Khi Kỳ Tiểu Nguyên tỉnh lại, vừa mở mắt, cậu đã nhìn thấy ngay khuôn mặt đẹp trai vừa kiên định lại lạnh lùng của Cao Thừa Tử.
Bỗng, hai hàng nước mắt của cậu liền không chút báo trước chảy xuống. Cậu gắt gao nắm lấy tay Cao Thừa Tử, hô: “… Tử Tử, anh, Tử Tử của em… Con đang ở đâu? Anh tìm được con chưa?”
Cao Thừa Tử trầm mặc, lại càng thêm dùng sức nắm tay Kỳ Tiểu Nguyên.
Từng giọt từng giọt nước mắt của Kỳ Tiểu Nguyên rơi xuống, một bên nức nở một bên bảo: “Đứa nhỏ này từ bé đã hiểu chuyện… đặc biệt hiểu chuyện. Lúc em làm việc, con liền ở một bên cho vịt con ăn. Con chưa bao giờ khóc, cũng không nháo. Anh, anh phải mau tìm con trở về, không thì chúng ta về sau làm sao đây? Còn có hai tháng, chính là sinh nhật ba tuổi của Tử Tử. Con… con nói, thời điểm sinh nhật, em phải dắt con vào trong thành phố, cưỡi tiểu ngựa gỗ.” Kỳ Tiểu Nguyên cố gắng ngồi dậy: “Anh, hai ta cùng đi tìm con, đem con trở về!”
Cao Thừa Tử vội ôm Kỳ Tiểu Nguyên, vây chặt không buông tay: “Tiểu Nguyên, Tử Tử không có việc gì, ông Quý có thể cảm ứng được Tử Tử cùng Tiểu Dân hiện đang an toàn. Anh nhất định sẽ nghĩ biện pháp đem con cứu ra. Chú Diệp nói, tâm thai của em đang bất ổn. Cảm xúc nếu quá kích động, khả năng sẽ… không giữ được con. Tiểu Nguyên em yên tâm, anh nhất định đem Tử Tử nguyên vẹn trở về cho em. Em an tâm chờ anh, ngàn vạn phải ổn định tâm tình. Tin tưởng nam nhân của em! Em cũng phải tin vào Tử Tử có thể gặp dữ hóa lành.” Tử Tử không phải là người bình thường, ông Quý đã nói, Tiểu Nguyên và ông là cùng thế hệ, Tử Tử thật ra cũng có linh căn trong người! Nếu cứ dễ dàng gặp phải độc thủ ám toán, vậy nhóc sau này biết làm thế nào để đảm đương vai trò nhất mạch hậu nhân của nhà họ Kỳ cho tốt đây? Huống chi, còn có Quý Dân ở cùng nhóc! Quý Dân không chỉ là một đứa nhỏ sáu tuổi bình thường. Trí lực cùng năng lực của nhóc so với người thành niên không hề kém. Thật chất trong lòng hắn cũng chẳng lấy làm an ủi được bao nhiêu, cứ nhìn vào tình cảnh Quý Hoành năm xưa bị bắt đi, rồi bị tra tấn người không giống người quỷ không giống quỷ là biết. Huống chi Quý Dân hiện tại chỉ mới vẻn vẹn sáu tuổi!
Kỳ Tiểu Nguyên theo bản năng vuốt bụng của mình, nước mắt vẫn không ngừng rơi. Rồi, cậu nhào vào trong ngực Cao Thừa Tử, nỉ non: “Anh, có phải em là kẻ đặc biệt vô dụng không? Em ngay cả chính con của mình đều không bảo vệ được, em không chỉ đặc biệt vô dụng, em chính là phế vật!”
Cao Thừa Tử vuốt ve lưng Kỳ Tiểu Nguyên, sợ cậu một hơi không thuận lại ngất xỉu mất. Thai nhi tuy rằng đã được Diệp Thần tạm thời bảo hộ, nhưng đứa nhỏ lại bị cảm xúc của Tiểu Nguyên ảnh hưởng nghiêm trọng, tùy thời đều có khả năng sanh non! Cao Thừa Tử nhuyễn thanh bảo: “Tiểu Nguyên em lại lo lắng cái gì? Tử Tử chính là bị tội phạm bắt đi, con làm sao có thể gặp nguy hiểm? Bọn buôn người nếu muốn kiếm tiền sẽ không ngu ngốc thương tổn hai đứa nhỏ. Hiện tại người lừa bán con nít nhiều như vậy, cũng không gặp qua đứa nhỏ nào bị thương tổn, đều là bị bán qua bán lại thôi. Tìm được thì tốt rồi, chúng ta phối hợp cảnh sát, đem bọn buôn người bắt lấy. Em nhìn em xem, khẩn trương thành như vậy, vạn nhất cục thịt trong bụng xảy ra vấn đề, em không phải lại càng hối hận?” Cao Thừa Tử lần đầu tiên an ủi người khác, cũng là lần đầu tiên nói nhiều câu dài như vậy. Miệng hắn vụng, không biết nên trấn an cảm xúc Tiểu Nguyên thế nào? Bất quá rất hiển nhiên, Tiểu Nguyên nghe qua nhữnglời giảng giải của hắn xong, tâm tình cũng đã yên ổn được phần nào.
Kỳ Tiểu Nguyên xoa xoa nước mắt trên mặt, xác nhận: “Thật sự chỉ là bị bắt cóc sao? Vừa nãy không phải ông nói là bị lừa mang đi à?”
“Như thế nào lại như vậy? Tử Tử là một đứa bé, ai sẽ ám hại con chứ!? Lại nói, nhà chúng ta lại không đắc tội ai. Đến đến đến, nằm xuống hảo hảo nghỉ ngơi, chờ em hảo hảo ngủ một giấc, ngày mai sáng sớm liền có thể thấy Tử Tử!”
Kỳ Tiểu Nguyên gật gật đầu, ngoan ngoãn nằm trên giường. Nhưng ngủ cũng ngủ không được, vừa nhắm mắt lại thì bộ dáng Tử Tử đang khoe khoang mấy chữ to vừa học được hôm trước lại hiện ra. Kỳ Tiểu Nguyên cũng thực chán ghét cái tính tình này của mình. Cậu cứ cảm thấy bản thân vốn không phải thế này, nhưng chẳng biết vì sao lại trở thành như vậy nữa? Tuy rằng cậu đã yêu một người nam nhân, nhưng bản thân cậu cũng đồng dạng là thân nam nhi. Nước mắt cùng sự yếu đuối, chỉ khiến cho đáy lòng cậu cảm thấy bất an.
Kỳ Tiểu Nguyên hít sâu một hơi, ấn đường nhíu chặt, vì Tử Tử của cậu mà cầu nguyện. Chẳng sợ dùng tính mạng của cậu đổi lấy an toàn của Tử Tử cậu cũng nguyện ý, ngàn vạn lần đừng để cho Tử Tử bị bất cứ thương tổn gì.
Mà ở cách vách phòng, Diệp Diệp cùng Thẩm Lăng Hiên cũng chẳng tốt hơn được bao nhiêu. Diệp Diệp ôm bụng cuồn cuộn như điên, đôi mắt đỏ bừng, một bên nôn một bên cố nén từng đợt cảm xúc bối rối đánh úp lại. Thẩm Lăng Hiên ôm hắn, vuốt ve, rồi vỗ về đối phương: “Chớ khẩn trương, khống chế tốt tâm tình của mình. Quý Dân là hài tử thế nào, em so với ai khác đều hiểu rõ hơn nhiều. Không ai có thể khiến con chịu thiệt, chỉ có nhóc mới có thể khiến cho người khác chịu thiệt thôi. Ông ngoại nói có thể cảm ứng được vị trí chính xác của Tiểu Dân cùng Tử Tử, bất quá mục tiêu hiện tại luôn luôn di động, ông bảo phải chờ cho chúng dừng lại đã. Việc em hiện tại cần phải làm là bảo trọng tốt thân thể của chính mình…”
Diệp Diệp che miệng Thẩm Lăng Hiên, thốt lên: “Em không có chuyện gì, em dù sao cũng có một nửa huyết thống của nhà họ Quý! Chớ coi khinh em! Tiểu Dân là con trai của em, em đối với con có tin tưởng. Nhưng em vẫn rất lo lắng, ba ba năm đó chịu rất nhiều khổ cực, em không hy vọng con em phải trải qua chuyện đó! Em thà rằng người chịu khổ là em!”
Thẩm Lăng Hiên gắt gao ôm chặt Diệp Diệp: “Đừng nói lời tức giận. Anh làm sao có thể để em chịu khổ? Chờ mục tiêu xác định được, anh liền cùng Quả cam nhỏ đi cứu hài tử trở về! Anh cũng là người nhà họ Quý, tuy rằng ông ngoại chỉ dạy anh một chút da lông, nhưng đối phó những đám ô hợp kia cũng đủ rồi.”
“Em đi với anh!” Diệp Diệp nói như đinh đóng cột.
“Không được!” Thẩm Lăng Hiên dứt khoát cự tuyệt: “Quý Dân là hài tử của em, đứa nhỏ trong bụng cũng là con của em! Anh không cho phép hai người bọn họ có bất luận cái gì ngoài ý muốn! Hảo hảo ở nhà dưỡng thai, anh sẽ đem Quý Dân an toàn về cho em.”
Diệp Diệp tuyệt vọng đầy mắt: “Em không nên mang thai vào lúc này, em thế nhưng ngay cả cơ hội cứu con đều không có.”
Thẩm Lăng Hiên hôn môi Diệp Diệp, trân ái vuốt ve gò má của hắn: “Thời gian này còn nói cái gì anh với em? Con của em cũng là con anh, anh đem con về, chẳng khác nào là em mang con trở về. Hai người chúng ta từ nhỏ đã cùng một chỗ, ngoại công dung túng ba ba tác hợp chúng ta, mà ngay cả chú Hình cũng nói bọn mình chính là duyên mệnh. Chỉ cần có anh ở đây, anh sẽ không để cho em cùng con chịu bất kì ủy khuất gì!” Cuối cùng, Thẩm Lăng Hiên còn hôn lên trán Diệp Diệp một hơi: “Đáp ứng anh, vĩnh viễn không được làm cho mình lâm vào nguy hiểm!”
Vẻ mặt Diệp Diệp lúc này đầy mê man. Lúc ban đầu hoài thoai Quý Dân, hắn cũng không biết mình mang thai. Khi ấy ói đến tối tăm trời đất, hắn cho là mình ăn đồ hỏng nên mới đến bệnh viện kiểm tra. Khám một hồi lại chẳng tìm ra được nguyên cớ, vì thế hắn lại tìm phụ thân Diệp Thần. Tra nửa ngày Diệp Thần mới đột nhiên nhớ tới điều gì, còn gọn gàng dứt khoát hỏi: “Con cùng Tiểu Sơn ở cùng một chỗ?”
Diệp Diệp chột dạ, ấp úng thừa nhận. Diệp Thần lúc này mới trực tiếp dẫn hắn đi làm siêu âm B (B–scan ultrasonography), rồi phát hiện hắn đã mang thai hơn hai tháng.
Lúc ấy Diệp Diệp đã tự dọa bản thân một vố. Nói hoài liền hoài thôi, nhóc con này đến cũng không quá đúng lúc rồi. Khi đó hai người đang dính chặt lấy nhau, cùng vừa đúng thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, đánh đến hừng hực khí thế. Diệp Diệp mỗi buổi tối đều dính vào Thẩm Lăng Hiên, từ sáng tới tối, gây sức ép đến tận khuya. Khi nhắc lại chỉ có thể nói đoạn thời gian kia miễn bàn là có bao nhiêu ngọt ngào. Từ sau khi mang thai Quý Dân, Diệp Diệp cùng Thẩm Lăng Hiên bắt đầu cấm dục, duy trì gần tới một năm thời gian, khiến cho đôi vợ chồng son giằng co tới mệt mỏi.
Cho nên, sự xuất hiện của Quý Dân, đối với hai vị tiểu phụ thân mà nói, chính là một tiểu bóng đèn siêu cấp lớn cùng siêu cấp sáng. Tuy rằng từ sau khi Quý Dân một tuổi đã bị Quý Hoành toàn diện chiếm lấy thời gian chăm sóc, nhưng cái bóng đèn nhỏ này vẫn thường thường gây chút rắc rối nho nhỏ cho hai vị phu phu.Nhà họ Quý bao đời nay vốn có truyền thống phụ nhũ(sữa của ba ba). Mà các triệu chứng sinh lý của đàn ông nhà họ Quý khi kiểm tra cũng bất đồng với nhà họ Kỳ. Bọn họ nhờ vào đan dược bồi bổ mà cuối cùng đã có được thể chất hoàn toàn song tính. Hơn nữa do đời đời di truyền, yếu tố này cũng sẽ không bởi vì chuyện gene thuần chủng bị thoái hóa mà biến mất. Cho nên trước khi Quý Dân tròn hai tuổi, Diệp Diệp vẫn luôn kiên trì dùng phụ nhũ cho bé bú. Có đôi khi vợ chồng son làm được một nửa, Quý Dân sẽ tự mình chạy tới tìm sữa ăn, Diệp Diệp cũng chỉ có thể đem lão công đạp xuống giường, mở cửa cho con uống sữa. Tuy rằng bọn họ vẫn thường trách mắng cái bóng đèn nhỏ này thiên biến vạn biến, nhưng người mà hai vị phu phu tối nóng ruột nóng gan nhất vẫn là vật nhỏ này đây.
Thẩm Lăng Hiên biết rất rõ việc Quý Dân không hề mang thân phận đơn giản như hắn cùng Diệp Diệp khi còn bé. Con hắn chính là người thừa kế của Hải Lam, người thừa kế thuận vị với dáng dấp giống như đúc nhà họ Quý đại gia. Trên người nhóc mang huyết thống thuần khiết trăm phần trăm của nhà họ Quý. Nhóc sống càng lâu càng có thể bộc lộ nhiều khả năng kinh người giống như Quý Hoành. Thật chất, không có ai biết rõ, người nhà họ Quý chân chính có thể sống được bao lâu!? Thậm chí ngay cả người chỉ kế thừa một phần ba huyết thống nhà họ Quý là Thẩm Lăng Hiên hắn đây, cũng đã chậm rãi bắt đầu phát sinh hiện tượng sinh trưởng nghịch thiên của dòng họ. Đừng nói là người bình thường dù mơ cũng không dám mơ sống được bao lâu, chỉ cần dựa vào việc cải lão hoàn đồng, cũng đã đủ khiến cho thế nhân luôn mang đầy dục vọng chạy theo như vịt.
Lần này, việc sinh thêm đứa nhỏ hoàn toàn là chủ ý của Diệp Diệp. Hắn gả cho nhà họ Thẩm, nhưng đứa nhỏ sinh ra chỉ có thể thuộc về nhà họ Quý. Nhà họ Thẩm gia đại nghiệp đồ sộ, nắm giữ công ty Hoa Thân nằm trong top hàng đầu thế giới, tài sản trên danh nghĩa lại có tới mấy trăm triệu. Trường hợp gia sản của nhà họ Thẩm không có người kế thừa, điều này hiển nhiên là không được. Bấy giờ, người điều hành tập đoàn Hoa Thân lại là con trai trưởng của nhà họ Thẩm Thẩm Kính Khiêm, cũng chính là anh rể của Diệp Diệp, chồng của Cao Bác. Thẩm Kính Khiêm mặc dù có một người em trai là Thẩm Kính Ngôn, chính là Thẩm Kính Ngôn đã đặt chân vào giới nghệ thuật nhiều năm, căn bản vô tâm với xí nghiệp nhà họ Thẩm. Hơn nữa, người yêu của Thẩm Kính Ngôn, Uất Trì Thiều Khải cũng là người cầm lái của Á Tinh. Bọn họ chỉ có một trai một gái, hiển nhiên không có khả năng sẽ phân ra một đứa đến kế thừa Hoa Thân.
Vì thế Diệp Diệp tự chủ trương, sau một lần vô thố làm tình, hắn đã không uống thuốc tránh thai. Vốn, đàn ông nhà họ Quý rất dễ thụ thai. Chỉ cần hắn muốn hài tử, tùy thời đều có thể mang bầu một đứa. Và không có gì bất ngờ xảy ra, Diệp Diệp đã mang thai.
Thật ra không chỉ vì nhà họ Thẩm, Diệp Diệp còn là vì một ít tư tâm nho nhỏ trong lòng. Do Tiểu Nguyên hiện tại vừa mới mang thai lão nhị, hắn cảm thấy nếu hắn chỉ sinh một đứa, hiển nhiên rất đơn điệu. Nếu có thêm một đứa, bọn họ vừa giải quyết được chuyện con nối dòng của nhà họ Thẩm, vừa có thể cho Quý Dân thêm một người bầu bạn, vẹn cả đôi đường. Đáng tiếc, thiên tính vạn tính, hắn không thể nào đoán trước được việc Quý Dân sẽ bị bắt cóc ngay sau đó.
Chuyện của Quý Hoành, hắn từ nhỏ đã được nghe qua. Điều này càng chứng tỏ Quý Dân rất có thể sẽ gặp phải những cực khổ tương tự. Mỗi khi nghĩ đến đây, tâm Diệp Diệp giống như bị đao cắt trúng. Hắn cùng với Kỳ Tiểu Nguyên bất đồng. Nếu như nói Kỳ Tiểu Nguyên đã được bảo vệ che giấu cẩn thận, thì tất cả những chân tướng trắng trợn kia đều đang lởn vởn trong óc của hắn ngay lúc này.
Diệp Diệp nhẹ nhàng thở một hơi: “Ít nhất cũng phải để em đến bên kia chờ anh. Em muốn trước tiên nhìn thấy con trai bình an, nghe con gọi em một tiếng ba ba.” Tiếp qua hai tháng nữa chính là sinh nhật sáu tuổi của Quý Dân. Cho tới bây giờ, hắn chưa bao giờ khát vọng Quý Dân kêu chính mình một tiếng ba ba như vậy. Tuy rằng tiểu tử thúi này không phải tiếc chữ như vàng, tuy rằng tiểu tử này luôn biểu hiện như ông cụ non trái ngược với những đứa nhỏ khác. Nhưng con rất ngoan, rất hiểu chuyện, cũng sẽ ôm cổ của hắn kêu ba ba. Cũng vì như vậy, Diệp Diệp mới có thể cảm thấy đứa con trai này không phải là sinh uổng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT