Mấy con cự long kéo theo dây xích tấn tốc xông vào hội hợp cùng tập quần long phượng.

Tập quần long phượng đột nhiên bạo động, bay lộn lung tung như gió cuốn mây tan trong trận doanh bên này, long phượng phun lửa khạc nước, phá hoại tứ tung, tạo thành một mảnh hỗn loạn.

Nhân mã Thanh Phật trở tay không kịp, vội vã tiến hành phản kích, đao thương kiếm kích chém lên lân giàn cứng rắn cua cự long, tóe ra tưng luồng hỏa tinh, lưu lại một vết ngân sâu, lại vẫn khó mà công phá, năng lực phong ngự cường hãn của Long tộc thực sự rất kinh người.

Nghiêm Tiếu tọa trấn giữa trung quân thấy long phương trong trận doanh đối phương không ngờ giở chứng giết hại người mình, tinh thần khẽ rung, biết đây là một thu đoạn mà Miêu Nghị tranh thủ cho hắn.

Lại ngẩng đầu nhìn lại hắc long cung hai con thải phượng đang xoay vòng trên đầu, trong long liễn Nghiêm Tiểu ngấm ngầm cảm khái, quả nhiên là có đế vương chỉ tướng ngay cả hai tộc long phượng cũng có thể sai khiến.

Mắt thấy long phượng quấy rối trong chinh đại quân của mình, không tiện lấy tập quần Phá pháp cung công kích, Thanh chủ lách mình tránh khỏi một kích từ long vĩ, sắc mặt âm trầm, tiện tay tráo ra, một thanh cự kiếm thông thể ngăm đen lấp lánh ụ quang hiện ra trong tay, kiếm thể rất bá khí, chính là di tinh bao kiếm hiếm thấy, khó trách trước đó từng ban Cửu Đỉnh kiếm cho Vương Định Triều, thì ra là bởi còn có lợi khí thay thế sắc bén như vậy.

Kiếm vừa đến tay, Thanh chủ đột nhiên lách mình mà ra, một con cự long đâm sầm mà đến bị hắn nắm chặt lấy sừng rồng, đè não đại xuống, cự long quăng đuôi quật tới, Thanh chủ vung kiếm chém thành một vệt ảo ảnh, “bá” một tiếng, kiếm đã chặt đứt đuôi rồng, lại vung kiếm chém xuống, “phốc” một tiếng, kiếm thế cứng rắn chém bay đầu rồng khổng lồ.

Phòng ngự vững trãi đao thương bất nhập của cự long không ngờ không đỡ được một kích từ bảo kiếm của Thanh chủ, chém ra một luồng huyết vũ tung bay giữa tinh không.

Sau một kiếm đắc thủ, Thanh chủ lách mình mà ra, vung kiếm chém tiếp, một chùm huyết vũ bạo ra.

- Ngao

Một con cự long rống lên tiếng kêu thảm kinh thiên, đương trường bị một kiếm chém thành hai đoạn.

Phật chủ cũng không kém cạnh, một thanh giới đao cự đại lấp lánh quang ngăm đen hiện ra trong tay, thân hình khẽ leo lên, bắt đầu trảm long tru phượng.

Thanh, Phật tự thân ra tay, muốn trong thời gian ngắn nhất, lấy vũ lực cá nhân cường hãn lắng lại rối loạn trong nội bộ.

Vu Khúc tay nhấc một thanh trảm ma đao to lớn, banh mặt lại, dưới sự hộ vệ của trung quân, tự thân chỉ huy đại quân tác chiến.

Hắc long cùng hai con thải phương xoay vòng giữa không trung đồng thời huyễn hóa nhân hình, quay trở về bên người Nghiêm Tiếu, Hắc Thán làm phép giận dữ hét:

- Thượng Quan Thanh, giờ không ra tay, thì con đợi đến lúc nào?

Thượng Quan Thanh? Nghiêm Tiếu ngạc nhiên quay đầu nhìn Hắc Thán, chẳng lẽ Thiên cung đại tổng quản Thượng Quan Thanh cũng là người mình?

Tiếng hát kia vừa được cất lên, ngay cả Nghiêm Tiếu đều chảy mồ hôi lạnh giùm cho Thanh chủ, thậm chí khiến cho toàn bộ nhân mã Thanh, Phật rối loạn quan tâm, cả tiết tấn công kích cung bị chậm lại.

Đám ngươi Thanh, Phật, Tư Mã Vấn Thiên cùng Vu Khúc cơ hồ đồng thời quay đầu nhìn Thượng Quan Thanh.

Có ý gì? Chính bản thân Thượng Quan Thanh cũng ngẩn người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng hắn có ngẩn ngươi cũng vô dụng, then chốt là thủ hạ dưới tay hắn không ngờ ra, vài trăm Ảnh vệ hộ vệ xung g quanh trung quân đột nhiên đồng thời lộ ra huyết hồng đại đạo, tập thể xông về phía Vũ Khúc đang chỉ huy trong vòng hộ vệ giữa trung khu, cuồng bạo đao ảnh bạo phát ra khí thế phá mở hết thảy, đập tan phong ngự ở trung khu, nhắm thắng vào Vu Khúc.

Thượng Quan Thanh thực sự bị ho cho tâm can thiếu chút nhảy ra khỏi lồng ngực, hắn còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì, thì đã thấy một bóng người cấp tốc lóe tới, vung kiếm liền chặt, chính là Thanh chủ, mặt mày hung tợn phẫn nộ tới cực điểm.

Tốc độ của Thanh chủ quá nhanh, Thượng Quan Thanh ngay cả cơ hội để giải thích cũng không có, thậm chí còn chưa kịp phản ứng xem nên giải thích thế nào, bất giác vung kiếm lên ngăn cản.

- Nghịch tặc!

Trong tiếng rống giận của Thanh chủ mang theo bi phẫn vô cùng tận, không nghĩ tới tâm phúc một mực ở bên người mình lại chính là phản đồ, lúc này sự phẫn nộ trong lòng không ngôn từ nào có thể diễn ta, một hệ liệt loạn tượng trong nội bộ Thiên cũng không biết là có bao nhiêu phần công lao của đứa phản đồ này.

Một kiếm này của hắn có thể nói là một kích toàn lực.

Choang! Bao kiếm trong tay Thượng Quan Thanh bị chém thành hai nửa, bảo kiếm của Thanh chủ thật sự quá sắc bén, cả người hắn cũng bị một kiếm thế tới còn chưa hết chém thành hai đoạn, từ vai trái bộ nghiêng tới sườn eo. Máu thịt tứ tung, Thượng Quan Thanh phân thành hai đoạn, trong mắt mở trừng trừng, có kinh khủng, có nghi hoặc, có cả vẻ không cách nào tưởng tượng.

Trung khu chỉ huy bị Ảnh vệ công kích cho đại loạn, dù là Vũ Khúc cũng đỡ không nội thế công kích tập thể tự nhiều Ảnh vệ như vậy, dưới sự bảo hộ của đại lượng tướng sĩ, liều mạng rút ra sau.

Phật chủ đã xông tới đại khai sát giới với đám Ảnh vệ đang công kích trung khu.

Phẫn nộ trong lòng Thanh chủ khó mà diễn tả bằng lời, hiện tại hắn cơ hồ có thể khẳng định, tin tức Phá Quân cùng Chiến Như Ý ly khai là do Thượng Quan Thanh tiết lộ cho Miêu Nghị, vung kiếm chém loạn một trận như muốn trút giận, chặt cho thi thể Thượng Quan Thanh nát như tương mà vẫn không thể tiết hết phẫn hận trong lòng.

Một màn này khiến cho Tư Mã Vấn Thiên nhìn mà sống lưng phát lạnh, Thượng Quan Thanh làm trâu làm ngựa nhiều năm như vậy, không ngờ lại có kết cục này, chẳng lẽ Cao Quán là thật bị bức hại?

Trường cảnh đại loạn trong nội bộ nhân mã Thiên Đình, cảnh tượng Thanh chủ giận chém Thượng Quan Thanh, khiến Nghiêm Tiếu không khỏi trợn mắt há hốc mồm, ngay cả hắn đều khó mà tin tưởng, bên người Thanh chủ không ngờ nát đến như thế? Khó trách Ngưu Hữu Đức dám cả gan tự tin khiêu chiến!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play