“À… Đồ nhi nói không có được không?” Tây Lương Mạt nheo mắt lại, đầu ngón tay chỏ lên ngực hắn.

Vậy mà Bách Lý Thanh lập tức dừng tay liếc nàng, thở dài một hơi như rất bất đắc dĩ: “Trò yêu không cho vi sư thân cận, tâm trạng vi sư sẽ không tốt, vi sư tâm trạng không tốt sẽ ngứa tay, một khi ngứa tay sẽ không nhịn được muốn hành hạ người khác, vi sư đã muốn hành hạ người khác mà trước mặt chỉ có trò cưng ngươi, đành khiến trò cưng chịu uất ức tiếp nhận vi sư hành hạ vậy.”

Tây Lương Mạt hít sâu một hơi, vừa chủ động tiến lên vừa lẩm bẩm: “Đến đây, lão già ngài coi như ta vừa đánh rắm cái cho xong.”

Nàng thật sự không hiểu một thái giám sao có thể giống một người đàn ông bình thường, động một cái lại sờ chỗ nọ xoa chỗ kia, hay là thân thể không xong nên muốn thỏa mãn nhu cầu tâm lý?

Có điều phải nói thật lòng, tuy hắn bá đạo lại thích dày vò nàng, nhưng ở phương diện này quả thực… cao minh và săn sóc, nói thật nếu hắn không thường thường nghĩ ra những chiêu thức quỷ quái để dày vò nàng, ví dụ như đêm qua đè nàng lên tường mà… Khụ…

Thì thật ra, nàng không chán ghét cảm giác ma xát này.

Ít nhất không có cảm giác buồn nôn nhẫn nại cực độ khi trở thành đối thực của thái giám như đã tưởng tượng, hay là vì đối phương là hắn nên mới không cảm thấy buồn nôn?



Ngón tay thon dài của Bách Lý Thanh nhẹ nhàng đẩy đai lưng nàng, môi mềm in lên bờ vai trắng như tuyết, hắn cười khẽ mút ra một đóa hồng hoa: “Nha đầu ngoan.”

Dưới ngọn đèn dầu nhập nhoạng, cả phòng ngập xuân sắc.

— Ông đây là đường ranh giới Tiểu Bạch buồn chán —

Tinh thùy bình dã khoát, nguyệt dũng đại giang lưu.*

*Trích 2 câu bài Lữ Dạ Thư Hoài của Đỗ Phủ.

Bản dịch của Phụng Hà: Đồng không bát ngát chùm sao rọi,

Sông dài cuồn cuộn ánh trăng trôi.

Đây là chỗ tiếp giáp giữa thảo nguyên và sa mạc, đây là sa mạc rộng lớn và hoang vắng, dưới ánh sao yếu ớt, những pháo đài mòn vẹt hất ra những bóng đen quỷ mị, mai táng nền văn minh đã mất hàng nghìn năm.

Một đội kỵ sĩ đầu đội nón rộng vành nương ánh trăng mà đến, vó ngựa tung bay tạo thành một đường bụi mù mịt, phi như bay về phía biên thành xa xa.

Không lâu sau, hình dáng thành Luật Phương ngày một phóng to ở phía đường chân trời.

Người dẫn đầu khi sắp tới trước cổng thành Luật Phương bỗng giật mạnh dây cương, con ngựa thần tuấn giơ cao vó trước, hí dài một tiếng rồi vững vàng đặt trên mặt đất.

Sau đó, một kỵ sĩ thân hình tương đối nhỏ nhắn phía sau hắn cũng thúc ngựa tiến lên, song song mà đứng, vươn tay tháo nón xuống lộ ra khuôn mặt dịu dàng mỹ lệ.

Tây Lương Mạt ngẩng đầu nhìn thành Luật Phương to lớn trước mặt, thán phục than nhẹ: “Nơi này không chỗ nào giống một tòa biên thành đơn thuần, giống một tòa vương thành trên sa mạc hơn.”

Thành Luật Phương xây dựng từ những khối đá lớn xếp chồng lên nhau, là một tòa pháo đài xây dựa vào núi Hạ Lan. Nham thạch thô ráp màu trắng lóe lên màu sắc thê lương dưới ánh trăng, như một con thú lớn lẳng lặng nằm trên sa mạc bảo vệ vùng trung tâm Trung Nguyên.

Kỵ sĩ cao gầy bên cạnh nửa mặt đeo một chiếc mặt nạ quỷ tinh xảo, hình dung dữ tợn, làm bằng vàng, lộ ra một đôi mắt quá mức tươi đẹp, lông mi cong dài, chỉ tiếc ánh mắt quá trầm lắng quỷ mị khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Hắn nheo mắt nhìn Luật Phương, nhàn nhạt nói: “Người Hách Hách sống quanh ốc đảo trên sa mạc, vương đình chỉ là hơn mười cái lều vải; cũng chính vì thiếu thốn tài nguyên nên bọn chúng luyện được binh đao dũng mãnh, ra tay tàn nhẫn, gặp bộ tộc nhỏ yếu liền nữ thì cướp, nam thì giết, thỉnh thoảng còn đánh cướp biên cảnh hai nước, giết người phóng hỏa, không việc ác nào không làm. Nếu thành Luật Phương không đủ hùng vĩ, người Hách Hách đã sớm đánh vào Trung Nguyên cướp bóc, đốt giết.”

Hắn hơi ngừng, lại nói: “Có điều ngươi nói cũng không sai, thành Luật Phương này vốn là vương thành của Tây Hạ. Ba trăm năm trước, quân chủ khai quốc tiền triều là một vị minh quân để đời, chiếm đoạt Tây Hạ, đồng thời phái rất nhiều người Hán vào đây ở, nửa dụ dỗ nửa ép buộc khiến người Tây Hạ thông hôn với người Hán, thành Luật Phương này cũng biến thành nơi Trung Nguyên chúng ta chống lại Hách Hách.”

Tây Lương Mạt giật mình, loại sách lược này thật ra là một chính sách diệt tộc biến tướng, quả thật vô cùng hữu hiệu, không ngờ ba trăm năm trước đã có quân chủ am hiểu chính sách dân tộc đến vậy.

“Sư phụ, giờ chúng ta vào thành chứ?” Tây Lương Mạt rất muốn vào xem biên thành đặc biệt này.

Bách Lý Thanh nheo mắt, trong đó hiện lên một tia quỷ dị, hắn mỉm cười: “Không, chúng ta không vào thành, bản tọa dẫn ngươi tới một nơi, ngày mai ngươi sẽ trực tiếp được gặp Tín Phi nương nương mỹ lệ của chúng ta.”

Tây Lương Mạt ngẩn ra, Bách Lý Thanh mang kiểu vẻ mặt này nhìn có vẻ quỷ quái khát máu, khiến người ta không rét mà run.

Nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Bách Lý Thanh giơ roi, tuấn mã màu đen bên dưới lập tức hí dài một tiếng, phi thẳng ra ngoài, hắn dùng một roi cuốn Tây Lương Mạt tới chỗ mình.

Tây Lương Mạt hoảng sợ kêu một tiếng, sau đó vô thức ôm chặt lấy thắt lưng hắn, tức giận nhéo hắn: “Sư phụ, ngươi có thể dịu dàng chút không!”

Đôi mắt Bách Lý Thanh thấp thoáng tia cười, không đáp lời, chỉ ôm nàng giơ roi giục ngựa, dẫn người của mình cuồn cuộn đi mất.

Cái bóng của thành Luật Phương bị để lại trong bóng đêm xa xa.



Không biết bôn ba bao lâu, Tây Lương Mạt sắp dựa vào lòng Bách Lý Thanh ngủ, một tiếng huýt sáo sắc nhọn vang lên, con ngựa hí một tiếng mới khiến nàng giật mình tỉnh lại.

Một loại hơi thở cực kỳ nguy hiểm nháy mắt khiến Tây Lương Mạt tỉnh cả người.

Tiếng huýt sáo rõ ràng là tiếng trạm canh cảnh báo cắt ngang qua không khí.

Tây Lương Mạt lập tức nhìn bốn phía, giờ mới phát hiện người bọn họ dẫn theo đã vây quanh Bách Lý Thanh và nàng từ lúc nào, người của Mị Bộ, Tư Lễ Giáo đều im lặng điều khiển ngựa thành vòng tròn, giơ đao hướng về phía ngoài, ánh đao sắc bén lóe lên tia sáng lạnh dưới ánh sao, nhóm sát thủ Mị Bộ thì hoàn toàn bộc phát sát khí, giống như có thể lấy mạng người bất cứ lúc nào.

Tây Lương Mạt hoảng hốt, bất cứ một sát thủ nào của Mị Bộ đều là cao thủ nhất đẳng, cộng thêm theo bọn họ tới Luật Phương lần này là một nhóm người nổi bật giỏi về tác chiến theo nhóm, nàng chưa từng thấy bọn họ lộ ra vẻ mặt cảnh giác cực độ thế này.

Tây Lương Mạt phát hiện càng kỳ quái chính là xung quanh bọn họ không có ai, chỉ có sa mạc tối tăm, vô tận không có điểm cuối.

Tây Lương Mạt quan sát một lúc, đang định nói chuyện thì bàn tay Bách Lý Thanh quấn quanh eo nhỏ nàng bỗng siết chặt.

Tiếp đó là tiếng dã thú gào lên thê lương cắt ngang bầu không khí.

“Ô –!”

Tiếp đó, Tây Lương Mạt phát hiện trong sa mạc tối đen như mực, trong tầm nhìn bỗng nổi lên một ánh đèn màu xanh lục, hoặc nên nói là ma trơi, khiến người ta không rét mà run.

Sau đó ma trơi ngày một nhiều, đi kèm chúng là tiếng gầm gừ âm trầm khiến da đầu người ta tê dại.

Cùng lúc đó Tây Lương Mạt mới hiểu vì sao sát thủ Mị Bộ lại cảnh giác và phát ra sát khí máu tanh toàn thân.

Bởi chủ nhân của ma trơi đang xúm lại chính là những con sói sa mạc!

Đốm sáng màu xanh lục kia chính là mắt của bọn chúng, cộng thêm tiếng tru thê lương, bầy sói ngày một đông, trong không khí dần tràn ngập mùi hôi tanh trên người chúng.

Nàng không thấy điểm kết thúc của đám ma trơi màu xanh này, không biết rốt cuộc có bao nhiêu con sói, tựa như tất cả sói trên sa mạc đều tụ tập tới, làm người ta thấy rùng mình.

Bởi nước và thức ăn trên sa mạc thiếu thốn, kẻ cướp thức ăn trên sa mạc cũng hung hãn hơn bất cứ đâu. Sói sa mạc hung tàn xảo quyệt, ngay cả đồng bọn bị thương cũng cắn xé, danh hung tàn ai ai cũng biết, một con sói đã khó đối phó huống hồ nhiều thế kia?

Tây Lương Mạt kinh hãi, dù sát thủ giỏi nhất đối mặt với đàn sói dũng mãnh như thủy triều này chỉ sợ cũng không chống đỡ được.

“Đây là…”

Tây Lương Mạt không rõ, bầy sói đánh hơi mùi tanh mà đến, bọn họ không ai bị thương, rốt cuộc vì sao thu hút nhiều sói thế này, lẽ nào vì bước vào lãnh địa của bọn chúng?

“Xuỵt, đừng lên tiếng, chỉ cần nhìn là được.” Bách Lý Thanh thản nhiên thì thầm với nàng, giống như tất cả những chuyện này hết sức tầm thường, không có gì đáng phải ngạc nhiên hoảng hốt.

Nhưng Tây Lương Mạt lại có thể cảm nhận hắn không thoải mái như biểu hiện qua cơ bắp siết chặt của hắn, tuy còn chưa đến mức không cách nào xử lý nhưng chuyện này tuyệt đối không thoải mái.

Nàng còn chưa kịp nghĩ nhiều, một tiếng sói tru sắc nhọn ngắn ngủi vang lên, bầy sói không còn thử phản ứng của con mồi như lúc đầu mà nhảy vọt tới.

“Giết!”

Cùng lúc đó, Bách Lý Thanh giá lạnh hạ sát lệnh.

Xung quanh hắn lập tức có mười mấy bóng người bật lên, chém ra những vệt sáng lạnh về phía đàn sói nhe răng nhanh nhào về phía này.

Nương theo tiếng kêu thảm thiết của bầy sói dẫn đầu, mùi máu tươi tanh nồng vẩy ra, không khí lập tức tràn ngập mùi vị nồng nặc đó.

Chỉ trong thoáng chốc người cùng sói giao thủ, bầy sói đã rơi xuống hai mươi mấy thi thể, chưa kể đến hơn mười con bị thương.

Tây Lương Mạt thở phào một hơi, bởi sói là loài động vật xảo quyệt, khi đối mặt với đối thủ mạnh sẽ suy xét về thực lực rồi mới tiếp tục tấn công. Hơn nữa sói sa mạc sẽ ăn thịt thi thể đồng bọn, đến lúc đó bọn họ sẽ có cơ hội chạy trốn.

Thế nhưng một giây sau, nàng nheo mắt lại, bầy sói này giống như không nhìn thấy thi thể và máu của đồng loại trên mặt đất, đám sói hàng đầu tiên nhanh chóng kéo những thi thể này vào đàn chia nhau ăn sạch, còn không hề tranh cướp, những con sói không được chia xác của đồng loại thì tiếp tục nhe hàm răng sắc nhọn, ngửa đầu tru lên, hung hãn nhào về phía đám người Tư Lễ Giám.

Đương nhiên lần này cũng để lại không ít xác sói, thế nhưng bầy sói còn lại dường như cực kỳ có linh tính, chỉ kéo xác đồng loại đi mà không hề có ý định lùi bước, không ngừng xông tới cắn xé người của Tư Lễ Giám.

Một con sói bị người Mị Bộ chặt đứt đầu, ngay sau đó một con sói khác lại xông lên, hết lần này đến lần khác, tru lên cắn xé.

Thậm chí ngay cả những con sói bị người Mị Bộ xẻ bụng cũng như hoàn toàn không biết đau, kéo lê đoạn ruột tiếp tục chồm về phía bọn họ.

Hơn nữa sói đói không ngừng, tựa như không nuốt bọn họ vào bụng sẽ không bỏ cuộc, khiến người ta kinh sợ.

Cao thủ của Tư Lễ Giám dù võ công cao tới đâu, lấy một địch trăm, chỉ chốc lát sau trên người đã dính đầy máu sói, cũng có người bị bầy sói cào bị thương tay, chân, thậm chí cả bụng, máu người hòa lẫn với máu sói, nhìn có vẻ giống một đám quỷ địa ngục dữ tợn, kinh khung.

Thế nhưng bọn họ cũng giống như vĩnh viễn không biết gì là lùi bước, không hề có cảm giác đau, tiếp tục giơ đao đánh chết những kẻ có ý đồ xông tới hai người đứng giữa vòng bảo vệ, không ai lùi về phía sau nửa bước.

Cuộc chiến tàn nhẫn trong đêm không ngừng diễn ra giữa tiếng sói tru thê lương và tiếng rên khẽ của người bị thương, người và sói hòa cùng một chỗ, nếu không có bóng người thỉnh thoảng nhảy lên cao thì gần như không nhìn rõ đâu là người, đâu là sói.

Tây Lương Mạt thấy mà giật mình, không nhịn được kéo Bách Lý Thanh la hoảng: “Mau nghĩ cách đi, cứ thế này dù võ công cái thế cũng không chống đỡ được đến lúc giết hết bầy sói!”

Bách Lý Thanh cúi đầu nhìn nàng, gương mặt đeo mặt nạ cùng bóng đêm u ám khiến nàng không thấy rõ vẻ mặt hắn, nhưng có thể nghe được sự trấn an nhàn nhạt của hắn: “Không sao, ngươi cứ nhìn là được, vi sư sẽ không để ngươi bị thương.”

Tây Lương Mạt nhéo vạt áo hắn, nhíu mày, có ý gì?

Lẽ nào hắn còn biện pháp gì sao? Vậy vì sao không dùng ngay đi!

Tuy nhiên, chiến đấu với bầy sói khiến họ dần bị đẩy vào hoàn cảnh xấu, cứ tiếp tục như vậy, cho dù Bách Lý Thanh có biện pháp thay đổi cục diện thì tổn thất cũng không nhỏ.

Đáy mắt Tây Lương Mạt thoáng qua một tia nóng ruột, nàng cắn môi nhanh chóng suy nghĩ, khi nhìn thấy một sát thủ Tư Lễ Giám rơi vào bầy sói, lập tức bị mấy con sói cắn cổ và tứ chi, sát thủ kia kêu thảm một tiếng; ngay khi hắn sắp bị cắn xé thì nàng kéo cái cói nhỏ trên cổ, một tiếng còi dễ nghe cao vút vang lên, tiếng còi kia cắt qua bầu trời đêm đầy mùi máu tanh chết chóc, vọt thẳng tới trời cao như tiếng phượng hoàng kêu, lại cũng giống tiếng diều hâu gào thét.

Một bóng đen nho nhỏ không biết chui ra từ đâu, bắn về phía cái cổ của con sói đang cắn sát thủ Tư Lễ Giám nhanh như tia lửa.

Giây tiếp theo, con sói đói kia phát ra tiếng tru sắc nhọn: “—–Ẳng”

Sau đó, chỉ trong chốc lát, bóng đen qua lại giữa mấy con sói còn lại đang cắn sát thủ, bọn chúng lập tức tru lên đau đớn, thả sát thủ ra quay cuồng trên đất.

Nhìn kỹ mới thấy thì ra bóng đen kia đã mổ toàn bộ mắt đám sói ra, hoặc dùng vuốt móc ra.

Tây Lương Mạt nheo mắt, thổi cái còi trên môi lần thứ hai, lần này cái còi phát ra một tiếng bén nhọn ngắn ngủi, bóng đen nho nhỏ kia lập tức giương cánh bay về phía trời cao, sau đó há mỏ phát ra tiếng kêu như của phượng hoàng, có điểm giống tiếng diều hâu, có điều âm điệu cao hơn, quả thật khiến người ta không ngờ rằng âm thanh bắt nguồn từ bóng đen nho nhỏ kia lại khiến đàn sói phải chùng móng vuốt, cúi đầu không dám động đậy.

Tiếng kêu kia như một giọt nước nhỏ vào bóng đêm đặc quánh, tạo thành từng đợt sóng rung động.

Còn đám sói chỉ ngừng lại chốc lát, sau đó tru lên càng hung tợn, nhằm về phía vòng bảo vệ của Tư Lễ Giám.

Nhưng cũng chỉ chốc lát sau, bầu trời đêm vang lên tiếng động “phật phật” kỳ lạ.

Từ xa đến gần, tiếng động kia kèm theo những tiếng kêu nhức tai, dần dần vang vọng khắp bầu trời, khiến cả người và sói đang quần nhau dưới đất cũng phải đồng loạt ngẩng đầu lên, vậy mới phát hiện một vùng mây đen đã xoay quanh trên đầu từ lúc nào.

“Là kền kền!”

“Chim ăn xác!”

Có sát thủ Tư Lễ Giám nhận ra hình dạng của bóng đen này, không nhịn được cao giọng hô lên.

Bọn họ cảm thấy hơi lạnh dâng lên từ lòng bàn chân, ngay cả chim kền kền ăn xác cũng xuất hiện, lẽ nào hôm nay bọn họ phải chôn xác hết ở đây!

Bách Lý Thanh cũng hơi nheo mắt lại, nhưng hắn không rút kiếm trên lưng ra mà nhìn đám mây đen đang bay quanh như có điều suy nghĩ.

Còn Tây Lương Mạt thì nhìn bầu trời nở nụ cười như có như không.

Chỉ chốc lát, kền kền bỗng lao xuống, nhóm sát thủ Tư Lễ Giám không thể không giơ đao lên ngang ngực, nhắm vào lũ chim ăn xác chết.

Ngoài dự đoán của bọn họ là kền kền chỉ nhằm về phía bầy sói.

Cái mỏ cùng bộ móng cong vút lại cứng như sắt của lũ chim ăn xác thoáng chốc chọc nát con mắt và cái mũi yếu ớt nhất của bầy sói.

“Ẳng!”

“Gào…..!”

Đám sói phát ra những tiếng kêu thảm thiết khiến người ta run sợ, không ngừng nhảy lên cố gắng cào chim ăn xác, thế nhưng đám kền kền linh hoạt bay lên, dùng sải cánh rộng gần một mét hất tung bụi mù, đám sói đói bị che mắt, đau đớn gào lên né tránh cái mỏ và móng vuốt của kền kền.

“Kéc kéc!” Đám kền kền đồng loạt phát ra tiếng kêu khó nghe, mùi máu khiến loài chim ăn xác này gào lên hưng phấn.

Hơn nữa mắt sói trong đêm tự nhiên tỏa sáng khiến chúng khó có thể trốn, kền kền chỉ cần giơ vuốt ra là vồ chuẩn.

Đám sói đói đối mắt với thế công mạnh mẽ từ không trung, không ngừng lui về sau, bị đánh cho tơi bời.

Con sói giống như con đầu đàn ngày càng nôn nóng, cố gắng tru lên thúc giục bầy sói tiến công lần thứ hai, thế nhưng dù được cổ vũ thì bầy sói cũng chỉ có thể thoát ra khỏi sự cắn xé của bầy kền kền, kết thúc bằng con mắt mù, thậm chí là cổ họng bị cắn rách.

Cuối cùng, chúng tan rã, kẻ vây săn nghĩ tối nay có lộc ăn trong nháy mắt trở thành kẻ bị săn, mặc kệ con sói đầu đàn kia gào lên sắc nhọn cỡ nào cũng không điều khiển được bầy sói tan tác.

Nhóm người của Mị Bộ và Tư Lễ Giám vốn cầm đao đề phòng kinh ngạc nhìn bầy sói bị thương cụp đuôi phát ra tiếng rên rỉ, tứ tán chạy trốn, thế nhưng đám kền kền dường như không chịu tha cho chúng nó, không ngừng truy đuổi bầy sói rất xa, đám còn lại thì bay tròn trên bầu trời như đang đợi cái gì, mà không đáp xuống hưởng thụ xác sói khắp nơi.

Tây Lương Mạt thấy không còn nguy hiểm, khẽ thở ra một hơi, sau đó nàng ngậm cái còi thổi nhẹ một hơi.

Tiếng chim hót dễ nghe vang lên, bóng đen nho nhỏ tròn tròn không biết từ đâu bay ra cũng kêu vài tiếng, sau đó đám chim ăn xác đuổi theo bọn sói mới vỗ cánh bay về,

Chim bay tròn trên bầu trời cùng máu me đầy đất tạo thành một hình ảnh quỷ dị.

Bách Lý Thanh cúi đầu nhìn vẻ mặt thản nhiên của Tây Lương Mạt, đôi mắt hơi khép lại, sau đó lạnh nhạt sai bảo: “Thu dọn chút đi, sứ giả tới đón chúng ta đến rồi.”

Nhóm sát thần Mị Bộ giờ mới thu lại đao kiếm, thúc ngựa trở về, mặc kệ trên người bọn họ có bị thương nặng hay không, toàn bộ quay lại đội hình như ban đầu, bao quanh Tây Lương Mạt cùng Bách Lý Thanh, hoàn toàn không mất trật tự, chỉ bỏ lại hơn trăm xác sói.

Tây Lương Mạt không nhịn được thầm khen sự huấn luyện bài bản và ý chí kiên nhẫn của đám sát thần này.

Mà lúc này, hướng bầy sói tan tác bỗng xuất hiện một bóng người cưỡi ngựa, rồi một người tiếp một người tay cầm đuốc xuất hiện tại đường chân trời, những người này phóng ngựa thẳng về phía bọn họ.

Tây Lương Mạt hơi cảnh giác nhìn bọn họ, vẻ mặt lại không hề thay đổi.

Bách Lý Thanh nhìn thiếu nữ trong lòng, nàng cực kỳ bình tĩnh, không hề kích động vì trận đại thắng vừa rồi khiến đáy mắt Bách Lý Thanh thoáng qua một tia kinh ngạc cùng hài lòng.

Đám người ngựa kia vọt tới trước mặt bọn họ mang theo một cơn lốc bụi rồi mới dừng đầu ngựa.

Tây Lương Mạt thấy người người thân hình cao lớn cường tráng, phần lớn để râu mép, tóc tết thành bím, đầu đội đầu sói, người mặc da báo, cánh tay trần đều xăm hình sói.

Tạo hình này khiến Tây Lương Mạt cảm thấy quen mắt lạ thường, cái người theo tới nha môn hành chính của Tư Lễ Giám, fan cuồng của Bách Lý Thanh – Hách Hách vương tử chẳng phải cũng ăn mặc thế này hay sao? Nàng nhướng mày hỏi nhỏ: “Bọn họ là người Hách Hách?”

Bách Lý Thanh “ừ” một tiếng rồi bổ sung: “Phải nói là… sa phỉ nổi danh nhất Hách Hách!”

Tây Lương Mạt ngẩn ra: “Sa phỉ… Là cướp à?”

Đây là sứ giả Bách Lý Thanh nói sao?

Đầu lĩnh của nhóm cướp sa mạc Hách Hách lớn tiếng mở miệng: “Chủ nhân A Khắc Lan, đại đầu lĩnh chúng ta hỏi vì sao ngài dung túng thuộc hạ sát hại nhiều huynh đệ của chúng ta như vậy!”

Người Hách Hách kia tuy biết tiếng Trung Nguyên nhưng phát âm rất kỳ quái, câu chữ có vẻ sắc bén cộng thêm thân hình ngược sáng cao lớn dị thường kia hẳn là có tính uy hiếp lớn, vậy mà nghe lại có vẻ cực kỳ… tức cười.

Tây Lương Mạt không nhịn được hơi nhếch khóe môi, thấp giọng hỏi: “Huynh đệ nào? Hay là sư phụ ngươi còn dẫn người đi đập tổ chim nhà người ta?”

Bằng không vì sao sau khi tiểu đầu lĩnh chất vấn, đám Hách Hách không ngừng phát ra tiếng “gào gào” như cực kỳ tức giận, càng quái dị là với tính cách lỗ mãng của đám kia sao còn không lập tức xông lên đánh nhau với bọn họ.

Bách Lý Thanh nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Ngươi thấy những con sói kia chưa, chúng ta quả thật giết không ít “huynh đệ” của bọn chúng đấy.”

Tây Lương Mạt ngẩn ra rồi lập tức hiểu được, thì ra đám cướp sa mạc Hách Hách này coi sói là huynh đệ, đám cướp sa mạc này cũng chính là người đuổi sói ra vây giết bọn họ, thuật ngự sói của người Hách Hách quả là rất giỏi.

Nàng giễu cợt mở miệng: “Thì ra các ngươi đối xử với “huynh đệ” tốt của các ngươi như thế, xua bọn chúng ra làm bia đỡ đạn?”

Dù đám Hách Hách không hiểu rõ lắm ý nàng nói, nhưng nhìn bóng người nhỏ nhắn xinh xắn cách đó không xa liền khinh miệt nói: “Hừ, người Hách Hách là người dũng mãnh, không sợ chết, sói cũng vậy!”

“Nếu đã vậy các ngươi còn gì oán giận, dù sao người dũng mãnh chết trên chiến trường cũng đáng thôi!” Tây Lương Mạt trêu tức.

Người Hách Hách vốn nói tiếng Trung Nguyên không lưu loát, thoáng chốc bị Tây Lương Mạt vặn lại nên lắp ba lắp bắp nói không ra lời, trợn trừng mắt giận đùng đùng quơ đao trong tay: “Không giống, cái kia là hoan nghênh, hoan nghênh chủ nhân A Khắc Lan, không phải chiến đấu!”

Không phải chiến đấu mà sát khí đã nặng như thế, nghi thức hoan nghênh quả là đặc biệt nhỉ!

Tây Lương Mạt nhướng mày cười nói: “À, vừa rồi cũng là nghi thức hoan nghênh của chúng ta đối với nghi thức hoan nghênh của các ngươi, dùng nghi thức này thể hiện sự hoan nghênh và ca ngợi của chúng ta đối với nghi thức hoan nghênh của các ngươi, vì vậy các ngươi không nên quá mức tức giận vì nghi thức hoan nghênh của chúng ta, nên vui vẻ mới đúng.”

Tiểu đầu mục Hách Hách trợn tròn mắt, hắn bị một đống “nghi thức hoan nghênh nghi thức hoan nghênh” của Tây Lương Mạt làm choáng váng đầu óc, chỉ nghe được trọng điểm “hoan nghênh cùng ca ngợi”.

Thế nên hắn hơi ngập ngừng, không biết nên nói gì, mặt đỏ tía tai nói: “Ngươi… Ngươi…”

“Ngươi” cả nửa ngày vẫn chưa thấy dứt được một câu, cuối cùng Bách Lý Thanh mỉm cười giải vây cho hắn, dùng một đoạn tiếng Hách Hách lưu loát nói: “Được rồi, Chuẩn Khắc Khâm, ngươi làm lỡ quá nhiều thời gian, Đại đầu lĩnh của các ngươi sẽ tức giận.”

Một câu tức giận nháy mắt khiến đại hán râu quai nón trước mặt run rẩy, ỉu xìu nói: “Được, được, chủ nhân A Khắc Lan, mời theo chúng ta!”

Dứt lời không nói thêm một câu, quay đầu đi trước.

Tây Lương Mạt nhướng mày rồi thổi một tiếng còi ngắn ngủi, đám kền kền như lấy được hiệu lệnh, từ trên trời tham lam xà xuống thi thể sói trên mặt đất.

Sự hung tàn của chúng nhất định đã bị Chuẩn Khắc Khâm nhìn thấy, vì vậy hắn lập tức quay đầu ngựa chạy thật xa, cây đuốc soi rõ vẻ mặt sợ hãi của hắn khi hắn nhìn về phía Tây Lương Mạt đang ngồi trong lòng Bách Lý Thanh. Một đám đại hán Hách Hách châu đầu ghé tai thì thầm, Chuẩn Khắc Khâm kính cẩn nói: “Chủ nhân A Khắc Lan, những chim ăn xác này do tiểu cô nương trong lòng ngươi gọi tới sao?”

Tây Lương Mạt nhịn không được 囧, tiểu cô nương?

Chưa nói đến tuổi kiếp trước cộng kiếp này của nàng còn lớn hơn Bách Lý Thanh, cho dù chỉ tính kiếp này, dáng người của nàng so với con gái vùng Trung Nguyên đã tính là cao gầy, chưa từng có ai gọi nàng là “tiểu cô nương”.

Bách Lý Thanh hơi gật đầu: “Đúng thế.”

Chuẩn Khắc Khâm kia lập tức lộ ra vẻ mặt có thể gọi là “sợ hãi”, liên tục lùi ba bước, cả một đám đàn ông Hách Hách cũng như nhìn thấy quỷ, ánh mắt đánh một vòng trên người Bách Lý Thanh cùng Tây Lương Mạt rồi quay đầu bỏ chạy: “Chủ nhân A Khắc Lan, xin đi theo chúng ta.”

Rồi thúc ngựa chạy nhay như thỏ con thấy chim ưng.

Tây Lương Mạt sửng sốt, thế này là thế nào, đám này có bệnh à?

Vừa rồi còn hận không thể xé xác nàng, quay người đã chạy mất dạng?

Thế nhưng Bách Lý Thanh lại cười như không có gì đáng ngạc nhiên: “Vi sư ngược lại không biết ngươi luyện thành thuật ngự điểu từ bao giờ.”

Tây Lương Mạt cười cười, không hề giấu giếm giơ tay áo lên, một cái bóng màu đen vẫy cánh bay về phía nàng, nhưng ngay khi cái cuộn mềm mềm kia sắp chui vào ngực nàng thì tay áo rộng của Tây Lương Mạt cuộn một cái, cuốn thứ kia vào tay áo.

Tiểu Bạch uất ức kêu hai tiếng, vừa giúp ngươi xong mà chút phần thưởng cũng không cho.

Tây Lương Mạt mặc kệ con chim béo trong tay áo, ngẩng đầu nói với Bách Lý Thanh: “Trước kia vốn phát hiện Tiểu Bạch tùy tiện gọi thế nào, chỉ cần nó muốn, bất kể trời lạnh đến đâu cũng có các loại chim mái nhào đến để nó lâm hạnh, từ chim sẻ, gà mái đến chim công, diều hâu đều có, sau đó ta mới phát hiện nó có bản lĩnh này.”

Lúc đầu nàng chỉ định để Tiểu Bạch truyền tin thôi, sau có một lần nàng phát hiện Tiểu Bạch đang cố gắng chui tới chui lui dưới cái mông một con chim công, trước không nói đến con chim đáng khinh này đang làm gì, chỉ nói đến chính giữa mùa đông, lại ở phương Bắc, con chim béo này có thể gọi một con chim công ra quả là một loại kỳ tích.

Bách Lý Thanh không nhịn được cười ha ha: “Ha ha… Quả là… thần điểu.”

Ngay cả nhóm sát thần Tư Lễ Giám bất động như núi ở bên cũng phải thấp giọng cười.

Tây Lương Mạt chờ hắn cười xong mới tò mò nói: “Ngươi quen đám cướp sa mạc này lâu rồi à, chủ nhân A Khắc Lan là cái gì? Kiểu nghi thức hoan nghênh máu me này năm nào cũng có à?”

Bách Lý Thanh nhịn cười, vừa thúc ngựa đuổi theo nhóm cướp sa mạc Hách Hách vừa nói: “Đúng thế, có điều không phải mỗi năm mà là đối với mỗi người có ý định bước chân vào lãnh địa của đám sa phỉ hung hãn ác độc nhất sa mạc này, chỉ muốn xem ai có thể kiên trì nửa canh giờ thôi, người Hách Hách thờ phụng võ giả dũng cảm nhất, chém giết đủ sói mới có thể vào lãnh địa của bọn họ, thành khách quý của bọn họ, hưởng thụ tiếp đãi thượng đẳng.”

Tây Lương Mạt gật đầu, trong lòng thầm bổ sung, có loại tập tục máu me kỳ dị này tốt nhất đừng tới nhà này làm khách.

Bọn họ theo tiểu đội Hách Hách kia đi một đoạn đường, cuối cùng từ phía xa xa, Tây Lương Mạt thấy ánh đèn dầu cùng màu xanh thấp thoáng, tới gần nàng mới biết đó là một ốc đảo rất lớn, nơi nơi là lều bạt, bên cạnh buộc ngựa chiến, không ít người Hách Hách đội đầu sói và phụ nữ che mặt đeo đao nhìn thấy bọn họ đến, tất cả xông ra dùng vẻ mặt kỳ dị đánh giá bọn họ.

Mà Chuẩn Khắc Khâm vừa nãy đã dẫn một đoàn võ sĩ Hách Hách mặc đồng phục ra nghênh đón.

Bách Lý Thanh ung dung theo bọn họ vào ốc đảo, ngược lại Tây Lương Mạt nhạy cảm phát hiện không ít ánh mắt đang hướng về phía nàng, khiến nàng cảm thấy có chút khó chịu, thế nhưng nàng hoàn toàn không để lộ ra.

Chỉ chốc lát bọn họ đã tới trung tâm ốc đảo, nơi đó có một chiếc lều trại rất lớn, phía trước bày tiệc rượu phong phú, tràn đầy các loại rượu thịt và nhiều loại trái cây Tây Lương Mạt chưa từng thấy.

Không ít người Hách Hách đeo vàng đeo bạc, khoác da sói da báo, nhìn có vẻ có địa vị ngồi hai bên đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Loại ánh mắt này không tính là thân thiện cũng không coi như hung ác, chỉ có thể nói là rất kỳ quái.

Ngồi trên cùng là một người đàn ông trẻ, thân hình hắn cực cao lớn, mặc quần áo hoa báo, lộ ra lồng ngực rộng lớn gợi cảm, điểu khiến Tây Lương Mạt tương đối kinh ngạc là hắn không để râu như phần lớn đàn ông Hách Hách, đường nét sâu cộng thêm vẻ đẹp hoang dã, đôi mắt màu vàng sắc bén đang nhìn bọn họ đấy sát khí.

Ngồi hai bên hắn là hai mỹ nhân Hách Hách ăn mặc hở hang.

Người này hẳn là “Đại đầu lĩnh”, nàng không ngờ người này trẻ như vậy, nhìn có vẻ chỉ hơn hai mươi.

“Chủ nhân A Khắc Lan, đã lâu không gặp.” Thủ lĩnh người Hách Hách bỗng lên tiếng.

Bách Lý Thanh nhàn nhạt nói: “Chuẩn Sát, đã lâu không gặp, nhìn ngươi có vẻ vẫn rất tốt.”

Hắn đeo một chiếc mặt nạ dữ tợn bằng vàng che nửa gương mặt, khi nói chỉ có thể nhìn vào đôi mắt tối tăm như địa ngục, càng khiến không ít người Hách Hách rùng mình.

Chuẩn Sát nheo mắt lại nhìn về phía Tây Lương Mạt: “Nữ nhân kia chính là người triệu tập chim ăn xác công kích bầy sói của ta?”

Bách Lý Thanh lẳng lặng chắn trước mặt Tây Lương Mạt, lạnh lùng nói: “Không sai, đây là đáp lễ với bầy sói ngươi dùng để đón chúng ta thôi.”

Một giây sau, rất nhiều người Hách Hách lộ ra vẻ mặt kinh khủng, châu đầu ghé tai: “Nhìn đi… Chính là nàng.”

“Đúng vậy… Thật khủng khiếp!”

“Ừ, trời ạ! Thật đáng sợ!”

Tuy Tây Lương Mạt nghe không hiểu tiếng của bọn họ, thế nhưng có thể hiểu được vẻ mặt hoảng sợ trên mặt những người đó.

Nàng có chút khó hiểu nhìn Bách Lý Thanh, lại phát hiện Bách Lý Thanh như đang có điều suy nghĩ.

Chưa đợi đến khi nàng phục hồi tinh thần, bỗng một ông lão mập mạp mặc áo bào đen chạy ra, quỳ rạp xuống trước mặt Tây Lương Mạt, nâng lên một chuỗi gì đó: “Nữ vương của chim ăn xác, xin hãy tiếp nhận kính ý và tế bái của Tô Cáp ta.”

Tây Lương Mạt nhìn ông lão quỳ chấm đất trước mặt lại càng hoảng sợ, nhìn nhìn một chuỗi đầu lâu khô nho nhỏ trong tay lão không khỏi muốn lùi một bước, thế nhưng Bách Lý Thanh giữ nàng lại, khẽ nói bên tai nàng: “Nhận lấy thứ kia của lão đầu, Tô Cáp là Đại vu sư của người Hách Hách.”

Tây Lương Mạt hơi nhăn mày, cuối cùng vẫn giơ tay nhận lấy chuỗi đầu lâu khô ông lão kia dâng lên, đầu lâu nhỏ thế này nhìn thế nào cũng giống như từ đầu trẻ con tạo thành, trên mỗi cái đầu lâu còn khảm các loại đá quý, nhìn càng âm trầm quái dị.

Tô Cáp vu sư kia cúi đầu khiến không ít người Hách Hách cũng quỳ xuống lạy Tây Lương Mạt.

“Nữ vương của chim ăn xác!”

“Nữ thần vong linh, xin tha thứ chúng ta vô lễ.”

Tây Lương Mạt không nói gì chỉ nhìn một đám người quỳ xuống, nhướng mày nhìn về phía Chuẩn Sát trong số ít người không quỳ xuống mà dùng một loại ánh mắt đề phòng nhìn mình chằm chằm.

Chuẩn Sát nở nụ cười lạnh giá, không nói gì thêm chỉ nói: “Mời chủ nhân A Khắc Lan cùng nữ vương của chim ăn xác cùng hưởng dụng yến hội.”

Bách Lý Thanh cúi đầu nhẹ giọng dặn dò bên tai Tây Lương Mạt: “Ngoại trừ hoa quả đừng ăn gì, kể cả rượu.”

Một hồi yến hội nghênh tiếp quỷ dị cứ bắt đầu như thế.



Rất lâu sau, tiếng động náo nhiệt dần dần lắng xuống, Tây Lương Mạt cùng Bách Lý Thanh trở lại lều, nàng nhịn không được nhìn Bách Lý Thanh oán giận: “Chúng ta tới đây làm gì? Đói chết đi được.”

Tiệc rượu phong phú, tuy nhìn có vẻ thô ráp, đều là xương sườn thịt heo nhưng ngửi có vẻ rất thơm, nàng đã một ngày không ăn gì, đói không chịu được.

Bách Lý Thanh từ Mị Nhất nhận lấy hành lý ném cho nàng: “Ăn lương khô đi, nếu ngươi thật sự muốn ăn đại tiệc thì mai có.”

Tây Lương Mạt ngẩn ra, sau đó vừa nhận lấy vừa buồn bực hỏi: “Nữ thần vong linh với nữ vương của chim ăn xác là cái gì?”

Loại xưng hô kỳ quái này nghe có vẻ cực kỳ cung kính và đáng sợ nhưng thật sự khiến người ta khó chịu đấy.

Bách Lý Thanh uống nước, thản nhiên nói: “Kền kền là loài động vật khó thuần phục nhất trên sa mạc này, cho đến nay chưa có ai có thể thuần phục kền kền sa mạc, khi chúng tập kết lại ngay cả bầy sói cũng không phải đối thủ của chúng, ngươi cũng thấy đấy, hơn nữa người Hách Hách thích thiên táng, chính là sau khi ngươi chết liền đập nát thi thể ngươi để trên sa mạc, dụ kền kền sa mạc đến ăn. Kền kền được xưng là chim vong linh, cũng là vị thần hắc ám đáng sợ nhất trên sa mạc, sứ giả của tử thần, hôm nay ngươi lộ ra bản lĩnh này khiến người Hách Hách sợ hãi.”

Cho nên mới có xưng hô… nữ tử thần, nữ thần vong linh.

Tây Lương Mạt ừ một tiếng, nói như có điều suy nghĩ: “Xưng hô này tuy không dễ nghe nhưng cũng không tệ lắm, ít nhất rất có lợi với chúng ta, ít nhất đám người Hách Hách tạm thời sẽ không làm gì nữ tử thần ta đây.”

Vừa rồi trên đường tới đây, Bách Lý Thanh nói cho nàng đám cướp sa mạc này chính là đạo tặc hung hãn tàn nhẫn nhất trên vùng đất này, ngay cả vương đình Hách Hách cũng phải nể mặt bọn họ ba phần.

Bách Lý Thanh nhìn Tây Lương Mạt, có đôi khi hắn cảm thấy thiếu nữ trước mặt không thể nào mới mười lăm tuổi; hắn khi mười lăm tuổi cũng đã ngồi trên vị trí Phó Tọa Tư Lễ Giám, nhưng so về bản lĩnh gặp chuyện không sợ hãi, trước tiên nghĩ về mặt có lợi nhất với bản thân, hắn vẫn không bằng thiếu nữ đang ở trong lòng này.

“Được rồi, đừng nghĩ nhiều thế làm gì, nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai chúng ta còn phải dự thịnh yến của người Hác Hách đấy.” Bách Lý Thanh vỗ vỗ vai nàng.

Tây Lương Mạt nhìn loại ánh mắt quỷ dị của Bách Lý Thanh lại xuất hiện, nàng không nhịn được lắc đầu, luôn cảm thấy dự cảm không tốt.

Nhưng chạy suốt một ngày, nàng vẫn ngủ rất nhanh, Bách Lý Thanh nhìn thiếu nữ trong lòng, ánh mắt âm u sâu không đáy, thầm lộ ra nụ cười trào phúng.

Không ngờ chính hắn lại có một ngày vì một tiểu nha đầu mà trèo non lội suối, bất kể khoảng cách nghìn dặm tới tham gia một lần “thịnh yến”. Hoàn toàn không phải phong cách của hắn nữa.

— Ông đây là đường ranh giới Tiểu Bạch không có bộ ngực lớn, rất đau xót —

Sáng sớm ngày hôm sau, mặt trời vừa mới bay lên khỏi đường chân trời trên sa mạc, bên ngoài đã vang lên tiếng náo động rất lớn, Tây Lương Mạt lập tức bị đánh thức.

Nàng dụi mắt nhìn qua cửa sổ, phát hiện đám cướp sa mạc Hách Hách người người trang bị đầy mình không biết định đi đâu.

Nhưng động tác của bọn họ quá nhanh, chỉ chốc lát đã giơ roi thúc ngựa đi mất.

Tây Lương Mạt đang định dậy thì bị kéo cổ tay, Bách Lý Thanh nhắm hai mắt lười biếng nói: “Còn sớm, trời còn lạnh như vậy, trò cưng sao không ngủ thêm chút nữa đi.”

Tây Lương Mạt nhăn mày: “Người Hách Hách đi đâu, nhìn có vể vô cùng hưng phấn, rất tò mò.”

Bách Lý Thanh thở dài một hơi: “Xen vào việc người khác, ngủ.”

Dứt lời, không thèm mở mắt, tay dùng sức đã kéo Tây Lương Mạt vào lòng mình.

Tây Lương Mạt cũng nghe lời, sáng sớm sa mạc rất lạnh, nếu hắn không thèm để ý thì hẳn không có chuyện gì lớn, vậy ngủ thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play