Đàn ông của nhà họ Quý quả thật rất dễ bị chuyện tình cảm hủy hoại.

Tỷ như Quý Hoành, nếu không phải vì hắn tự tiện rời đảo đi tìm Lục Chi Hiên, thì cũng sẽ không phát sinh một loạt chuyện sau này. Khi ấy, hắn không chỉ bị bắt đi làm người thực nghiệm, khiến cho cả người đầy thương tích, thậm chí trong lúc bị bắt còn phát hiện mình đã hoài thai con của Lục Chi Hiên.

Lúc ấy vì bảo hộ đứa bé, sau khi sinh con, hắn đành phải mang đứa nhỏ để trước cổng sau của một viện bảo tàng, canh giữ đến hơn ba giờ đồng hồ mới nhìn thấy một người đàn ông trung niên nhặt đứa nhỏ đi. Đứa bé này chính là trưởng tử Cao Bác của Quý Hoành. Hắn vẫn cảm thấy mình thiếu đứa bé này, cho nên về sau hắn vẫn luôn liều mạng bù lại những mất mát đó.

Bất quá cũng may cuộc sống hiện tại của Cao Bác rất hạnh phúc, không nói đến chức phận bà chủ của Hoa Thân, mà ngay cả nông gia nhạc ởthôn họ Cao cũng được hắn làm cho ngay càng sinh động. Hơn thế, hắn còn cùng tổng tài của Hoa Thân – Thẩm Kính Khiêm sinh con trai, đứa nhỏ đó cũng chính là trưởng tôn của Quý Hoành, Thẩm Lăng Hiên. Tuy rằng đứa nhỏ này trời sanh tính tình thông minh lại hoạt bát, nhưng cố tình lại yêu phải người cậu nhỏ sinh muộn hơn mình một năm, đó cũng chính là người con thứ hai của Quý Hoành và Diệp Thần, Diệp Diệp.

Thông qua mấy ví dụ này, bất luận là ai nhìn vào, khẳng định cũng biết được đàn ông của nhà họ Quý rất dễ bị chuyện tình cảm làm cho vấp ngã. Tuy rằng, Quý Hoành không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe những gì Kỳ lão gia tử vừa nói, hắn cũng nhịn không được cảm thấy hứng thú dâng trào: “Kia… Lão gia tử nếu biết chuyện gì, không bằng nói cho chúng tôi cũng nghe một chút được không?”

Kỳ lão gia tử nghĩ nghĩ chốc lát, rồi bảo: “Chuyện này phải bắt đầu kể từ mối quan sâu xa giữa nhà họ Quý cùng nhà họ Kỳ. Năm đó, nhất mạch đạo gia đời đầu tiên của hai nhà vốn là sư huynh đệ đồng lứa, nhưng lại có quan điểm bất đồng. Một người say mê luyện đan chế dược, hơn nữa còn đạt được rất nhiều thành tựu ở mặt này. Một người khác thì đối với tu thân luyện khí có giác ngộ rất cao, cũng coi như có chút thành tựu. Tuy rằng hai sư huynh đệ quan điểm bất đồng, nhưng ở chung rất hòa thuận. Sau khi sư tổ qua đời, hai người họ liền tự mình gây dựng trực hệ, một bên chuyên nghiên cứu về cách thức tu chân luyện khí, một người thì chỉ lo khắc khổ mài dũa phương thuốc luyện đan chế dược. Hai sư huynh đệ này chính là ông tổ của nhà họ Kỳ cùng nhà họ Quý. Ông tổ nhà họ Quý lớn hơn ba tuổi, là tổ sư huynh của nhà họ Kỳ đời đầu tiên.”

Quý Hoành nghe xong, như hiểu rõ gật gật đầu: “Thì ra là vậy, gia phụ cho tới bây giờ chừa từng nhắc đến cội nguồn sâu xa của chuyện này. Mà ngay cả trên gia phả cũng không có ghi lại. Bất quá, những gia phả đề cập tới xem ra hơi đơn giản quá rồi, tôi nghĩ gia phả chân chính chắc đã thất lạc mất rồi đi? Nhưng tôi ngược lại đã nghe gia phụ nói qua, rằng nhà họ Quý cùng nhất mạch tu chân luyện khí như tay với chân, chính là đến hiện tại đã chặt đứt liên lạc. Thật không ngờ tới, nhà họ Kỳ thế nhưng còn có hậu nhân. Ha hả, thật sự là khiến người ta ngoài ý muốn mà.”

Cha Kỳ nghe Quý Hoành nói xong, thì nở nụ cười: “Nhà họ Kỳ thiên về tu chân luyện khí, làm sao có thể bại bởi người chỉ uống đan dược phụ trợ như nhà họ Quý? Ha, tổ sư bá năm đó, đã đối nhà họ Kỳ chúng ta vô cùng bội phục.”

Hình Tử Thao bên cạnh nghe xong cũng gật đầu thật mạnh một cái. Thì ra là thế, xem ra đàn ông nhà họ Quý có thể cải lão hoàn đồng cũng không phải không có nguyên nhân. Nguyên lai, tổ tiên đời đầu tiên của nhà họ Quý chính là đạo gia chuyên luyện chế đan dược, khó trách sẽ tìm được phương thuốc giúp nhân loại kéo dài tuổi xuân. Bất quá…

Hình Tử Thao nhớ rõ, Quý Hoành năm đó khi nhắc tới phương thuốc cải lão hoàn đồng đã từng nói qua, cách thức này có chút ích kỷ, bất luận kẻ nào muốn từ trên người nhà họ Quý tìm được phương thuốc cũng không thể như nguyện. Cho dù năm đó, Quý Hoành bị tổ chức X bắt đi, dùng cơ thể làm thực nghiệm hết bốn năm tháng, cũng không thể tìm được nguyên nhân cải lão hoàn đồng trên người hắn. Chẳng thể ngờ phương thuốc bí mật này lại nằm ngay trên người bạn lữ của bọn họ. Theo đó chỉ có đàn ông đã cùng họ phát sinh quan hệ mới đạt được khả năng cải lão hoàn đồng, bản mạng được trường thọ.

Nguyên lai Hình Tử Thao còn cảm thấy người của nhà họ Quý thật kỳ quái, có ai vào lúc nghiên cứu chế tạo phương thuốc còn có thời gian nghĩ đến cái này? Hiện tại ngẫm lại, có khả năng trừ bỏ người nhà họ Quý, không ai có thể khiến phương thuốc này đạt được hiệu quả cải lão hoàn đồng một vốn một lời như nhà họ. Đàn ông của nhà họ Quý đã tự lấy chính mình làm thuốc dẫn, chỉ vì mong muốn đạt được mục đích cùng người mình yêu trường sinh bất lão. Như vậy xem ra, phương thuốc này sở dĩ dùng được, chắc cũng do tổ tiên của nhà họ Quý vì bạn lữ của mình mà đặc biệt khổ tâm nghiên cứu ra đi?

Trong lòng Hình Tử Thao bỗng âm thầm nổi dậy một trực giác, nhưng ngay kế đó hắn đã nghe Kỳ lão gia tử tiếp tục nói: “Người của nhà họ Quý vì luyện chế đan dược nên luôn phải hao phí một lượng lớn thảo dược, bởi thế, người của nhà họ Quý bất luận là ai, đều có thói quen ra ngoài dạo chơi tìm kiếm thảo dược. Đối với các loại đan dược phổ thông, bọn họ có thể giao cho các đệ tử, nhưng với các loại dược vật hiếm hoi, thì không phải đệ tử nào cũng có thể tìm được. Không nói đến hoàn cảnh sinh trưởng ác liệt, chỉ cần bất cẩn một chútsẽ gặp phải độc trùng mãnh thú. Thậm chí, các đệ tử thông thường cũng chưa chắc nhận biết được những loại thực vật hiếm hoi đó. Vì thế, tổ sư bá Quý Thắng mới tự mình xuống núi, đi tìm kiếm hai vị thuốc còn thiếu. Một loại là nhân sâm ngàn năm ở núi Trường Bạch, một loại là hoa sen máu ở Thiên Sơn. Hoa sen máu của Thiên Sơn bất đồng với Thiên Sơn Tuyết Liên, nó sinh trưởng tại nơi rét lạnh nhất, đừng nói tìm được nó, ngay lúc chưa tiếp cận được thì người đã bị đông chết rồi. Cho nên vì chuyện này, Quý Thắng phải tự mình đi. Một là do thân thể của truyền nhân nhà họ Quý đã được đan dược điều dưỡng, so với người thường không biết đã tốt hơn gấp bao nhiêu lần, hai là nhà họ Quý mặc dù không xem trọng luyện khí, nhưng công phu phòng thân cũng luyện được không tồi. Cho nên, lúc Quý Thắng thu thập hành lý chạy tới núi Trường Bạch, hắn đã vô cùng may mắn tìm được hai vị thuốc. Đang lúc gấp gáp trở về, hắn lại gặp phải Thái tử.”

Quý Hoành quả nhiên vẫn thích nghe bát quái nhất, cho dù là chuyện của tổ tiên mình, hắn cũng vô cùng vui vẻ lắng tai nghe ngóng. Lúc cha Kỳ kể từ đây, hắn liền hứng thú hỏi: “Vì thế, bọn họ đã ở cùng một chỗ?”

Cha Kỳ hừ hừ hai câu: “Từ xưa hoàng thất đã lắm chuyện thị phi. Nếu như hoàng đế lại sinh nhiều con, mà mỗi người đều rất ưu tú, thì tràng cảnh ấy ắt hẳn không có gì tốt đẹp. Lúc ấy hoàng đế vì chạy trốn truy sát của em trai mới trốn vào núi Trường Bạch. Thời điểm sắp bị đông chết, hắn lại xông vào căn nhà cỏ của Quý Thắng. Lúc ấy, Quý Thắng đã vì người nọ mà chữa thương. Toàn thân trên dưới của vị thái tử kia có đến mấy chục chỗ bị kiếm đâm, vết thương trí mạng nhất còn sâu đến hai tấc.Nhưng khi đã rơi vào tay người nhà họ Quý thì chắc chắn sẽ không xảy ra cảnh chết người. Nửa tháng sau, Thái tử thức tỉnh.” Cha Kỳ đột nhiên ra vẻ thần bí hỏi Hình Tử Thao: “Nếu một người đàn ông tỉnh lại sau hôn mê, nhìn thấy Quý Hoành đang giúp hắn cẩn thận chà lau miệng vết thương thì sẽ có cảm giác gì?”

Hình Tử Thao chỉ nói đơn giản hai câu: “Lấy thân báo đáp, phi quân không cưới.”(phi quân không cưới– không phải người đó sẽ không cưới.)

“Không tồi!” Tiếp theo, cha Kỳ lại nói: “Hoàng mệnh như trời cao, cho dù nhà họ Quý có thể luyện chế đan dược thì sao? Kiểu gì cũng không thể chống lại một đạo thánh chỉ của hoàng đế. Huống hồ, hoàng đế có thật sự dành chân tâm cho Quý Thắng hay không, chỉ có bản thân hắn mới biết đượcthiệt giả. Đoạn tình cảm này… Trừ hắn và sư đệ Kỳ Nguyên Tử ra, thì không có bất luận kẻ nào biết đến. Cho nên, tới khi có người đột nhiên hành thích vua đoạt ngai vị, rồi đem cả nhà họ Quý tịch thu tài sản xử tử toàn tộc, thì trận âm mưu này đã được chuẩn bị đến vài chục năm. Trong lúc hắn vì hoàng đế sinh hạ một đứa con trai, Lâm thái phi bị biếm lãnh cung đã bắt đầu vì con mình lên kế hoạch làm thế nào để bức vua thoái vị.”

“Lâm thái phi? Vì cái gì là một phi tử? Chẳng lẽ là vì một đứa con khác của hoàng đế sao?”

Cha Kỳ cười cười: “Đứa con khác của hoàng đế? Đàn ông nhà họ Quý sẽ cam nguyện làm thiếp cho người ta sao? Ha ha ha, cậu hỏi Quý Hoành một chút xem, hắn có đồng ý không?”

Quý Hoành vừa lơ đãng vừa cao ngạo nói: “Nếu có người muốn tôi làm bé, tôi ngược lại có thể nguyện ý suy xét chút!”

Hình Tử Thao bên cạnh lập thức đảo ánh mắt xem thường. Nhắc mới nhớ, Diệp Thần không phải là vợ bé của ổng sao? Trước đó, hắn ta không phải đã có một người vợ cả là Lục Chi Hiên sao? Haizz, đúng là đồ vô lương tâm! Thôi kệ đi! Dù sao Lục Chi Hiên cũng đã tạ thế rồi.

“Người soán vị kia là ai?” Quý Hoành hỏi.

Cha Kỳ tiếp tục kể: “Con của tiên đế đa số đều đã bị lưu đày hoặc trực tiếp tịch thu tài sản, xử tử toàn bộ trong lần chính biến truy sát Thái tử năm xưa. Duy độc chỉ có một tiểu hoàng tử mới vừa đầy bảy tuổi, đứa bé này không có bất luận uy hiếp gì, cho nên không có người động đến hắn. Hơn nữa, người trong triều đều nói, đứa nhỏ này chính là vị hoàng đế tiếp theo. Hoàng đế có lẽ đã từng nói với hắn ‘Ngàn dặm giang sơn sau này của trẫm đều sẽ là của ngươi’. Nhưng điều kiện tiên quyết là khi hoàng đế không có hậu đại. Trong triều, người người đều từng khuyên can hoàng đế lập hậu, nhưng hắn vẫn như cũ làm theo ý mình, táo bạo tuyên bố bản thân chỉ yêu thích mỗi Quý Thắng đại nhân. Chuyện này không đơn giản là vì Quý Thắng đã sinh con trai cho hắn, mà còn là do Quý Thắng đã cho hắn sinh mạng thứ hai, phần nhiều lại bởi vì hắn thật sự yêu Quý Thắng. Ha hả, đàn ông của nhà họ Quý, luôn khiến cho người khác phải đoán mò.”

“Rồi sao nữa?” Quý Hoành nghe kể chuyện tới hứng thú nồng hậu, nhưng khi nghe đến vế sau, cái mũi của hắn lại bắt đầu lên men.

“Chuyện sau này đó hả. Chính là vị em trai luôn luôn đôn hậu kia, đột nhiên trong một đêm phát động chính biến, hành thích vua soán vị. Ngàn phòng vạn phòng anh em khó phòng. Thời điểm nhìn thấy thi thể hoàng đế, Quý Thắng kỳ thật đã không còn tha thiết với cuộc sống nữa. Vì thế, hắn đã để cho Quý Mẫn mới mười ba tuổi mang theo dược phổ đi tìm người nhà họ Kỳ. Chính mình thì treo cổ ngay trong hành cung bị công phá của hoàng đế.”

Nước mắt của Quý Hoành từng giọt từng giọt nhỏ xuống, Hình Tử Thao cũng không kìm nổi thổn thức. Hắn đời này chưa từng thấy Quý Hoành khóc qua lần nào, cho dù năm đó hắn bị tra tấn đến không còn hình người, bị ngược đãi đến thương tích đầy mình, hắn vẫn như cũ có thể cười nói với mấy tên nghiên cứu viên: “Cẩn thận một chút, chớ chạm đến mặt của tao.” Nhưng hôm nay sau khi nghe xong đoạn tích xưa, hắn thế nhưng lại rơi lệ, bất quá nói thật, hắn lúc khóc cũng rất dễ nhìn à.

Cha Kỳ lúc này lại ha hả cười to, làm râu mép hoa râm cũng khẽ nhúc nhích theo: “Không có gì để thương tâm cả, đối với người tu tiên mà nói, thân thể bất quá chỉ là một khối thịt, sớm muộn gì cũng sẽ mục nát ở cõi phàm trần. Quý Thắng mỗi năm đều ăn đan dược, ngay cả hoàng đế cũng luôn bên hắn cùng ăn cùng ở. Hai người kia đều có tạo hóa của riêng họ. Có lẽ, cả hai đã tu thành chính quả rồi không chừng. Đó là kiếp số của họ, cũng là tạo hóa của họ. Rời xa phàm trần thị phi, không nhất định là bất hạnh. Lại nói tiếp, hạnh phúc cùng bất hạnh, cũng không thể do những người ngoài như chúng ta tự đánh giá được.”

Quý Hoành giơ ngón tay thon dài, lau sạch nước ở khóe mắt: “Lão gia tử nói đúng, mỗi người đều có mệnh số riêng của mình. Không cần người khác phải đồng tình. Là phúc hay họa, ai có thể đoán chắc?”

Trong lúc không khí đang phát triển theo chiều hướng thương cảm, Hình Tử Thao lại đột nhiên phun một câu: “Ngọa tào! Mỹ nhân đại thúc! Nói như vậy, chú cũng có huyết thống hoàng thất à! Chú chú, chú chính là hậu nhân của hoàng gia đó! Thế chúng ta về sau đụng phải chú, có phải nên quỳ xuống hay không?”

Quý Hoành đầu đầy hắc tuyến, ngay cả râu mép của cha Kỳ cũng bất giác run rẩy một cái. Người thanh niên sôi nổi này, quả nhiên là một sự lựa chọn hoàn hảo để chọc người khác mà. Quý Hoành nghe hắn nói xong, lập tức nín khóc mỉm cười, còn trêu chọc: “Không bằng cậu liền hoàn trả cho tôi ba cái bái chín cái khấu đầu ngay luôn đi! Thế nào?”

Hình Tử Thao đáp: “Khụ khụ, để…sanghôm nào đi! ”

Sau, Quý Hoành lại nói với cha Kỳ: “Tuy rằng, ông anh nhìn qua có hơi quá tuổi, bất quá tính ra chúng ta cũng coi như cùng thế hệ đi? Không bằng, liền lấy xưng hô huynh trưởng để gọi ông anh nha?”

Cha Kỳ nhíu mày: “Ai nói cho cậu biết tôi và cậu là cùng thế hệ? Dùng anh em để xưng hô với tôi, chỉ sợ hai vị phụ thân đã chết đi của cậu cũng sẽ không đồng ý đâu? Tuy rằng nhà họ Quý các người luôn luôn xằng bậy, nhưng nhà họ Kỳ chúng tôi luôn tuân thủ nghiêm ngặt theo lề thói cũ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play