duy nhất mà tay bác sĩ trợ lý này biết được. Hắn không thể tưởng được, vì hai đứa nhỏ này, ngay cả bộ đội đặc chủng cũng đã xuất động, thậm chí còn cả bộ tộc tu chân mà hắn chưa từng nghe thấy bao giờ.

Cao Thừa Tử thấp giọng mắng một câu: “Đồ ngu!” Sau, hắn lại suy nghĩ một chút rồi mới nói: “Tao sẽ đề bạt mày làm bác sĩ chính của thí nghiệm, chỉ cần mày có thể giúp tao tìm được thể thực nghiệm…”

Ánh mắt của tên nọ lập tức lóe ánh sáng: “Tiên sinh, ngài nói phải giữ lấy lời!”

“Hãy bớt sàm ngôn đi, mau dẫn tao đi!”

Dưới sự uy hiếp của Cao Thừa Tử, bác sĩ đã thông qua kiểm tra vân tay tiến vào bên trong căn cứ thí nghiệm. Cao Thừa Tử bất động thanh sắc đem một quả bom điều khiển từ xa dán lên trên cửa, sau đó hướng về phía đồng hồ dựng thẳng ngón tay cái. Điều khiển trang bị hiện đang ở trong tay Cao Cường, hắn tùy thời sẽ quan sát hướng đi của con trai rồi đưa ra hành động kề tiếp.

Sau khi tiến vào căn cứ thí nghiệm, Cao Thừa Tử mới hiểu biết được cái gọi là động thiên chân chính. Đây là một mỏ thang đá đã bị vứt bỏ, năm đó bởi vì xảy ra một sự cố nghiêm trọng, nên nó vẫn luôn bị bỏ hoang. Tầng thứ nhất vẫn mang hình dạng mỏ thang cũ bị vứt bỏ năm xưa. Bên trong có đèn pha mờ nhạt, nơi góc phòng âm u thỉnh thoảng lại nhoáng lên vài thân ảnh khủng bố bất minh. Đây là những người chết do tại nạn năm đó, nay đã bị đám khốn nạn này liều mạng đào ra, chất đống trong góc phòng. Càng đi vào trong, hoàn càng trở nên âm u ẩm ướt. Vì phòng đối phương giở trò, Cao Thừa Tử lại ra sức bóp chặt yết hầu của hắn. Giờ hắn chỉ cần hơi chút dùng lực là đã có thể lập tức lấy đi tính mệnh đối phương.

Đến khi tiến vào tầng quặng mỏ thứ hai thì mọi thứ đã trở nên khác biệt. Nếu không phải tận mắt chứng kiến, hắn thực khó tưởng tượng được một cái mỏ âm u cũ nát lại cất giấu cả một cái căn cứ giống như phòng thí nghiệm sinh hóa như vậy! Hắn đã từng đi vào phòng thí nghiệm của Diệp Thần, dụng cụ nơi đó đã là những thứ tiên tiến nhất hiện tại. Chính là ở trong này, hắn còn gặp được một ít trang bị thực nghiệm mà ngay cả nghĩ thôi cũng không dám tưởng tượng đến. Tỷ như, ống thai nhi vô tính (Nhân bản người bằng phương pháp tạo sinh vô tính), khoang nuôi cấy, ***g đựng thí nghiệm nhân bản vô tính với các hình dạng khác nhau, có động vật, cũng có cả con người.

Bác sĩ mang Cao Thừa Tử đến một căn phòng, rồi cầm một bộ quần áo đưa cho hắn: “Nếu ngài nguyện ý, thỉnh thay bộ quần áo này, lúc hành động sẽ càng thêm tiện lợi.”

Cao Thừa Tử cũng không chậm trễ thời gian, lập tức cởi quân phục, thay bằng chiếc áo dài trắng. Đeo lên mũ thầy thuốc, đem khuôn mặt toàn bộ giấu sau lớp khẩu trang. Đôi mắt lam sắc của tên bác sĩ chợt quét tới quét lui trên người hắn, rồi đột nhiên nở nụ cười: “Thật là một người đàn ông đông phương với tỉ lệ thân hình hoàn mỹ.”

Cao Thừa Tử mặc quần áo tử tế, liền tiếp tục xâm nhập vào trong căn cứ. Trước khi ra cửa, hắn lại lặng lẽ dán một quả boom điều khiển từ xa của Cao Cường trong góc phòng thay quần áo. Một khi hài tử được cứu ra, khu thí nghiệm này tuyệt đối không thể lưu lại. Nếu không, tương lai vẫn sẽ có người lợi dụng rừng phòng hộ cùng với địa hình hiểm yếu phía sau núi, tiếp tục làm xằng làm bậy như cũ.

Tầng thứ ba chính là phòng thí nghiệm vi khuẩn. Trừ bỏ các bác sĩ đặc biệt, không người nào dám đi vào bên trong. Thỉnh thoảng nơi này lại truyền đến tiếng người thực nghiệm kêu la thảm thiết, Cao Thừa Tử ở sau lưng lặng lẽ làm cái thủ thế,“Nguy hiểm, cần mang mặt nạ bảo hộ phòng độc.”, để Diệp Thần nghĩ biện pháp giải cứu người ra khỏi đây.

Tầng thứ tư mới chân chính là phòng thí nghiệm cơ thể người. Nơi này rất đơn giản, nhìn bày biện liền biết đây chính là nơi tiếp tục kế hoạch J trước kia. Ở đây còn có các dụng cụ đã được phục hồi lại như cũ, sau khi bị Lục Chi Hiên cũng chính là ba của Cao Bác hủy diệt khi xưa. Năm đó vì hủy diệt những dụng cụ này, Lục Chi Hiên sau khi cứu được Quý Hoành đang mang đứa nhỏ mới bốn tháng trong bụng, đã liều mình cùng với toàn bộ căn cứ thí nghiệm đồng quy vu tận. Đây mới chính là người anh hùng chân chính, vĩnh viễn sống ở trong lòng bọn họ. Cao Thừa Tử tại ba vị trí bất đồng dán ba quả bom, rồi tiếp tục đi về trước.

Đến tầng thứ năm, đương lúc nam nhân thông qua nghiệm chứng tròng mắt xong, cảnh tượng trước mắt lại làm cho Cao Thừa Tử sửng sốt. Lập tức phát giác mình bị lừa, hắn xoay người chế trụ cổ thầy thuốc, âm thanh lạnh lùng nói: “Mày là ai?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play