La Song Phi mắt to chớp chớp, thử hỏi:

- Ngươi muốn chiêu mộ ta sao?

- Không sai!

Miêu Nghị chính là muốn chiêu mộ y.

Vốn Miêu Nghị muốn đợi sau khi đám người Điền Thanh Phong thức tỉnh sẽ làm thịt y, sau đó lấy luôn bảo giáp trên người y.

Bất quá mới vừa rồi suy nghĩ một chút, không biết y có để lại hậu thủ gì đó trên thân thể bọn Điền Thanh Phong hay không, vạn nhất sau khi làm thịt y rồi mới phát hiện trên người bọn Điền Thanh Phong vẫn còn hậu hoạn, e rằng mình sẽ phải đi Vân Hoa tông một mình. Mới tới đây đã gặp phải phiền phức, còn không biết phía sau có tình huống thế nào.

Như vậy tối đa hắn cũng chỉ đoạt được bảo giáp và thanh thương răng cưa kia.

Hắn còn nhiều pháp bảo nhất phẩm, bảo thương kia đối với hắn không phải là bảo bối quan trọng.

Tuy rằng bảo giáp tốt thật, nhưng vừa rồi giao thủ với La Song Phi đã chứng thực đó bất quá chỉ là một món pháp bảo phòng ngự, không có tính năng tấn công, bằng không e rằng y đã sớm sử dụng đánh lén Miêu Nghị.

Con chồn trong túi linh thú là bảo bối rất tốt, hắn đã cướp được cũng rất muốn. Nhưng mới vừa rồi suy nghĩ một chút, mình không cách nào điều khiển được nó, muốn cũng là vô ích.

Nói đi nói lại, trong mấy món bảo vật cũng chỉ có bảo giáp kia có tác dụng lớn nhất với hắn.

Mà tên La Song Phi kia thì lại khác, chẳng những có thể điều khiển mấy món pháp bảo này mà còn có thương pháp tuyệt diệu, là một hảo thủ vô cùng thích hợp ra trận chém giết.

Nếu có thể chiêu mộ được về dưới quyền mình, người đã vào tay, tự nhiên những bảo vật khác cũng sẽ phục vụ cho mình. Tỷ dụ như có người nào trúng độc, sẽ lệnh cho y lấy chồn ra cứu.

Đợi sau khi mình trở về, tấn công Hùng Khiếu hoặc là làm chuyện gì đó, tên này có thương pháp giỏi cộng thêm một thân bảo bối, có thể phát huy tác dụng rất lớn.

Chiêu mộ tuyệt đối là biện pháp tốt nhất cử lưỡng tiện, mình có cơ hội cũng nên chiêu mộ những nhân tài như vậy nhiều hơn, không thể cho tất cả trứng vào một rổ Lam Ngọc môn.

Có quyết định này, mới có cảnh tượng bây giờ.

Miêu Nghị gật đầu một cái, bày tỏ chính là muốn chiêu mộ ngươi.

La Song Phi cũng lộ vẻ khó lòng tin được, lại chỉ vào mũi mình hỏi một lần nữa:

- Ta không lầm chứ, ngươi muốn chiêu mộ ta sao?

Miêu Nghị lớn tiếng nói:

- Ra sức cho ta có gì là không thể, còn tốt hơn là đi làm cướp phải chạy trốn suốt đời như hiện tại.

La Song Phi ngẩng đầu nhìn trời, tỏ vẻ hết sức nực cười, sau đó quay đầu lại nhảy từ trên tảng đá lớn xuống, chắp tay giống như đại gia, đi vòng quanh Miêu Nghị mấy vòng, quan sát hắn từ trên xuống dưới:

- Khẩu khí thật là lớn, lại muốn chiêu mộ ta, ngươi là ai chứ, dựa vào cái gì đòi chiêu mộ ta?

Miêu Nghị nghĩa chính từ nghiêm nói:

- Động chủ Đông Lai động cảnh nội Thìn lộ!

- Cái gì?

Thân hình La Song Phi chợt cứng đờ, trợn mắt gần như lồi ra ngoài:

- Động chủ? Ta không nghe lầm chứ? Chỉ là một động chủ cũng muốn chiêu mộ ta?

Miêu Nghị lạnh nhạt nói:

- Có gì không thể?

La Song Phi chỉ chỉ mình, lại chỉ chỉ hắn, đột nhiên cười ha hả, cười ngã trái ngã phải, cười toàn thân vô lực, tựa vào trên tảng đá lớn ôm bụng, dường như cười muốn đau bụng rút gân, nước mắt chảy ra, liên tục xua tay về phía Miêu Nghị, không thể ngưng cười lên tiếng nói được.

- Sao hả?

Miêu Nghị lạnh lùng nói:

- Chẳng lẽ ta đây làm động chủ so ra còn kém tên tán tu giặc cướp cùng đồ mạt lộ ngươi sao?

Nghịch Lân thương xuất thủ, chĩa vào ngực đối phương, dường như đang cảnh cáo y, ngươi bất quá là bại tướng dưới tay ta.

La Song Phi cười co giật giơ tay đầu hàng nói:

- Được rồi! Coi như ngươi lợi hại, bất quá ta muốn biết, ta gia nhập cái động gì của ngươi đó…

Sắc mặt Miêu Nghị hơi trầm xuống:

- Đông Lai động!

- Ừm, Đông Lai động.

La Song Phi giơ tay đầu hàng cười ha hả nói:

- Ta gia nhập Đông Lai động ngươi có ích lợi gì? Có kiếm được nhiều như ta đánh cướp không?

Miêu Nghị lập tức tuôn ra một tràng đạo lý giáo dục:

- Đánh cướp há có thể lâu dài! Ta lại có thể cho ngươi một thân phận quan phương chính thức, để cho ngươi thoát khỏi trạng thái vô danh, ích lợi như vậy bao nhiêu người cầu còn không được. Ngươi có thân phận quan phương, ngày sau leo lên địa vị cao, hàng năm nguyện lực hương hỏa không dứt, ngàn vạn năm tích lũy nguyện lực hương hỏa há có thể những thứ mà ngươi nhất thời đánh cướp có thể so sánh được?!

- Cần phải biết chủ nhân một điện một năm nắm giữ Nguyện Lực Châu vượt qua hơn vạn viên, ngươi đi cướp bóc không có chút bảo hiểm nào như vậy phải mất bao lâu mới có được con số này? Mà người ta lại là hàng năm không ngừng, ngồi không mà hưởng, chẳng lẽ ngươi không động lòng sao?

La Song Phi liếc mắt, đưa tay đẩy trường thương đang chĩa vào ngực mình sang bên, dáng vẻ đừng làm phiền:

- Ngươi cũng biết ngươi nói là điện chủ, nhưng ngươi bất quá là một động chủ, ta tiếp nhận ngươi chiêu mộ, chẳng lẽ đi làm mã thừa động chủ hay sao? Còn điện chủ, bản thân ngươi có thể làm được hay không còn là một vấn đề, phải chăng là ngươi đã nghĩ giúp cho ta quá xa xôi?

Khóe miệng Miêu Nghị giật một cái, thật ra thì thân phận của hắn bây giờ chính là một mã thừa, bèn nói:

- Chỉ cần ngươi bằng lòng hàng ta, ra sức cho, ta bảo đảm không cần bao lâu ngươi có thể trở thành kẻ đứng đầu một động!

La Song Phi vung tay:

- Không thèm làm động chủ quèn, ta thích làm cướp hơn!

- Xem ra là ngươi không cần con chồn của mình nữa rồi…

Miêu Nghị nói vừa dứt câu xoay người đi.

- Đứng lại!

La Song Phi trừng mắt một cái, lắc mình ngăn trước mặt hắn:

- Phải chăng là ngươi muốn giở trò vô lại, nói lời rồi lại ăn lời?

Nghịch Lân thương xuất thủ vang lên tiếng long ngâm ong ong một trận, ép La Song Phi sang bên:

- Ta nào biết được ngươi là giải độc cho bọn họ thật, hay là còn lưu lại hậu thủ. Ta tạm giữ con chồn của ngươi làm con tin, chờ sau khi ta xác nhận bọn họ vô sự, sẽ trả lại cho ngươi.

- Khốn kiếp! Dám lừa ta, từ trước tới nay chưa ai dám lừa ta!

La Song Phi phát điên, giơ tay lên khoát một cái, lúc này mới phát hiện nhẫn trữ vật của mình đã bị đối phương lấy mất.

Có bảo thương cũng không thắng được người ta, không có bảo thương vậy càng không cần phải nói, nhất thời á khẩu nghẹn lời, kêu lên với Miêu Nghị đang đi phía trước:

- Ta đáp ứng gia nhập cái động gì đó của ngươi, phải chăng là ngươi sẽ trả Tử nhi lại cho ta?

Miêu Nghị dừng bước quay đầu lại nói:

- Phải! Chỉ cần ngươi đáp ứng, trả lại cho ngươi toàn bộ vật của ngươi.

- Được!

La Song Phi đưa tay nói:

- Ta đáp ứng, trả Tử nhi cho ta.

- Chẳng lẽ ngươi không hiểu quy củ sao? Chỉ có chờ sau khi ngươi chân chính gia nhập tiên tịch, mới coi như là chân chính đáp ứng. Ta tạm giữ đồ của ngươi, chờ sau khi ngươi đón nhận tiên tịch thân phận ước thúc, trả lại ngươi cũng không muộn.

Ngươi... La Song Phi giận quá hóa cười:

- Dùng thân phận tiên tịch ước thúc ta ư, quả thật là chuyện nực cười tày đình, thứ đó cũng chỉ có thể ước thúc bọn ngu xuẩn các ngươi, muốn ước thúc ta vậy cũng phải xem Mục Phàm Quân có gan làm như vậy không!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play