Dương Khánh chợt phì cười, sau đó nghiêm nghị nói một hơi:

- Bất kể là con nhìn hắn thuận mắt hay không, hay là ta có thưởng thức hắn hay không, những chuyện này đều không quan trọng. Đánh một trận Phù Quang động, dám lấy tu vi Bạch Liên nhất phẩm đối mặt cường địch tử chiến không lùi, hổ tướng bất quá cũng chỉ như vậy.

- Ta phái hắn tới cảnh nội Trường Phong trừ quỷ tu, hai tên tu sĩ Bạch Liên tam phẩm thủ hạ Hùng Khiếu đều chết trận, chỉ có hắn còn sống trở về hoàn thành nhiệm vụ. Ta phái hắn đi trấn giữ Đông Lai động, các lộ động chủ cảnh nội Trấn Hải sơn, thậm chí là toàn bộ Nam Tuyên phủ, chỉ có hắn lấy thủ đoạn lôi đình nhanh chóng bình định Đông Lai động. Những sơn chủ, động chủ khác lại sợ hãi thế lực Lam Ngọc môn, chỉ biết kể khổ, không tìm ra một thủ đoạn nào có thể ứng đối được. Để cho bọn họ trấn giữ một phương, rốt cục giao phó cho ta như vậy sao?

- Tóm lại từ trước tới nay Miêu Nghị chưa từng làm cho ta thất vọng, chẳng lẽ chuyện này vẫn chưa thể nói rõ năng lực của hắn sao? Vi Vi, thân là cấp trên, có lúc con không thể chỉ căn cứ vào yêu ghét cá nhân mình, mà cần học hỏi thưởng thức ưu điểm của thủ hạ. Cõi đời này không có người thập toàn thập mỹ, biết dùng người mới là chuyện cấp trên nên làm.

Tần Vi Vi trầm mặc không lên tiếng, nàng biết đạo lý Dương Khánh nói đều đúng, nhưng nàng cũng không thể phủ nhận mình không thích Miêu Nghị, tóm lại chính là nhìn tên kia cảm thấy gai mắt khó chịu.

Biết con gái không ai bằng cha, Dương Khánh nhìn sắc mặt Tần Vi Vi chỉ khẽ lắc lắc đầu, biết trong lúc nhất thời cũng khó mà thay đổi tâm tính nữ nhi, loại chuyện như vậy cưỡng cầu không được...

-----------

Trên bến cảng sát bờ biển Đông Lai thành, dõi mắt nhìn ra có thể thấy biển xanh vô bờ, trời cao biển rộng, hải âu tung cánh.

Sau mấy ngày đi tới đi lui, Miêu Nghị lặng lẽ trở về thành thăm Quý Tú Phương một lần, sau đó lại tới địa phương mà mình vượt biển lên bờ ngày trước.

Bến cảng vẫn bận rộn như trước, các loại hàng hóa được chuyển từ trên thuyền xuống, cũng có thuyền buồm vượt đường xa tới cặp cảng.

Miêu Nghị đi khắp nơi lôi kéo người hỏi thăm tình huống, lại lên ngựa cùng Chu Thiên Biểu rời đi.

Trải qua mấy ngày dò xét nữa, ít nhiều gì cũng nắm được đại khái tình huống Đông Lai thành, hai người vừa ra bến cảng, Miêu Nghị cười nói:

- Không ngờ rằng vị Hứa Tín Lương kia lại là thành chủ tốt, xem ra không cần thay đổi người khác.

Chu Thiên Biểu lập tức nịnh nọt nói:

- Động chủ anh minh!

A... Miêu Nghị không biết nói gì, trợn trừng mắt, chuyện này có liên quan tới chuyện ta anh minh hay không sao? Người khác chọn thành chủ là do người ta tinh mắt, không có chút quan hệ gì với ta, vuốt mông ngựa cũng không biết cách…

Hai người cỡi ngựa đi dọc bờ biển, Miêu Nghị ở trên hải đảo mười năm, có thể nói hiểu rất rõ về biển cả, từ màu sắc nước biển là có thể phân biệt ra được đại khái sâu cạn.

Đi tới một mảng đá ngầm trên cao, hai người song song dừng lại, Miêu Nghị tung người xuống ngựa, phi thân đứng trên mỏm đá tra xét địa hình chung quanh.

Chu Thiên Biểu đi tới bên cạnh hắn hỏi:

- Động chủ đang nhìn gì vậy?

Miêu Nghị hỏi ngược lại y:

- Nghe nói giới tu hành có một loại thuyền không cần nhân lực cũng có thể viễn hành vượt biển phải không?

- Đúng vậy.

Chu Thiên Biểu giải thích:

- Đối với tu sĩ tu vi đạt tới cảnh giới Hồng Liên có thể ngự không phi hành mà nói không dùng được, chỉ có tu sĩ Hồng Liên trở xuống mới có thể dùng.

- Kiến tạo có khó không?

- Không khó! Thật ra thì mặt ngoài cũng không có gì khác biệt hải thuyền bình thường, chỉ là đuôi thuyền được thợ gắn thêm tua bin cánh quạt, quay liên tiếp truyền động đẩy thuyền tiến về phía trước. Có điều kiện sẽ dùng pháp bảo để thúc đẩy, không có điều kiện vậy lợi dụng cước lực long câu kéo bánh xe ở đuôi thuyền truyền động, tốc độ nhanh hơn xa thuyền của người bình thường. Động chủ, ngài hỏi chuyện này để làm gì?

Miêu Nghị hỏi một đằng đáp một nẻo, chỉ nơi này nói:

- Chính là nơi này, mở ra một bến thuyền nhỏ, lại đóng một chiếc hải thuyền chuyên phục vụ cho Đông Lai động ta, trở về bảo Diêm Tu liên lạc dân công Đông Lai thành kiến tạo.

Chu Thiên Biểu ôm quyền nói:

- Động chủ anh minh!

Ta nói... Miêu Nghị vốn muốn hỏi ngươi không hỏi thử ta muốn làm gì đã nói ta anh minh, đầu ngươi có bệnh sao?!

Hắn suy nghĩ một chút cảm thấy thật sự mình không có tiếng nói chung với người này, nói gì cũng là đàn gảy tai trâu, cũng lười nói nhảm, lấy ngân thương ra đâm choang choang xuống mỏm đá để làm dấu, sau đó khoát tay:

- Ra ngoài mấy ngày rồi, đã xem qua hết những thứ cần thiết, trở về đi thôi!

-----------

Có thể nhìn ra được Vương Tử Pháp rất là chiếu cố đồng môn, cho bốn sư đệ sư muội Bạch Liên nhị phẩm thay phiên trông chừng sơn môn.

Hôm nay người trông chừng sơn môn chính là Nam Tư Tư, Miêu Nghị cùng Chu Thiên Biểu xuống ngựa ở cổng chào sơn môn.

- Động chủ, ngươi trở về rồi, mọi người đang nôn nóng chờ ngươi trở về.

Nam Tư Tư nhận lấy dây cương hai người đưa tới, quay đầu lại lập tức thi pháp hô to:

- Động chủ đã trở về.

Miêu Nghị nhìn Nam Tư Tư lâu hơn một chút, sau đó mỉm cười tiến vào sơn môn. Hắn cũng không cho là mọi người sẽ nhớ nhung mình như vậy, suy đoán Nam Tư Tư cũng chỉ nịnh hót.

Còn chưa đi đến đại điện đã thấy thuộc hạ bản động lục tục bay vút tới, ai nấy cất tiếng thăm hỏi:

- Động chủ đã về.

Miêu Nghị gật đầu một cái, dẫn theo cả đám người vào đại điện, một mình leo lên chỗ cao ngồi xuống, hỏi:

- Ta rời đi mấy ngày nay không có xảy ra việc gì chứ?

- Đã xảy ra chuyện!

Có mấy người cơ hồ là đồng thanh lên tiếng nói, bọn Vương Tử Pháp lộ rõ lo âu trên mặt.

- Đã xảy ra chuyện ư? Không phải là mọi người khỏe mạnh sao, xảy ra chuyện gì?

Miêu Nghị nhìn về phía Diêm Tu bên dưới hỏi thăm, trước mắt hắn vẫn tin tưởng Diêm Tu nhất.

Diêm Tu ngược lại rất bình tĩnh, chắp tay nói:

- Động chủ, ngươi mới vừa đi ngày thứ hai, sơn chủ Tần Vi Vi bèn dẫn người chạy đến, hỏi thăm về cái chết của Tống Phù.

Vừa nhắc tới nữ nhân kia, sắc mặt Miêu Nghị chợt sa sầm.

Hắn không lo lắng cái chết của Tống Phù lộ ra sơ hở, mà mình mới vừa chạy tới nhậm chức, nữ nhân kia đã lập tức chạy tới kiểm tra, đây là ý gì? May là mình đã lập tức khiến người đưa tấu biểu cho nàng, đây rõ ràng là không tin mình.

Ánh mắt Miêu Nghị quét qua mọi người, rất không khách sáo hừ lạnh:

- Tiện nhân kia không có cố ý dò xét điều tra chứ?

Vốn mọi người còn đang lo lắng trong nháy mắt á khẩu không trả lời được, ai nấy trợn to mắt nhìn hắn. Trong lòng ai nấy đang thầm khen ngợi, động chủ Đại nhân ngài trâu bò thật, dám thóa mạ con gái nuôi của phủ chủ trước mặt mọi người, mắng sơn chủ Trấn Hải sơn là tiện nhân.

- Khụ khụ…

Miêu Nghị ho khan hai tiếng, cũng nhận ra được mình lỡ lời, tại sao lại nói ra lời trong lòng trước mặt mọi người, bèn đổi sang khuôn mặt tươi cười hỏi:

- Sơn chủ Đại nhân không nói gì chứ?

Bọn Vương Tử Pháp âm thầm trao đổi ánh mắt, xem ra quan hệ giữa vị động chủ Đại nhân này và phủ chủ Dương Khánh cũng không giống như mọi người tưởng tượng, dường như oán niệm khá sâu, ngay cả nữ nhi của Dương Khánh cũng dám mắng là tiện nhân, có thể thấy được quan hệ như thế nào.

Người của Lam Ngọc môn gia nhập dưới quyền Dương Khánh ít nhiều gì cũng mang theo nhiệm vụ tới, không thể nào thật sự toàn tâm toàn ý nghe theo Dương Khánh. Sau khi những người này bị Miêu Nghị nắm thóp còn lo lắng sau này nên lừa gạt sơn môn thế nào, hiện tại xem ra có thể âm thầm lôi kéo vị Miêu động chủ này về phe Lam Ngọc môn. Nếu như có thể biến thân tín của Dương Khánh thành nội gián của Lam Ngọc môn nằm vùng bên cạnh y, vậy cũng có thể ăn nói với sư môn, nói không chừng còn là một đại công.

Diêm Tu ngược lại không suy nghĩ nhiều như vậy, hồi bẩm:

- Sơn chủ cũng không nói gì, chỉ là không ngừng hỏi chân tướng chuyện chúng ta dâng tấu biểu.

- Là như vậy sao…

Miêu Nghị còn tưởng là chuyện lớn lao gì, chỉ cần hắn có thể khống chế người của Lam Ngọc môn ở động này, cho dù là Tần Vi Vi biết được chân tướng sự tình thì đã sao!? Hắn cũng không tin Dương Khánh mới vừa đưa hắn lên, quay đầu lại bởi vì chuyện này lại rút hắn xuống, như vậy rõ ràng là tự tát vào mặt mình, cho người ta thấy mình không biết nhìn người còn gì…

Hắn không tin Dương Khánh có thể làm chuyện tổn hại tới uy tín phủ chủ của mình, hơn nữa hắn cũng không làm gì sai. Đông Lai động vốn chính là địa bàn của hắn, hắn chỉnh đốn Đông Lai động thì đã sao?! Dương Khánh ngươi phái ta đến Đông Lai động, dù không ủng hộ cũng không nên gây trở ngại cho ta mới phải!

Miêu Nghị xem thường nói:

- Các ngươi không có nói loạn gì chứ?

Mọi người lập tức mồm năm miệng mười đáp:

- Chúng ta thủ khẩu như bình, nhưng mấu chốt là Đơn Biểu Nghĩa bị sơn chủ mang đi, cũng không biết Đơn Biểu Nghĩa có thể giữ mồm giữ miệng được không.

Miêu Nghị cười ha hả nói:

- Chuyện này mọi người không cần lo lắng, ta tin tưởng Đơn Biểu Nghĩa sẽ không nói lung tung.

Trong lòng hắn có lời không nói ra, giết Tống Phù có phần Đơn Biểu Nghĩa, Đơn Biểu Nghĩa có thể dễ dàng mở miệng mới lạ.

Thật ra thì Diêm Tu và Khâu Thiệu Quần lộ ra vẻ tương đối bình tĩnh, trong lòng cũng nghĩ như vậy.

Bọn họ vừa dứt lời, chợt nghe bên ngoài vang lên một tràng tiếng vó long câu rầm rập.

Mọi người chờ một hồi, chỉ thấy Đơn Biểu Nghĩa mới vừa nhắc tới bước nhanh vào đại điện, tinh thần phấn chấn chắp tay chào mọi người, lại thi lễ bái kiến:

- Động chủ!

Không đợi Đơn Biểu Nghĩa mở miệng, mọi người đã vây quanh y mồm năm miệng mười hỏi, sau khi y bị sơn chủ mang đi sau có nói lung tung hay không.

Có lời của Dương Khánh làm cho yên lòng, dĩ nhiên là Đơn Biểu Nghĩa vỗ ngực bảo đảm mình tuyệt đối không có bán đứng mọi người.

Có lời này, nhất thời mọi người thở phào nhẹ nhõm thật to, ai nấy vỗ vỗ vai y khen ngợi.

Miêu Nghị nghe lời của Đơn Biểu Nghĩa cũng rất cao hứng, gác chân lên đùi trong lòng âm thầm đắc ý, Đông Lai động đã nằm gọn trong lòng bàn tay ta!

- Mọi người không nên cao hứng quá sớm, các ngươi biết Trịnh Kim Long chứ?

Đột nhiên Đơn Biểu Nghĩa nhìn quanh mọi người hỏi.

Vương Tử Pháp gật đầu nói:

- Dĩ nhiên biết, y là sư huynh chúng ta, vào sư môn còn sớm hơn Tống Phù sư huynh.

Mọi người đều tò mò muốn biết tại sao y nhắc tới Trịnh Kim Long, Đơn Biểu Nghĩa chỉ ra phía ngoài nói:

- Y theo ta cùng đi, bây giờ đang ở bên ngoài chờ động chủ triệu kiến!

Mọi người mơ hồ cảm thấy không ổn, Vương Tử Pháp lập tức hỏi tới:

- Tại sao Trịnh sư huynh tới nơi này?

Đơn Biểu Nghĩa than thở nói:

- Mặc dù ta đã chịu đựng không khai, bất quá cấp trên lấy tấu biểu của chúng ta cho Lam Ngọc môn các ngươi xem qua. Dường như là một vị tiền bối sơn môn các ngươi ở Nam Tuyên phủ đích thân lên tiếng với phủ chủ, nói Tống Phù phạm thượng tội rất đáng chết, thỉnh cầu phủ chủ đáp ứng Lam Ngọc môn phái một người nữa tới thay chỗ của lão để lấy công chuộc tội, vì vậy Trịnh Kim Long mới đi cùng ta.

- Chư vị, nói lời không dễ nghe, tựa hồ sư môn các ngươi đã sinh lòng nghi ngờ chuyện này, dọc trên đường đi Trịnh Kim Long rào trước đón sau hỏi thăm ta chuyện cái chết Tống Phù, tốt nhất mọi người hãy chuẩn bị trước.

Nói xong rồi nhìn Miêu Nghị ôm quyền nói:

- Thuộc hạ cố ý để Trịnh Kim Long ở bên ngoài chính là muốn vào thông báo trước một tiếng, hy vọng động chủ sớm có tính toán.

Miêu Nghị ngồi trên cao gật đầu một cái, nhìn về phía mọi người hỏi:

- Các ngươi thấy chuyện này thế nào?

Sau khi người Lam Ngọc môn trao đổi ánh mắt với nhau, Vương Tử Pháp tỏ vẻ ngưng trọng nói:

- Động chủ, chỉ sợ Trịnh sư huynh tới đây đúng như Đơn Biểu Nghĩa nói, là nhằm vào cái chết Tống sư huynh, tới đây tìm tòi hư thật.

Miêu Nghị hừ lạnh một tiếng:

- Người của Lam Ngọc môn các ngươi thật sự là dây dưa không dứt, lại muốn dò hư thật chúng ta. Nếu lát nữa đây Trịnh Kim Long kia tỏ ra không thành thật, các ngươi cùng tiến lên bắt y lại, chúng ta người đông thế mạnh không cần sợ y. Đúng rồi, tu vi y như thế nào?

Sắc mặt mọi người đại biến, Vương Tử Pháp vội vàng khoát tay nói:

- Không thể! Động chủ, nếu như giết Trịnh sư huynh nữa, như vậy phiền phức sẽ rất lớn. Giết Trịnh sư huynh rất dễ dàng, nhưng sau khi giết Trịnh sư huynh thì sao? Vạn nhất bản môn phái một tên đệ tử tu vi Thanh Liên tới nữa, chúng ta làm sao bây giờ?

Có câu bàng quan sáng suốt, Diêm Tu, Khâu Thiệu Quần và Đơn Biểu Nghĩa nhìn nhau, cơ mặt giật giật. Động chủ lại đang thương lượng với một đám đệ tử Lam Ngọc môn chuyện giết đệ tử Lam Ngọc môn, đây thật sự là chuyện hoang đường, Lam Ngọc môn thu được một đám đệ tử giỏi thật!

Miêu Nghị tỏ ra bình thản:

- Thế này không được, thế kia cũng không được, vậy các ngươi nói phải làm sao bây giờ?

Vương Tử Pháp chắp tay ôm quyền nói:

- Động chủ, thuộc hạ có biện pháp có thể kéo Trịnh sư huynh vào trận doanh chúng ta, chẳng qua là cần động chủ thành toàn một chuyện.

Đây là chuẩn bị kéo đồng môn sư huynh xuống nước sao? Miêu Nghị thầm nhủ trong lòng, lại hỏi:

- Ngươi nói ra nghe trước xem sao.

Vương Tử Pháp đáp:

- Động chủ, Trịnh sư huynh cũng có tu vi Bạch Liên tam phẩm, nếu như... Nếu như động chủ phân phối Nguyện Lực Châu, có thể để cho Trịnh sư huynh hưởng thụ đãi ngộ giống như chúng ta, thuộc hạ sẽ có biện pháp thuyết phục Trịnh sư huynh.

Không ít người khẽ nhíu mày, nhanh chóng quan sát phản ứng Miêu Nghị, bởi vì yêu cầu này có vẻ hơi quá đáng. Mọi người phân chia Nguyện Lực Châu như vậy vốn chỉ còn sót ba viên cho động chủ, nếu như cho thêm Trịnh Kim Long ba viên, vậy chẳng phải là động chủ không có viên nào sao?!

Quả nhiên vừa nghe xong sắc mặt Miêu Nghị trầm xuống, thân thể hơi nghiêng về phía trước, nghiêm giọng nói:

- Vương Tử Pháp, ngươi đang nói đùa sao? Các ngươi lấy hết Nguyện Lực Châu, vậy chẳng phải là động chủ ta làm không công sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play