Quý Dân lấy vài chiếc bánh đường cao trên đĩa, cầm cùng một thể nhét từ từ vào miệng Tử Tử, rồi mới không yên lòng nói: “Được! Vậy đợi tới khi em trưởng thành, tự mình sinh là được rồi.”

Tử Tử lập tức bày vẻ mặt chính trực, nghiêm túc nghiêm túc trả lời: “Chính là ba ba nói hài tử phải do hai người sinh mới được nha!”

Quý Dân cũng đáp lại: “Vậy hai người sinh.”

“Anh cùng em sinh được không?”

Quý Dân tiếp tục vân đạm phong khinh: “Được…”

Vì đoạn đối thoại của hai đứa trẻ vô tư, cả đoàn người trong phòng lúc này cũng đã không còn giữ được bình tĩnh. Kỳ Tiểu Nguyên chỉ cảm thấy bản thân như hỗn độn trong gió. Cậu mang vẻ mặt khẳng định nhìn về phía Cao Thừa Tử. Cậu dám phát thệ, cậu thật không có dạy Tử Tử mấy thứ này đâu! Cậu thật sự đã giáo dục Tử Tử rất tốt! Chính là Tử Tử mới hai tuổi thôi! Cậu bình thường cùng lắm chỉ dạy con làm như thế nào nói chuyện, tự chơi đùa ra sao hay cách thức chăm sóc vịt con. Phải nói là ai lại rảnh hơi đi dạy một đứa nhỏ chỉ hơn hai tuổi cách làm người chứ? Chính là đứa nhỏ này cứ như vậy bị làm cho sai lệch rồi?

Chẳng ngờ Cao Thừa Tử lại phá lên cười ha hả ngay lúc này: “Được nha con trai, nhanh bắt kịp tiền đồ của bác con đi! Vào lúc chú Ba của con còn đang nằm trong bụng ba ba của chú ấy thì bác cả của con đã nhớ mong đến người ta rồi. Nhưng con cũng được lắm, tính ra cục cưng chỉ mới hơn hai tuổi thôi đấy! À à còn có, con xác định con muốn cùng Tiểu Dân so với con còn lớn hơn ba tuổi sinh hài tử sao? Còn muốn sinh đôi nữa?”

Kỳ Tiểu Nguyên lập tức nói: “Đừng… anh Thừa Tử, thừa dịp con còn nhỏ, nhất định phải uốn nắn lại chứ! …”

Quý Dân ở một bên cũng rất không quan tâm bảo: “Để em ấy nói đi! Đồng ngôn vô kỵ, người lớn các người toàn chuyện bé xé ra to.”

Một lần nữa, mọi người trong phòng lại bắt đầu hỗn độn trong gió, Diệp Diệp trưng khuôn mặt nhăn nhó, mắng: “Tiểu tử thúi này, nhỏ như vậy mà đã học đòi bao che người của mình rồi?”

Thẩm Lăng Hiên cũng rất thưởng thức, khen ngợi: “Ai nha, này thì có cái gì phải mắng chứ, sớm một chút dựng sẵn trụ cột, đây là điềm tốt, điềm tốt mà. Ông ngoại hai ngày trước còn đang phát sầu chuyện có nên thực hiện cái kế hoạch hóa gia đình vì lo số hài tử càng ngày càng nhiều cơ mà. Hiện tại thì tốt rồi, chuyện này cũng không còn tất yếu. Nếu về sau đám nhỏ đều có thể giống hai tụi nó thống nhất sẵn từ trong nội bộ, thì phỏng chừng cũng không gắng được hơn là bao, mà cái kế hoạch hóa gia đình nọ phỏng chừng cũng thực hành không nổi đâu.”

Kỳ Tiểu Nguyên nhất thời bị kinh hách tới sửng sốt. Trời ạ, đến tột cùng đây là cái gia tộc gì vậy trời? Nếu nhà khác rơi vào tình huống này, không phải các bậc gia trưởng đều phải tìm cách ngăn chặn hài tử yêu sớm sao?

Ách, khụ khụ, có lẽ là cậu thật sự đã chuyện bé xé ra to. Tiểu Dân nói đúng, đồng ngôn vô kỵ, cứ coi như các bé đang chơi trò chơi gia đình đi!

Quý Dân trưng vẻ mặt nhi đồng giọng điệu lão thành nhún nhún vai: “Tư tưởng của người lớn các chú thật đáng khinh! Không thể trách chúng con từ nhỏ đã không còn tinh khiết rồi!”

Thẩm Lăng Hiên chẳng thèm quan tâm tới thằng con của mình nữa. Hắn xuất ra chén rượu, lần lượt rót rượu cho các anh em: “Tốt lắm, chuyện bọn nhỏ cứ giao cho tụi nó tự lo là được. Chuyện hôm nay chúng ta phải làm chính là không say không về. Vài năm qua, nhóm huynh đệ chúng ta đều không có được mấy lần tụ hồi. Nếu A Cẩn cùng Bảo Nhi có ở đây, nhóm chúng ta coi như mới hoàn toàn hợp thể.”

Tiểu Vân Tiểu Vũ lập tức đồng thời chém ra tay phải: “Đình chỉ! Cái con nhóc Bảo nhi kia á, vẫn là đừng cho nhỏ đến đây nha! Nghe nói nhỏ gần đây đang mê mệt song sinh luyến! Hai ngày trước, nhỏ còn hơn nửa đêm gọi điện thoại quấy rầy hai chúng em hết nữa ngày! Nếu phóng xuất nhỏ, hệ số an toàn quá thấp, chúng ta tốt nhất đừng nên mạo hiểm như vậy.” Uất Trì Bảo Nhi? Nhỏ trừ bỏ không dám ở trước mặt đại ca Thẩm Lăng Hiên của nhỏ lỗ mãng ra thì khi giáp mặt những người khác, bất luận là trưởng bối hay huynh trưởng đều chẳng có ai được nhỏ để vào trong mắt. Cũng không phải bởi vì Thẩm Lăng Hiên có nhiều lực uy hiếp đối với nhỏ, mà bởi vì hắn là lão đại trong nhóm nhi đồng cùng lứa, từ nhỏ đã mang dáng vẻ của kẻ cầm đầu, cho nên tiểu nha đầu này mới có vài phần kiêng kị với hắn.

Trừ bỏ Lăng Hiên, cũng chỉ có Cao Thừa Tử không bị tiểu nha đầu này quấy rầy qua. Bởi vì sau khi hắn tốt nghiệp trung học xong hắn liền trực tiếp vào bộ đội, nên nha đầu kia không cơ hội phá bĩnh. Hiện giờ nghe nói Nhị ca năm đó luôn mang vẻ mặt lãnh khốc khốc như quân bài bài tú–lơ–khơ đột nhiên đính hôn, hơn nữa ngay cả hài tử đều đã có, nhỏ lập tức đứng ngồi không yên, chỉ ước mình có thể mọc cánh bay ngay sang đây. Nếu không phải tại lễ trao giải điện ảnh của Thẩm Kính Ngôn sẽ xuất hiện CP mà nhỏ yêu thích đã lâu, nhỏ phỏng chừng đã sớm đặt vé máy bay đem mình ký gửi về nước.

Thẩm Lăng Hiên dặn dò Quý Dân: “Chiếu cố em trai nhỏ thật tốt đấy. Con có thể dẫn em đến nhà của bà cố hoặc là chỗ của ông ngoại, ông nội, nhưng tuyệt đối không thể ném mất em trai.”

Quý Dân khó chịu đáp: “Uống rượu của mọi người đi! Tử Tử cứ giao cho con chiếu cố là được.”

Thẩm Lăng Hiên gật gật đầu, sau đó ngẩng mặt đối Kỳ Tiểu Nguyên bảo: “Yên tâm đi, đem Tử Tử giao cho Tiểu Dân, nhóc có chừng mực… Nó không phải là một đứa nhỏ sáu tuổi bình thường đâu. Ha hả, về sau em sẽ biết.” Bởi vì Quý Dân là người thừa kế có gene hoàn mỹ nhất nhà họ Quý, cho nên bất luận là học tập hay là thiên phú của nhóc đều khác hẳn với những đứa nhỏ khác. Mà ngay cả tố chất thân thể, cũng chẳng phải thứ có thể so sánh với đám nhóc đồng lứa. Đương nhiên, khuyết điểm lớn nhất của nhóc cũng là bệnh chung của đàn ông nhà họ Quý… cơ mà Jack Sue cũng là bệnh sao? Được rồi! Chuyện này ngay cả phía gia tộc cũng đã bó tay rồi.

(Jack Sue(杰克苏): là một biến thể từ “Mary Sue”, tương tự “Tom Sue”, ám chỉ nhân vật nam chính được buff siêu ảo lòi, thường dùng để cho tác giả tự sướng:v theo: reddevilrose)

Cao Thừa Tử cảm thấy không quá yên tâm, bèn căn dặn Hồ Lang cùng Tuyết Lang luôn ẩn núp trong chỗ tối đi theo coi sóc hai nhóc con kia cho kỹ lưỡng. Kỳ thật,thôn họ Cao này cũng không có gì thật sự cần lo lắng. Do một lần Cao Bác ‘vô tình’ lạc mất con, trên dưới toànthôn họ Cao đều bị giới nghiêm, tình huống trị an khi đó có thể so với quảng trường Thiên An Môn duyệt binh. Hơn nữa chung quanh đều có lắp hệ thống cameras, hệ số an toàn là trăm phần trăm. Nhưng dù sao du khách nhiều tâm nhãn tay chân cũng hỗn tạp khác nhau, thêm nhiều người chiếu khán cho lũ nhỏ cũng tốt.

Với tình hình này, tối hôm nay mà không uống say, hắn trên cơ bản là không có khả năng về nhà được. Vì thế, hắn mới đem đám nhóc ký thác cho thuộc hạ trông coi, một mặt cũng không để Kỳ Tiểu Nguyên lo lắng, vì Tử Tử đã có người bảo vệ.

Quả nhiên như Cao Thừa Tử sở liệu, đêm nay, bọn họ quả thật say đến chẳng thể đứng lên.

Tử Tử ủy khuất trương khuôn mặt nhỏ nhắn, đây là buổi tối đầu tiên ba của nhóc không ôm nhóc ngủ đó. Quý Dân như an ủi mà vỗ vỗ đầu nhỏ của nhóc: “Em sắp ba tuổi rồi mà còn để cho ba ôm ngủ sao? Ngoan nha! Tối hôm nay anh sẽ ôm em ngủ.”

Tử Tử sáng rực hai mắt: “Thật vậy chăng?”

Quý Dân lập tức đáp: “Đương nhiên là thật, dù sao anh cũng luôn ngủ một mình.”

Tử Tử đô đô cái miệng nhỏ nhắn: “Vì cái gì phải ngủ một mình? Ba của Tiểu Dân không ôm anh ngủ sao?”

Quý Dân nghĩ nghĩ: “Có lẽ hình như trước một tuổi, ba có ôm anh ngủ thì phải? Sau một tuổi thì luôn do A Hoành chăm anh, anh cũng quen ngủ một mình từ đó.” Hơn nữa, nhóc từ nhỏ đã bị xem như người thừa kế nhà họ Quý để bồi dưỡng, mỗi ngày đều phải học rất nhiều thứ. Ba tuổi, nhóc đã có thể đem toàn bộ Tân Hoa từ điển từ trên xuống dưới nhớ nằm lòng, tới bốn tuổi nhóc bắt đầu học trung y, năm tuổi thì bắt đầu học võ thuật cổ đại Trung Quốc.

Hiện tại, càng về sau nhóc càng phải học nhiều thứ khác hơn, kỳ thật nhóc cũng thực buồn rầu vì sao mình phải học mấy thứ này? Chẳng lẽ, đàn ông nhà họ Quý đều phải vất vả như vậy sao? A Hoành nói cho nhóc biết, ông khi còn bé cũng bị hai vị phụ thân bắt học tập đủ mọi thứ. Mà hắn lúc ấy chính vì sự vô dụng của mình, mới hại chết ba và ông, cũng chính là ông cố của nhóc. Quý Dân không muốn vì sự lười biếng và sai lầm của mình mà hại chết người mình thích, cho nên nhóc mới luôn cố gắng học tập.

Lúc Quý Dân ôm một quyển sách ảnh về môn súc cốt công cổ xưa đã thất truyền bấy lâu ra sức nghiên cứu, Tử Tử ở một bên bèn mang vẻ mặt tò mò đi theo cùng nhóc nhìn sách. Nhưng xem như thế nào, nhóc cũng chẳng thể nào hiểu nổi. Vì thếnhóc liền năn nỉ Quý Dân: “Tiểu Dân, anh dạy em biết chữ được không?”(súc cốt công, hiểu đơn giản là co rút xương cốt, thân thể thành một khối…)

Quý Dân nhìn thoáng qua Tử Tử, gật gật đầu: “Được!” Nói xong, nhóc lại lấy ra quyển từ điển mà A Hoành dùng để dạy cho nhóc khi còn bé. Bắt đầu học từ những thứ đơn giản nhất như một, hai, ba, bốn…

Tử Tử học rất chậm, nhóc cũng không giống như Quý Dân có thiên phú từ tấm bé. Bất quá Quý Dân dạy rất kiên nhẫn, mới tới chạng vạng, Tử Tử đã học được cánh viết các chữ Ả rập từ 1–10. Điều này đối với một đứa nhỏ mới hơn hai tuổi mà nói, đã là rất tuyệt vời!

Quý Dân không chút keo kiệt khích lệ nhóc: “Tử Tử thực thông minh, rất giỏi!”

Tử Tử đắc ý lộ ra hai cái răng nanh nho nhỏ, vui vẻ cười. Nhóc không biết rằng, thời điểm Quý Dân học mấy thứ này, căn bản không cần Quý Hoành dạy từng chữ một, chỉ cần nhóc đọc một lần, mấy thứ này liền giống như các tình tiết trong phim ảnh, tự động khắc vào trong đầu. Tùy dùng tùy lấy, nhóc cũng chẳng cảm thấy tốn sức chút nào. Thật ra không phải là do nhóc đủ thông minh, mà là vì người nhà họ Quý trăm ngàn năm qua đều dùng đan dược bồi dưỡng thân thể, đem tất cả sở trường của nhân loại phóng đại vô hạn.

Đang dùng bút máy cẩn thận phác họa mười con số Ảrập, Tử Tử bỗng nhiên ngẩng đầu, sâu kín nói một câu: “Tiểu Dân, anh có thể nói cho em biết mấy chữ ‘Em thích anh’ này viết như thế nào không?”

Quý Dân ngẩn ngơ, từ trong sách ngẩng đầu lên: “Vì cái gì muốn học viết mấy chữ này?”

Tử Tử nhu nhu nói: “Bởi vì em đã nghe qua ba ba nói với cha câu ‘Em thích anh’ này thiệt nhiều lần. Mỗi lần ba ba nói mấy chữ này, đều khóc rất ủy khuất. Em không biết ba ba vì cái gì muốn khóc, nhưng em biết, mấy chữ ‘Em thích anh’ này, khẳng định không tốt.”(Em thích anh=我喜欢你)

Quý Dân xoa mái tóc rối bù, dựa người vào ghế thái sư của Quý Hoành, có chút bất đắc dĩ cắn ngón tay. Sau, nhóc lập tức xoay người cầm lấy bút lông trên bàn, ở trên tờ giấy trắng viết xuống bốn chữ lớn như rồng bay phượng múa: Em thích anh.

Sau đó, nhóc mới đem Tử Tử đang luyện tập viết chữ số Ảrập kéo qua: “Bốn chữ này viết rất đơn giản, nói ra cũng đơn giản, thế nhưng để làm được nó lại là một chuyện rất khó. A Hoành nói, đời này của ông chỉ thích hai người. Người thứ nhất bởi vì sự vô tri của ông mà chết đi! Người thứ hai chính là ngoại công hiện tại, ông còn nói, ông hiện tại đã có thể bảo hộ tất cả mọi người an toàn, bao quát cả ngoại công. A Hoành còn nói cho anh biết, không được dễ dàng nói mấy chữ ‘Em thích anh’ này với bất kì ai, bởi vì phân lượng bốn chữ này rất nặng.”

Tử Tử lập tức bày vẻ mặt mờ mịt… vì nhóc thực sự nghe không hiểu à. Quý Dân đem bút lông buông xuống, đi qua kiểm tra Tử Tử viết số Ảrập. Chỉ thấy trên điền tự cách (khung có 4 ô vuông như chữ điền 田) là một đống giun có lớn có nhỏ bò ngổn ngang. Có chữ bị viết thành chuỗi, có chữ viết căn bản không hề đúng, có chữ viết to như cái đấu, có chữ lại so con kiến còn nhỏ hơn. Khó có được chính là, nhóc con này thế nhưng đã viết đầy tràn cả mặt giấy. Tuy rằng thiên phú kém chút, ít nhất còn chịu khó chăm học khổ luyện, cũng không phải đứa nhỏ hoàn toàn không biết đạo lý.

Quý Dân buông Điền tự cách của Tử Tử, lại thấy Tử Tử đang ngơ ngác nhìn mấy chữ kia, sau đó xoay đầu lại nhìn Quý Dân: “Có bao nhiêu nặng ạ?”

Quý Dân đáp: “A Hoành nói, so với ‘Em yêu anh’ còn nặng hơn. Bởi vì nói ‘Em thích anh’, chẳng khác nào cho mình tìm một cái cớ trốn tránh trách nhiệm(?).”

Tử Tử mang vẻ mặt suy sụp vô thần, hai cánh tay nhỏ bé mập mạp nâng lấy cằm, thì thào nói: “Em lại bắt đầu nhớ vịt con rồi…”

Quý Dân bất chợt cảm thấy cái gia hỏa hồ đồ này, trong đầu chỉ toàn là mấy thứ ‘thiên mã hành không’(ngựa thần lướt gió tung mây). Bất quá, nhóc thật ra lại là một người rất thâm tình à! Từ lúc nhóc biết Tử Tử đến này, trong đầu nhóc giống như chỉ có vịt con kia thôi.

Nghĩ một hồi, Quý Dân lại bày ra tư thế giáo viên nghiêm khắc: “Ngày mai nếu em viết được bốn chữ “Em thích anh”, anh sẽ giúp em đem vịt con đến, thế nào?”

Tử Tử lại sáng ngời hai mắt: “Thật sự?”

Quý Dân trả lời: “Ừ, thật.”

Tử Tử gật đầu như đảo tỏi: “Dạ dạ, em viết em viết…”

Quý Dân quyệt cái miệng nhỏ nhắn có chút thất vọng. Lại là vì tiểu vịt con. Ha hả, nhóc thích vịt con như vậy sao? Vịt con cũng thật chán ghét!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play