Biển lớn xanh biếc như ngọc, lâu thuyền phiêu đãng theo song, trên thuyền lâu đặt một bàn thức ăn, hai hán tử cùng ngồi đối ẩm, rèm che tứ phía được cuộn lên, cảnh biển lớn xanh thẳm miên man ở bên ngoài trợ hứng cho tiệc rượu.

Hai phụ nhân ngồi cạnh bên cửa sổ tâm sự, một nữ nhân trong đó tên gọi là Phương Tố Tố, có lẽ Miêu Nghị nhận thức, có lẽ không nhận thức, thời gian đã thái quá xa xưa, đó đã là chuyện hồi còn ở trong tiểu thế giới.

Hai hán tử đang ngồi uống rượu là trượng phu của hai phụ nhân này, đều là đô thống của Thiên Đình mới thượng nhiệm không lâu, tính là nhân vật tay nắm thực quyền, đều là ngươi Lục đạo xuất thân từ Luyện Ngục. Đương nhiên, hiện nay đã không còn cái gì gọi là Lục đạo nữa, chỉ có một cái Thiên Đình, không tồn tại thế lực khác. Lúc còn ở trong Luyện Ngục hai ngươi là bạn cũ, lần này một người vượt qua tinh không đi tới địa bàn người con lại, tính là tới gặp lại lão bằng hữu.

Chuốc xuống một ngụm rượu, hán tử họ Triệu nhìn cảnh biển êm đềm bốn phía, không khỏi thở dài một tiếng:

- Nói thật, đương sơ lúc còn ở trong Luyện Ngục, cho là đời này phải bị khốn chết ở chỗ qủy quái kia, cho dù mặt trên một mực nói muốn phản công, kỳ thực ta không ôm hi vọng quá lớn, ai ngờ vừa ra khỏi Luyện Ngục, cư nhiên thật chỉ một trận chiến mà nghiêng trời lệch đất, lần nữa đoạt lại thiên hạ này! Thật không ngờ được chúng ta còn có thể thảnh thơi uống rượu ở đây, bây giờ nghĩ lại vẫn cứ thấy như đang nằm mơ, thậm chí có khi cảm thấy không qúa chân thực, ký ức về Luyện Ngục thực sự qua khắc sâu.

Hán tử còn lại họ Cao, cũng gật gật đầu, hỏi:

- Đại xá thiên hạ, tình hình người đến chủ động đăng ký gia nhập tiên tịch của bên ngươi như thế nào?

Hán tử họ Triệu:

- Người rất nhiều, hơi phiền toái, mỗi một người tiến đến đăng ký đều phải xác minh rõ ràng thân phận, còn phai có địa chỉ cố định, muốn đổi địa chi phải báo với sơn thần thổ địa tại chỗ. Chúng ta phiền hà, những người tiến đến đăng ký kia cũng phiền toái. Người đăng ký bên chỗ ngươi có nhiều không?

Hán tử họ Cao cảm thán nói:

- Không nhiều mới là lạ, bệ hạ làm thế này, kẻ nào không vào tiên tịch nhất luật coi là loạn tặc nghiêm trừng, thậm chí cả từ chất thu nhặt cùng mua bán tài nguyên tu luyện đều không có, sau này làm giao dịch gì đều phải đưa ra chứng minh tiên tịch, một khi phát hiện kẻ vi phạm, không quản là bên mua hay bên bán đều bị nghiêm trừng, không có chứng minh tiên tịch thì cả quyền tự do hành tẩu trong tinh không cũng đều phiền hà, thử hỏi với tình hình như thế, còn có bao nhiêu người có thể tranh được.

Hán tử họ Triệu:

- Cái điều luật “Thiên kiếp” kia... Tu sĩ sau này sợ là khó qua.

Hán tự họ Cao:

- Bệ hạ rõ ràng là muốn khống chế số lượng tu sĩ trong thiên hạ, bằng không thiên hạ nhất thống, không có chiến sự gì, tu sĩ lại không ngừng tăng thêm, tài nguyên tu luyện thì có hạn, không khống chế sớm muộn sẽ xảy ra chuyện. Chỉ là người độ kiếp sau này, sợ là phải rơi vào cảnh cửu tử nhất sinh.

Hán tự họ Triệu bưng chén rượu lên, hỏi:

- Nghe nói trên triều đường lại có phong thanh, nói muốn phân chia chức vị văn võ, không ít người bị triệt bỏ, phải cởi giáp thành quan văn.

Hán tự họ Cao cười khổ nói:

- Cũng không biết liệu có triệt bỏ đến trên đầu chúng ta hay không. Được rồi, nghe nói bệ hạ muốn chinh phục tinh vực chưa biết, chuẩn bị điều động một phần ba nhân mã trong thiên hạ, dùng để chuyên môn thăm dò tinh vực chưa biết, đại quân trong thiên hạ phải luân phiên chấp hành việc này, không biết là thật hay giả, nếu là thật, sợ rằng đừng mơ đến chuyện an ổn hương phục.

Hán tự họ Triệu:

- Không phải vô duyên vô cớ mà có phong thanh vậy đâu, hơn nữa, thiên hạ không còn chiến sự, Thiên Đình tìm chút chuyện cho chúng ta làm cũng có thể hiểu được.

Tuy tán gẫu cùng tỷ muội bên cửa sổ, nhưng bên tai khó miễn nghe được lời trò chuyên giữa trượng phu cùng bằng hữu, nghe hai người nhắc tới Miêu Nghị, Phương Tố Tố hơi xuất thần nhìn ra biển lớn xanh thăm bên ngoài, tỷ muội ở

bên cạnh tíu tít nói chuyên cũng không nghe vào tai

Lúc còn ở trong Luyện Ngục, trong lòng nàng từng ôm một suy nghĩ rất buồn cười, muốn tranh cương vươn lên, nhưng Luyện Ngục thiếu nữ nhân, đa phần nữ nhân đều bách ở áp lực phải gả cho người, nàng là số ít dù chết vẫn không gả. Nhưng Luyện Ngục quản khống rất nghiêm, tài nguyên cũng không dồi dào, lại khuyết thiếu con đường thăng lên, cho dù ngươi muốn nỗ lực cũng vô dụng, lâu ngày, tín niệm cuối cùng dần dần bị lay chuyển, bởi vì không nhìn thấy hi vọng, dưới sự theo đuổi kiên trì không nghỉ của trượng phu, dần bị cảm động, rồi gả cho hắn.

Vốn cho là phải bị khốn một đôi trong Luyện Ngục, ai ngờ ngay năm thứ hai sau khi gả người, cửa lớn Luyện Ngục cư nhiên mở rộng, đại quân ly khai Luyện Ngục, tấn công Linh sơn!

Đương thời, hối hận trong lòng nàng khó mà dùng lời để diễn tả, vì sao mình không thể tiếp tục kiên trì một thời gian? Kiên trì nhiều năm như vậy, một năm sau cùng mình lại không kiên trì được nữa, ông trời giống như là đang chơi khăm nàng vậy.

Những kiến thức đến sự tàn khốc của đại chiến, biết được thân phận thực sự ở bên ngoài của cái người đã thành chấp niệm trong lòng mình mới đột nhiên phát hiện đã cách người quá xa, không chỉ là xa xôi về mặt cự ly! Đối phương quyền thế ngất trời, một hơi nạp thiếp hơn ngàn, vô số tính mạng lấy trăm triệu mà tính đổ dưới một tiếng hạ lệnh của hắn, ngàn vạn người bởi hắn mà chết, thủ đoạn khủng bố phiên vẫn phúc vũ, vì thành công mà bất chấp tất cả, thậm chí diệt cả nhà nghĩa phụ Khấu gia, thực sự là tàn khốc vô tình!

Lúc đó nàng như mới tỉnh mộng, đột nhiên phát hiện đối phương khác xa với hình tượng thanh niên oai hùng trong ấn tượng của mình, đã không còn cảm giác khiến lòng mình hoảng loạn như nai tơ, ngược lại mang đến cho nàng cảm giac vô tình lãnh khốc cường liệt, vừa nghe đến tên họ đối phương liền nhịn không được sinh tâm run rẩy, trước kia muốn gặp hắn, bây giờ lại sợ hãi gặp hắn.

Có lẽ là mình suy nghĩ nhiều, người ta ở trong Thiên cung, há là ai muốn gặp liền có thể gặp?

Trên tụ lâu quăng xuống tú cầu; chính mình cưỡi ngựa đuổi theo; sông nhỏ liễu rủ mưa phùn lất phất, hắn tay cầm cây du bằng giấy dầu sừng sững trên đầu thuyền quay mặt nhìn lại, mưa bụi như vẽ... Phương Tố Tố nhìn ra biển lớn xanh thẳm xa xa ngoài cửa sổ, khóe miệng lộ ra ý cười.

- Phương tỷ tỷ, chẳng lẽ lời ta nói rất buồn cười ư?

Phụ nhân ở một bên thấy nàng bật cười, không khỏi nghi vấn hỏi, khiến Phương Tố Tố tấn tốc hồi thần, bắt lấy tay đối phương, lắc lắc đầu không ngừng cười nhẹ, lại vẫn không giải thích.

Lần nữa quay đầu nhìn hướng trượng phu đang chậm rãi trò chuyện cùng bằng hữu, ký ức đã từng về người đó cố nhiên rất đẹp, nhưng chỉ là tự mình nghĩ nhiều mà thôi, quý nhân hay quên, sợ rằng ngay cả mình là ai đối phương đều không nhớ rõ, người thực thực tại tại trước mắt kỳ thực cũng rất tốt, một mực thương yêu che chở nàng, nàng không có gì không thỏa mãn cả.

Còn những ký ức tốt đẹp nhưng không hiện thực kia, nàng chuẩn bị vĩnh viễn cất giữ dưới đáy lòng, sẽ không nhắc lại với bất kỳ ai. Nếu có duyên ngay mặt nhìn thấy người đó, nếu có cơ hội cho mình trò chuyện với hắn, có lẽ mình sẽ hỏi một câu, còn nhớ người năm đó ném tú cầu về phía ngươi? Hắn sẽ nhớ lại được ư?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play